Cứu Rỗi Vai Ác

Chương 6: Tới gần nàng


2 tháng


Sương Nhi nổi lửa, Thanh La tự mình xuống bếp nấu một bát mì. Nhớ tới thiếu niên với những vết thương cũ trên người, nàng đặc biệt hào phóng mà nhỏ vào bên trong một giọt linh dịch. Ngay lập tức, nước dùng tỏa ra hương vị khó tả, khiến Sương Nhi dù không đói cũng nuốt nước miếng. Sao chỉ là một bát mì mà Thanh cô nương nấu ra lại khiến người ta thèm đến vậy?

Thanh La ngửi thấy hương thơm mê người, rắc thêm chút hành lá, đặt hai quả trứng chiên lên trên, rồi bưng bát mì ra phòng chính.

Khi hương thơm ngào ngạt ấy lan tỏa khắp không gian, bụng của thiếu cũng réo lên vì đói.

“Đói bụng rồi phải không? Ăn đi. Nếm thử tay nghề của ta, chắc chắn sẽ không làm ngươi thất vọng.” Thanh La cười tủm tỉm nói.

Việt Cửu Khê nhìn bát mì, nhận lấy và nói, “Cảm ơn Thanh tỷ tỷ.” Thiếu niên nói với giọng chân thành và nghiêm túc, đôi mắt hẹp dài thanh tú nhìn nàng chăm chú.

“Đừng khách khí, nếu không mì sẽ trương lên mất.”

Việt Cửu Khê ngửi thấy hương thơm, ừ một tiếng, rồi ngoan ngoãn cầm đũa ăn mì. Khi nếm một ngụm mì, hắn ngẩn ra một chút; nước dùng tươi ngon mang một hương vị khó tả, tinh tế mà len lỏi vào từng giác quan. Hắn uống một ngụm canh, bỗng cảm thấy mỏi mệt đau nhức trong người dần dần tan biến.

Hắn khó tin nhìn về phía bạch y nữ tử trước mặt.

“Đừng vội, cứ từ từ ăn.” Nàng nhìn hắn với ánh mắt chứa đựng ý cười thỏa mãn.

Phảng phất như chỉ cần thấy hắn ăn uống, nàng lập tức cảm thấy rất vui vẻ.

Hắn ăn đến thấy đáy bát, nhìn hai cái trứng chiên xinh đẹp nằm trong, không hiểu sao bỗng cảm thấy khóe mắt hơi ươn ướt.

Nội tâm hắn như bị khẽ gõ, một chồi non mọc lên, khao khát vươn mình đón ánh bình minh.

Nàng khẽ ngáp một cái, dường như có chút mệt nhọc. Đôi mắt đào hoa nhẹ nhàng chớp nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi hắn ăn xong.

Việt Cửu Khê, với làn da trắng nõn chậm rãi ửng hồng, chủ động nói: “Thanh tỷ tỷ, để ta đi rửa chén.”

Thanh La nhận thấy sự bối rối của thiếu niên, không làm khó hắn trong việc này, thậm chí còn hướng dẫn rõ ràng.

Khi thiếu niên rửa chén xong và quay lại, hắn lặng lẽ dừng bước ở bậc thang, lắng nghe cuộc đối thoại giữa chủ tớ.

"Sương Nhi, tối nay Tiểu Khê sẽ ngủ lại, trời trở lạnh, em hãy mang chăn bông trải lên giường cho cậu ấy."

“Tiểu thư, là chiếc chăn bông mới mua đó sao? Người còn chưa dùng mà.” Sương Nhi có chút luyến tiếc.

"Hắn chính là ân nhân của chúng ta, em nha đầu này, sao lại luyến tiếc chăn bông như vậy chứ?" Thanh La trêu chọc tiểu nha đầu, rồi thở dài nói tiếp: "Chỉ e là hắn tạm thời không có nơi nào để nương náu."

