Thanh La dành ra mấy ngày để đi loanh quanh, đến nỗi những người xung quanh đây đều đã quen mặt nàng. Bây giờ khi nhìn thấy nàng, họ còn cười gọi một câu Thanh cô nương. Thanh La trái lại đã dần dần quen với cuộc sống thời cổ đại, ngoại trừ trời tối quá buồn chán, chất lượng không khí thực sự quá tốt. Tuy không có nhà thông minh, nhưng có Sương Nhi chăm chỉ lo liệu việc nhà nên mọi thứ diễn ra suôn sẻ.

Chỉ là, trên tay Thanh La xách theo một con cá, nàng liếc nhìn thiếu niên đi phía sau, có chút rối rắm. “Tiểu Khê, ngươi…” Nhưng chưa kịp nói hết câu, thiếu niên với dung mạo thanh tú như áng mây đã ngượng ngùng chạy đi.

Thanh La trầm mặc, được tiểu vai ác này bảo vệ suốt mấy ngày qua, đương nhiên nàng nhận ra hắn đang "trả ơn". Chà, nàng không thể tin rằng một thiếu niên đáng yêu và ngoan ngoãn như vậy lại có thể là kẻ điên trong sách.

Nàng có chút phiền muộn. Mỗi lần nàng vừa mở miệng nói chuyện với hắn, hắn đều bỏ chạy rất nhanh, như sợ bị ghét bỏ vậy.

Mấy ngày nay, nàng đi dạo một chuyến quanh chợ, trong đầu cũng nảy ra vài ý tưởng. Nhưng giữa trời đất bao la, chuyện ăn uống vẫn là quan trọng nhất nên nàng khó khăn lắm mới mua một được một con cá chép từ tay ngư dân.

Đương nhiên là nàng định làm món cá kho!

Thanh La với tâm trạng vui vẻ mang cá về nhà, tính toán lát nữa sẽ tự mình xuống bếp. Nàng bước đi nhanh nhẹn, miệng khẽ ngân nga một giai điệu vui tươi không rõ tên.

Thiếu niên ló đầu ra từ ngõ nhỏ, môi mím chặt, đôi mắt đen dài hơi xếch lên có chút buồn bã.

Hắn chậm rãi đưa nàng về tới sân nhà. nhìn nàng vừa nói vừa cười cùng với nha hoàn, hắn chỉ có thể lén lút đứng ngoài tường quan sát.

Cá kho?

Đó là cái gì? Trong lòng thiếu niên là sự tò mò vô tận, giống như con người nàng vậy, mang đến cho hắn cảm giác thần bí. Không thể kiềm chế được mà bị nàng thu hút. Hắn muộn màng nhận ra, vốn dĩ mình đã không còn nhà để về. Sau khi ông cụ qua đời, thế gian này chỉ còn lại mình hắn.

Thiếu niên ủ rũ, khóe mắt yếu ớt cong lên, hắn tựa vào bức tường che khuất. 

Từ nay về sau, hắn nên làm thế nào?

Hắn không biết nhưng ít nhất vào lúc này, hắn muốn đến gần nàng hơn một chút. Trước đây, hắn ghét nhất những người tiếp cận hắn với thái độ thương hại. Họ đều nói hắn là con sói mắt trắng không thể nuôi dưỡng, có lẽ đúng là như vậy, ngay cả ông lão cũng nói thế.

"Tiểu Khê, mọi người đều là vì tốt cho con thôi."

Hắn không cần, cũng không muốn bị người ta thương hại. Mỗi lần như thế, trong lòng hắn càng thêm khinh thường và chán ghét.

Nhưng… tạo sao khi gặp nàng, mọi thứ lại khác biệt đến thế?

Từ trong sân truyền đến một mùi thịt nướng thơm phức, giống như con sâu câu hồn, khiến cho cái bụng đói xẹp lép của hắn không nhịn được mà kêu lên. Việt Cửu Khê nuốt nước bọt, sờ bụng, định ra ngoài tìm cách giải quyết vấn đề này. Đột nhiên sau lưng có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Mùi thịt thơm ngào ngạt khiến người ta thèm chảy nước miếng lại phảng phất bay vào bụng hắn.

Đầu thiếu niên đầy ắp mùi thơm của thịt, sau đó quanh quẩn ba chữ: Nàng ra ngoài.

