Thanh La ôm lấy ngực, khoảnh khắc đó khó thở cùng tiếng ù tai khiến nàng nhíu mày.
Nàng vất vả mới có thể mở to mắt, sau đó trên người chợt lạnh, lại phát hiện chính mình đang nằm trên mặt đất. Ngẩng đầu nhìn, nàng thấy một nam nhân mặc hắc bào giống trang phục trong phim cổ trang, đứng trên cao nhìn xuống. Khuôn mặt hắn cực kỳ tuấn tú nhưng âm trầm, đang nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt đầy tức giận.
“Cút!”
Thanh La chớp chớp mắt, sau đó mảng ký ức lớn ùa vào đầu. Trong thời gian ngắn tiếp nhận lượng trí nhớ nhiều như vậy khiến cả bộ não như muốn nổ tung, nàng theo bản năng ôm lấy đầu. Đôi mắt trong veo như hoa đào tràn ra những giọt nước mắt sinh lý.
“Nếu ngươi không cút thì đừng trách bổn vương không khách khí.” Nam nhân kia không hề có chút ôn nhu, nghoảnh mặt làm ngơ nói.
Thanh La đưa tay ra, từ ống tay áo của bộ hỉ phục lộ ra làn da trắng ngà mịn màng, chiếc vòng ngọc bích trên cổ tay kêu leng keng một tiếng, nàng lặng lẽ bò dậy từ mặt đất, rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Bên ngoài cửa, nhóm nha hoàn và gã sai vặt nhìn nàng với vẻ mặt hả hê khi thấy người gặp họa, xì xầm ác ý.
"Ai mà chẳng biết Vương gia bây giờ vất vả lắm mới chiếm được trái tim của Phương Hoa quận chúa, vậy mà Thanh chủ bộ lại nhân lúc này nhét thứ nữ vào, chẳng phải là gây thêm phiền toái cho Vương gia sao."
“Ai nói không phải, tuy rằng thứ nữ của Thanh gia không tồi, đáng tiếc là Phương Hoa quận chúa mới thực sự là đại mỹ nhân.”
"Vương gia thẳng thừng đuổi nàng ra ngoài luôn sao? Thật đáng thương."
Thanh La nghe những lời bàn tán sôi nổi sau lưng, sau đó trực tiếp đi đến bên người một nhũ mẫu, nói: “Nhũ mẫu, có thể mang ta ra khỏi phủ không?”
Nàng sở hữu một dung mạo xinh đẹp, đôi mắt hoa đào trong sáng dịu dàng, bờ môi hồng nhạt, làn da nõn nà thanh tú tựa sen, quả là thanh tao thoát tục. Nhũ mẫu do dự một chút, mới gật đầu nói: “Thanh cô nương, mời đi bên này —”
“Đa tạ bà.” Thanh La ôn nhu cười.
Nhũ mẫu cũng bị nụ cười của nàng làm cho động lòng. Mọi người đều khen ngợi Phương Hoa quận chúa nhưng bà cảm thấy Thanh cô nương giống như tiên nữ hạ phàm. Một người như vậy làm thiếp cho Vương gia, thế mà ngài ấy còn thấy chướng mắt, ngày đầu tiên đến đã bị đuổi ra khỏi phủ.
Thanh La theo sau nhũ mẫu, băng qua hành lang dài của vương phủ với những đồi núi giả và cây hoa, vừa đi vừa tiêu hóa mớ ký ức bị nhồi vào đầu. Nhìn ngắm thế giới chân thực này, ngửi bầu không khí thoải mái trong lành, thực sự là trong lúc nhất thời, nàng quả thật có chút không thể chấp nhận được.
Đúng vậy, nàng đã xuyên sách.
Trước khi đi ngủ, Thanh La đã đọc một cuốn tiểu thuyết không nhớ rõ tên, chỉ nhớ rằng nam chính và nữ chính trong truyện cứ người đuổi, ta chạy dù có chạy đằng trời, cẩu huyết đến ba mươi vạn từ, cuối cùng cũng ở bên nhau. Nàng cảm thấy mỹ mãn và ngủ rất ngon, ai ngờ khi tỉnh dậy, lại xuyên vào giai đoạn đầu của cuốn sách, trở thành người tiểu thiếp bị cưỡng ép gả cho nam chính và còn cùng tên với nàng.
