Cứu Rỗi Vai Ác

Chương 1: Cút


2 tháng


Thanh La cảm thấy ngực mình như bị siết chặt, khó thở và ù tai khiến nàng không khỏi nhíu mày.

Khi nàng cố mở mắt ra, cảm giác trên người lạnh lẽo. Nàng nhận ra mình đang nằm trên mặt đất. Nàng ngẩng lên, đối diện với đôi mắt của người đàn ông từ trên cao nhìn xuống. Khuôn mặt hắn rất tuấn tú nhưng ánh nhìn tràn đầy sự tức giận.

“Cút!”

Thanh La chớp mắt, ngay lập tức cảm nhận được những ký ức mạnh mẽ ùa vào đầu. Trong thời gian ngắn, lượng thông tin khổng lồ khiến đầu óc nàng như muốn nổ tung. Nàng theo phản xạ che đầu lại, vì chịu đựng đau đớn mà đôi mắt đào hoa của nàng đã ngấn lệ.

“Ngươi còn không cút thì đừng trách bổn vương không khách khí.” Nam nhân kia lạnh lùng nói không hề có chút ôn nhu, như thể không thấy nàng đang đứng đó.

Thanh La duỗi tay, để lộ làn da trắng mịn qua ống tay áo của bộ hồng phục. Vòng ngọc màu xanh lam trên cổ tay phát ra âm thanh leng keng. Nàng yên lặng bò dậy từ mặt đất, rồi nhanh chóng rời khỏi.

Ngoài cửa, nhóm nha hoàn và gã sai vặt nhìn nàng với vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, không hề có ý tốt mà chỉ thì thầm to nhỏ.

“Ai mà không biết, hiện tại Vương gia vất vả lắm mới có được tình cảm của Phương Hoa quận chúa, mà giờ đây Thanh chủ bộ thiên lại đưa thứ nữ của họ vào đây, chẳng phải là làm cho Vương gia thêm khó xử sao.”

“Ai nói không phải, tuy rằng con gái thứ của Thanh gia không tồi, đáng tiếc là Phương Hoa quận chúa mới thực sự là đại mỹ nhân.”

“Vương gia lại thẳng thừng đuổi nàng đi như vậy sao? Thật đáng thương.”

Thanh La nghe thấy những lời nghị luận sôi nổi từ phía sau, liền bước tới gần một ma ma bên cạnh và hỏi: “Ngài có thể đưa ta ra ngoài được không?”

Nàng sở hữu một vẻ đẹp tuyệt vời, đôi mắt đào hoa thanh thuần và ôn nhu, môi đỏ điểm hồng, làn da như sứ, thật sự thanh lệ và thoát tục. Ma ma do dự một chút rồi mới gật đầu, nói: “Thanh cô nương, mời theo lão thân qua bên này.”

“Đa tạ ma ma.” Thanh La ôn nhu cười.

Ma ma cũng bị nụ cười của nàng làm cho động lòng, mặc dù mọi người đều khen ngợi Phương Hoa quận chúa nhưng bà cảm thấy Thanh cô nương giống như tiên nữ hạ phàm. Người như vậy đáng ra nên được Vương gia ưu ái, chỉ tiếc là Vương gia lại không vừa lòng, ngay cả ngày đầu tiên đã đuổi người ta ra ngoài.

Thanh La đi theo ma ma, xuyên qua hành lang dài của vương phủ, nơi nằm giữa những ngọn núi giả và cây hoa. Một bên, nàng đang cố gắng tiếp nhận những ký ức vừa mới được nhồi vào đầu. Lia mắt nhìn qua cảnh vật chân thực và vẻ đẹp tươi mới của thiên nhiên xung quanh, cảm nhận bầu không khí thanh thoát dễ chịu, nàng thật sự cảm thấy có chút choáng ngợp và khó tiếp nhận.

Không sai, nàng đã xuyên vào một cuốn sách.

Thanh La trước khi ngủ đã đọc một cuốn tiểu thuyết không nhớ rõ tên, chỉ nhớ rằng trong sách, nam chính và nữ chính yêu nhau, người tìm ta chạy dù có chạy đến chân trời góc bể, cẩu huyết 30 vạn từ, cuối cùng cũng ở bên nhau. Nàng cảm thấy hài lòng và ngủ một giấc rất ngon. Ai ngờ sau khi tỉnh dậy, nàng lại xuyên vào thời điểm trước đó trong cuốn sách, trở thành thiếp thất của nam chính và còn trùng tên với nữ phụ.