“Tiểu Khê.” Giọng nữ vừa vang lên, Việt Cửu Khê quay đầu đã thấy nàng đang cười khanh khách, giống như đóa mộc lan nở trên cành, dịu dàng ngọt ngào.

"Thanh tỷ tỷ." Việt Cửu Khê hết sức kìm nén cơn đói trong lòng, có một loại cảm giác ngượng ngùng khi bị phát hiện.

Thanh La bị chọc cười, "Bây giờ mới biết gọi ta à, không chạy nữa chứ."

Đôi mắt thiếu niên bị tóc mái dài che khuất, không thể thấy rõ biểu cảm nhưng trên khuôn mặt gầy gò với những đường gân màu xanh nhạt như ẩn như hiện, lại dâng lên một tầng đỏ ửng.

“Ta… Ta không muốn tỷ…” Thiếu niên lúng túng nói, khuôn mặt đỏ như ráng chiều, mấy từ cuối cùng nói với giọng yếu ớt đến nỗi Thanh La không nghe rõ.

Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn như vậy, trong lòng Thanh La dâng lên một cảm giác xót xa.

Nàng đặt bát đũa vào tay hắn, “Nào, nếm thử đi, lần đầu tiên ta làm món này nên không biết có ngon không. Tiểu Khê, ngươi giúp ta nếm thử nhé.”

Bát còn nóng, bên trong là cơm trắng tinh tỏa hương ngào ngạt và thịt cá đã được nấu chín, tất cả đều được tưới nước sốt thơm phức, hắn không nhịn được nuốt nước bọt. Tuy nhiên, so với thức ăn trong tay, hắn nhất thời theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt hoa đào của nàng trong sáng tinh khiết, mang theo một chút ý cười, không có vẻ thương hại mà hắn lo sợ.

"Đúng rồi." Nàng đột nhiên nhíu mày, hỏi: "Quên mất, ngươi có ăn được cá không?"

Ánh mắt nàng chân thành hỏi thăm hắn.

Việt Cửu Khê nhận ra sự cẩn thận của nàng, trong khoảnh khắc đó, trong lòng lại không có cảm giác ghét bỏ. Hắn nắm chặt bát, lắc đầu. Hắn thật sự đói bụng, cầm đũa lên lùa một ngụm cơm vào miệng.

Thơm ngon và mềm mại.

Một chút nước sốt làm cho cơm trở nên thơm ngọt và ngon miệng. Hắn ăn hết miếng này đến miếng khác, dùng tốc độ nhanh ăn xong bát thịt và rau. Sau đó mới nhận ra nàng vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn.

Khuôn mặt Việt Cửu Khê đỏ bừng, hắn rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy! Thật ngốc nghếch.

Nhưng đôi mắt xinh đẹp và mềm mại đó không có chút ghét bỏ nào đối với hắn, nàng dường như rất hài lòng, nhìn hắn ăn xong, thậm chí còn có vẻ tiếc nuối. Việt Cửu Khê không nhịn được to gan đoán rằng, nàng cảm thấy thời gian mình ăn quá nhanh?

Đúng vậy, Thanh La rất thích nấu ăn cho người khác, đặc biệt là khi thấy đối phương ăn ngon miệng, điều đó thực sự thỏa mãn sở thích nấu ăn của nàng.

Hơn nữa, dáng vẻ ăn cơm của tiểu phản diện giống như một con sóc, hai má phồng lên trông thật đáng yêu!

Chỉ tiếc là thời gian quá ngắn.

Cảm nhận được khuôn mặt của thiếu niên ngày càng đỏ, Thanh La biết ở độ tuổi này, bạn nhỏ rất nhạy cảm nên nàng nhanh chóng dời mắt.

Nhưng lại nghe thiếu niên nói: "Thanh tỷ tỷ, ta... rất thích đồ ăn tỷ nấu."

Khóe miệng của Thanh La cong lên, "Thích là tốt. Đưa bát cho ta đi."

Thiếu niên do dự liếc nhìn chiếc bát đã ăn đến mức sạch sẽ, mặt càng đỏ hơn, "Làm phiền tỷ tỷ."