Nếu nàng nhớ không nhầm thì trong khoảng thời gian này, nam chính thật vất vả mới giải quyết xong hiểu lầm với nữ chính, kết quả bởi vì một quan nhỏ tặng tiểu thiếp mà hai người lại cãi nhau, còn ầm ĩ một trận.
Nam chính dĩ nhiên nhìn nàng chướng mắt nên vừa rồi đã trực tiếp bảo nàng cút đi.
Thanh La đau đầu day huyệt thái dương, nhìn lại trên người một thân hồng y, hai tay đeo vòng ngọc bích, còn trên đầu đầy trâm ngọc trai lắc lư phát ra tiếng kêu.
Trước mắt, nhà của nguyên thân chắc chắn không thể quay về, trừ khi nàng muốn bị ép đưa đến phủ của nam chính một lần nữa.
"Cô nương, lão thân chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi." Nhũ mẫu đi trước đột nhiên dừng bước, có chút khó xử nói.
Phía trước chính là cổng sau của vương phủ, bước ra khỏi đó là đến thế giới bên ngoài.
Thanh La cảm kích nói: "Nhũ mẫu, đã làm phiền bà rồi."
"Cô nương khách sáo rồi." Nhũ mẫu cũng bất ngờ trước sự lễ phép của nàng, sau đó không khỏi nhiều lời một câu: "Cô nương, Vương gia chỉ là đang tức giận một lúc thôi."
Thanh La mỉm cười gật đầu, không nói gì.
Nam chính trong truyện ngọt sủng tất nhiên chỉ biết cưng chiều một mình nữ chính thôi, nàng đây còn không tính là nữ phụ pháo hôi thì đừng nghĩ muốn chen chân vào.
Sau khi rời khỏi vương phủ, hít thở bầu không khí tự do, nàng vừa bất đắc dĩ vừa may mắn. Bất đắc dĩ vì xuyên sách lại trở thành bia đỡ đạn, may mắn là vừa mới đến đã xong tình tiết truyện. Từ nay về sau, cuộc đời này hoàn toàn thuộc về nàng.
Về phần gia đình của nguyên thân, ha ha, một phụ thân rẻ mạt có thể đem nữ nhi của mình gả cho người khác làm tiểu thiếp thì là thứ tốt lành gì chứ. Nhà này đương nhiên là không thể quay về. Vì vậy, tiếp theo đây, nàng phải nghĩ xem làm thế nào để sống sót ở kinh thành.
Thanh La mặc hỉ phục bước đi trên phố thu hút rất nhiều ánh mắt. Nàng lặng lẽ nhìn thoáng qua bộ váy lụa đỏ thêu hoa văn tinh xảo viền ngọc trai trên người, có vẻ vẫn còn quá nổi bật.
Phố xá nhộn nhịp vào buổi chiều, dòng người qua lại đông đúc như nước tràn. Nàng chịu đựng nhiều ánh nhìn, dáng người yểu điệu bước đi chậm rãi. Thanh La cuối cùng cũng trông thấy một hiệu cầm đồ, đôi mắt hoa đào khẽ ánh lên tia mừng rỡ.
Một khắc trôi qua, sau khi cầm toàn bộ châu báu trang sức trên người, cùng với một thân lộng lẫy đổi lấy ba trăm ba mươi tám lạng bạc, Thanh La đổi sang một bộ bạch y, mái tóc đen dài như thác chỉ được vấn lên bằng một cây trâm gỗ. Nàng cảm thấy hài lòng cầm ba tờ ngân phiếu trăm lượng và một ít bạc vụn bước ra khỏi tiệm cầm đồ.
Về sau không cần phải lo lắng việc sinh tồn ở thời đại này nha.
Nàng nhoẻn miệng cười.
Cả trai lẫn gái trên đường đều nhìn đến ngây người, không ngờ nữ tử này sau khi thay bộ bạch y lại như biến thành một người khác, thanh lệ thoát tục, phong thái nhã nhặn, giống như là tiên nữ từ tiên cung hạ phàm.
Thanh La rà soát lại trí nhớ trong đầu nguyên chủ, toàn bộ của hồi môn này đều là do phụ thân nàng, một viên chủ bộ, vất vả lắm mới gom góp được, chỉ để làm cho nam chính, cũng chính là Chiêu Vương nhìn thấy phải sáng mắt, đã bỏ ra không ít tiền của. Hơn ba trăm lượng, đủ cho nàng tiêu xài nhiều năm, mua một cái tiểu viện cũng chỉ hơn một trăm lượng, dân chúng thông thường chỉ cần ba mươi lượng bạc là đã có thể sống qua một năm.
