Chu Yến Lễ đứng ở nơi đó, đèn trên hành lang rất sáng, nhưng bởi vì hai người quá cao nên…

Hoàn toàn khuất lấp khỏi ánh đèn.

Một người tuy không thấy rõ biểu cảm trên mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tản ra từ trong xương cốt.

Một người khác cũng không thấy rõ mặt, thế nhưng khí thế mạnh mẽ, bất giác làm người ở gần lâm vào sợ hãi.

Tình cảnh đối đầu gay gắt như vậy, e rằng một con chó đi ngang qua cũng bị đá bay một cước.

Người ở lại xem náo nhiệt với Giang Hội Hội là bạn cùng lớp với cô, tên là Tần Vũ, anh ta đẩy nhẹ Giang Hội Hội, nhỏ giọng nói: "Cậu dẫn người ta tới mà, mau tới can ngăn đi. Chớ để lát nữa lớn chuyện. Đó là Chu Tấn Vi đấy, đắc tội cậu ấy thì đừng nói thành phố Bình Giang, toàn bộ địa cầu cũng chẳng có chỗ trú chân đâu."

Đương nhiên cô biết không thể đắc tội Chu Tấn Vi, vấn đề là...

Cô không biết ngăn cản thế nào, lúc này… Cô cũng sợ.

Chiều cao hai người kia hơn cô tận hai cái đầu, sao cô kéo nổi được.

"Hay là đi nói với giáo viên đi." Cô do dự mãi, cuối cùng mới quyết định.

Vẻ mặt của Tần Vũ khó tin nổi: "Nói giáo viên? Cậu đang thẳng tay đẩy bạn thân vào hố lửa đấy. Chưa nói đến gia cảnh của Chu Tấn Vi, chỉ với thành tích đứng nhất toàn trường của cậu ta thì cậu nghĩ thầy sẽ giúp người anh em của cậu hay là cậu ta đây?"- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Vậy… Vậy cô phải làm sao đây?

Ngay khi cô đang thấp thỏm bất an thì hai kẻ nọ đối đầu gay gắt không tiếp tục gây hấn nữa.

Bởi vì Chu Tấn Vi đã đi mất.

Anh thờ ơ quay người xuống lầu.

Hiển nhiên lười tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này.

Anh đi lướt qua cô, ánh sáng bị bao trùm, cảm giác áp bách càng thêm nặng nề.

Giang Hội Hội hơi sửng sốt, bởi vì cô cảm nhận được rõ ràng đối phương liếc nhìn cô.

Nhưng khi cô ngẩng đầu lên, anh đã tỉnh rụi dời tầm mắt.

Cô chỉ kịp thấy sườn mặt của anh.

Đợi khi người đã đi xa, Giang Hội Hội mới đi đến bên cạnh Chu Yến Lễ.

Cô nhìn sắc mặt khó coi của cậu, quan tâm hỏi: "Cậu có sao không?"

Thiếu niên lắc đầu: "Không sao."

Cậu kéo khóa áo khoác đồng phục học sinh tít lên trên, một nửa cằm bị cổ áo che khuất.

Cậu cúi đầu, rủ mi mắt, lông mi rất dài, rậm rạp che khuất tròng mắt.

"Rồi bố sẽ hối hận."

Giọng cậu ồm ồm như đang hung ác răn đe: "Sau này đừng mong con gọi bố là bố."

Ừm… Chẳng qua người bên cạnh nghe thấy câu này có chút… Không hẳn là độc ác đến thế.

Bây giờ Chu Yến Lễ đâu còn khí thế đại ca tí nào chứ.

Cậu giống như một con chó to uất ức vì bị ăn hiếp, chờ người tới vuốt ve an ủi.

Giang Hội Hội không biết an ủi người khác, cô đứng ở đó không biết nên làm gì.

Thời gian nghỉ trưa đã sớm qua, khi bọn họ trở về phòng học, Chu Yến Lễ đi theo bọn họ.

Cậu nói cậu học cùng lớp với bọn họ, hôm nay vừa chuyển trường đến.

Miệng Tần Vũ há hốc, tỏ vẻ kính nể Chu Yến Lễ: "Người anh em, cậu trâu bò thật đấy. Cậu dám hò tên cúng cơm Chu Tấn Vi trước mặt cậu ta, lại còn nhận bố. Ứng phó linh hoạt, tại hạ bội phục."

