Đầu Hổ dẫn nàng đến tiểu viện đã thuê, Thanh La nhìn thoáng qua đã thấy rất hài lòng. Ở đó đã lâu không có ai ở, bụi bặm và mạng nhện rất nhiều nhưng khi vào trong sân lại thấy tương tự như tứ hợp viện Bắc Kinh ở thời đại của nàng. Tiểu viện có đầy đủ phòng chính, phòng phụ, nhà kho, khoảng sân không lớn cũng không nhỏ, có một luống rau, một cái giếng, bên cạnh còn có giàn nho.

Thanh La khá mong chờ cuộc sống trong tương lai của mình.

Thanh La đưa ít bạc vụn cho Đầu Hổ và nhờ hắn mua giúp một số đồ dùng hàng ngày như củi, gạo, dầu, mắm, muối, tương, dấm, trà, lại đi dạo một vòng quanh phố. Đầu Hổ nhiệt tình dẫn nàng đi tới đi lui và mua hết mọi thứ một lần.

Khi trở về, Thanh La không tránh được việc chào hỏi hàng xóm. Có điều là người dân nơi này rất chất phác, tuy ai cũng tò mò nhìn nàng nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Thanh La suy nghĩ một chút, khi Đầu Hổ chuẩn bị rời đi, đã đưa cho cậu mười văn tiền làm tiền công lại làm cậu sợ hãi, dù thế nào không dám nhận.

“Thanh cô nương, em không thể nhận được, chỉ là giúp ngài làm chút việc vặt thôi, thuê một người làm cả ngày cũng chỉ có mấy đồng thôi. Lương tâm em không cho phép” Đầu Hổ có chút thẹn thùng, lại cảm thấy vị tiên nữ tỷ tỷ này thật sự quá phung phí.

Thanh La vui vẻ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng cậu. Nàng dúi tiền vào tay Đầu Hổ, “Cho ngươi là có việc muốn ngươi hỗ trợ đấy. Ngươi không nhận xem ra là không tính giúp ta nữa rồi.”

“Thanh cô nương, ngài cần em giúp gì, miễn là trong khả năng thì em có thể làm tốt.” Đầu Hổ ngượng ngùng nhận lấy, sau đó ưỡn ngực cam đoan.

Thanh La nói: “Ta là người mới tới nơi này, thật sự không quen biết ai. Hàng xóm mọi người tuy tốt nhưng ta chỉ là một cô nương mồ côi, cũng sợ họ nghĩ ta không đứng đắn. Đầu Hổ, lúc ngươi rảnh, có thể nói tốt ta với bọn họ được không?”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ, Thanh cô nương yên tâm, hàng xóm xung quanh mười dặm tám hương (*) đều là người đàng hoàng, bằng không lúc trước Thẩm quả phụ cũng sẽ không ở nơi này.” Đầu Hổ suy nghĩ một chút, rồi dựa vào trí nhớ giới thiệu cho Thanh La về bọn họ. Sau đó, cậu nói thêm: “Huống hồ, cô nương đang tìm thân nhân, nếu tìm không thấy thì chỉ có thể ở tạm đây. Có người môi giới chúng em bảo đảm gia cảnh cô nương trong sạch, nếu xuất hiện người có mắt như mù, cô nương cứ việc tới tìm chúng em, ngay cả lên nha môn cũng có cách giải quyết.”

*“Mười dặm tám hương” là một cách nói dân gian để chỉ một khu vực rộng lớn, thường là một vùng quê hoặc một cộng đồng dân cư

Thanh La lúc này mới yên tâm. Tuy rằng nàng bên ngoài là thiếp thất của Chiêu Vương nhưng hôm nay bị đuổi ra ngoài, cũng coi như là một nữ tử trong sạch. Tuy vậy, nếu có người muốn gây sự, nàng vẫn có thể lợi dụng danh tiếng của Chiêu Vương để dọa họ. Người như nam chính chắc chắn sẽ không coi trọng nàng đâu. 

