Cứu Rỗi Vai Ác

Chương 4: Bán thực đơn


1 tháng


Dưới ánh nắng ban mai, Thanh La đi dạo quang xóm làng, người dân nơi đây đều nhận ra nàng. Giờ đây, khi gặp nàng, họ đều mỉm cười chào một câu: "Thanh cô nương". Thanh La dần quen với cuộc sống cổ đại này. Dù trời tối có hơi nhàm chán nhưng chất lượng không khí nơi đây thực sự rất tốt. Tuy không có đồ công nghệ thông minh dọn dẹp nhà cửa nhưng có sự chăm chỉ của Sương Nhi lo liệu hết việc nhà, mọi thứ đều diễn ra một cách thuận lợi.

Chỉ là, trên tay xách theo một con cá, Thanh La liếc nhìn thiếu niên đi phía sau, có chút rối rắm. “Tiểu Khê, ngươi…” Nàng chưa kịp nói hết câu, thiếu niên đã thẹn thùng chạy đi.

Thanh La trầm mặc, bị tiểu vai ác này bảo vệ suốt mấy ngày qua, nàng đương nhiên nhận ra hắn đang "báo ân". Ừ, một thiếu niên ngoan ngoãn và đáng yêu như vậy sao lại có thể là kẻ điên trong sách, dù sao nàng cũng không tin được.

Nàng có chút buồn rầu. Mỗi lần nàng chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện với hắn, hắn liền nhanh chóng chạy trốn, như thể sợ nàng chán ghét hắn vậy.

Mấy ngày nay, nàng đi dạo một chuyến quanh chợ, trong lòng cũng nảy ra vài ý tưởng. Nhưng trên đời này, không có gì quan trọng bằng ăn uống nên nàng đã cố gắng mua một con cá chép từ tay ngư dân.

Đương nhiên là nàng định làm món cá kho!

Thanh La với tâm trạng vui vẻ xách con cá về nhà, tính toán lát nữa sẽ tự mình xuống bếp. Nàng dạo bước nhẹ nhàng, miệng khẽ ngân nga một giai điệu vui tươi không rõ tên.

Thiếu niên từ ngõ nhỏ ló đầu ra, mím chặt môi, đôi mắt sắc sảo của hắn lộ vẻ ảm đạm.

Hắn chậm rãi đưa nàng về tới sân nhà, nhìn nàng vừa nói vừa cười cùng với nha hoàn, hắn chỉ có thể lén lút đứng ngoài tường quan sát.

"Cá kho? Đó là món gì?" Trong lòng thiếu niên tràn đầy tò mò, tựa như nàng - người luôn mang lại cho hắn cảm giác thần bí và không thể cưỡng lại được sự cuốn hút. Hắn chợt nhận ra rằng mình đã không còn nhà để về. Kể từ khi gia gia qua đời, thế gian này chỉ còn lại mình hắn.

Thiếu niên ủ rũ, khóe mắt yếu ớt cong lên, dựa vào tường mà suy nghĩ. 

Từ nay về sau, hắn nên làm gì?

Hắn không biết nhưng ít nhất giờ phút này, hắn muốn đến gần nàng hơn một chút. Trước đây, hắn ghét nhất những người tiếp cận hắn với thái độ thương hại, họ luôn nói hắn là kẻ vong ân bội nghĩa, ngay cả gia gia cũng từng nói như vậy.

"Tiểu Khê, mọi người đều là vì tốt cho con thôi."

Hắn không cần điều đó, cũng không muốn bị người ta thương hại. Mỗi khi nghe như vậy, trong lòng hắn chỉ cảm thấy khinh thường và chán ghét.

Nhưng vì sao khi gặp nàng, mọi thứ lại khác biệt đến thế?

Từ trong sân truyền ra một mùi thịt nướng thơm phức, giống như một thứ ma thuật làm bụng hắn đói cồn cào, không kiềm chế được mà kêu lên. Việt Cửu Khê nuốt nước miếng, vuốt bụng, định tìm cách giải quyết cơn đói. Bỗng nhiên, phía sau hắn vang lên những bước chân nhẹ nhàng.

Mùi thịt thơm ngào ngạt làm thiếu niên cảm giác thèm thuồng lan tỏa trong bụng hắn. Đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến mùi thịt, sau đó phát hiện nàng đi tới.