Chu Yến Lễ đút hai tay vào túi quần, dáng đi cà lơ phất phơ, đồng phục học sinh không biết mở phanh ngực lúc nào.

Có thể do ảnh hưởng của dáng mi, hoặc bởi vì cặp mắt nhỏ dài của cậu mà toát lên vẻ khá lạnh lùng.

Trông cậu có chút hung hăng.

Lúc này áp suất toàn thân cậu giảm xuống, không nhịn được nữa bèn cảnh cáo: "Không muốn bị đánh thì câm miệng ngay cho ông."

Đừng nói Tần Vũ, cả Giang Hội Hội cũng bị hù dọa run rẩy.

Chu Yến Lễ chú ý thấy nên xoa đầu cô: "Không phải nói mẹ*."

* Như đã nói bên trên, Chu Yến Lễ sẽ xưng con - mẹ (nhưng những người khác sẽ nghe thành tôi- cậu).

Cậu vẫn buồn bực, nhà có hình của mẹ, vóc dáng trong hình không tính là lùn.

Chụp hình cưới với bố, độ chừng chắc cỡ một mét sáu mươi lăm.

Nhưng lúc này sao mẹ lùn đến vậy, đứng cạnh cậu mà như một cây gậy hình người. Suýt chút nữa cậu thuận tay chống xuống rồi.

Tóc của Giang Hội Hội bị cậu xoa rối mù, cô lặng lẽ vuốt lại.

Không biết tại sao, cô có cảm giác rất kỳ lạ với cậu.

Mặc dù cậu luôn nói những lời khó hiểu, nhưng cô không ghét cậu. Hơn nữa không thể bỏ mặc cậu.

"Sau này cậu đừng trêu chọc Chu Tấn Vi nữa." Cô đắn đo mãi rồi mới lên tiếng khuyên cậu.

Nhắc tới cái tên này, tâm trạng cậu lại tệ đi không ít.

"Ừ." Cậu kéo mũ chiếc áo hoodie dưới lớp đồng phục rồi chụp lên đầu. Chiếc mũ rất rộng, che khuất toàn bộ đôi mắt trong bóng tối. 

Giang Hội Hội không nhìn thấy ánh mắt của cậu lúc này, nhưng chỉ nghe giọng thôi, cô cũng cảm nhận được cậu không mấy vui vẻ.

Cô suy nghĩ một lúc rồi đưa cho cậu một cái bánh mì mà cô lấy từ trong túi áo khoác.

"Cho cậu cái này."

Chu Yến Lễ vươn tay cầm lấy, hỏi cô: "Cái gì thế?"

"Bánh mì đó." Cô nói.

Chu Yến Lễ mở nó ra: "Mẹ đang nuôi chim bồ câu hả?"

Giang Hội Hội nghe không hiểu nổi: "Chim bồ câu gì cơ?"

Cậu quơ quơ bánh mì trong tay: "Thứ này đút cho chim bồ câu ăn mà đúng không?"

Giang Hội Hội: "..."

"Đây là bữa tối của tôi." Cô nói.

"..."

Lần này đến lượt Chu Yến Lễ câm nín.

Qua lúc lâu, cậu mới bỡ ngỡ nhìn ổ bánh mì giá rẻ chỉ to bằng bàn tay trong tay cậu: "Thứ này chính là cơm tối của mẹ?"

Tính tình nhu mì của Giang Hội Hội khiến phản ứng của cô luôn chậm chạp, nhưng dù chậm đến đâu cũng không thể không nhận thấy sự kinh ngạc và khó tin trong câu nói của Chu Yến Lễ.

Cô gật đầu một cái: " Ừ."

Điều kiện gia đình không tốt, thậm chí học phí cũng phải dựa vào học bổng hàng năm. Cô dành tiền mua một thùng bánh mì xem như bữa tối, bởi vì nó rẻ.

Bố đi làm xa, mẹ thì làm vú em cho người ta, một tuần mới về một lần.

Em trai và em gái vừa tròn hai tuổi đang ở nhờ nhà cậu.

Trong nhà chỉ có một mình Giang Hội Hội.

Cô không nói thêm gì nữa, cô cúi thấp đầu, bàn tay siết chặt vạt áo.