Nghe được những lời này, lòng thiếu niên cảm thấy chấn động, hóa ra nàng đã biết rõ.

"Được rồi ạ." Sương Nhi dẩu miệng, che miệng một chút, rồi đi ra, nhìn thấy thiếu niên đứng trên bậc thang đá xanh, dưới ánh trăng khoác một thân áo mỏng, tóc đen mắt đen xinh đẹp đến không thực, đôi mắt lấp lánh như chứa nước, mơ hồ như ánh trăng ẩn hiện trong mây.

Sương Nhi có chút đỏ mặt: "Tiểu Khê ca ca."

Thiếu niên trầm mặc một chút rồi đáp lại.

Thanh La thấy hắn lại gần, cười nói: "Tiểu Khê."

Thiếu niên đôi mắt lấp lánh, đường cong sườn mặt mềm mại, ngước mắt nhìn nàng, có chút ngượng ngùng: "Thanh tỷ tỷ, làm phiền tỷ rồi. Ta nên..."

“Tiểu Khê, trời cũng sắp sáng rồi, đêm nay cứ ở lại đây đi,” Thanh La nghiêm túc nói.

“Như vậy... Có làm phiền tỷ không?” Thiếu niên dáng người mảnh khảnh, dưới gió đêm tựa như nhành liễu yếu đuối. Đôi lông mi dài khẽ cụp xuống, làm nổi bật khuôn mặt trắng nõn và gầy gò của hắn, trông thật đáng thương. Những vết bầm tím trên mặt chưa tan hẳn, thêm vào vẻ do dự, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng không thể không muốn giữ hắn lại.

Thanh La càng thêm mềm lòng. “Sao có thể làm phiền được.”

“Sương Nhi, dẫn Tiểu Khê đi thu xếp chỗ nghỉ ngơi.” Đôi mắt nàng đã lộ vẻ mệt mỏi, liền nhanh chóng giải quyết chuyện này. “Thời gian không còn sớm, mau thu xếp rồi nghỉ ngơi đi.”

Sương Nhi đáp một tiếng, hành động nhanh nhẹn. Ở chung đã lâu, nàng đã hiểu rõ tính cách của Thanh cô nương.

Thanh La không cho Việt Cửu Khê cơ hội để từ chối.

Người vốn đang định chối từ, Việt Cửu Khê đành im lặng: “...” Thanh tỷ tỷ quả thật rất tốt, chỉ là đôi khi tính cách lại quá quyết đoán.

Sương Nhi từ lâu đã cảm thấy hứng thú với vị ca ca xinh đẹp này. Trong mắt nàng, Việt Cửu Khê chính là vị ca ca đẹp nhất mà nàng từng gặp. Với tính cách hoạt bát, nàng không để hắn có cơ hội do dự, nở nụ cười tươi và nói: “Tiểu Khê ca ca, đi thôi.”

Hắn lặng lẽ bước theo, nhìn nữ tử tất bật chuẩn bị chăn và nước ấm cho hắn rửa mặt.

Việt Cửu Khê chạm tay vào khóe miệng, nhận ra rằng vết bầm tím kia không còn đau nữa. Hắn nhíu mày, có chút không hiểu. Trước khi Sương Nhi bước ra ngoài, hắn gọi:

“Sương Nhi?”

Ánh mắt Sương Nhi sáng lên, cô hớn hở: “Tiểu Khê ca ca, có chuyện gì vậy?”

Việt Cửu Khê cố gắng nở một nụ cười dịu dàng: “Sương Nhi, Thanh tỷ tỷ thật là người tốt.”

Sương Nhi cũng rất đồng tình: “Đúng vậy, Thanh cô nương là người dịu dàng và xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.” Nàng hơi thẹn thùng, dường như chỉ khi đứng trước mặt hắn mới dám nói như vậy.

Nhưng rồi, nàng thấy gương mặt thiếu niên dần trở nên ảm đạm: “Tiểu Khê ca ca, huynh không vui sao?”