Đương nhiên, nếu hộ tịch bị tra xét quá nghiêm ngặt thì rõ ràng không có lợi cho nàng. Nhưng nghe lời Đầu Hổ nói, xem ra nơi này có nhiều quy tắc ngầm nên trước mắt không cần lo lắng chuyện này.

Sau khi Đầu Hổ rời đi, Thanh La một mình nhìn quanh nhà cửa, trong lòng cảm thấy hạnh phúc. Có chỗ ở, cuối cùng cũng có một nơi gọi là nhà. Tương lai như thế nào vẫn chưa biết được nhưng… may mắn là có sẵn bàn tay vàng, mỗi ngày mười giọt linh dịch. Loại linh dịch này không phải thứ bình thường, nàng chỉ thử một giọt, vậy mà bận rộn cả buổi chiều lại không đói cũng không mệt, còn cảm thấy nhẹ nhàng như chim én, cả người thoải mái.

Đương nhiên là linh dịch này quá quý giá, nếu lộ ra sẽ rất nguy hiểm, nàng trước mắt chỉ định tự mình sử dụng.

Còn về việc kiếm tiền thế nào, điều này khiến nàng phải suy nghĩ nhiều.

Tất nhiên, không chỉ có mỗi chuyện đau đầu này, khi nấu cơm cho bữa tối, nàng đã loay hoay nửa ngày với bếp củi mà vẫn không thể nhóm được lửa.

Khóc không ra nước mắt, nàng cảm thấy việc sống sót cũng có chút khó khăn.

May mà khi ra ngoài với Đầu Hổ, nàng đã mua chút điểm tâm. Nàng múc một bát nước giếng định qua loa giải quyết bữa tối. Khi bưng lên bàn, nghĩ ngợi một chút rồi nhỏ một giọt linh dịch vào nước giếng. Uống một ngụm ngon đến không ngờ, ngay cả điểm tâm khô khan cũng trở nên hấp dẫn.

Thanh La thưởng thức bữa ăn của mình một cách ngon lành. Khi nằm trên giường, nàng suy nghĩ, xem ra ngày mai mình cần phải thuê một nha hoàn để làm việc nhà, bằng không nàng khó mà sống sót. Nguyên thân chỉ biết thêu thùa, thỉnh thoảng nấu vài món ăn nhưng phương diện bếp núc lại không thạo nên có nhiều thiếu sót.

Còn lại ba trăm lượng bạc, nàng thật sự cần phải chi tiêu cẩn thận.

Ngày hôm sau, Thanh La vừa làm quen với các con phố xung quanh, vừa ghé lại tiệm môi giới để nhờ quản sự giới thiệu cho nàng một nha hoàn lanh lợi, trước mắt thuê trong một tháng.

Quản sự gọi vài người ra, Thanh La nhìn thấy đều là những cô bé mười mấy tuổi, có chút bất đắc dĩ thở dài. Quản sự tưởng rằng nàng không hài lòng, nói: "Thanh cô nương, đừng nhìn các nàng tuổi còn nhỏ, mỗi người đều biết làm việc nhà, chỉ hầu hạ một mình cô nương thôi, được chọn trúng chính là phúc khí của mấy đứa nhỏ này."

Các nữ hài tử đều trông mong nhìn Thanh La. Lần đầu tiên thấy một cô nương đẹp như thiên tiên, khiến họ tạm thời trở nên ngượng ngùng và không dám nói chuyện.

Trong số đó, có một người tên là Sương Nhi, cô bé rất hoạt bát và gan dạ. Nghe quản sự vừa nói xong, liền nhanh nhẹn bước tới và chủ động nói: “Tiên nữ tỷ tỷ, cái gì em cũng có thể làm. Chỉ cần tiên nữ tỷ tỷ không chê em, em có thể theo tỷ tỷ về nhà làm thử một ngày ngay bây giờ.”

Chớp đôi mắt, ánh mắt trong veo như nước của Sương Nhi thực sự khiến người ta khó có thể từ chối.

Cuối cùng, Thanh La vẫn quyết định chọn cô bé.

Sương Nhi ngoan ngoãn và khéo léo đi theo sau nàng, dường như cũng nhìn ra Thanh La mới đến đây nên đã kể cho nàng nghe về khu vực xung quanh.

