Đêm khuya, trăng sáng treo cao, bỗng nhiên một làn sương mù dày đặc ập đến, che lấp ánh trăng. Đêm nay thật yên tĩnh, trên đường phố chỉ có vài tiếng chó sủa. Đáng lẽ là thời khắc mọi người đã chìm vào giấc nồng nhưng đúng vào lúc này, trên con phố tối tăm bỗng xuất hiện vài bóng dáng lén lút.

"Không sai! Tiểu cô nương kia sống ở đây." Một người đàn ông thấp béo chỉ vào sân nhà cách đó không xa với ý đồ xấu xa.

Bên cạnh gã, hai người đàn ông khác cũng lộ ra ánh mắt tham lam.

"Cẩn thận một chút, tiểu cô nương này chỉ có một nha hoàn bên người. Chúng ta sẽ lẻn vào, trước hết dọa bọn họ, lấy được tiền bạc rồi bán cô ta cho kỹ viện. Hehe, lần này ra tay, dù thế nào cũng đủ ăn trong vòng một năm rưỡi."

Một kẻ khác vừa chảy nước miếng, vừa dâm tà nói: “Tiểu cô nương này trông cũng không tệ, thà… không bằng…”

Tên cầm đầu giận dữ trừng mắt nhìn hắn, "Mày đúng là không bỏ được cái thói háo sắc."

Ba người nhìn nhau cười, trong mắt đầy ý xấu xa, nhanh chóng tiến về phía khuôn viên.

Trong bóng tối, Việt Cửu Khê nghe thấy tiếng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu lên. Hắn núp ở tảng đá phía sau cây, ánh mắt của hắn phản chiếu hình ảnh mấy tên lưu manh có chút quen mặt.

Bọn chúng chắc chắn biết hắn!

Nếu hắn ra ngoài, chúng nhất định sẽ tố cáo hắn với nha dịch.

Bọn chúng có ba người, hắn phải làm sao đây? Trong sân chỉ có Thanh tỷ tỷ và một tiểu nha đầu, nếu để bọn chúng vào, kết cục sẽ ra sao thì hắn biết rất rõ. Lúc này, hắn bỗng có chút căm ghét chính mình, nếu như… nếu như ban ngày hắn nói rõ cho nàng, để nàng có sự đề phòng thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.

Chỉ là vào lúc này, chút yếu mềm trong lòng hắn nhanh chóng bị đẩy đi bởi khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn trong tâm trí.

Đôi mắt dài đẹp, đen như mực của hắn tràn đầy sự kiên định. Nhìn mấy tên lưu manh càng lúc càng tiến đến gần sân, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng u ám, đầy vẻ ghê tởm và bực bội.

“Ta tuyệt đối không để các ngươi đụng đến Thanh tỷ tỷ dù chỉ là một chút.” Hắn nhỏ giọng nói.

Ban đêm có tiếng mèo hoang kêu và tiếng gió rít lên, mấy tên lưu manh chợt cảm thấy lạnh sống lưng.

Sau khi Thanh La nghe thấy tiếng động, nàng nhíu mày, lập tức khoác áo ngoài và rời giường. Trong phòng bên cạnh, Sương Nhi vẫn đang ngủ say, ánh trăng như nước chiếu xuống mái hiên. Bên ngoài có tiếng ồn ào và tiếng rên rỉ, nàng gần như ngay lập tức liên tưởng đến mấy tên lưu manh đã bị phát hiện vào ban ngày. Khi bước nhanh đến cổng sân, âm thanh càng rõ ràng hơn.

Thanh La lập tức đẩy cửa ra, rồi chứng kiến một cảnh tượng như sau:

Thiếu niên giữ chặt một tên du côn, đấm mạnh xuống mặt đất. Hai gã đàn ông bên cạnh cũng tức giận túm lấy tay chân hắn, liên tiếp đấm đá vào người. Tuy nhiên, thiếu niên chỉ rên rỉ, quyết không buông tay.

Tiếng cửa mở vang lên, mấy tên lưu manh kia mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Ánh mắt bọn chúng chạm phải bạch y cô nương đứng ở cửa, gương mặt bình tĩnh điềm nhiên. Chỉ có đôi mắt hoa đào vốn dịu dàng đa tình của nàng lúc này lại lạnh lùng đến mức khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi.

“Các ngươi đang làm gì vậy!”

Hai tên du côn không hiểu sao lại cảm thấy lạnh sống lưng dưới cái nhìn của nàng. “Ta... ta...” Chúng không tìm được cái cớ nào để biện minh, lập tức buông tay khỏi thiếu niên, trừng mắt nhìn hắn một cách ác ý, rồi nói một tiếng "Xui xẻo" và bỏ chạy mất dạng.

“Chờ một chút... Ta...” Tên lưu manh bị thiếu niên đè dưới thân uất ức muốn khóc nhưng lại không rơi được giọt nào.

Thiếu niên lạnh lùng nói: “Thành thật một chút.”