Không sao, cô đã quen bị người mắng là đồ nhà quê rồi.

Bởi vì nhà nghèo, quần áo lúc nào cũng không vừa người, toàn là đồ mẹ lấy từ chỗ họ hàng.

Mẹ cô bảo chị em họ hàng tặng cho cô, mới chỉ mặc có vài lần thôi.

Nhưng thực ra chúng đều là quần áo cũ, sợ mất công đem bỏ, chi bằng thuận tay nghĩa tình cho gia đình cô.

Cô quá gầy, mặc những quần áo đó trên người luôn quá rộng.

Vậy nên lúc nào Giang Hội Hội cũng mặc đồng phục học sinh.

Cái bánh mì nhỏ này cũng là bữa ăn cô mong đợi nhất trong ngày, tuy nhỏ bé, nhưng bên trong là nhân sữa chua mà cô thích nhất.

Vì không muốn cậu buồn nữa nên cô muốn cậu ăn chút bánh mì thơm ngon, nên mới tặng bữa tối của mình cho cậu, hy vọng cậu dễ chịu hơn chút.

Kết quả.

Hốc mắt cô đỏ hoe, cảm giác tủi thân bao trùm toàn thân, cô quay người muốn bỏ đi.

Nào ngờ sau khi Chu Yến Lễ phát hiện sự khác thường của cô, bèn nhét hết ổ bánh mì vào miệng, cậu còn khoa trương giơ ngón tay cái về phía cô: "Ngon muốn chửi thề luôn, mẹ nó cả cuộc đời này con chưa từng ăn cái bánh mì nào ngon như vậy. Thì ra mấy con chim bồ câu thường xuyên được ăn đồ ngon như thế."

Rõ ràng khuôn mặt cậu giống một tên du côn, nhưng cậu lại cố tỏ ra biểu cảm khoa trương để làm cô vui.

Giang Hội Hội nhìn cậu, đột nhiên phì cười lớn.

Tần Vũ đứng bên cạnh, nhìn hai người họ giống như đứa khùng.

Một người nhét đầy bánh mì trong miệng, nét mặt khoa trương khen bánh mì ngon. Một người vừa khóc vừa cười.

Anh ta lắc đầu, một mình rời đi.

Xem ra bệnh khùng có lây lan rồi, đừng hòng lây bệnh khùng cho anh ta.

Bởi vì sắp đến đại hội thể thao, vì vậy lớp học chiều nay hầu như chỉ tập trung vào các hoạt động thể thao.

Ngoài ra còn có phần giới thiệu bản thân của các bạn học mới. 

Là bạn học mới, Chu Yến Lễ chỉ giới thiệu một chữ rất công nghiệp.

Hi.

Qua loa có lệ rồi còn lười biểu cảm, cậu trở về chỗ ngồi của mình và bắt đầu ngủ.

Giáo viên chủ nhiệm cười gượng: "Có vẻ bạn học mới này rất có cá tính."

Gương mặt của cậu gây nên sóng gió không nhỏ trong lòng các nữ sinh trong lớp.

Tiếng bàn tán xôn xao nổi lên.

"Đẹp trai quá má ơi, cậu ấy là minh tinh hả, cảm giác như từng xuất hiện trên ti vi ấy."

"Tôi thấy cậu ấy còn đẹp trai hơn cả minh tinh nữa."

"Nhưng tôi có cảm giác tính khí cậu ấy không tốt lắm."

"Đầu đinh mà vẫn đẹp trai đến vậy. Khuôn mặt lẫn khung xương quá hoàn mỹ, bố mẹ cậu ấy chắc chắn rất đẹp trai xinh gái."

Người bàn tán về cậu ngày càng nhiều, nhưng cậu chẳng hề bận tâm, đối với cậu mà nói phòng học có sức hút mãnh liệt, vào lớp là lập tức mệt rã rời.

Cậu vốn đang tính giả bộ làm học sinh tốt vài bữa vì mẹ cậu còn ở đây, nhưng vừa mới ngồi xuống thì cơn buồn ngủ đã ập tới.

Cậu không cưỡng nổi, bắt đầu nằm ở trên bàn học ngủ mơ màng.

Một giấc ngủ hết cả buổi chiều, sau khi tan học, tri kỷ ngồi cùng bàn đánh thức cậu: "Đại ca, tan học rồi."