Thiếu niên khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Nàng đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy.”

"Đâu phải vậy, Thanh tỷ tỷ ngoài muội ra, chỉ có Tiểu Khê ca ca huynh mới được nàng đối xử tốt như thế." Sương Nhi nghiêm túc nói.

Ánh mắt thiếu niên bỗng chốc rạng rỡ, đôi mắt u sầu cũng ánh lên một tia vui vẻ, dù chỉ là một chút, đủ mờ nhạt để Sương Nhi không nhận ra.

“Thật không?”

Sương Nhi đã có chút mệt, khẽ ngáp một cái, “Tiểu Khê ca ca, muội đi trước nhé.”

“Được.” Có lẽ vì tâm trạng vui vẻ, ngay cả lời đáp của hắn cũng tràn đầy niềm vui.

Sau khi Sương Nhi rời đi, cánh cửa cũng khép lại.

Trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến đang cháy dở. Việt Cửu Khê dõi mắt theo ánh sáng leo lét, đánh giá toàn bộ căn phòng một lượt.

Dễ dàng nhận ra căn phòng chỉ được quét dọn qua loa, trên tường có vài dấu vết loang lổ. Đồ đạc không nhiều, chỉ có vài món đồ cũ chồng chất lộn xộn. Trái lại, chiếc giường được trải sạch sẽ với chăn bông và gối tinh tươm. Hắn tiến tới mép giường, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lớp chăn mềm mại, rồi áp mặt vào, hít một hơi sâu, cảm nhận hương thơm ấm áp của ánh mặt trời.

Còn phảng phất chút hương thơm vương vấn.

Hương thơm ấy rất giống mùi hương nhàn nhạt thanh mát từ Thanh tỷ tỷ khi nàng lướt qua. Mũi hắn cay cay, trong lòng lại dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

Trong khoảnh khắc đó, từ sâu thẳm đáy lòng của hắn bỗng vang lên một tiếng nói: "Việt Cửu Khê, ngươi muốn gần gũi với nàng hơn sao?"

Nàng dễ dàng mềm lòng như vậy, ngay cả một tiểu nha đầu cũng có thể mang lại niềm vui cho nàng. Chỉ cần ngươi bỏ ra chút tâm tư, chẳng phải sẽ dễ dàng như trở bàn tay sao?

Không, không thể như vậy.

Hắn cố gắng áp chế tiếng nói kia, tự nhủ rằng, Thanh tỷ tỷ không giống những người khác, hắn không thể đối xử với nàng như thế.

Hắn nằm trên giường, ngọn nến cuối cùng đã tắt, cả căn nhà lại chìm trong bóng tối. Hắn rúc đầu vào trong chăn, đôi mắt hẹp dài mơ màng, chóp mũi thoang thoảng mùi hương ấm áp dịu nhẹ.

Đôi mắt hắn chậm rãi ngấn lệ, trở nên đỏ hoe.

Một người như hắn, liệu có thể ở bên nàng mãi mãi không?

Thiếu niên khẽ động đậy hàng lông mi, cắn chặt răng, tự nhủ không thể tiếp tục suy nghĩ miên man như vậy.

Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, lần đầu tiên bụng hắn cảm thấy no, thân thể ấm áp, hắn dần dần cảm thấy mệt mỏi. Khi chìm vào giấc mộng ngọt ngào, trước mắt hắn hiện lên khuôn mặt tươi cười dịu dàng của nàng.

Trong mơ, hắn rất bất an.

Sáng hôm sau, Thanh La vừa bước ra sân, muốn hít thở bầu không khí trong lành thì thấy tiểu vai ác đang cùng với Sương Nhi, một người tưới nước cho vườn rau, một người quét dọn sân đá xanh.

“Thanh cô nương, chào buổi sáng ~” Sương Nhi tràn đầy sức sống chào hỏi nàng.

