Mấy ngày gần đây, nhiệt độ ở thành phố Bình Giang liên tục giảm xuống, dự báo thời tiết nói rằng năm nay sẽ là năm lạnh nhất kể từ đợt không khí lạnh hai mươi năm trước.

Ngoài trời tuyết bay lả tả, lạnh đến nỗi gần như không trông thấy bóng người nào đi trên đường.

Nhưng bên ngoài cổng trường THPT số 1 và trong phòng giáo vụ lại vô cùng náo nhiệt.

Hiệu trưởng đỡ trán, thấy hơi đau đầu: “Lần này lại là chuyện gì nữa?”

Thầy chủ nhiệm muốn nói lại thôi: “Em Chu Yến Lễ lớp 1 ra tay đánh người, đánh đến nỗi em học sinh đó… Phải nhập viện, bây giờ gia đình em ấy đang làm ầm lên ở ngoài kia kìa.”

Cậu ấm này mới chuyển trường vào năm nay, trước kia thì vẫn sống ở thủ đô. Nghe đâu là vì sức khoẻ ông ngoại cậu rất yếu, thường hay nhớ cháu ngoại mình nên bố cậu bèn đưa cậu về đây, để cậu báo hiếu với ông ngoại, chăm sóc ông trong những năm tháng cuối đời.

Đi kèm với học bạ của cậu là món quà bố cậu cho với hai tòa dạy học và học bổng tám chữ số mỗi năm.

Toà dạy học còn chưa xây xong, số lần cậu ấm cứng đầu này bị phạt đã nhiều hơn số năm hiệu trưởng nhậm chức rồi.

Hiệu trưởng đau đầu không thôi, đành phải bảo thầy chủ nhiệm ra ngoài trấn an cảm xúc của gia đình học sinh bị đánh trước.

Trước mắt không thể mời phụ huynh được.

Ông ngoại của cậu cả Chu đã lớn tuổi, sức khoẻ lại kém, vốn chẳng còn bao nhiêu ngày.

Càng không nói tới ông bố là trùm kinh doanh của cậu.

Tương lai nhà trường còn phải dựa vào vị đó. 

Hiệu trưởng cảm thấy đắng lòng vô cùng.

Hồi trước nghe nói đám cậu ấm cô chiêu ở thủ đô không ít thì nhiều cũng là kẻ ăn chơi trác táng, ông còn không tin, bây giờ đã hoàn toàn tin phục sát đất.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -

Chu Yến Lễ khí thế ngồi ở đằng kia, vắt chéo chân, trông cà lơ phất phơ chẳng nghiêm chỉnh chút nào.

Cậu đợi mãi mà vẫn chưa được biết lí do tại sao mình bị gọi đến đây, mất kiên nhẫn đứng dậy: “Nếu không có chuyện gì thì em đi đây, lát nữa em còn có trận bóng rổ.”

Hiệu trưởng vội gọi cậu lại: “Hôm nay em đánh bạn đến nỗi em ấy phải nhập viện, dù thế nào thì em vẫn phải cho gia đình em ấy một lời giải thích.”

Chu Yến Lễ đeo cặp, đồng phục không kéo khoá, lộ ra hình vẽ NO1 trên áo. 

Cậu có khí chất của một cậu ấm không biết sợ là gì nơi đô thành, nói chuyện lúc nào cũng uốn lưỡi cuối vần.

“Giải thích thế nào ạ? Trách em không đánh chết nó luôn, muốn em đến bệnh viện đá thêm mấy phát nữa à?”

Lời cậu nói ra còn ngông cuồng hơn cả khí chất của cậu.

Hiệu trưởng cũng bó tay, đầu càng lúc càng đau, vội lấy một viên thuốc trợ tim Kyushin hiệu quả nhanh ra uống. Đáng thương thay cái thân già này!

Đang lúc ông khổ sở không nói nên lời thì rốt cuộc vị cứu tinh cũng tới.

Cửa phòng giáo vụ bị đẩy ra, người đàn ông mặc bộ âu phục màu đen thẳng thớm bước vào, thân hình cao lớn, dù đã bước vào tuổi trung niên nhưng trên khuôn mặt không hề lộ ra vẻ mệt mỏi.

