Vì cái người kì quái đó mà hôm nay Giang Hội Hội đến muộn mười phút, cũng may chủ nhiệm lớp không nói gì.
Bạn cùng bàn hỏi cô: “Lại đụng phải đám người đó hả?”
Giang Hội Hội nghĩ tới thiếu niên tên Chu Yến Lễ kia, cô gật nhẹ đầu.
Cô lấy sách giáo khoa trong cặp ra rồi cất cặp vào ngăn bàn.
Bạn cùng bàn bất bình thay: “Chẳng phải hội chị em kia bực tức vì nam sinh đó gửi thư tình cho cậu hay sao? Cậu cũng đâu có đồng ý, tôi thấy cô ta ghen tị với cậu đó.”
Giang Hội Hội không tiếp lời. Cô mở sách giáo khoa, một giấy chứng nhận rơi từ trong trang sách xuống mặt đất.
Cô ngẩn người, quay qua nhặt lên.
Là một tấm CCCD, người trong ảnh đúng là nam sinh tên Chu Yến Lễ mà cô vừa gặp.
Cậu nhìn ống kính với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt hoa đào hơi xếch lên, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt sắc sảo.
Mắt bạn cùng bàn sáng như sao, cô ấy nhoài người tới, reo lên phấn khích: “Ôi trời, cậu bạn này đẹp trai quá!”
Cô ấy cầm tấm thẻ, lật qua lật lại mấy lần.
“Ầy đồ giả sao, ngày tháng năm là hai mươi năm sau lận.” Cô ấy nhìn kĩ thêm lần nữa: “Cậu có thấy cậu bạn này trông quen quen không?”
Giang Hội Hội lắc đầu, cô chỉ nghĩ phải làm sao để trả lại thẻ CCCD hàng giả này cho cậu càng sớm càng tốt.
Cả ngày tháng năm sinh cũng điền lung tung.
Bạn cùng bàn có cảm giác trông cậu rất giống một người, rõ là cô ấy biết người đó là ai nhưng chẳng thể nhớ ra.
Bây giờ là tiết ngữ văn, cuối tuần là kì thi tháng liên quan đến học bổng cuối năm, vậy nên Giang Hội Hội học rất nghiêm túc.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Học phí hàng năm của cô đều phải dựa vào học bổng của trường, nếu không có học bổng thì cô không thể tiếp tục đi học.
Tiền trong nhà đều giữ lại cho em trai mười tuổi, mẹ nói học phí bổ túc và phí sinh hoạt của em trai tốn không ít tiền, đành phải để Giang Hội Hội chịu thiệt thòi.
Chuông tan học vừa reo, bạn cùng bàn đã nắm tay Giang Hội Hội năn nỉ cô đến hội học sinh cùng mình.
“Đội cổ vũ đội bóng rổ đang tuyển thành viên, biết đâu tôi lại trúng tuyển, cậu đi với tôi đi.”
Giang Hội Hội gật đầu: “Ừm.”
Tính cách cô hiền lành, dễ nói chuyện, là kiểu ngoan ngoãn trong mắt thầy cô và phụ huynh.
Vài năm trở lại đây đồng phục của trường trung học Bình Giang chịu ảnh hưởng từ phương Tây, từ đồng phục thể dục kinh điển thành sơ mi và áo vest nghiêm chỉnh, nữ thì mặc váy, nam thì quần âu.
Bất cứ lúc nào bạn cũng có thể dễ dàng bắt gặp rất nhiều học sinh trong bộ đồng phục rộng thùng thình trên sân trường.
Nhưng vẫn có người mặc rất vừa vặn, trông sang trọng và thanh lịch như thể chuẩn bị tham gia một buổi tiệc nào đó.
Giang Hội Hội cũng không hiểu sao mình lại đến đây, bạn cùng bàn đột nhiên bị tiêu chảy, trước khi chạy vào nhà vệ sinh, cô ấy đã nhờ cô giúp mình tìm phòng phỏng vấn nằm ở đâu.
Tòa nhà này vừa to vừa đẹp, quá mức lộng lẫy, không giống kiến trúc thuộc trường trung học Bình Giang mà giống một cung điện nào đó đột ngột dịch chuyển tới hơn.