Ngồi cùng bàn là Tần Vũ, sau khi trải qua chuyện vừa nãy, anh ta rất nể Chu Yến Lễ, anh ta thề sẽ tôn sùng cậu lên làm đại ca mới của trường trung học Bình Giang.

Chu Yến Lễ cau mày, mắng anh ta ngu ngốc.

Cậu tùy tiện khoác cặp sách lên vai, sau đó đi qua kéo cặp sách trên vai Giang Hội Hội xuống, đeo giúp cô: "Bây giờ mẹ muốn đi đâu?"

Cô chỉ muốn lấy lại cặp sách, nhưng cậu quá cao, nhấc nhẹ cánh tay lên thôi cũng làm cô không thể với tới.

Cô đành tạm thời bỏ cuộc.

"Về nhà."

"Về nhà ăn cơm hả?"

Giang Hội Hội ngập ngừng vài giây rồi mới từ từ gật đầu.

Lần này Chu Yến Lễ tin chắc cậu chắc chắn không giống mẹ điểm này. Cậu đã nói dối thì bất kỳ ai cũng không nhìn thấu được. ( truyện trên app tyt )

"Đi thôi."

Giang Hội Hội chạy theo để lấy lại cặp sách của mình: "Đi đâu?"

Chu Yến Lễ không quay đầu lại: "Ăn cơm đó, còn đi đâu được nữa. Con ngoạm cơm tối của mẹ rồi, sao con có thể để mẹ chết đói vì con được."

Gần trường học có rất nhiều quán ăn. Cậu vào một quán quán mì nhìn tương đối sạch sẽ.

Cậu chưa từng ăn thử quán ven đường.

Cậu nghe bố kể một lần, mẹ ăn mì thích cho nhiều giấm, một lần khi đang ăn giữa chừng, thấy vẻ mặt của mẹ có vẻ không ổn, bố hỏi mẹ làm sao vậy nhưng mẹ không nói, bố còn sợ mẹ cắn đầu lưỡi nên bóp miệng mẹ ra để kiểm tra.

Sau đó bố mới biết là mẹ nhìn nhầm chai nước tương thành giấm.

Lúc ấy, sau khi nghe xong, Chu Yến Lễ cười ngặt nghẽo, cậu hỏi bố: "Tại sao mẹ không nói mà vẫn ráng ăn."

Sắc mặt bố cậu trở nên buồn bã, ánh mắt cũng dần dần ảm đạm: "Sau đó bố mới biết, ngày đó là sinh nhật mẹ con. Cô ấy nói lần đầu tiên có người dẫn đi ăn mì vào ngày sinh nhật. Ở nhà cô ấy, chỉ có đứa trẻ được cưng chiều mới được ăn mì trường thọ thôi."

Chu Yến Lễ chưa bao giờ thấy nét mặt như vậy trên khuôn mặt bố.

Hóa ra sự đau lòng dành cho mình người yêu có thể tiếp tục ấp ủ mãi dù mẹ đã mất hơn mười năm.

Chu Yến Lễ không hiểu được sự đau lòng của bố lúc đó.

Nhưng bây giờ, dường như cậu đã hiểu một chút rồi.

Bát mì bưng đến trước mặt cô, Giang Hội Hội khó tin nhìn cậu: "Cậu muốn mời tôi ăn mì sao?"

Chu Yến Lễ rút đũa, lau sạch một đôi đưa cho cô: "Vâng, muốn ăn bao nhiêu cũng được, ông đây… Con mời khách."

Cô khó kìm nén sự vui vẻ, cặp mắt xinh đẹp híp lại vì cười tươi, nhưng cô lại bắt đầu nghi ngờ: "Buổi sáng cậu còn bảo là không có tiền."

Chu Yến Lễ lơ đễnh: "Con bán ít đồ, bây giờ có chút tiền rồi."

Cô tò mò: "Bán gì vậy?"

"Áo khoác."

Áo khoác mua mấy chục ngàn, giờ chỉ bán được mấy trăm.

Mẹ kiếp.

Giang Hội Hội giờ mới chú ý, không thấy cậu mặc cái áo khoác nhìn có vẻ rất đắt tiền kia nữa.

