Cứu Rỗi Vai Ác

Chương 5: Có đói bụng không?


2 tháng


Đêm khuya, trăng sáng treo cao, bỗng nhiên một màn sương mù dày đặc phủ xuống, che lấp ánh trăng. Đêm ấy thật yên tĩnh, trên phố chỉ có vài tiếng chó sủa. Khi mọi người đều đã ngủ say, trên con phố tối tăm bỗng xuất hiện vài bóng người lén lút.

"Không sai! Tiểu cô nương kia sống ở đây." Một người đàn ông béo lùn chỉ vào căn nhà phía xa, ánh mắt đầy ác ý.

Bên cạnh hắn có hai người đàn ông khác, ánh mắt lộ rõ sự tham lam.

"Cẩn thận một chút, cô nương ấy có một nha hoàn bên người. Chúng ta sẽ lẻn vào, trước hết dọa bọn họ, lấy được tiền bạc rồi bán cô ta cho kỹ viện. Lần này thành công, cũng phải ăn uống sung sướng được một hai năm." Một người nói, nước miếng chảy ra với ánh mắt dâm tà.

Cầm đầu trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi đúng là không bỏ được thói háo sắc."

Ba người nhìn nhau cười, trong ánh mắt không giấu được vẻ nham hiểm, rồi nhanh chóng tiến về phía sân.

Trong bóng đêm, Việt Cửu Khê nghe thấy tiếng bước chân, liền ngẩng đầu, trốn sau một tảng đá. Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào những bóng người lờ mờ, nhận ra đó là mấy tên du côn hắn đã từng gặp qua.

Bọn chúng chắc chắn biết hắn!

Nếu hắn ra ngoài, chúng nhất định sẽ báo cáo với quan lại.

Bọn chúng có ba người, hắn nên làm gì bây giờ? Trong sân chỉ có Thanh tỷ tỷ và một tiểu nha đầu, nếu để bọn chúng vào, hậu quả thế nào thì hắn biết rất rõ. Lúc này, hắn bỗng dưng cảm thấy hối hận vì không nói trước với nàng vào ban ngày, nếu nàng có sự đề phòng thì mọi việc đã không diễn ra như vậy.

Tuy nhiên, trong tình thế cấp bách, tia mềm yếu trong lòng đã nhanh chóng bị hắn xua tan bởi hình ảnh khuôn mặt ôn nhu của nàng hiện lên trong đầu.

Đôi mắt dài đẹp, đen như mực của hắn tràn đầy quyết tâm. Nhìn thấy những tên du côn càng lúc càng tiến đến gần sân, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng và căm ghét.

“Ta tuyệt đối sẽ không để các ngươi đụng đến Thanh tỷ tỷ dù chỉ là một chút.” Hắn thì thầm, giọng nói thấp nhẹ nhưng quyết liệt.

Ban đêm, tiếng mèo hoang kêu và tiếng gió rít lên càng làm tăng thêm sự rùng rợn. Mấy tên du côn bỗng nhiên cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Thanh La nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hơi cau mày, khoác hờ áo ngoài và rời khỏi giường. Sương Nhi trong phòng bên cạnh vẫn đang ngủ say, ánh trăng như nước chiếu vào dưới mái hiên. Ngoài nhà, tiếng kêu rên và ồn ào vang lên, nàng ngay lập tức nhận ra đó chính là những tên du côn ban ngày, bước nhanh đến cửa viện, tiếng động càng thêm rõ ràng.

Thanh La lập tức đẩy cửa ra và thấy một cảnh tượng kinh hoàng.

Thiếu niên đang gắt gao túm lấy một tên du côn, đấm mạnh xuống mặt đất. Bên cạnh, hai tên khác tức giận giữ chặt tay và chân hắn, đánh đấm không ngừng vào người hắn. Dù vậy, thiếu niên chỉ rên rỉ và quyết không buông tay.

Tiếng cửa mở khiến những tên du côn nhận ra có điều không ổn. Chúng quay lại nhìn và thấy một nữ tử bạch y đứng ở cửa, vẻ mặt bình tĩnh và thong dong. Đôi mắt đa tình ôn nhu của nàng giờ đây lạnh lẽo đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Các ngươi đang làm cái quái gì!” Nàng lạnh lùng hỏi.

Hai tên du côn không hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh dưới cái nhìn của nàng. “Ta... ta...” Chúng lắp bắp, không tìm được lý do nào để biện minh, lập tức buông tay khỏi thiếu niên và nhìn hắn một cách căm tức, rồi nói một tiếng "Đen đủi" trước khi bỏ chạy thục mạng.

“Từ từ... Ta...” Tên du côn bị thiếu niên đè dưới thân muốn khóc nhưng không dám.