Nàng nhớ không lầm thì trong khoảng thời gian này, nam chính rất vất vả mới giải quyết xong hiểu lầm với nữ chính nhưng kết quả lại vì một tiểu quan có ý tặng thiếp cho hắn mà hai người lại xảy ra tranh cãi lớn và còn ầm ĩ một trận.

Nam chính đương nhiên không có chút thiện cảm nào với nàng, nên vừa rồi đã trực tiếp bảo nàng cút đi.

Thanh La đau đầu day day huyệt thái dương, nhìn lại bộ hỉ phục đỏ rực trên người, cổ tay đeo vòng ngọc bích và trên đầu là những chuỗi hạt châu lấp lánh.

Trước mắt, có lẽ nguyên thân đã không còn cách nào trở về, trừ khi nàng có thể nhớ lại việc bị cưỡng ép đưa vào vương phủ của nam chính.

“Cô nương, lão thân chỉ có thể đưa ngài đến đây.” Ma ma đang đi phía trước bỗng dừng lại, có vẻ hơi khó xử nói.

Phía trước chính là cửa sau của vương phủ, một khi bước qua đó là ra ngoài.

Thanh La cảm kích nói: “Ma ma, đã làm phiền ngài rồi.”

“Cô nương khách khí quá.” Ma ma cũng ngạc nhiên trước sự lễ phép của nàng, rồi không khỏi thêm một câu: “Cô nương, Vương gia chỉ là tức giận nhất thời thôi.”

Thanh La cười và gật đầu, không nói thêm gì.

Trong những cuốn tiểu thuyết ngọt sủng, nam chính chỉ biết yêu thương, sủng ái nữ chính đến mức không thèm để ý đến bất kỳ ai khác. Nàng, dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, chứ đừng mong có cơ hội chen chân vào.

Bước ra khỏi vương phủ, Thanh La hít lấy bầu không khí tự do, nàng cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa may mắn. Bất đắc dĩ là vì nàng xuyên sách vẫn chỉ là một nữ phụ pháo hôi nhưng may mắn là nàng vừa mới đến đã ngay lập tức xong phần của mình trong cốt truyện. Từ giờ trở đi, cuộc sống của nàng sẽ do nàng tự quyết định.

Ngay cả người nhà của nguyên thân, ha ha, có thể đem nữ nhi của mình gả cho người khác làm tiểu thiếp thì thật không đáng để về gặp họ. Vậy nên, nàng không còn cách nào khác ngoài việc nghĩ xem làm thế nào để sống sót và thích nghi với cuộc sống trong kinh thành.

Thanh La mặc hồng phục đi trên đường phố đã thu hút không ít ánh mắt. Nàng lặng lẽ nhìn qua chiếc áo thêu xinh đẹp, vạt áo nạm biên trân châu và bộ váy màu hồng, rõ ràng là quá nổi bật.

Trên phố xá phồn hoa vào buổi chiều, đám đông tấp nập như sóng trào mau chóng bị hấp dẫn bởi nàng. Với dáng người yểu điệu và từng bước đi nhẹ nhàng, nàng cuối cùng cũng bắt gặp một hiệu cầm đồ. Một tia kinh hỉ lóe lên trong ánh mắt đào hoa của nàng.

Mười lăm phút sau, sau khi bán toàn bộ châu báu trang sức và bộ hỉ phục xinh đẹp với giá 338 lượng bạc, Thanh La thay đổi thành một bộ bạch y sam đơn giản, tóc đen như thác nước chỉ cài lên một chiếc trâm gỗ. Nàng hài lòng cầm theo ba trăm lượng ngân phiếu và một ít bạc vụn, rời khỏi hiệu cầm đồ.

Đây chính là bí quyết sống sót ở thời đại này.

Nàng nhoẻn miệng cười.

Trên đường, cả trai lẫn gái đều đứng ngẩn người. Họ không thể tưởng tượng nổi, chỉ mới vừa thấy nàng trong bộ hỉ phục lộng lẫy, giờ đây nàng đã đổi thành một thân bạch y sam. Như thể nàng đã hóa thân thành một người hoàn toàn khác, dáng vẻ thanh thoát và khí chất tao nhã tựa như tiên nữ giáng trần.