Mì của Chu Yến Lễ cũng đã được bưng lên, cậu gọi mì thịt bò. Cậu gắp hết thịt bò qua bát cô.

Giang Hội Hội đang muốn từ chối nhưng cậu lại nói: "Con không ăn thịt bò."

Lúc này Giang Hội Hội mới không ngăn cản nữa.

Chu Yến Lễ hơi thầm đắc ý, thấy chưa, đây mới gọi là nói dối, không một chút sơ hở.

Xem ra ở phương diện này, cậu được di truyền từ ông bố có lòng dạ hiểm độc của nhà tư bản rồi.

Đến giờ cơm, người trong tiệm ngày càng nhiều.

Bàn kế bên có bốn người đàn ông, trông có vẻ lớn hơn họ mấy tuổi, khoảng chừng hai mươi tuổi.

Một người nhuộm tóc đỏ, một người nhuộm tóc bạc, hai người còn lại đầu trọc.

Vừa ngồi xuống đã nói huyên thuyên, không coi ai ra gì mà cười to.

Người xung quanh như thể rất sợ bọn họ mà trốn tránh xa.

Ngay cả Giang Hội Hội cũng cúi thấp đầu, sắp giấu mặt vào trong bát.

Chu Yến Lễ chụp lấy cái trán của cô: "Mẹ tính ăn mì bằng đầu à?"

Giang Hội Hội giật mình, không lên tiếng.

Mấy người bên cạnh càng nói càng to, từ khoác lác đe dọa lại đến đàn bà.

"Cách đây không lâu, A Ngũ dính tiếng sét ái tình với một cô em gái trong quán Internet hả. " 

"Người ta chỉ đến tìm em trai lén trốn đi chơi net thôi."

"Không cần biết cô ta tới tìm ai. Mặc đồng phục học sinh, váy ngắn lộ chân, vừa trong sáng vừa lẳng lơ, thảo nào A Ngũ lại thích."

"Con điếm đó còn làm giá, theo đuổi bấy lâu nay vẫn không đồng ý. Theo ý tôi, cứ tìm cơ hội trực tiếp xử lý luôn, xem nó còn cứng đầu hay không. "

"Ha ha ha ha ha ha ha."

Nụ cười mang rõ ác ý và giễu cợt, khiến người nghe cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Chu Yến Lễ chỉ nhíu mày, cảm thấy những người này không có đạo đức, không hề chính trực.

Cậu quậy phá thì cùng lắm cũng chỉ đi đánh nhau thôi.

Cậu vừa định nói chuyện với Giang Hội Hội thì phát hiện sắc mặt cô trắng bệch, tay cầm đũa đang run rẩy, rõ ràng bị dọa sợ.

Chu Yến Lễ thấy bộ dáng luống cuống của cô, cậu vội vàng hỏi, nhưng cô không nói.

Tiếng nói chuyện bàn bên quá lớn, lấn át tiếng bọn họ bên này.

"Tôi nhớ hình như cô ta cũng học trường này, tên gì đấy?"

"Tên cũng khá đặc biệt, tên là gì nhể… Giang Hội Hội đúng không?"

"Cô em gái kia rất lẳng lơ."

Chu Yến Lễ đang xoa đầu Giang Hội Hội an ủi thì bỗng động tác của cậu dừng lại năm giây, sau đó cậu buông đũa xuống, đứng dậy tiện tay xách một cái ghế, bước tới và đập mạnh vào đầu của tên đàn ông đó. 

Cái ghế bị đập nát, vụn gỗ bắn tung tóe.

Trừ tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông, xung quanh đều bị hành động của cậu dọa sợ thét chói tai.

Có người gây chuyện, đám bạn giang hồ của tên đàn ông đó tất nhiên không thể ngồi yên, bọn họ xúm nhau chỉ trỏ vào lỗ mũi cậu, hỏi: "Mẹ nó, mày muốn chết đúng không?"

Chu Yến Lễ cũng lười nói nhảm, cậu đấm một quyền vào mặt đối phương, gã gãy xương mũi, tiếng xương gãy lìa kêu lắc rắc.

Cậu nắm tóc gã, đập mạnh đầu gã lên bàn, đập xong một cái lại kéo dậy, rồi lại đập mạnh vào tường, một vệt máu in hằn.

"Mẹ nó mày vừa nói gì cơ, nói lại cho ông nghe lần nữa xem?"

