Gặp gỡ nhân vật phản diện này chỉ là một bước nhạc đệm. Thanh La căn bản không để tâm, dù sao bây giờ ngay cả chính mình cũng đang sứt đầu mẻ trán, còn không biết về sau sẽ như thế nào.
Rời khỏi khu tiểu quan lâu, Thanh La hỏi thăm người đi đường, mất một chút thì giờ để đến nha hành. Nàng tính thuê một căn nhà để ở tạm một thời gian. Dù trong tay có hơn ba trăm lượng bạc nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí, hơn nữa vẫn chưa quyết định kế sinh nhai sau này. Một quản sự của nha hành nhìn thấy nàng là nữ tử tuổi tác không lớn, một phen nghi ngờ liệu nàng có bạc hay không. May mắn là với gương mặt này, Thanh La cũng không bị coi là kẻ lừa đảo.
“Cô nương tính toán thuê loại phòng ở nào?” Vẫn là đi một mình, trẻ trung xinh đẹp, không tránh khỏi khiến người khác nhìn với ánh mắt thành kiến.
Thanh La nói: “Đại ca có còn tiểu viện nào không? Gần đây một chút, tốt nhất là có hàng xóm ở hai bên.”
Người quản sự môi giới nghe xong yêu cầu của nàng, nhanh chóng từ trong ngăn tủ lấy ra một tập sổ, rồi tìm kiếm một vài căn để cho nàng xem. Thanh La nghiêm túc quan sát, chỉ vào một tiểu viện trong số đó: “Làm thế nào để thuê nó?”
Người quản sự môi giới nhìn qua và nhận ra đó là một căn nhà ở ngõ Thập Lý Khẩu Liễu, liền cười nói: "Cô nương thật có mắt nhìn, nơi đó trước đây là chỗ ở của Thẩm cử nhân. Sau khi nhà họ phát đạt, đã chuyển đến khu phố Lệnh Dương, bỏ hoang nơi này. Đây là một căn nhà có sân trước và một giếng nước ngọt, đi về phía đông là đến chợ."
Thanh La nghe xong đã có chút động lòng nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ ừ một tiếng.
Người quản sự môi giới tiếp tục nói: “Nếu cô nương muốn thuê theo năm thì chỉ cần đặt cọc mười lượng bạc. Thuê theo tháng thì đặt cọc ba lượng, mỗi tháng một lượng.”
Ông ta liếc nhìn sắc mặt của nàng, thấy cô nương ngược lại rất bình tĩnh nhưng ông cũng không có ý định lừa gạt khách hàng, "Cô nương nếu muốn đến xem trước thì cũng được thôi." Để tránh cho nàng hiểu lầm, quản sự nghiêm túc nói thêm: “Cô nương yên tâm, chúng tôi là những người môi giới đứng đắn, không làm ra những việc bẩn thỉu.”
Thanh La thực ra không quá lo lắng. Dù đã thay đổi thân thể, nàng vẫn biết một chút võ công. Tuy không còn linh hoạt như trước nhưng hạ gục mấy tên du côn lưu manh thì vẫn là chuyện nhỏ.
Chỉ có điều đây là lần đầu tiên nàng xuyên sách nên trong lòng vẫn có chút bất an. Nàng nhẹ nhàng nói: “Không giấu gì ngài, phụ mẫu ta mới qua đời cách đây không lâu, vốn là đến kinh thành này để nương nhờ họ hàng nhưng không ngờ bọn họ đã dọn đi rồi, bất đắc dĩ, ta chỉ đành tìm một nơi để tạm trú.”
Quản sự tin hơn phân nửa, ở cổ đại "bách thiện hiếu vi tiên" (*), hiển nhiên cũng sẽ không có ai dám nói bừa về việc phụ mẫu mình đã qua đời. Hơn nữa, dung mạo Thanh La đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, nhìn là biết ngay dáng vẻ của tiểu thư nhưng lại không yếu đuối như những tiểu thư khác được nuôi dưỡng trong khuê phòng. “Cô nương mới tới kinh thành, một mình liệu có thuận tiện không? Nếu bên cạnh không có người chăm sóc, người môi giới chúng tôi có thể giúp cô chọn ra vài bà tử và nha hoàn để hầu hạ.”
*Bách thiện hiếu vi tiên (百善孝为先) là một câu thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa là trong trăm đức hạnh, hiếu thảo là đứng đầu.