Người đàn ông mang khí thế đĩnh đạc, chín chắn khiến người ta cảm thấy vô cùng áp lực, ông vừa đến, dường như nhiệt độ trong phòng đã giảm xuống mười độ.

Hiệu trưởng lập tức bày ra vẻ tươi cười bước tới chào đón: “Không biết ngọn gió nào đã đưa tổng giám đốc Chu ngày kiếm bạc tỷ đến đây vậy?”

Người đàn ông liếc thiếu niên đang đứng bên cạnh, thong thả đưa tay bắt tay với hiệu trưởng.

“Nghe nói Yến Lễ nhà tôi lại gây thêm phiền phức cho ông.”

Hiệu trưởng cười cười: “Chuyện này… Thật ra chuyện này vốn không cần làm phiền đến ngài, nhưng thật sự là…”

Hiệu trưởng thở dài, suy đi nghĩ lại vài lần mới dám mở miệng, sợ nói ra câu nào đó đắc tội người trước mặt: “Thật sự tôi cũng đã hết cách, 

Chu Tấn Vi nhìn Chu Yến Lễ, nói với giọng đều đều: “Chuyện này ông không cần bận tâm, tôi sẽ xử lí.”

Hiệu trưởng nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Chu Tấn Vi không ở trường quá lâu, ông còn công việc phải giải quyết.

Sau khi rời khỏi văn phòng, ông rút một điếu thuốc ra, đôi mắt dài hẹp vô cảm nhìn Chu Yến Lễ.

Sự khác biệt giữa thiếu niên và đàn ông thể hiện rất rõ ở thời điểm này.

Dù đã cao to hơn hẳn những người bạn đồng trang lứa nhưng ở trước mặt bố, cậu vẫn thấp hơn một cái đầu.

Bất kể là thân hình, chiều cao hay khí chất.

Trong kí ức của Chu Yến Lễ, bố cậu luôn cao cao tại thượng, là đối tượng mà người người khúm núm nịnh nọt.

Bình thường cậu hoành hành ra sao thì lúc đối mặt với bố vẫn thấy khiếp đảm.

Kể cả giờ phút này.

Chu Tấn Vi vừa hút thuốc vừa nhìn cậu, tuy chẳng nói gì nhưng vẫn khiến cậu thấy áp lực tới nỗi không thở được.

Hút đến điếu thứ hai, người đàn ông dụi điếu thuốc vào gạt tàn phía trên thùng rác. 

Có vẻ như ông đang tạm rời khỏi một hội nghị nào đấy, ông vẫn mặc bộ âu phục đen và cái áo khoác công sở cùng màu.

Ông không dông dài, chỉ nói một câu cụt ngủn: “Đi xin lỗi.”

Thái độ của Chu Yến Lễ rất cứng rắn: “Con không đi, nó đáng bị đánh!”

Người đàn ông cau mày, thấp giọng cảnh cáo: “Chu Yến Lễ, bố không thương lượng với con, bố đang thông báo cho con biết.”

Chu Yến Lễ nín thinh, khí thế vừa rồi bị câu nói này của bố làm cho giảm sút hẳn.

Cậu cúi đầu, hai bàn tay nắm chặt.

Bố cậu vẫn luôn như vậy, không hỏi nguyên nhân, cũng không quan tâm tại sao cậu lại đánh nhau.

Chu Yến Lễ được bảo mẫu nuôi lớn, cậu rất ít khi gặp bố mình. Cậu nghe người ta nói, lúc trước mẹ cậu trăm phương ngàn kế bò lên giường bố cậu chỉ để leo lên cái ghế bà chủ, về sau mẹ cậu hoài thai cậu mới chính thức được xem là phu nhân.

Có điều người nhà họ Chu không thích bà, thân phận của bà quá tầm thường, tầm thường đến mức bà chỉ có thể dựa vào việc sinh con để trói buộc Chu Tấn Vi.