Cậu bóp cổ đối phương, hung hăng đè gã trên tường. Tròng mắt đỏ tươi, tàn bạo và nguy hiểm giống như dã thú trong rừng đang săn mồi, thật làm kẻ khác e ngại.

Cậu cắn răng nghiến lợi nói ra câu ấy.

Đối phương không dám không nói.

"Mày… Mày… Mày muốn chết phải không."

Mặc dù lặp lại câu trước đó, nhưng rõ ràng giọng nói đã mất đi khí thế, thậm chí bởi vì sợ mà liên tục run lập cập.

Chu Yến Lễ lại đấm một phát lên xương mũi bị gãy của gã: "Ông không muốn câu này!"

Người đó đau đến mức khóc lớn, gã nức nở mở miệng nói: "Tôi nói… Cô em gái đó rất lẳng lơ."

Sắc mặt của Chu Yến Lễ trở nên dữ tợn, cậu đá một cước vào bụng của gã: "Mẹ nó, mày còn dám nói! Còn dám nói! ĐM mày!"

Cú đá này trực tiếp đạp văng người đó ra xa.

Giang Hội Hội đã sợ ngẩn người tại chỗ.

Cô biết mấy kẻ này, bọn họ thường xuyên chặn đường cô sau giờ học và nói những lời lẽ kinh tởm.

Cô không có cách nào khác, chỉ có thể đi đường vòng xa hơn, mỗi ngày phải tốn nhiều hơn nửa giờ đi bộ.

Thậm chí ngay cả mấy nữ sinh kiếm chuyện với cô sáng sớm hôm nay cũng vì bọn họ nên mới đến.

Giang Hội Hội là một học sinh giỏi, hiền lành an phận, chưa từng gặp cảnh tượng như vậy.

Chu Yến Lễ của bây giờ, cô thật sự… rất đáng sợ.

Xung quanh không ai dám khuyên can, bọn họ sợ bị vạ lây.

Nhưng không thể tiếp tục đánh nữa, nếu đánh nữa… sẽ xảy ra án mạng.

Giang Hội Hội chỉ có thể run rẩy đi lên phía trước, dè dặt kéo cánh tay của Chu Yến Lễ.

Một đấm chưa kịp tung ra, bởi vì bàn tay nhỏ bé đang kéo mà dừng lại.

Cậu cúi đầu nhìn xuống.

Đúng lúc đối diện với cặp mắt ngập nước, phủ kín sự sợ hãi khiếp đảm nhưng vẫn kiên trì giữ cậu.

"Chu Yến Lễ, đừng đánh nữa, cậu sẽ bị đuổi học đó."

Nói xong chữ cuối cùng, cô không kìm được nước mắt mà khóc như mưa.

Thiếu niên ban nãy còn biểu hiện hung ác, giờ đây lập tức luống cuống không biết làm sao.

Cậu từng thấy rất nhiều nữ sinh khóc lóc trước mặt cậu, khóc vì thư tình bị cậu từ chối, khóc vì phá rối giấc ngủ bị cậu trừng mắt dọa, còn có người vừa nhìn thấy cậu đã khóc.

Cách cậu đối xử với những người này là nhắm mắt làm ngơ, lười để ý tới họ, thích khóc thì khóc, không liên quan gì đến cậu.

Nhưng hiện tại...

Cậu cúi người xuống, ngang tầm mắt với cô, nhưng khổ nỗi trước đây cậu chưa có kinh nghiệm dỗ dành con gái.

"Đừng… Đừng khóc mà."

Cậu lắp ba lắp bắp, không biết nên làm gì.

Bàn tay cậu dính máu sau trận đánh nhau vừa rồi, còn có cả máu của cậu.

Đánh mạnh như vậy, khó tránh khỏi để lại một ít vết thương.

Sợ làm bẩn mặt cô, cậu lau tay loạn xạ lên người mình, lau không sạch, cậu chỉ đành xé ống tay áo bọc kín tay, sau đó mới dám lau nước mắt cho cô.

Cậu cẩn thận bưng mặt cô, vừa lau nước mắt, vừa nhỏ nhẹ dỗ dành: "Không đánh nữa không đánh nữa, con nghe mẹ, mọi chuyện đều nghe theo mẹ."

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play