Thiếu niên lạnh lùng nói: “Thành thật một chút.”

Thanh La nhìn cảnh tượng này, đôi mắt đào hoa chớp chớp, có chút ngạc nhiên. Không ngờ, thiếu niên mà nàng từng nghĩ là thẹn thùng và xinh đẹp lại có thể đánh nhau lợi hại đến vậy. Thật bất ngờ khi hắn có thể đè một người trưởng thành xuống đất với sức mạnh lớn như vậy.

Nàng đăm chiêu nhìn làm thiếu niên đỏ bừng mặt, hắn vặn chặt đôi tay của tên lưu manh bị đánh tơi tả, rồi ngước lên nhỏ giọng gọi: “Thanh tỷ tỷ.”

Thanh La rốt cuộc tỉnh lại, bảo hắn đợi một chút rồi lập tức lớn tiếng kêu: “Bạch đại thẩm, bá bá, có ăn trộm!” Theo tiếng kêu đầy khí lực của nàng, mọi người đang ngủ say đều chạy ra, tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn. Khi thấy thiếu niên đang giữ chặt tên lưu manh, một số người nhận ra hắn và tức giận nói: “Phú Quý, ngươi dám làm chuyện trộm cắp này!”

Tên Phú Quý dưới ánh mắt phẫn nộ của đám người, không biết trốn vào đâu, chỉ biết bưng kín mặt.

“Thưa các vị, cha mẹ của Thanh La đều đã qua đời nên đành đến kinh thành tìm thân nhân nhưng phát hiện người đã dọn đi. Tiểu nữ phải thuê tạm tiểu viện để ở một mình, không ngờ mới qua vài ngày đã bị bọn họ theo dõi.” Thanh La vừa nói, mắt đào hoa rưng rưng lệ.

“Nếu không có vị tiểu huynh đệ này giúp đỡ, chỉ sợ ngày mai mọi người cũng không còn nhìn thấy ta.”

Mọi người đều phẫn nộ và ủng hộ nàng, “Cô nương đừng sợ, đây là kinh thành, bọn du côn lưu manh này, sáng mai chúng ta sẽ đưa lên quan phủ.”

Một số người ép hỏi đồng bọn của Phú Quý, nhanh chóng có những người trẻ tuổi đầy nghĩa khí trói chặt cả ba tên.

Thanh La liếc mắt ra hiệu cho Sương Nhi, cô bé liền mang bánh và quả khô ra chia cho mọi người.

Nhiều người nhận ra thiếu niên, dù hắn giúp Thanh La nhưng ánh mắt họ dành cho hắn vẫn đầy chán ghét và sợ hãi hoặc là thương hại. 

Thiếu niên đứng tựa góc tường, cúi đầu, nhiều lần muốn nói gì đó nhưng luôn bị ngắt lời bởi những người đến an ủi Thanh La và nàng cũng bận tiếp chuyện với họ.

Bạch đại thẩm, người có quen biết Thanh La, liếc nhìn thiếu niên và thấp giọng nói với nàng: “Thanh cô nương, tiểu tử này là một tai họa, có khi lần này cũng liên quan đến hắn.”

Thanh La bật cười, cảm nhận ánh mắt yếu ớt của thiếu niên dừng trên người mình, nàng thở dài rồi nói với Bạch đại thẩm: “Đại thẩm, Tiểu Khê là đứa trẻ tốt, nếu không có hắn ngăn bọn chúng, ta sao còn có thể ở đây mà nói chuyện với mọi người.”

Bạch đại thẩm nghĩ cũng đúng nhưng bao nhiêu năm định kiến khó mà giải thích rõ ràng. “Tóm lại, Thanh cô nương, một nữ tử ở bên ngoài vẫn phải cẩn thận.”

“Làm phiền đại thẩm lo lắng cho ta rồi.” Bạch y thiếu nữ nói với chút e lệ, gương mặt thoáng xấu hổ.

“Đều là hàng xóm mà.” Bạch đại thẩm nhìn gương mặt nàng, cũng cảm thấy kinh diễm, thật sự không nói nên lời trách cứ.

Mãi đến nửa đêm, mọi việc mới yên ổn.

Tiễn hàng xóm ra về xong xuôi, Thanh La bước tới góc tường, thân hình thiếu niên đứng đó bỗng cứng đờ, cơ thể bốc mùi máu tanh, khóe miệng bầm tím.

“Thanh tỷ tỷ, ta… cần phải đi.” Cuối cùng cũng chờ được nàng nhìn hắn một cái, hắn lại cảm thấy không thoải mái, đầu cúi thấp, không muốn để nàng thấy mình chật vật.