Hai bàn tay đang buông thõng của Chu Yến Lễ hết nắm chặt rồi lại thả lỏng ra. Cậu cố gắng nhẫn nhịn, nhưng hận cũ cộng thêm thù mới, rốt cuộc cậu cũng không nhịn được nữa, hét lên với bóng lưng người đàn ông: “Ông đã hận mẹ tôi đến thế, tại sao còn kết hôn cùng bà ấy, tại sao lại sinh ra tôi?”

Bước chân người đàn ông khựng lại một chốc vì câu nói này. Không biết có phải là ảo giác của Chu Yến Lễ hay không, cậu thấy rõ ràng người đàn ông đờ người ra.

Sự thay đổi chỉ kéo dài vài giây, ông vẫn không cho cậu một câu trả lời thuyết phục.

*

Dĩ nhiên là Chu Yến Lễ sẽ không xin lỗi.

Làm sai mới phải xin lỗi, cậu chả làm gì sai cả.

Không, có sai chứ.

Ra tay nhẹ quá, không đánh chết luôn.

Không đi xin lỗi như lời bố nói, Chu Yến Lễ không tưởng tượng được kết cục của mình sẽ ra sao.

Bố cậu sẽ không đánh cậu, không có chuyện bạo lực gia đình ở đây, nhưng bố có rất nhiều cách để cậu không được sống dễ chịu.

Cấm cửa là một trong số đó.

Chu Yến Lễ đã nghĩ kĩ, trời cao biển rộng, nơi này không chứa chấp ông đây thì sẽ có chỗ khác.

Lũ bạn hâm mộ cậu là con ông cháu cha, giá một đôi giày cậu đi có thể mua được cả căn nhà ở nội thành, đi đâu cũng có Lincoln đưa đón.

Ở nhà có bảy tám người hầu hầu hạ cậu, chưa nói đến bác sĩ dinh dưỡng, bác sĩ riêng và gia sư phụ đạo của cậu.

Chỉ có Chu Yến Lễ là nghĩ, cái danh con ông cháu cha chó má này ai làm thì làm đi.

Cậu không làm nữa!

Để thuận tiện cho việc bỏ trốn, cậu không mang theo cái gì cả, chỉ trang bị gọn nhẹ để xuất phát.

Cậu cầm theo tấm ảnh chụp chung với mẹ và thẻ ATM với  số dư là rất nhiều số 0 đằng sau.

Cậu không cầm tấm thẻ tín dụng nào, thứ đó không đáng tin cậy, bố cậu có thể kiểm soát hạn mức tín dụng.

Không chừng giây trước phát hiện cậu bỏ trốn, giây sau sẽ đóng băng thẻ luôn.

Từ lúc Chu Yến Lễ biết nhớ, hình ảnh của bố trong tâm trí cậu rất mờ nhạt.

Cụ thể địa vị xã hội của bố cậu cao thế nào cậu cũng không rõ, cậu chỉ biết mọi người sẽ xem cậu là ngoại lệ chỉ vì bố cậu.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, cậu cảm thấy người đàn ông đó không hề xứng đáng là một người bố.

Cậu giấu mọi người đến đảo Bồ Thảo một mình, cậy nhờ nhà người dì đã kết hôn với một ngư dân.

Dì chỉ lớn hơn cậu bảy tuổi, vừa kết hôn năm ngoái.

Dì ở thủ đô cho đến khi lên đại học, là một trong số ít bạn thuở nhỏ của cậu.

Về sau dì đi du học, yêu đương rồi kết hôn, theo chồng về đảo Bồ Thảo, Chu Yến Lễ chỉ dựa vào mấy cuộc gọi điện thoại để duy trì liên lạc với dì.

Hết ngồi máy bay lại đến ngồi thuyền, cậu phải tốn mười tiếng xóc nảy trên đường mới tới đích đến.

Dì đang mang thai, người phụ nữ lộ cái bụng bầu đang đứng với chú bên bến cảng đợi cậu.

“Sao cháu đến mà không báo trước, để dì bảo chú lái thuyền đi đón.”