Thanh La đang mỉm cười lắng nghe thì bỗng nhiên cảm thấy có chút động tĩnh phía sau, tựa như có ai đó đang theo dõi họ.

Chỉ là mỗi lần quay đầu lại, nàng đều không thấy gì khác thường. Chẳng lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều?

Về đến nhà, Sương Nhi cần mẫn không đợi nàng lên tiếng, đã dọn dẹp sạch sẽ những chỗ mà hôm qua Thanh La chưa kịp làm, thậm chí còn cuốc lại luống rau.

Thanh La trái lại có chút ngại ngùng, "Sương Nhi, em đừng tự làm mình mệt mỏi."

Sương Nhi chớp chớp đôi mắt to, "Thanh cô nương, chút việc nhỏ này không làm em mệt đâu."

Thanh La bán tín bán nghi.

Đến bữa trưa, Thanh La nhờ Sương Nhi nhóm lửa, còn mình tự xào một đĩa cơm chiên trứng. Trong lúc nấu, nàng thuận tiện nhỏ thêm một giọt linh dịch, khiến hương thơm ngào ngạt lan tỏa khắp phòng, làm Sương Nhi đang trông lửa cũng phải chảy nước miếng vì thèm.

Thanh La chia cơm thành hai bát, đặt lên bàn, nhìn Sương Nhi đứng ở một bên chắp tay, nàng bật cười nói: "Đến ăn cơm đi."

Sương Nhi đỏ mặt, xua tay nói: "Thanh cô nương, như này không được đâu."

"Lại đây đi." Thanh La ấn cô bé ngồi xuống ghế.

Khóe mắt Sương Nhi có chút hồng nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ăn xong bữa.

Sau giờ ngọ, Thanh La dặn dò Sương Nhi rồi tự mình ra ngoài, định đi xung quanh xem xét và lên kế hoạch cho tương lai. Vừa ra khỏi ngõ nhỏ, cảm giác bị theo dõi lại xuất hiện. Lần này, nàng không quay đầu mà cố ý đi vào một con ngõ hẻo lánh, định bắt tại trận kẻ theo dõi. Không ngờ tới, người đi theo nàng lại là tiểu vai ác mà nàng gặp hôm qua.

Thiếu niên cụp mắt xuống, gương mặt xinh đẹp thanh tú cũng nhuộm một chút màu đỏ, lúng túng không nói gì. Vẫn là y phục áo vải thô của ngày hôm qua nhưng đã được sửa soạn lại, trông khá sạch sẽ.

Thanh La nhướng mày, “Sao ngươi lại đi theo ta?”

Thật không dễ dàng gì Việt Cửu Khê mới trốn thoát khỏi đám nha dịch nhưng không chạy xa một chút, nếu bị bắt lại thì sẽ không còn may mắn như vậy.

Việt Cửu Khê kỳ thật nghe nói ở gần đây có một người mới đến, người thuê là một cô nương dung mạo tựa tiên nữ, điều này khiến hắn nhớ lại người đã giúp hắn chạy trốn hôm qua, cũng giống như tiên nữ.

Thật ra ngày hôm qua, hắn không ngờ rằng nàng sẽ hành động như vậy để giúp hắn chạy trốn. Hắn tưởng rằng nàng dù có lòng tốt, cũng sẽ không muốn nhúng tay vào một rắc rối như hắn.

Dù sao cũng là hắn bán mình cho người ta, dù nha dịch có bán hắn vào tiểu quan lâu hay cho những kẻ yêu thích nam sắc như nhà viên ngoại, thì hắn cũng không có thân nhân, không nơi nương tựa, tương đương với việc dân không cáo quan không truy xét, không ai sẽ can thiệp những chuyện nhỏ nhặt như vậy.

Nàng nói, nàng có một người đệ đệ giống hắn.

Một khắc đó, sự thương tiếc ẩn trong mắt nàng là thật lòng.