“Tiểu Khê.” Giọng nữ vang lên, Việt Cửu Khê quay đầu lại, thấy nàng đang cười khúc khích, gương mặt như đóa ngọc lan tươi nở, ôn nhu và dịu dàng.

“Thanh tỷ tỷ.” Việt Cửu Khê cố gắng nhịn xuống cơn đói trong lòng, cảm thấy ngượng ngùng vì bị phát hiện.

Thanh La cười lớn, “Lần này thì biết gọi ta rồi, không chạy nữa à.”

Đôi mắt thiếu niên bị tóc mái dài che khuất, không thể thấy rõ biểu cảm nhưng trên khuôn mặt gầy yếu lộ ra những mạch máu xanh nhạt.

“Ta… Ta không muốn tỷ…” Thiếu niên ngập ngừng nói, khuôn mặt đỏ ửng, những chữ cuối cùng nhỏ dần khiến Thanh La nghe không rõ.

Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn, Thanh La cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác đau xót.

Nàng đặt bát đũa vào tay hắn, “Nào, nếm thử đi, đây là lần đầu tiên ta làm món này nên không biết có ngon không. Tiểu Khê, ngươi giúp ta nếm thử nhé.”

Bát cơm còn nóng, bên trong là cơm trắng tuyết thơm phức cùng thịt cá đã được nấu chín, tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Hắn không kiềm chế được mà nuốt nước miếng. Nhưng thay vì chỉ nhìn vào đồ ăn, hắn lại ngẩng đầu nhìn nàng. Đôi mắt đào hoa của nàng sáng trong, mang theo ý cười, không có chút nào tỏ vẻ thương hại mà hắn sợ hãi.

"Đúng rồi," nàng chợt nhíu mày, hỏi, "Ngươi có thể ăn được cá không?"

Đôi mắt nàng nhìn hắn đầy vẻ tò mò.

Việt Cửu Khê nhận ra sự quan tâm chân thành của nàng, trong khoảnh khắc đó, hắn không cảm thấy chán ghét. Hắn nắm chặt bát, lắc đầu, thật sự đói bụng, liền cầm đũa gắp một ngụm cơm đưa vào miệng.

Thơm ngon và mềm mại.

Một chút nước canh làm cho cơm thêm thơm ngọt và ngon miệng. Hắn ăn một ngụm lại một ngụm, nhanh chóng ăn hết thịt và đồ ăn trong bát. Sau đó, hắn mới nhận ra nàng vẫn đứng bên cạnh nhìn hắn.

Khuôn mặt Việt Cửu Khê đỏ bừng, hắn cảm thấy ngượng ngùng. "Ta đang làm gì vậy? Thật ngốc quá" hắn nghĩ.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp mềm mại của nàng không có chút chán ghét nào đối với hắn, mà dường như nàng rất thỏa mãn. Nhìn hắn ăn xong, thậm chí còn có chút tiếc nuối. Việt Cửu Khê không kiềm được, lớn gan đoán rằng có lẽ nàng cảm thấy thời gian mình ăn quá nhanh?

Đúng vậy, Thanh La thật sự thích thú việc nấu cơm cho người khác, đặc biệt là khi người đó ăn rất ngon miệng, điều này thỏa mãn niềm đam mê nấu nướng của nàng.

Hơn nữa, tiểu vai ác ăn cơm trông giống như một con sóc nhỏ, hai má phồng lên trông thật đáng yêu!

Tiếc là, thời gian ăn quá nhanh.

Cảm nhận được khuôn mặt của thiếu niên ngày càng đỏ, Thanh La biết rằng ở độ tuổi này, bạn nhỏ rất nhạy cảm nên nàng liền nhanh chóng dời mắt.

Rồi nàng nghe thiếu niên nói: "Thanh tỷ tỷ, ta... thật sự thích đồ ăn tỷ nấu."

Thanh La mỉm cười, "Thích thì tốt rồi. Nào, đưa bát cho ta."

Thiếu niên do dự nhìn bát cơm đã ăn sạch, mặt càng đỏ hơn, "Làm phiền tỷ tỷ."