Thanh La rà soát lại ký ức của nguyên chủ trong đầu. Toàn bộ của hồi môn của nàng đều là công sức của cha nàng, chỉ để làm hài lòng nam chính—cũng chính là khiến Chiêu vương thay đổi ánh nhìn. 338 lượng bạc, đủ để nàng tiêu xài nhiều năm. Mua một tiểu viện cũng chỉ tốn hơn một trăm lượng, phần còn lại cũng đủ để nàng sống an nhàn cả năm.

Nguyên chủ tuy rằng xinh đẹp nhưng tính cách nhút nhát, sống ẩn dật trong hậu viện. Cũng như các thứ nữ khác, nàng chỉ là một quân cờ được gả đi để củng cố mối quan hệ. Vì nàng là thứ nữ xinh đẹp nhất nên nàng được chọn để gả cho vị Chiêu vương kia, người chỉ huy Đại Lý Tự.

Dù vậy, nàng cảm giác được linh hồn của nguyên thân đã không còn ở đây, Thanh La bất đắc dĩ thở dài, trong lòng lẩm bẩm: “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi sống thật tốt.”

Trước mắt việc quan trọng nhất là tìm một nơi để tạm trú. Bất ngờ là trong ký ức của nguyên chủ không có một chút thân quen nào về con phố này. Có vẻ như nàng còn phải tự mình đi khắp nơi để khám phá.

Thanh La ánh mắt lạnh lùng quét nhìn xung quanh, phía sau không biết từ lúc nào đã có mấy tên du côn lén lút bám theo, rõ ràng nàng đang bị theo dõi. Ở cổ đại, một nữ tử độc thân thật không tiện. Nghĩ vậy, nàng tăng nhanh bước chân, hướng về một ngõ nhỏ bên cạnh. Nơi đây phố ngõ sâu thẳm và quanh co. Thân hình nàng di chuyển nhẹ nhàng và uyển chuyển, chỉ chớp mắt đã bỏ lại đám du côn phía sau.

“Cô nương kia đã chạy đi đâu rồi?” Một tên trong số đó bực bội thở ra, đôi mắt đỏ ngầu, rõ ràng là không cam lòng khi để nàng chạy thoát.

“Chạy trốn nhanh thật, qua bên kia nhìn xem ——”

Nép sau bức tường, khóe miệng Thanh La nở một nụ cười lạnh lùng, bỗng nhiên nhíu mày khi cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ trên cơ thể. Nàng đưa tay ra, mười ngón tay tinh tế mềm mại, móng tay sơn đỏ, xanh mướt như ngọc, thấy một giọt nhũ dịch trong suốt từ đầu ngón tay chảy ra. Nàng nhận ra nó có tác dụng dưỡng thân thể, giống như linh tuyền trong tiểu thuyết.

Nàng nếm thử một ngụm, ngọt ngào như mật nhưng lại mềm nhẹ và tuyệt vời hơn cả mật. Vừa uống xong, cảm giác mệt mỏi từ lúc đi đường lập tức biến mất. Hiệu quả đúng là chuẩn cmnr. Tuy nhiên, nhược điểm duy nhất là mỗi ngày chỉ có mười giọt. Bàn tay vàng này nhìn qua thì tác dụng không lớn lắm. Thanh La không khỏi cười nhạt trong lòng.

"Dù sao cũng không cần phải cố gắng quá sức!"

Hơn nữa, khi phát hiện linh dịch này còn có thể chứa đựng năng lượng, Thanh La trong lòng vui mừng khôn xiết. Nàng lại cho mình thêm vài giọt để giảm bớt cảm giác không dung hợp với cơ thể này.

Ra khỏi ngõ nhỏ, nàng bỗng nhận thấy khu vực này có vẻ lâu đời và kiến trúc cũng cao lớn, hoa lệ hơn so với nơi vừa rồi. Dù là ban ngày, khu vực này lại yên tĩnh lạ thường, con đường càng trở nên vắng vẻ, ít dấu chân người.

Thỉnh thoảng có vài người phụ nữ trẻ trung, quyến rũ, đang ngáp ngủ đi qua lại trên lầu. Dưới lầu chỉ có vài người đàn ông trung niên to lớn ra vào, cùng với nha hoàn bưng chậu bạc ra để đổ nước. Do đã xem qua nhiều bộ phim cổ trang và tiểu thuyết, nàng nhận ra đây chính là thanh lâu trong truyền thuyết.

Thanh La theo bản năng tránh sang một bên, tiếp tục quay trở lại lối cũ.