Thiếu niên cầm cây chổi trong tay, gió nhẹ thổi qua mái tóc đen mềm mại, để lộ đôi mắt sáng ngời, có chút e lệ gọi theo một tiếng, "Thanh tỷ tỷ."

Giọng nói của hắn trong trẻo, lộ ra khí chất của tuổi trẻ, khiến người ta dễ dàng có cảm tình.

Thanh La chớp mắt, nhận ra rằng mình là người thức dậy muộn nhất. Nàng thở dài một hơi, "Hai người các ngươi siêng năng quá, làm ta cũng cảm thấy xấu hổ."

Sương Nhi không hiểu lắm vì nghĩ rằng đó là việc nàng nên làm.

Thiếu niên thì khuôn mặt đỏ bừng, phảng phất như sợ mình quấy rầy nàng, lộ ra một chút tự trách.

"Tiểu Khê, ngươi thật ngoan ngoãn. Ta chỉ đùa thôi mà." Thanh La không nhịn được sờ đầu hắn, thầm nghĩ cảm giác này thật dễ chịu.

Nàng khẽ cười, giọng nói dễ nghe và thanh thoát.

Việt Cửu Khê ngơ ngác, hắn... ngoan ngoãn? Đây là lần đầu tiên có người nói về hắn như vậy. Chẳng phải mọi người đều gọi hắn là con hoang và yêu tinh hại người sao? Thiếu niên hạ thấp đôi mắt lạnh lùng và âm u. Nhưng chẳng bao lâu, khóe miệng hắn chậm rãi nở một nụ cười dịu dàng. Đôi tai hắn ửng đỏ, trong lòng cảm thấy thật sự vui vẻ.

Nàng nói hắn ngoan ngoãn.

Vậy thì hắn sẽ ngoan ngoãn.

Chỉ là, rất nhanh cảm giác ấm áp đó lại như làn sương mỏng tan biến.

“Được rồi, ta đi nấu chút mì, lát nữa chúng ta cùng ăn sáng.”

Nàng bận rộn bên bếp lò, động tác lưu loát, thuần thục, hoàn toàn không giống một tiểu thư khuê các thông thường.

Việt Cửu Khê đứng bên cạnh nhóm lửa, thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh La, trong đáy mắt lộ ra chút suy tư và nghi hoặc.

Thanh tỷ tỷ với dung nhan như tuyết, rạng rỡ như mặt trời, sao lại dừng chân ở nơi này?

Hơn nữa, điều làm hắn băn khoăn nhất là nàng dường như biết nấu ăn nhưng lại tỏ ra rất xa lạ với căn bếp, thỉnh thoảng lúng túng, phải nhờ Sương Nhi nhắc nhở.

Tuy nhiên, những điều nhỏ nhặt kỳ quặc này cũng nhanh chóng bị hắn lãng quên.

Cùng nhau ăn sáng, lòng hắn tràn ngập cảm giác ấm áp.

Kể từ khi gia gia rời đi, hắn đã lâu rồi không có bữa sáng ấm áp như thế này.

Đến lúc phải rời đi, hắn đứng lúng túng, mãi mới nghẹn ngào nói được một câu, "Thanh tỷ tỷ, ta đi trước."

Thanh La ừ một tiếng, nhìn hắn một cái rồi khẽ ho, “Vậy ngươi... chuẩn bị đi đâu?”

Đôi mắt Việt Cửu Khê sáng lên, nhưng ngay sau đó lại trở nên ảm đạm. Hắn cười khổ, “Thanh tỷ tỷ, ngày hôm qua đã xảy ra chuyện như vậy, ta sợ người trong làng sẽ đến gây phiền toái, cho nên...”

Hắn còn chưa nói xong, bỗng nhiên từ phía cổng viện vang lên tiếng động. Thanh La nhìn ra, sắc mặt liền thay đổi. Những người trước đó đã đánh chửi tiểu vai ác, giờ mang theo một nhóm người đang tiến vào bên trong.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play