Thanh La thu bát lại, nghĩ ngợi một lúc, nhìn thiếu niên trước mắt với dáng vẻ hơi cong lưng và không tự tin, nàng buông tiếng thở dài rồi nói: "Tiểu Khê, tỷ tỷ biết ngươi lo lắng cho ta, nhưng ta thật sự rất ổn. Mọi người ở đây cũng rất tốt, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."

Việt Cửu Khê ngẩn ra một chút, hiểu rõ ý nàng. Nàng... không muốn hắn đi theo nàng. Quả nhiên là không ai thích hắn. Thiếu niên buông mi mắt, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp trở nên chết lặng và lạnh lẽo.

"Được."

Hắn biết, chỉ cần nói thêm một câu thì nàng sẽ mềm lòng. Nhưng chính vì biết nàng ôn nhu, thiếu niên không muốn làm tổn thương sự ôn nhu đó.

Giống như bầu trời có vầng trăng sáng đẹp đẽ, chỉ cần ngẫu nhiên ngước lên nhìn một chút, lòng cũng sẽ vui vẻ.

Thanh La nhìn bóng dáng thất thần rời đi của thiếu niên, có chút đau đầu tự hỏi, liệu nàng có nói gì quá đáng chăng?

Nàng thở dài, nhìn bát ăn sạch sẽ, bên miệng lại nở nụ cười, xem ra đồ ăn nàng nấu cũng khá ngon.

Sương Nhi đợi mãi không thấy nàng trở về, thiếu chút nữa phải chạy ra ngoài tìm. Cuối cùng, nàng thấy Thanh La trở về với tâm trạng không tồi, trên tay cầm chiếc bát đã ăn sạch. Sương Nhi nghi hoặc hỏi: "Thanh cô nương...?"

Sương Nhi chớp chớp mắt, tràn đầy tò mò.

Thanh La dường như không có việc gì, nói: “Chúng ta ăn cơm thôi.”

Sương Nhi không kiềm được nhìn ra cửa nhưng chẳng thấy gì, nàng thu hồi sự tò mò, nhớ lại cảm giác gần đây luôn có ai đó quanh quẩn gần sân của các nàng. Nàng do dự, tự hỏi có nên nói chuyện này với cô nương không.

Có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều thôi.

Thanh La lấy giấy bút vừa mua hôm qua, đặt lên trên bàn. Dưới ánh mắt tò mò của Sương Nhi, nàng vừa nghĩ vừa phác họa. Đúng vậy, nàng tính toán bán thực đơn. Những món như thịt kho tàu, bún thịt, đậu hủ cay, cá chua ngọt - những món ăn gia đình với màu sắc và hương vị phong phú. Những ngày qua đi dạo quanh các tửu lâu, nàng phát hiện ở đây không có những món này. Với độ hot của những món này ở hiện đại, nàng tin rằng người cổ đại cũng sẽ thích.

Hơn nữa, mấy ngày qua nàng đã thử nấu những món này tại nhà và ngay cả Sương Nhi cũng thích vô cùng. Có vẻ như rất có tiềm năng để bán!

Nàng vừa viết thực đơn, vừa phác họa hình ảnh, ngay cả lý do để bán thực đơn cũng đã nghĩ kỹ. Thân phận ở đây của nàng là một thiếu nữ mồ côi đến nhờ cậy thân thích, nay lại thêm một lý do nữa: cha mẹ nàng trước khi mất là đầu bếp tửu lâu.

“Cô nương, cô nương! Người đang vẽ những món ngon mà chúng ta đã ăn trong mấy ngày nay!” Sương Nhi đôi mắt sáng lấp lánh nói.

Thanh La cười, vuốt đầu nàng, “Đúng vậy, em thích ăn sao?”

Sương Nhi gật đầu thật mạnh: "Đặc biệt thích." Mấy ngày nay ăn đồ ăn ở nhà Thanh cô nương, thực sự đã làm nàng thay đổi hoàn toàn suy nghĩ về thức ăn suốt mười ba năm qua, trước đây nàng ăn những gì cũng không thể so sánh được.

Đôi mắt Sương Nhi nhìn nàng như nhìn thấy tiên nữ: "Thanh tỷ tỷ, người nấu cơm thật sự rất ngon."

Thanh La bật cười: "Vậy sau này ăn nhiều một chút."