Thanh La là một người hiện đại, đương nhiên không hề có thiện cảm với hành vi mua bán nô lệ, cũng may là quản sự này nói thêm: “Cô nương mới tới kinh thành, không bằng thuê vài nha hoàn giúp việc. Dù họ không bán mình làm nô nhân nhưng đa số là người địa phương, cũng có thể hỗ trợ cô nương được nhiều việc. Tuy không phải là khế ước nô lệ nhưng cô nương vẫn nên giữ giấy tờ bán thân trong tay. Nếu gặp phải kẻ làm xảo quyệt, thì ngay cả ở trong nha môn dưới tầm mắt của hoàng đế cũng có thể nói lý lẽ được.”
Điều đó chạm đến tâm tư của nàng.
Tuy vậy, nàng tạm thời cảm thấy ở một mình là đủ. Dù sao, trên người nàng cũng mang quá nhiều bí mật.
Nàng mỉm cười, "Ta thấy quản sự làm việc nhanh nhẹn, cũng biết đương nhiên sẽ không lừa gạt nữ tử như ta. Ta sẽ thuê căn này, phiền quản sự làm khế ước."
Quản sự không nghĩ tới chuyện làm ăn này lại thuận lợi như vậy, lập tức soạn một tờ khế ước. Thanh La đóng dấu xác nhận và thanh toán số bạc. Quản sự hướng về phía sau gọi lớn, “Đầu Hổ, dẫn cô nương đi đến tiểu viện của Thẩm cử nhân ở ngõ Thập Lý Khẩu Liễu.”
“Hiểu rồi.” Một cậu nhóc mập mạp khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi chạy ra, nhìn thấy Thanh La thì ngây người, trên gương mặt đen nhẻm chậm rãi ửng đỏ.
Người quản sự đá hắn một cái, “Nhìn cái gì thế?”
Nhóc béo xoa đầu, cười hì hì, “Cô nương trời sinh như thiên tiên, con nhìn mà ngây người luôn.”
Quản sự ngượng ngùng nói: “Thằng bé này từ nhỏ không cha không mẹ, cô nương đừng để bụng.”
Thanh La lắc đầu, cười nói: “Không sao đâu. Đầu Hổ, làm phiền ngươi rồi.”
Đầu Hổ đỏ mặt, “Cô nương, mời.”
Dẫn nàng ra ngoài, trên đường đi ngang qua một con phố, có thể vì gần khu vực buôn bán nô lệ nên xung quanh có người bán con trai, con gái hoặc rải rơm xuống đất bán mình làm nô. Những người này là những kẻ bán thân, một khi đã ký khế ước nô lệ thì từ nay về sau sẽ là người của chủ nhân. Còn một nhóm khác đứng chung một chỗ, trên mặt hiện rõ vẻ u uất và khổ sở nhưng không thờ ơ như mấy người bán thân. Đây là những người làm thuê ngắn hạn, dài là mười năm hoặc ngắn nhất là ba năm, còn giữ được thân phận tự do.
Đầu Hổ nhận thấy ánh mắt tò mò của nàng, bèn nhỏ giọng nói: “Cô nương, nếu muốn thuê những người bên ngoài này thì nhất định phải cẩn thận. Không ít kẻ sử dùng thủ đoạn gian dối hòng lừa gạt chủ. Nếu cô nương nhất định phải thuê nha hoàn thì có thể tìm đến người môi giới, họ đều là những người có lai lịch rõ ràng, có vấn đề gì cũng sẽ dễ giải quyết hơn.”
Thanh La nghiêm túc nghe xong.
Có lẽ vì ánh mắt tò mò của nàng nhìn tới nhìn lui khiến những người đó đều trông mong vội vàng gọi với theo, “Cô nương, mua em về nhà đi, chỉ cần tám đồng, việc gì em cũng có thể làm.”
“Em cũng vậy.”
Nàng còn chưa kịp nói chuyện, Đầu Hổ đã đen mặt, chắn trước người nàng, “Cút, các ngươi đang làm gì đấy!”
Những người này hiển nhiên nhận ra hắn, bị hắn quát một tiếng, đều lùi lại mấy bước.
Bỗng nhiên, Thanh La khựng bước chân, trông thấy phía trước có một thiếu niên. Bên cạnh hắn, tên nha dịch dáng người cường tráng đang nói cười nói vui vẻ, nịnh nọt với một người đàn ông trung niên ăn mặc lụa là, trông như một quản sự.
Thiếu niên cụp mắt, mái tóc dài che đi nửa khuôn mặt sưng đỏ. Hắn đứng đó trong bộ áo vải cũ kỹ, giặt đến bạc màu và đầy chỗ khâu vá.
Tiểu vai ác?