Từ mấy năm trước, vài nhân vật tai to mặt lớn lần lượt kéo đến thành phố Bình Giang. Giang Hội Hội không rõ lai lịch của họ cho lắm, nhưng cô cũng biết được một chút khi nghe người lớn nói chuyện phiếm.
Họ đến từ thủ đô, nghe nói là cải cách gì đó, thành phố Bình Giang được chỉ định làm khu vực trọng điểm.
Con cái của họ cũng tới đây.
Tòa nhà này được xây riêng biệt, nói hoa mỹ là tạo môi trường học tốt cho những học sinh mũi nhọn, thực tế là dành cho đám cậu ấm cô chiêu.
Đây có vẻ là phòng học mỹ thuật.
Trước bảng là một bức tượng thạch cao, ở giữa lớp còn bày những bức tranh đang vẽ dở.
Cũng may không có học sinh nào ở đây, nếu cô đột ngột đi vào thì sẽ quấy rầy họ.
Lúc Giang Hội Hội định rời đi, trong không khí bỗng phả mùi thuốc lá nồng nặc khiến cô hắt xì một cái.
Âm thanh dứt hẳn, phòng học yên tĩnh trở lại.
Giang Hội Hội vừa bước thì tiếng bước chân vang lên từ xa giờ đã tới trước mặt cô.
Thứ đập vào mắt cô đầu tiên là đôi giày da màu nâu sẫm, sau đó là quần âu màu đen thẳng được cắt may phù hợp với kích thước cơ thể. Đôi chân của thiếu niên rất dài, cô phải ngẩng đầu thật cao mới nhìn thấy vạt áo sơ mi trắng của anh.
Áo sơ mi cũng rất vừa vặn, vai áo căng ra bởi bờ vai rộng, anh hệt như hình ảnh người mẫu được trưng bày bên ngoài cửa hàng trong trung tâm thương mại, mặc bộ nào cũng toát lên được vẻ đẹp và giá trị đắt đỏ của nó.
Cuối cùng ánh mắt cô cũng chạm đến khuôn mặt anh, khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trái tim Giang Hội Hội đột nhiên đập thình thịch.
Đôi mắt hoa đào không cảm xúc, làn da trắng lạnh, khuôn mặt cân xứng, đường xương hàm sắc bén.
Người mà cả trung học Bình Giang không thể nào đắc tội.
Giang Hội Hội mấp máy môi, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi vì đã quấy rầy cậu.”
Ngón tay thon dài trắng trẻo của thiếu niên kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa, mùi thuốc lá cô ngửi thấy ban nãy hẳn bay đến từ chỗ của anh.
Anh dập điếu thuốc, giọng điệu lạnh lùng, nhưng sự lạnh lùng này không nhằm vào Giang Hội Hội mà với bất cứ ai, anh cũng như thế.
Anh hất cằm, lạnh nhạt hỏi: “Lớp mấy, tên gì?”
Có lẽ do góc nhìn từ trên cao xuống nên nhìn anh như đang tiến hành thẩm vấn vậy.
Tay trái của Giang Hội Hội nắm lấy gan bàn tay phải, sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
“Trương Lị.” Cô lặp lại chiêu cũ.
Có điều ông bố thông minh hơn đứa con trai nhiều, thiếu niên không đáp lại, chỉ im lặng nhìn cô.
Đôi mắt màu nâu đậm ấy dường như có thể nhìn thấu lòng người.
Giang Hội Hội bị ánh nhìn đó làm chột dạ, lúc này mới nhỏ giọng sửa lời: “Giang Hội Hội.”
Thấy đối phương vẫn im lìm, cô vội vàng giải thích: “Là tên thật, Giang trong ‘Thiên lý Giang Lăng nhất nhật hoàn [1]’, Hội trong ‘Hội đương lăng tuyệt đính [2]’.”
[1] Trích Há Giang Lăng của Lý Bạch.
[2] Trích Vọng Nhạc của Đỗ Phủ.
Anh đặt mẩu thuốc đã tắt vào tay cô: “Cầm lấy đi vứt đi.”
Giọng điệu hờ hững.
Hành động này như một lời cảnh cáo.