“Trên người ngươi còn đau không?” Thanh La có chút ngượng ngùng. Lúc nãy có nhiều người nên nàng phải lo ứng phó với họ, ngược lại quên mất hắn.

Thiếu niên với tóc mái dài che khuất biểu tình, cắn nhẹ khóe môi, giọng hơi khàn khàn. “Ta không sao, Thanh tỷ tỷ.”

“Còn nói không sao.” Dưới ánh trăng, Thanh La nhìn thấy những vết bùn đất và vết máu trên người thiếu niên, trông thật sự chật vật. Nàng nhíu mày, kéo hai tay hắn. Dù hắn không kêu than nhưng ngón tay đều bầm tím, mu bàn tay có vết máu và trầy xước

“Này ——”

Bàn tay của nàng ấm áp, khiến hắn quên mất việc thu hồi ngón tay. Khi hắn chậm nửa nhịp muốn lùi lại, lại bị cặp tay tinh tế như ngọc giữ chặt, ngón tay bầm tím khó coi của hắn cùng ngón tay trắng nõn xinh đẹp của nàng phảng phất như thuộc về hai thế giới khác nhau.

Chỉ là hắn tham luyến một chút ấm áp không thuộc về mình này.

“Đừng nhúc nhích.” Thanh La có chút tức giận khi thấy hắn còn muốn giãy giụa, thiếu niên quật cường cuối cùng cũng bị nàng làm dịu đi.

Sương Nhi là cô bé ngoan, sau khi xử lý xong mấy tên du côn, lập tức chạy lại đây. Nhìn thấy vẻ mặt thương tích của Việt Cửu Khê, nàng cũng bị khiếp sợ.

"Sương Nhi, đi chuẩn bị thuốc."

"Đã biết thưa cô nương." Sương Nhi tò mò nhìn thoáng qua thiếu niên, khi hắn nghiêng đầu, nàng thấy khuôn mặt trắng nõn mỹ lệ của hắn và mặt nàng đỏ lên.

Thật đúng là một ca ca đẹp mắt.

Việt Cửu Khê nhìn Thanh La kéo tay mình bước qua ngạch cửa, nhẹ nhàng như không, đi vào nơi mà hắn nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới.

Hắn cảm thấy tim mình lỡ một nhịp.

"Làm sao vậy?" Nàng quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt lộ ra chút lo lắng, chân thành và trong sáng, mềm mại như nước mùa xuân.

Tim hắn đập càng nhanh hơn.

"Thanh tỷ tỷ." Hắn do dự nhìn vào bên trong, ánh mắt có chút u ám.

Thanh La tưởng hắn thẹn thùng, xoa đầu thiếu niên, "Ta giúp ngươi thoa thuốc nhé. Nếu không xử lý vết thương sẽ bị nhiễm trùng."

Đôi tai thiếu niên dần nhuốm màu đỏ nhạt, hắn khẽ ừ một tiếng, để nàng dẫn vào trong phòng.

Sương Nhi mang thuốc đến, nhìn những vết bầm trên người Việt Cửu Khê, đôi mắt nàng đỏ lên, miệng không khỏi nói: "Người gì mà tệ quá, nếu không có ca ca tới, đêm nay ta và cô nương..." Nói đến đây, nàng che miệng lại, không muốn nói tiếp.

"Tiểu Khê, đêm nay nếu không có ngươi, đúng là có chút nguy hiểm." Nàng thở dài nói.

Việt Cửu Khê được hai người các nàng khen ngợi, cảm thấy những ánh mắt ghét bỏ ngoài kia không còn đáng sợ nữa.

Trong phòng, ngọn đèn dầu nhè nhẹ chiếu sáng, làm hắn cảm thấy ấm áp. Nếu có thể ở lại mãi thì tốt biết bao. Hắn nhịn không được mà mơ mộng.

Khi Thanh La thoa thuốc cho hắn, hắn nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt đen bóng hơi ướt át.

Thanh La nhận ra chút cảm xúc của hắn, thở dài trong lòng rồi cười nói: "Tiểu Khê, ngươi có đói bụng không?"

Việt Cửu Khê không ngờ nàng hỏi vậy, môi mở ra nhưng không nói được gì. Một lát sau, như bị ma xui quỷ khiến, hắn khẽ gật đầu.

Có lẽ sự ôn nhu ngắn ngủi này khiến nội tâm hắn ngay tại khoảnh khắc này không muốn rời đi.

Hắn tự nhủ, chỉ lần này thôi.

Hắn luôn biết mình rất xấu xa nhưng Thanh tỷ tỷ không giống như vậy. Hắn không muốn nàng nghĩ mình là người có lòng tham không đáy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play