Ngay khi nàng nhìn về phía hắn, thiếu niên dường như cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng đó. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, đẹp và dài xuyên qua đám đông dừng lại trên người nàng.
Thanh La có chút đau đầu. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp hắn đến hai lần. Lúc trước khi đi ngủ, nàng còn thổn thức vì tiểu vai ác này quá đáng thương. Kết cục nam nữ chính ở bên nhau rất ngọt ngào nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc như hắn. Để ngăn cản nam nữ chính ở bên nhau, hắn thậm chí nhẫn tâm phóng lửa, thiêu đốt cả tòa tẩm điện, ép nữ chính phải rời đi với hắn.
Lúc ấy, hắn đã gần như điên cuồng. Chỉ hy vọng nữ chính, người mà hắn coi như tỷ tỷ, cùng hắn rời khỏi nơi đó vĩnh viễn, rời xa nơi đã khiến cuộc đời hắn trở nên bất hạnh.
Đáng tiếc, ngọn lửa khi đó quá lớn, sau cùng hắn đã đẩy nữ chính ra khỏi tẩm điện, còn bản thân thì không thể thoát kịp.
Trong lòng nàng dâng lên một chút tiếc nuối.
Trước khi đi ngủ, nàng vô tình nghĩ đến khả năng liệu có phải lúc đó hắn đang cầu cứu nữ chính. Cuộc đời hắn quá khổ sở, vốn là một hoàng tử vô cùng cao quý nhưng gặp cảnh biến loạn nội cung, không may bị bỏ rơi nơi dân gian, được một lão ăn mày cưu mang, hắn cũng từng có một quãng thời gian hạnh phúc. Sau khi lão qua đời, hắn phải bán mình làm nô lệ để trả tiền thuốc nhưng vì vẻ ngoài quá đẹp mà suýt bị hại, khó khăn lắm mới thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ.
Vào một ngày mưa, thiếu niên gặp nữ chính. Nàng đã cho hắn một cái bánh bao và mỉm cười với hắn. Về sau, khi hắn nắm trong tay quyền lực tối cao như Nhiếp Chính Vương, hắn vẫn luôn nhớ rõ nàng.
“Cô nương, cô nương ——” Đầu Hổ gọi nàng.
Thanh La lấy lại tinh thần, “Không có việc gì.”
Trong lòng nàng có một suy nghĩ, tuy rằng nàng không thể giúp được gì nhiều cho hắn nhưng một khi đã gặp thì không thể coi như không thấy gì. Nếu như không biết cốt truyện thì còn tốt nhưng nàng đã biết rõ nên thực sự không chịu nổi. Bởi vì trong nguyên tác, có một phiên ngoại kể rằng tiểu vai ác này bị nha dịch bán cho một gia đình viên ngoại. Viên ngoại đó là người đồng tính luyến ái, dùng danh nghĩa của quản sự để mua những tên nô lệ đầu bảng, không biết có bao nhiêu thiếu niên xinh đẹp đã bị tra tấn đến chết.
Tiểu vai ác sau khi chạy thoát trên người cũng đầy những vết thương.
Việt Cửu Khê không nghĩ tới sẽ gặp lại nàng, còn cố tình nhìn chằm chằm hắn.
Bên cạnh là hai người đang trò chuyện, hắn nghe mà cảm thấy khó chịu. Đặc biệt là ánh mắt của quản sự nhà Lý viên ngoại luôn nhìn hắn đầy ý đồ xấu xa. Với ánh mắt dâm tà đó, làm sao hắn có thể không hiểu gì.
Thế gian này thật sự có tiên nữ sao?
Có lẽ là nàng, Việt Cửu Khê thầm nghĩ.
“Đại ca, chúng ta thật là có duyên.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc và ôn nhu, tim Việt Cửu Khê đập loạn nhịp một chút, không ngờ nàng lại đi tới. Vẫn là một thân bạch y, làn da trắng như tuyết, thanh lệ thoát tục mỉm cười, tựa như tiên tử cứu khổ cứu nạn trong truyền thuyết dân gian.
Nha dịch nhìn thấy Thanh La cũng sững sờ, nhớ tới lần trước nàng ra tay hào phóng, trên mặt cũng nở nụ cười. “Cô nương, thật trùng hợp. Sao cô lại ở đây?”
Bên cạnh, người quản sự vốn đang kiêu ngạo, lúc này thấy Thanh La, mắt ông cũng sáng ngời. Có điều là nhìn vào cách ăn mặc của nàng, trong lòng có chút mơ ước nhưng không dám biểu lộ rõ ràng.