Nguyên chủ tuy sinh ra xinh đẹp nhưng tính cách nhút nhát, sống sâu trong khuê phòng, giống như những thứ nữ khác của phụ thân hám lợi, đều là được gả đi để kết giao quan hệ. Mà nàng là người đẹp nhất trong số kia nên cũng đặc biệt bị chọn để gả cho Chiêu Vương, người chỉ huy trực tiếp của ông ta ở Đại Lý Tự.
Tuy nhiên, khi cảm nhận được hồn phách của người kia đã hoàn toàn biến mất, Thanh La bất đắc dĩ thở dài một hơi, thầm nói trong lòng: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi sống thật tốt."
Trước mắt việc quan trọng nhất là tìm một nơi để giải quyết vấn đề chỗ ở. Nhưng nàng nghĩ, bản thân không quen biết ai, trong ký ức của nguyên chủ cũng không có thông tin gì về phố phường trong kinh thành này, xem ra nàng phải tự mình đi dạo xung quanh.
Ánh mắt lạnh lùng của Thanh La dừng ở bên cạnh, không biết từ lúc nào đã có vài tên lưu manh theo sau, xem ra mình đã bị theo dõi rồi. Ở thời cổ đại, một nữ tử độc thân đúng là không tiện. Nghĩ vậy, nàng bước nhanh hơn, rẽ vào một con ngõ nhỏ bên cạnh. Những con ngõ ở đây rất sâu và quanh co, thân hình nàng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn, không bao lâu đã bỏ lại mấy tên lưu manh phía sau.
"Con quỷ nhỏ đã chạy đi đâu rồi." Một trong số họ không cam lòng nhổ nước bọt, mắt đỏ ngầu, rõ ràng là đã nhắm trúng nàng.
"Chạy trốn nhanh thật, qua bên kia nhìn xem ——"
Thanh La trốn sau bức tường, khóe miệng nở nụ cười có phần lạnh lẽo, bỗng nhiên nhíu mày, phát hiện trên người có thêm thứ gì đó. Nàng đưa hai tay ra, mười ngón tay thon dài mềm mại, móng tay màu hồng nhạt, xanh mướt như ngọc. Cô khẽ chạm vào, đầu ngón tay bỗng nhiên ngưng tụ một giọt nhũ dịch và ngay khi thứ này xuất hiện, trong lòng nàng đã biết công dụng của nó, giống như linh tuyền trong tiểu thuyết nàng đã đọc, có thể nuôi dưỡng thân thể.
Nàng nếm thử một ngụm, ngọt ngào như mật nhưng lại mềm mại và tuyệt vời hơn cả mật. Vừa uống xong, cảm giác mệt mỏi từ lúc đi đường lập tức biến mất. Hiệu quả đúng là chuẩn cmnr. Tuy nhiên, nhược điểm duy nhất là mỗi ngày chỉ có mười giọt. Bàn tay vàng này nhìn qua có tác dụng không lớn lắm. Thanh La nhịn không được châm chọc một câu trong lòng.
Nhưng có còn hơn không!
Khi phát hiện linh dịch này còn có thể dự trữ, Thanh La trong lòng mừng rỡ. Nàng lại cho mình uống vài giọt, xua tan cảm giác khó chịu khi dung hợp với cơ thể này.
Đi ra khỏi ngõ nhỏ, nàng bỗng nhiên phát hiện bên này đều là những tòa nhà kiến trúc rõ ràng là hoa lệ và cao lớn so với vừa rồi ở bên kia. Giữa ban ngày ban mặt nhưng lại yên ắng, trên đường phố càng hiếm thấy bóng người.
Thỉnh thoảng có vài nữ nhân với mặt mày ẩn chứa xuân sắc, ngáp dài đi qua trên lầu. Còn dưới lầu chỉ có vài người nam nhân trung niên to lớn thô kệch ra vào, tiểu cô nương ăn mặc như nha hoàn bưng chậu bạc ra đổ nước. Dù nàng không thông thạo nhưng qua việc xem và thấm nhuần nhiều phim cổ trang và tiểu thuyết, nàng cũng biết đây là nơi nào. Đúng vậy, chính là thanh lâu trong truyền thuyết.
Thanh La theo bản năng muốn tránh đi, tiếp tục quay lại đường cũ.