Thanh La nhìn cảnh tượng trước mắt, đôi mắt hoa đào chớp chớp, có chút ngẩn ngơ. Không phải chứ, thiếu niên thẹn thùng và xinh đẹp trong ấn tượng của nàng từ khi nào lại đánh nhau lợi hại như vậy. Không tệ, có thể đè một người đàn ông trưởng thành xuống đất, sức lực cũng khá lớn đấy chứ.

Ánh mắt chăm chú của nàng khiến gò má thiếu niên đỏ bừng. Hắn vặn tay tên lưu manh bị đánh, ngước mắt lên khẽ gọi: “Thanh tỷ tỷ.”

Thanh La cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bảo hắn đợi một chút, rồi lập tức lớn tiếng gọi: “Bạch đại thẩm, bá bá, có ăn trộm!” Theo tiếng kêu đầy khí lực của nàng, mọi người đang ngủ say đều lần lượt chạy ra, cảnh tượng trở nên hỗn loạn. Khi nhìn thấy tên “lưu manh” bị thiếu niên trói, có người nhận ra và tức giận nói: “Phú Quý, sao mày dám làm chuyện trộm gà trộm chó như vậy!”

Gã lưu manh tên Phú Quý xấu hổ che mặt dưới ánh mắt của bà con làng xóm.

“Thưa các vị, phụ mẫu của Thanh La không may qua đời nên ta đành đến kinh thành tìm thân nhân. Đáng tiếc là vận may không mỉm cười, gia đình ngoại công đã rời khỏi kinh thành nên ta phải thuê nhà ở một mình. Không ngờ mới ở đây vài ngày đã bị bọn họ nhắm đến.” Thanh La vừa nói, đôi mắt hoa đào rơi lệ.

“Nếu không có vị tiểu huynh đệ này ở đây, chỉ sợ ngày mai mọi người cũng không thấy ta xuất hiện nữa.”

Mọi người cũng phẫn nộ lên tiếng giúp nàng, “Cô nương đừng sợ, đây là kinh thành, bọn lưu manh này, sáng mai chúng ta sẽ giải chúng lên quan phủ.”

Một số người đang tra hỏi đồng bọn của Phú Quý, chẳng mấy chốc những người trẻ tuổi đầy nghĩa khí đã trói cả ba tên lại.

Thanh La nháy mắt ra hiệu cho Sương Nhi, cô bé rất nhanh mang bánh kẹo và trái cây khô từ trong nhà ra chia cho mọi người.

Nhiều người nhận ra thiếu niên, dù hắn đã giúp Thanh La nhưng ai nhìn thấy cũng đều tỏ vẻ ghét bỏ và sợ hãi, nếu không thì là ánh mắt thương hại.

Thiếu niên đứng tựa vào góc tường, cúi đầu, nhiều lần muốn nói gì đó rồi rời đi, nhưng luôn có người đến an ủi nàng và nàng cũng bận cười nói với họ.

Bạch đại thẩm, người đã gặp Thanh La vài lần, liếc nhìn thiếu niên và thấp giọng nói với nàng: “Thanh cô nương, tiểu tử này là một tai họa, biết đâu lần này cũng có liên quan đến nó.”

Thanh La bật cười, cảm nhận được ánh mắt yếu ớt của thiếu niên dừng trên người mình, nàng thở dài, nói với Bạch đại thẩm: “Đại thẩm, Tiểu Khê là một đứa trẻ ngoan. Nếu không có hắn ngăn cản bọn chúng, làm sao cháu còn có thể đứng đây nói chuyện với mọi người.”

Bạch đại thẩm nghĩ cũng đúng nhưng định kiến nhiều năm qua không thể giải thích rõ ràng với người ngoài như nàng. “Tóm lại, Thanh cô nương, một nữ tử đi ra ngoài một mình vẫn phải cẩn thận nhiều hơn.”

“Đa tạ đại thẩm đã lo lắng cho cháu.” Bạch y thiếu nữ nói với chút e lệ, gương mặt như ngọc thoáng đỏ lên.

“Đều là hàng xóm, việc nên làm mà.” Bạch đại thẩm nhìn gương mặt nàng, cũng cảm thấy kinh diễm, thật sự không nói nên lời trách cứ.

Cuộc náo loạn kéo dài đến nửa đêm mới dừng lại.

Tiễn hàng xóm ra về xong xuôi, Thanh La đi đến bên góc tường, thân hình thiếu niên có chút cứng đờ. Trên người hắn thoang thoảng mùi máu, nơi khóe miệng bị bầm tím và sưng tấy.

“Thanh tỷ tỷ, ta… phải đi rồi.” Cuối cùng cũng được nàng nhìn đến nhưng hắn cảm thấy toàn thân không thoải mái, đầu cúi xuống thấp, không muốn nàng thấy bộ dạng nhếch nhác của mình.