Mẩu thuốc lá nằm trong lòng bàn tay cô, nếu chuyện này có người thứ hai biết thì chắc chắn là do cô nói.
Thật ra Chu Tấn Vi chẳng quan tâm chuyện này sẽ có người thứ ba hay thứ tư biết được.
Dù cho cả trường biết thì anh cũng không sao cả.
Người như họ, chỉ cần không giết người thì mọi việc đều có thể châm chước bỏ qua.
Không hiểu sao, lúc thấy nữ sinh trông giống con thỏ trước mặt sợ hãi đến nỗi run lẩy bẩy, anh bỗng muốn thấy cô run mạnh hơn nữa.
Giang Hội Hội rơi vào trạng thái hoảng sợ, cô nắm chặt mẩu thuốc lá trong tay, sợ mình làm rớt hoặc bị ai đó nhìn thấy.
Chắc chắn không thể khai tên Chu Tấn Vi ra.
Nhưng nếu bị hiểu nhầm là cô hút thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.
Bên ngoài đột nhiên trở nên ồn ào, có lẽ những học sinh đến phỏng vấn đang lần lượt rời đi.
Chu Tấn Vi vòng qua cô, mở cửa lớp ra thì thấy Hứa Liên Ngọc chặn một nam sinh không mặc đồng phục trên hành lang, hỏi cậu học lớp mấy.
Đối phương trả lời phong cách bất cần đời: “Con mẹ nó mày là ai thế hả, tránh ra, đừng có cản đường ông.”
Câu nói tục tĩu này khiến Chu Tấn Vi cau mày, dường như anh rất ghét những người miệng mồm thô bỉ.
Hứa Liên Ngọc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Tôi thuộc ban Kiểm tra kỷ luật, theo nội quy trường, không mặc đồng phục trừ ba điểm.”
Chu Yến Lễ đút tay vào túi quần, cậu đứng ở đó, cao hơn cô những hai cái đầu.
Cậu nhíu mày, mất kiên nhẫn nói: “Có trừ ba trăm điểm thì cũng đéo liên quan đến ông.”
Chắc là hiếm khi gặp người thô lỗ đến vậy, lần đầu tiên Hứa Liên Ngọc bày ra vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc mọi chuyện đang dần đi đến tình thế không thể cứu vãn được nữa thì Giang Hội Hội vội vàng chạy tới, cô kéo tay áo cậu, thì thầm khuyên cậu: “Đừng như vậy, nếu bị trừ quá nhiều điểm thì cậu sẽ bị đuổi học đấy.”
Giọng cô nhẹ nhàng, lúc nói chuyện như có một cục bông chắn ngang giữa họng.
Chu Yến Lễ cúi xuống, trông thấy cô, thái độ kiêu ngạo biến mất, cậu tỏ vẻ buồn bực và giận dỗi ấu trĩ như đứa trẻ con.
“Con tìm mẹ lâu lắm đấy, mẹ đi đâu vậy?”
Cô ấp úng không dám nói, bèn đánh trống lảng hỏi cậu: “Cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Cậu thản nhiên trả lời: “Còn chuyện gì nữa, con muốn gặp mẹ.”
Giang Hội Hội kinh hoàng trừng mắt: “Cậu đừng… Đừng nói lung tung.”
Yêu sớm sẽ bị trừ thêm điểm đấy.
Cô kéo cậu chuẩn bị rời khỏi đây, còn giải thích với cán bộ kỷ luật đứng đối diện: “Cậu ấy là học sinh mới chuyển đến hôm nay nên chưa nhận được đồng phục, không phải cố tình không mặc đâu.”
Chẳng ngờ Chu Yến Lễ lại không thèm phối hợp: “Tôi nhận rồi, chẳng qua không muốn mặc thôi.”
Giang Hội Hội bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đừng nói nữa.”
Nói đi nói lại một hồi, mẩu thuốc lá trong tay cô đã rơi xuống từ lúc nào.
Hứa Liên Ngọc đẩy gọng kính, nhìn Giang Hội Hội.
“Hút thuốc trừ năm điểm. Lớp mấy, tên gì?”
Giang Hội Hội bỗng chốc luống cuống: “Không phải… Tôi không hút.”