Thanh La thu bát lại, suy nghĩ một lúc, nhìn thiếu niên trước mắt hơi khom lưng và thiếu tự tin, nàng buông tiếng thở dài lại nói: "Tiểu Khê, ta biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta rất ổn. Mọi người ở đây cũng rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Việt Cửu Khê ngẩn ra, hiểu rõ ý nàng. Nàng... không muốn hắn đi theo nàng. Quả nhiên là không có ai thích hắn. Thiếu niên rũ mi mắt, đôi mắt đen láy xinh đẹp có chút tê dại, lạnh lẽo và yếu ớt.

"Được."

Hắn biết, chỉ cần mình nói nhiều thêm một câu thì nàng sẽ mềm lòng. Nhưng chính vì biết được sự dịu dàng của nàng, thiếu niên không muốn làm vấy bẩn nó.

Giống như bầu trời có vầng trăng sáng, đẹp đẽ như thế, chỉ cần thỉnh thoảng nhìn lên một chút, trong lòng cũng sẽ thấy vui vẻ.

Thanh La nhìn bóng dáng rời đi như người mất hồn của thiếu niên, có chút đau đầu nghĩ, có phải là vừa rồi nàng đã nói ra điều gì quá đáng không?

Nàng thở dài, nhìn bát ăn sạch sẽ, miệng cong lên, xem ra đồ ăn nàng nấu cũng rất ngon.

Sương Nhi đợi một lúc lâu cũng không thấy nàng trở về, suýt chút nữa đã chạy ra ngoài tìm. Đúng lúc đó, cô bé thấy tiên nữ tỷ tỷ bước vào với tâm trạng không tồi. Nhìn bát ăn sạch trong tay nàng, Sương Nhi thắc mắc hỏi: “Thanh cô nương…?”

Cô bé chớp chớp mắt, đầy vẻ tò mò.

Thanh La xem như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Sương Nhi nhịn không được nhìn ra ngoài cửa nhưng không thấy gì cả. Cô bé thu lại sự tò mò trong lòng, nhớ lại gần đây luôn cảm thấy có người nhìn vào sân nhà mình, do dự không biết có nên nói ra hay không.

Có lẽ là do mình nghĩ nhiều quá.

Thanh La lấy giấy bút mua hôm qua ra, bày lên bàn, dưới ánh mắt tò mò của Suong Nhi, vừa nghĩ vừa phác thảo. Đúng vậy, nàng định bán sách dạy nấu ăn. Những món ăn thường ngày như thịt kho tàu, bánh ngô tamales, đậu phụ cay, cá sốt chua ngọt. Nàng đã đi dạo quanh các tửu lâu mấy ngày nay và phát hiện ra không có món nào trong số đó. Nhưng với mức độ siêu hot của những món ăn gia đình này ở thời hiện đại thì nàng tin rằng ngay cả người cổ đại cũng thích chúng.

Hơn nữa, mấy ngày qua nàng đã thử nấu tất cả các món này ở nhà, ngay cả Sương Nhi cũng rất thích. Có vẻ như rất có tiềm năng để bán!

Nàng vừa viết thực đơn, vừa phác họa hình ảnh, ngay cả lý do để bán công thức dạy nấu ăn cũng đã nghĩ kỹ. Thân phận ở đây của nàng là một thiếu nữ mồ côi đến nhờ cậy thân thích, nay lại thêm một lý do nữa: cha mẹ trước khi mất của nàng từng là đầu bếp tửu lâu.

“Cô nương, cô nương! Người đang vẽ những món ngon mà chúng ta đã ăn trong mấy ngày nay!” Sương Nhi nói với ánh mắt sáng rực.

Thanh La cười và xoa đầu cô bé, “Đúng vậy, em có thích ăn không?”

Sương Nhi gật đầu thật mạnh: "Vô cùng thích." Những món ăn mà cô bé đã ăn ở nhà Thanh cô nương trong mấy ngày qua thực sự đã làm thay đổi nhận thức của đứa trẻ ấy về thức ăn trong suốt mười ba năm qua.

Ánh mắt Sương Nhi nhìn nàng như nhìn thấy tiên nữ: "Thanh tỷ tỷ, người nấu ăn thật sự rất ngon."

Thanh La bị cô bé chọc cười: "Vậy sau này ăn nhiều một chút."

Sương Nhi có chút ngại ngùng gãi đầu.

Vào buổi chiều, Thanh La đi thằng đến tửu lâu lớn nhất gần đó, tên là Tri Vị Lâu. Khi nàng bước vào, thấy bên trong không đông lắm, có lẽ đã qua giờ ăn trưa.