“Ta… Ta…” Hắn nói lắp, lúc này đối diện với gương mặt tươi cười dịu dàng của nàng, tất cả những ý nghĩ hèn mọn trong lòng như bị phơi bày dưới ánh mặt trời. Làm gì có người nào như hắn, được người khác cứu mà vẫn nghĩ cách tính kế ân nhân đã giúp mình.

“Đừng nóng vội, cứ từ từ nói.” Thanh La nhìn tiểu tử đáng thương này, trong lòng không khỏi thổn thức. Ai có thể ngờ đại vai ác hô mưa gọi gió sau này lại là một thiếu niên gầy yếu tội nghiệp trước mắt. Nàng liếc nhìn những chỗ bầm tím trên gò má hắn, cùng với bộ đồ vải đã rách nát và được vá víu.

Hơn nữa, bộ dáng ngập ngừng, đỏ mặt thẹn thùng như vậy thật sự không giống như nhân vật phản diện ác độc, điên cuồng trong sách.

“Ngày hôm qua, đa tạ tỷ tỷ.” Việt Cửu Khê dưới ánh nhìn ôn nhu của nàng, cuối cùng cũng lấy hết can đảm để nói.

Đỉnh đầu bỗng nhiên có cảm giác được một bàn tay mềm nhẹ vuốt ve, “Không có gì, ta biết ngươi không phải là đứa trẻ hư.” 

Những lời này suýt chút nữa khiến những giọt nước mắt tủi thân mà hắn đã cố nén mấy ngày nay trào ra. Sau khi lão ăn mày qua đời, hắn lại trở thành một người cô đơn lẻ loi. Không sai, hắn vì muốn mua viên nhân sâm cho ông mà phải mượn nha dịch một lượng bạc nhưng không nghĩ tới đối phương lại tham lam đến mức bán hắn vào chốn giày vò thân xác.

Thanh La suy nghĩ một chút, rồi lấy ra mười đồng đặt vào tay hắn, “Đi ăn một bữa cơm và tìm một chỗ dừng chân. Ta tin rằng sau này ngươi nhất định sẽ trở nên tốt hơn.” Đây là điều duy nhất nàng có thể giúp hắn. Thực lòng, nàng cũng có chút tư tâm, bản thân nàng bây giờ đang rối ren đủ thứ, huống chi là chăm sóc cho một thiếu niên. Tuy nhiên, việc thu phục lòng người thì vẫn có thể làm được.

Hắn trì trệ không nhận, đôi mắt đào hoa ấy vẫn trong trẻo dịu dàng nhìn hắn.

Hắn chưa bao giờ là một người tốt.

Chính giờ khắc này, Việt Cửu Khê cảm thấy ngay cả việc đứng trước mặt nàng thôi cũng đã không xứng.

Bởi vì nàng tốt đến mức làm hắn không khỏi bị hấp dẫn. Thậm chí ngay lúc này, trong lòng hắn nhịn không được có suy nghĩ xấu xa, liệu nàng có mềm lòng mà giữ hắn ở bên cạnh không. Sau đó, hắn cũng không phải sống những tháng ngày lưu lạc nữa.

Dường như nàng đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của hắn, nhưng lại không nói gì. Trong phút chốc, thiếu niên có chút chột dạ mà nhận lấy đồng tiền, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta tên là Việt Cửu Khê. Sau này...Nếu sau này tỷ có việc cần ta, ta có thể giúp tỷ.”

Thanh La nhìn hắn không khác gì một học sinh trung học ở thời hiện đại, nói ra những lời khen ngợi vừa buồn cười vừa thú vị như vậy. Nàng không khỏi xoa hắn. “Tiểu Khê, ngươi thật đáng yêu.”

Ánh mắt đen láy của Việt Cửu Khê ngẩn ra, đáng yêu!? Mọi người đều cho rằng hắn u ám đáng sợ, còn là một yêu tinh hại người, ngay cả gia gia cũng nói vận khí của hắn không tốt.

Nàng nói hắn đáng yêu.

Nhìn tiểu tiên nữ không lớn hơn mình bao nhiêu, trong lòng Việt Cửu Khê dâng lên một cảm giác kỳ lạ khó tả, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn chậm rãi ửng hồng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play