Ánh mắt dịu dàng của Thanh La dừng lại trên người thiếu niên gầy yếu, trong mắt có chút ướt. “Ta nhìn hắn rất giống với đệ đệ không may bị đuối nước của ta, vừa liếc mắt đã thấy các ngươi nói chuyện ở đây, không biết đã tìm được nơi nào tốt chưa?”
“Cái này ——” Nha dịch không nói nên lời.
Đầu Hổ ló đầu ra, hừ một tiếng nói: "Chỗ tốt gì chứ, ai mà chẳng biết." Hắn còn cố ý liếc mắt nhìn Hoàng quản sự nhà viên ngoại.
Nha dịch có chút xấu hổ.
Hoàng quản sự nhíu mày, phất tay áo, “Thằng nhóc này nói năng bậy bạ gì đó.” Vừa cười với vẻ mặt hòa nhã mà nhìn về phía thiếu niên đang trầm mặc an tĩnh một bên, nói: “Tiểu huynh đệ, ai mà chẳng biết viên ngoại nhà chúng ta đối xử với bọn hạ nhân rất tốt. Ngươi chỉ cần đi theo ngài ấy vài năm, sống một cuộc sống cẩm y ngọc thực (*), qua mấy năm nữa nếu ngươi muốn ở lại, lão gia nhà ta còn không chịu đâu đấy.”
*Cẩm y ngọc thực ám chỉ cuộc sống xa hoa, giàu có, sung túc, với quần áo đẹp và đồ ăn ngon
Thanh La trong lòng thầm mắng một câu "vô sỉ", nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nhã nhặn điềm tĩnh, còn có chút ngây thơ.
"Thật sự là như vậy sao? Thế thì tốt quá rồi."
Nàng duỗi tay nắm lấy tay thiếu niên, sửng sốt một chút khi thấy tay hắn không có một mảng da thịt nào lành lặn, xanh tím đan xen, đầy những vết chai sần. Mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi đầu mà đã phải chịu đựng những khổ cực như vậy. Trong lòng nàng đau xót nhìn hắn qua đôi mắt hoa đào trong veo dịu dàng, nói “Về sau ngươi nhất định phải sống thật tốt nhé.”
Nàng nhìn hắn thật sâu.
Hắn hẳn đã hiểu.
Hơi ấm trong lòng bàn tay ấy, cảm giác mềm mại đó, tưởng chừng như chỉ là ảo tưởng của riêng hắn.
Hắn cắn răng, đột ngột đẩy nàng ngã xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
“Tiểu tử thối!” Nha dịch không ngờ lại xảy ra biến hóa lớn như vậy, đang định đuổi theo thì Thanh La cố tình kêu lên, dáng vẻ yếu đuối tựa như liễu rủ trong gió, vừa vặn cản đường gã.
Ở đây khắp nơi đều là người nhưng bọn họ đều vô cảm bán mình làm nô lệ, ai mà quan tâm đến việc hắn có chạy thoát hay không.
Nha dịch vất vả vượt qua đám người nhưng chẳng thấy bóng dáng của thiếu niên đâu cả. Mà thiếu niên này vốn là tên ăn mày nên rất quen thuộc với phố phường. Hắn trốn đi giống như cá gặp nước, làm sao mà tìm được.
Hoàng quản sự hừ một tiếng, “Văn gia, ngươi như vậy là không được rồi. Bạc này ta đành phải thu hồi.” Nói xong, ông liền đi sang bên cạnh để tìm mục tiêu khác.
Nha dịch thầm mắng một tiếng xui xẻo, năm lượng bạc bị lấy lại, cảm giác như mất đi miếng thịt trên người gã.
Bỗng nhiên, gã đưa mắt nhìn Thanh La vô tội, “Cô nương ——”
Đầu Hổ bất mãn mắng: “Cô nương chúng ta không đòi ngươi tiền thuốc men đã là tốt rồi. Văn gia, người của ngươi chạy mất thì liên quan gì đến nàng. Nếu ngươi cứ cố chấp gây rối, ta sẽ đi tìm quản sự đấy.”
Mặt nha dịch biến sắc xanh trắng, trông khó coi vô cùng, nhổ một bãi nước bọt xuống đường. Gã không còn cách nào khác, chỉ có thể đành tìm thằng nhãi ranh đó về.
Thanh La nhìn nha dịch rời đi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng không biết liệu tiểu vai ác có thể thuận lợi trốn thoát hay không. Không phải nàng không muốn mua hắn, một là nàng là nữ tử, thân phận không tiện, hai là nàng có những điều mình phải kiêng dè.
Cũng chỉ có thể chúc hắn may mắn.