Nhưng tai nàng đột nhiên nghe thấy một tràng chửi rủa ác độc ——
"Mày là đồ vô dụng, ngay cả làm ông già thỏ (đồ chơi tết trung thu của trẻ em) cũng không xong, mày sống thì có ích gì!” Từ tòa lâu bên cạnh, gã nha dịch dáng người cường tráng túm cổ áo một thiếu niên, mặt mũi giận dữ, bàn tay thô kệch tát mạnh vào mặt hắn
Thiếu niên im lặng, mặc cho nha dịch kia đánh chửi, không nói một câu.
“Ranh con, lúc trước mày nài nỉ tao mua thuốc cho ông lão ăn xin sắp chết của mày, mày đã nói thế nào? Mặc tao xử lý, giờ lại không chịu nổi nữa à? Đồ vô dụng.” Nha dịch nhổ một bãi nước bọt lên người thiếu niên, vẫn chưa hết giận.
Thanh La cau mày, có chút nhìn không được.
Nàng bước lên một bước, đúng lúc đó, thiếu niên trên mặt đất đột nhiên che mặt, tóc đen rũ xuống vai, lộ ra hai má tái nhợt, đôi mắt đen như mực nhìn nha dịch, có chút u ám lạnh lùng. Công bằng mà nói, thiếu niên này lớn lên rất đẹp, làn da tuy tái nhợt, không có chút máu nhưng dung mạo thanh tú sạch sẽ, tinh xảo như tranh vẽ.
Thiếu niên chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, thậm chí có nét mềm mại khó phân biệt nam nữ.
Thanh La rùng mình một chút.
Nàng thất thần.
Đây rõ ràng là khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa tối tăm của tiểu vai ác trong cuốn sách làm nàng nhớ mãi không quên!
“Còn dám trừng mắt với tao.” Nha dịch kia tức giận đến nỗi bật cười, đưa tay định bóp cổ thiếu niên, ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo mềm mại bất ngờ ngăn cản gã.
“Đại ca, hắn e rằng không dậy nổi nếu ngài cứ đánh đập như vậy.” Nha dịch đang định mắng một câu lo chuyện bao đồng, quay đầu lại nhìn thấy một gương mặt nữ tử thanh lệ dịu dàng, áo trắng phấp phới như tiên, còn tưởng là tiên nữ hạ phàm nên nói chuyện cũng lắp bắp, “Cô, cô…”
Thanh La đi đến bên người bọn họ, cười nói: “Ta thấy đứa nhỏ này không phải là dạng người vong ân phụ nghĩa như vậy, đại ca, lần này cứ bỏ qua đi.”
Nha dịch hừ một tiếng, nhìn thiếu niên trầm mặt trên đất, tức giận nói: “Nếu nó không vong ân phụ nghĩa, thì sao không ngoan ngoãn ở lại tiểu quan lâu này.”
Thanh La bật cười, suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một khối bạc vụn từ trong hà bao, “Lần này hãy cho qua đi.”
Nha dịch nhận khối bạc kia, sắc mặt khó coi cuối cùng cũng dịu đi vài phần, “Lần này coi như vì nể mặt cô nương, sẽ không truy cứu nữa.”
Thanh La gật đầu, ánh mắt rơi vào khuôn mặt thiếu niên trên đất, thiếu niên cũng mờ mịt nhìn nàng, dường như không hiểu tại sao nàng lại làm như vậy.
Ánh mắt chạm nhau trong giây lát, Thanh La theo bản năng nở một nụ cười, tựa hồ chính sự rạng rỡ trên khuôn mặt nàng làm cho ngạc nhiên, hắn lập tức cúi đầu, hàng mi dày che khuất đôi mắt, không nhìn rõ cảm xúc.
Nha dịch tức giận nói: “Đi thôi, dẫn mày đến phủ của quý nhân nhận việc, lần này mày được phân công làm gã sai vặt nói chung cũng không tồi.”
Thiếu niên bị nha dịch đẩy đi lảo đảo, dáng người gầy gò có chút suy nhược.
Hắn nhịn không được quay đầu lại, chỉ thấy tiên nữ vừa rồi đã đi xa, sắc trắng tinh khiết tựa tuyết giống như chỉ còn tồn tại trong ký ức của hắn.
Mái tóc dài che khuất ánh mắt tối tăm, thẫn thờ.
Hắn nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo, như thể cuối cùng cũng tìm thấy một tia ánh sáng. Thật vất vả… mới gặp được một người tốt bụng.