Nhưng đột nhiên, tai nàng nghe thấy một tràng chửi bậy đầy ác độc vang lên ——

“Ngươi là loại phế vật gì? Ngay cả việc đơn giản mà cũng không làm nổi, ngươi còn có ích lợi gì nữa?” Từ bên trong lâu, một gia nhân đầy vẻ tức giận, thân hình hắn to lớn, lôi kéo cổ áo của thiếu niên và dùng tay to thô ráp tát vào mặt cậu.

Thiếu niên chỉ im lặng, mặc cho người đàn ông đánh đập và chửi rủa.

“Nhãi ranh, lúc trước kia ngươi xin tiền ta để mua thuốc cho lão già ăn mày sắp mất của ngươi và ngươi hứa sẽ bán mình làm việc cho ta. Giờ thì sao? Ngươi chẳng làm được gì cả, chỉ là một kẻ vô dụng!” Người đàn ông thô to vẫn không nguôi giận, tiếp tục chửi rủa thiếu niên.

Thanh La cau mày, có chút không nhìn được.

Nàng bước về phía trước với phong thái nhẹ nhàng. Cùng lúc đó, trên mặt đất, một thiếu niên bỗng dưng ôm mặt, tóc đen rủ xuống vai. Khuôn mặt tái nhợt của hắn lộ ra, cặp mắt đen như mực nhìn về phía nàng với vẻ u ám và lạnh lùng. Quan sát kỹ, thiếu niên này có vẻ ngoài rất đẹp. Mặc dù làn da tái nhợt không một chút huyết sắc, nhưng diện mạo hắn thanh tú và sạch sẽ, như được khắc họa một cách tinh xảo.

Thiếu niên khoảng 15-16 tuổi, môi hồng răng trắng, sống mũi cao với vẻ ngoài thanh tú.

Thanh La giật mình một chút.

Thất thần.

Điều này hoàn toàn khác với hình ảnh tiểu vai ác xinh đẹp, tối tăm trong sách mà nàng nhớ.

“Còn dám trừng mắt với ta?” Người đàn ông cười khẩy, đưa tay định bóp chặt cổ thiếu niên. Đúng lúc này, một giọng nói thanh thoát và uyển chuyển bất ngờ ngăn cản hắn.

“Đại ca, hắn chắc chắn không chịu nổi nữa đâu.” Khi tên gia nhân đang định mắng chửi tiếp, hắn quay lại và thấy một nữ tử xinh đẹp, ôn nhu trong bộ bạch y, như tiên nữ hạ phàm. Nàng e lệ, nói lắp, “Ngươi, ngươi……”

Thanh La tiến lại gần, cười nói: “Ta nhìn đứa nhỏ này nào giống kẻ vong ân bội nghĩa, đại ca, lần này hãy tha cho hắn đi.”

Gia nhân hừ một tiếng, nhìn thiếu niên trầm mặc trên mặt đất, tức giận nói: “Nếu hắn không vong ân bội nghĩa, thì sao lại không chịu làm việc ở đây?”

Thanh La bật cười, suy nghĩ một chút rồi từ túi tiền móc ra một ít bạc vụn, nói: “Lần này coi như xong, bỏ qua cho hắn đi.”

Gia nhân nhận lấy bạc vụn, sắc mặt khó chịu dần dịu xuống, nói: “Lần này ta xem trọng cô nương rộng lượng, không tính toán với hắn nữa.”

Thanh La gật đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt thiếu niên. Hắn nhìn nàng với vẻ ngơ ngác, dường như không hiểu lý do nàng lại hành động như vậy.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, Thanh La vô thức nở một nụ cười tươi. Dường như chính nụ cười ấy đã làm hắn bất ngờ, lập tức cúi đầu, hàng mi dài che khuất đôi mắt, không thể nhìn rõ cảm xúc của hắn.

Gia nhân tức giận nói: “Đi thôi, đưa ngươi đi gặp mấy người trong phủ. Lần này, ngươi chắc chắn sẽ bị sai vặt nhiều.”

Thiếu niên bị gia nhân đẩy tới đẩy lui, dáng người mảnh khảnh trông có vẻ yếu ớt.

Hắn không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy tiên nữ vừa rồi đã rời đi, hình ảnh nàng mặc y phục trắng như tuyết vẫn lưu lại trong ký ức của hắn.

Mái tóc dài rối bù che khuất đôi mắt tối tăm đờ đẫn của hắn.

Hắn cắn môi, nở một nụ cười lạnh lẽo, như thể cuối cùng cũng tìm thấy một tia ánh sáng. Thật vất vả mới thấy được một người tốt bụng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play