Chưởng quầy đã sớm chú ý tới nàng, khi thấy nàng đi tới, nhíu mày nói: "Cô nương không phải đến ăn cơm chứ?"

Thanh La thở dài, "Chưởng quầy đúng là tinh mắt. Thật ra..." Nàng đỏ mặt, muốn nói lại thôi. Vốn dĩ nàng đã có vẻ đẹp thanh tao, thoát tục, dễ dàng chiếm được cảm tình của người khác. Chưởng quầy nhìn nàng, trong lòng đoán được vài phần: "Cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Thanh La xấu hổ vô cùng, dưới sự khích lệ của ông, nàng kể lại câu chuyện thân thế do mình bịa ra.

Chưởng quầy nghe xong rất xúc động và thương cảm cho thân phận của nàng. Nhưng khi nghe nàng nói đến việc bán sách dạy nấu ăn, ông không khỏi nhíu mày. Thực lòng mà nói, những tửu lâu như họ không thiếu công thức, hơn nữa đây lại là kinh thành, những món ăn từ mấy nơi hẻo lánh có gì đáng để bán ra chứ?

Chưởng quầy từ đầu đến cuối không coi trọng chuyện này: “Cô nương, không phải lão nhân không muốn giúp cô nhưng chúng tôi khi mua thực đơn cũng phải chú trọng đến tính thực dụng.”

Đôi mắt hoa đào của Thanh La khẽ cong lên, trông có vẻ đáng thương và ngây thơ xinh đẹp. Chưởng quầy vốn định từ chối nhưng lại đổi ý: “Vậy cô nương có thể cho ta xem thử được không?”

Thanh La lấy ra một công thức món bánh ngô tamales và đưa cho ông. Ban đầu chưởng quầy không để tâm nhưng khi nhìn vào, thấy chữ viết và hình vẽ đều rõ ràng, chỉ cần nhìn qua là biết cách làm. Hơn nữa, món này mềm dẻo, phù hợp cho cả người già và trẻ nhỏ, khiến chưởng quầy sáng mắt lên.

Thanh La liền nhân cơ hội mặc cả.

Khi Thanh La trở ra lần nữa, trong túi đã có khoảng năm mươi lượng bạc. Hơn nữa, nàng cũng đã thỏa thuận với chưởng quầy của Tri Vị Lâu về những công thức này sẽ được tửu lâu nhà bọn họ độc quyền sử dụng.

Thanh La biết mình đã bán giá rẻ nhưng nàng không tốn chút công sức nào, cũng không cần chi phí, lại còn xây dựng được mối quan hệ tốt với chưởng quầy. Với giá bán năm mươi lượng bạc, cũng không hề bị thiệt.

Thanh La vui vẻ sờ vào túi tiền đầy ắp của mình, rồi tranh thủ thời gian còn sớm, nàng đi dạo quanh các cửa hàng quần áo và mua một số đồ dùng hàng ngày. Nàng nhận ra nhiều cơ hội kinh doanh từ những nơi này. Nhưng cứ từ từ, ngày tháng còn dài mà.

Tuy nhiên, mấy cái đuôi phía sau thật sự phiền phức.

Khi vừa bước ra khỏi cửa hàng, Thanh La liếc thấy có người đang theo dõi mình. Nàng biết không nên để lộ của cải nhưng việc sống một mình ở ngõ Thập Lý Khẩu Liễu, xem ra luôn có những kẻ thích bắt nạt kẻ yếu. 

Đôi mắt hoa đào vốn dịu dàng của nàng cũng trở nên lạnh lùng.

Việt Cửu Khê nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn sợ bị phát hiện nên những ngày qua đều hết sức thận trọng, chỉ thỉnh thoảng mới đi theo Thanh La. Nàng là một nữ tử độc thân, không rõ lai lịch, rất dễ bị những kẻ lưu manh nơi này theo dõi.

Vì vậy, mấy ngày nay hắn đều canh giữ gần sân nhà. Hắn cũng phát hiện ra có vài tên lưu manh cứ lảng vảng quanh đây, âm thầm bàn bạc điều gì đó.

Đáy mắt hắn tràn đầy sự chán ghét, siết chặt nắm đấm, xem ra tối nay hắn nhất định phải trông coi thật cẩn thận. 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play