Sương Nhi có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

Buổi chiều, Thanh La đi đến tửu lâu lớn nhất gần đó, tên là Tri Vị Lâu. Khi nàng bước vào, thấy bên trong không đông lắm, có lẽ đã qua giờ ăn trưa.

Chưởng quầy sớm chú ý tới nàng, khi thấy nàng tiến lại gần, cau mày nói: "Cô nương không phải đến ăn cơm chứ?"

Thanh La thở dài, "Chưởng quầy đúng là tinh mắt. Thật ra..." Nàng đỏ mặt, muốn nói lại thôi. Với vẻ xinh đẹp thoát tục của nàng, chưởng quầy dễ dàng cảm mến. Lão nhìn nàng, trong lòng đoán được đôi chút: "Cô nương, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Thanh La cực kỳ hổ thẹn, dưới sự khuyến khích của chưởng quầy, nàng bịa đặt thân phận của mình một lần nữa.

Chưởng quầy nghe xong cảm thấy xúc động và thương tiếc cho thân thế của nàng. Nhưng khi nghe nàng nói đến việc bán thực đơn, ông không khỏi nhíu mày. Thực lòng mà nói, những tửu lâu của họ không thiếu công thức nấu ăn, hơn nữa đây là kinh thành, làm sao những món ăn từ các vùng xa hẻo lánh có thể so bì được?

Chưởng quầy ban đầu không quá để tâm: “Cô nương, không phải lão nhân không muốn giúp ngươi nhưng chúng ta mua thực đơn cũng phải chú trọng đến tính thực dụng.”

Thanh La hơi nhướng đôi mắt đào hoa, trông có vẻ đáng thương và vô cùng ngây thơ. Chưởng quầy vốn định từ chối nhưng rồi lại thay đổi ý định: “Vậy cô nương có thể cho ta xem thử được không?”

Thanh La rút ra một thực đơn món bún thịt để đưa cho ông xem. Chưởng quầy ban đầu không để ý nhưng vừa nhìn thấy thực đơn, ông nhận ra mọi chi tiết đều rõ ràng, dễ hiểu, ai nhìn cũng biết cách làm. Hơn nữa, món này mềm mại, thích hợp cho cả người già và trẻ em, khiến ông sáng mắt lên.

Thanh La liền nhân cơ hội mà thương lượng.

Khi Thanh La rời khỏi tửu lâu, túi tiền của nàng đã dày lên với khoảng năm mươi lượng bạc. Ngoài ra, nàng còn đạt được thỏa thuận với chưởng quầy Tri Vị Lâu rằng tửu lâu của họ sẽ độc quyền sử dụng các thực đơn này.

Thanh La biết mình đã bán giá rẻ nhưng điều đó không quan trọng. Nàng không tốn công sức nhiều, cũng không mất chi phí nào mà còn thiết lập được mối quan hệ tốt với chưởng quầy. Năm mươi lượng bạc này hoàn toàn xứng đáng.

Thanh La thỏa mãn sờ vào túi tiền căng phồng của mình, rồi tranh thủ thời gian còn sớm, đi dạo quanh các cửa hàng quần áo và mua một số đồ dùng hàng ngày. Trong quá trình này, nàng nhận ra có nhiều cơ hội kinh doanh nhưng nàng nghĩ cứ từ từ mà làm, còn nhiều thời gian sau này.

Tuy nhiên, những cái đuôi phía sau đúng là khiến người ta khó chịu.

Khi đi qua một cửa hàng, Thanh La thoáng nhìn thấy những người đang theo dõi mình. Của cải không nên phô trương nhưng nàng sống một mình ở con ngõ Mười Dặm này, luôn có những kẻ thích bắt nạt người yếu. Đôi mắt ôn nhu của nàng cũng trở nên lạnh lẽo.

Việt Cửu Khê nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Hắn sợ người khác phát hiện nên những ngày qua luôn cẩn thận theo dõi Thanh La. Nàng là một nữ tử độc thân, không rõ lai lịch, rất dễ bị những kẻ lưu manh theo dõi.

Vì vậy, mấy ngày nay hắn đều canh giữ quanh sân. Hắn phát hiện ra có vài tên lưu manh luôn lượn lờ quanh đó, dường như đang bàn bạc điều gì.

Đáy mắt hắn đầy sự chán ghét. Nắm chặt tay, hắn quyết định tối nay phải canh giữ cẩn thận hơn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play