“Chính mắt tôi thấy mẩu thuốc rơi ra từ người cậu, sao có thể là giả được?”
Giang Hội Hội nhìn thấy Chu Tấn Vi đứng cách đó không xa, anh dựa vào tường, tư thế biếng nhác, ánh mắt thờ ơ.
Anh lặng lẽ quan sát mọi việc, vừa như người ngoài cuộc, vừa như thẩm phán.
Tất nhiên là Giang Hội Hội không dám khai tên anh ra, dù có phải nhận cái tội này cũng không có cái gan đó.
Cô đành chịu thiệt, đang định gật đầu thì nghe thấy Chu Yến Lễ ung dung nhận hết tội về mình: “Tôi hút đấy, cậu muốn trừ bao nhiêu thì trừ luôn một thể đi. Có giảm giá không, trừ 50 giảm 30?”
Lúc này đã có rất nhiều học sinh tụ tập xung quanh, chủ yếu là để hóng hớt.
Chu Yến Lễ thấy Giang Hội Hội run như cầy sấy, biết rằng cô đang sợ, cậu vỗ nhẹ lên bàn tay đang nắm tay áo mình, nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, trời sập vẫn có con chống lưng cho mẹ.”
Giang Hội Hội nghĩ thầm trong đầu, cái người này đúng là không biết tự lượng sức mình,
Song trong lòng cô lại cảm thấy ấm áp khôn cùng, trước giờ chưa có ai đối xử tốt với cô như vậy, kể cả người nhà cũng thường xuyên đối xử tệ bạc với cô chỉ vì cậu em trai kém sáu tuổi.
“Được rồi.”
Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên bên cạnh.
Là Chu Tấn Vi.
Cuối cùng anh cũng thôi dửng dưng mà cất bước đến đây.
“Về lớp hết đi.”
Hứa Liên Ngọc định nói gì đó: “Nhưng mà…”
Rồi bị chặn lại bởi ánh mắt của anh.
“Cậu cũng về đi.” ( truyện trên app tyt )
Bốn chữ không chút cảm xúc khiến Hứa Liên Ngọc im bặt.
Cả cái trường này, thậm chí là toàn thành phố Bình Giang, hay là sau này quay về thủ đô cũng không ai dám đắc tội cậu ấm trước mặt.
Dù không tình nguyện nhưng cô ta cũng chỉ có thể gật đầu, cầm sổ rời đi.
Chu Yến Lễ nhìn thiếu niên chỉ nói một câu mà ai cũng nghe răm rắp, cậu do dự, chần chừ rồi khiếp sợ vô cùng.
Khuôn mặt này…
Mới vừa rồi hành lang còn chật như nêm vậy mà giờ đã vắng hoe, nghe được cả âm thanh vọng lại.
Thế nên tiếng gọi “bố” của Chu Yến Lễ vọng lại rất lâu.
Đám học sinh hóng hớt chưa kịp rời đi khẽ cảm thán: “Người anh em xịn vãi, ứng biến linh hoạt xuất sắc luôn, gọi bố là coi như cậu ta nhận ra người đỉnh chóp nhất ở đây rồi đấy.”
Chu Tấn Vi dừng chân, nhìn cái người rõ là cùng tuổi nhưng lại gọi anh là bố kia.
Chu Yến Lễ không ngờ gia đình cậu lại gặp nhau trong hoàn cảnh thế này.
Càng không ngờ bố cậu hồi còn trẻ lại có khí thế mạnh mẽ đến vậy.
Chu Tấn Vi nhìn cậu: “Cậu gọi tôi là gì?”
Dù người đang đứng trước mặt đây bằng tuổi mình nhưng dưới sự áp chế của huyết thống, Chu Yến Lễ không dám ngang ngược.
Con sói giương nanh múa vuốt lúc nãy ngoan ngoãn ngậm miệng lại: “Bố ạ, nếu không con còn có thể gọi bố là gì nữa?”
Chu Tấn Vi nhướng mày, trong mắt ánh lên vẻ lạnh nhạt lẫn mỉa mai: “Tôi không cần con trai. Nhưng con chó của tôi mới triệt sản, có lẽ là nó cần đấy.”