“Trên người ngươi còn đau không?” Thanh La cũng có chút ngượng ngùng. Lúc nãy có quá nhiều người nên nàng phải lo ứng phó với họ, ngược lại quên mất hắn đứng bên cạnh.

Suối tóc dài của thiếu niên che khuất biểu cảm trong đôi mắt, hắn cắn nhẹ khóe môi, giọng hơi khàn khàn. “Ta không sao, Thanh tỷ tỷ.”

“Còn nói ngươi không sao.” Dưới ánh trăng, Thanh La có thể thấy rõ những vết bùn đất và vết máu trên người thiếu niên, thật sự rất nhếch nhác. Nàng nhíu mày, kéo tay hắn ra xem, hắn vẫn im lặng không kêu than, nhưng các khớp ngón tay đã sưng lên, trên mu bàn tay còn có vết máu và vết xước.

“Cái này ——”

Nhiệt độ từ ngón tay nàng thật ấm áp, đến mức trong khoảnh khắc đó hắn quên mất phải rút tay lại. Khi chậm nửa nhịp muốn rút tay về, lại bị đôi tay mảnh mai như ngọc đó nắm lấy. Ngón tay sưng tím khó coi của hắn và ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng tựa như sự khác biệt giữa trời và đất, giống như bọn họ vốn dĩ không thuộc cùng một thế giới.

Chỉ là hắn tham luyến sự ấm áp không thuộc về mình này.

“Đừng nhúc nhích.” Thanh La có chút tức giận khi thấy hắn còn muốn giãy giụa, sự bướng bỉnh của thiếu niên cứ thế bị nàng làm cho tiêu tan.

Sương Nhi là đứa bé ngoan, sau khi xử lý xong mấy tên du côn, liền lập tức chạy đến, thấy thân mình đầy thương tích của Việt Cửu Khê cũng bị giật mình.

"Sương Nhi, đi chuẩn bị thuốc."

"Đã biết, thưa cô nương." Sương Nhi tò mò nhìn thiếu niên, khi hắn quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đó, mặt cô bé cũng đỏ lên.

Quả thật là một ca ca đẹp mắt.

Việt Cửu Khê nhìn Thanh La nắm tay mình bước qua bậc cửa, dễ dàng như vậy, bước vào nơi mà hắn chưa từng nghĩ có thể đi vào.

Tim hắn như lỡ một nhịp.

"Làm sao vậy?" Nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra chút lo lắng, chân thành và trong sáng, mềm mại như nước mùa xuân.

Tim hắn đập càng nhanh hơn.

"Thanh tỷ tỷ." Hắn do dự nhìn vào bên trong, ánh mắt có chút u ám.

Thanh La còn tưởng hắn thẹn thùng, xoa đầu thiếu niên, "Ta giúp ngươi thoa thuốc nhé. Vết thương để lâu không xử lý sẽ bị nhiễm trùng."

Đôi tai trắng như ngọc của thiếu niên cũng nhuốm một chút hồng, hắn khẽ ừ một tiếng, để mặc đôi tay dịu dàng của nàng dẫn hắn vào trong phòng.

Sương Nhi mang thuốc trị thương đến, nhìn những chỗ bầm tím trên người Việt Cửu Khê, mắt cô bé đỏ lên, miệng không nhịn được nói: “Những người đó thật xấu xa, nếu không có ca ca đến, tối nay em và cô nương…” Nói đến đây, cô bé lấy tay che miệng, không muốn nói tiếp.

"Tiểu Khê, tối nay nếu không có ngươi, đúng là có chút nguy hiểm." Nàng thở dài nói.

Việt Cửu Khê được hai người các nàng khen ngợi, sự tức giận do ánh mắt khó chịu của người ngoài mang lại cũng dần dần được xoa dịu.

Ngọn lửa nhỏ từ đèn dầu trong phòng chiếu sáng một góc nhỏ, khiến hắn cảm thấy thật ấm áp. Nếu có thể ở lại mãi thì tốt biết bao. Hắn không nhịn được mà mơ tưởng.

Khi Thanh La thoa thuốc cho hắn, hắn nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt xinh đẹp như đá obsidian hơi ươn ướt.

Thanh La nhận ra được chút cảm xúc nhỏ nhoi của hắn, thở dài trong lòng, rồi mỉm cười nói: "Tiểu Khê, ngươi có đói bụng không?"

Việt Cửu Khê cũng không ngờ nàng lại hỏi vậy, hắn hé môi, nhưng một lúc sau, không biết vì sao lại gật đầu.

Có lẽ chính sự ấm áp ngắn ngủi khiến cho trái tim hắn trong khoảnh khắc này lại không muốn rời đi.

Hắn tự nhủ, chỉ lần này thôi.

Hắn luôn biết mình rất xấu xa nhưng Thanh tỷ tỷ thì khác. Hắn không hy vọng nàng cảm thấy mình là người có lòng tham không đáy.

(**) Đá obsidian 

Tỳ Hưu Long phong thủy đá Obsidian

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play