Lần này đi Chu Yến Lễ không mang nhiều đồ, chỉ có một tấm thẻ ATM, vài bộ quần áo để thay và một cái vali nhỏ.

Chú đã cất gọn đồ của cậu ở trong cốp xe.

Chu Yến Lễ nghe vậy thì tò mò hỏi lại: “Chú, chú có thuyền ạ?”

Dì và chú là bạn học, con người chú hiền lành, chất phác, trung thực. Chú đóng cốp xe lại, gãi đầu, cười nói: “Để thuận tiện ấy mà, bình thường ra biển đánh cá cũng bớt việc, khỏi phải lúc nào cũng đi thuê thuyền của người ta.”

Ngồi trên xe, dì nói với cậu hôm nay đi biển bắt được rất nhiều cua biển, lát nữa sẽ làm món cua ngâm tương cho cậu ăn.

Dì nhìn bộ dạng của Chu Yến Lễ rồi nói: “Bỏ nhà trốn đến đây đấy à?”

Bị vạch trần, cậu cũng không muốn dối gạt nữa, kinh ngạc hỏi: “Sao dì biết?”

Dì mỉm cười: “Dì lại chẳng hiểu cháu quá. Lần này là sao, cãi nhau với bố cháu à?”

Cậu hừ một tiếng: “Cháu đào đâu ra năng lực mà dám cãi nhau với ông ấy.”

Nghe giọng điệu này của cậu, dì ngập ngừng muốn gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ thở dài: “Dì nói thế này chắc chắn cháu sẽ không vui, nhưng bố cháu… bố cháu cũng có nỗi khổ, cháu thông cảm cho bố một chút.”

Chu Yến Lễ hoàn toàn cụt hứng, thậm chí còn hơi khó chịu: “Ông ấy mà có nỗi khổ? Khổ gì cơ ạ? Bình thường ông ấy đi ra ngoài, người người khom lưng cúi đầu với ông ấy, chỉ thiếu bước quỳ xuống nữa thôi. Người ta sống hay chết chỉ cần ông ấy gật đầu một cái, thế mà gọi là nỗi khổ sao ạ?”

Biết mình nói tiếp sẽ khiến Chu Yến Lễ càng thêm gắt gỏng, dì chỉ thở dài, không đáp lại.

Cũng không biết cái tính này của cậu được di truyền từ ai, bố mẹ cậu đâu phải người như vậy.

Chỉ có cậu là ngang bướng cố chấp, ở trường chỉ biết gây chuyện đánh nhau.

Buổi tối ở đảo Bồ Thảo rất nhiều muỗi, dù bây giờ đã là mùa đông.

Lần đầu Chu Yến Lễ tới đây, nửa đêm bị muỗi cắn chịu không nổi nên đứng dậy ra ngoài đi dạo, tình cờ thấy chú và dì đang thu lưới đánh cá.

Người đang thu lưới lại là chú, dì chỉ đứng bên cạnh nhìn chồng.

Chu Yến Lễ thấy vậy thì chạy tới giúp đỡ.

Cậu 17 tuổi, cơ thể phát triển không thua gì người trưởng thành, lúc gồng lên bắp tay cũng săn chắc khoẻ khoắn.

Có cậu giúp sức, lưới đánh cá được thu về rất nhanh.

Chú khen sức cậu khoẻ quá, cậu vỗ cơ bắp của mình, khoe khoang: “Tất nhiên rồi ạ, công luyện tập cả đấy chú.”

Dì bật cười: “Dì cứ thắc mắc chẳng biết cháu giống ai nữa, bố cháu không, mẹ cháu cũng không.”

Nghe được lời này, Chu Yến Lễ chầm chậm thả tay xuống, nụ cười khoe khoang cũng dần biến mất. Cậu cúi đầu cất tấm lưới đánh cá, buồn bực không nói câu nào.

Tấm lưng cao lớn trông rất cô đơn và đáng thương.

Có lẽ là nhận ra mình lỡ miệng, dì ho khan mấy tiếng: “Đêm cháu có đói thì trong tủ lạnh có đồ ăn đấy, cháu lấy ra hâm nóng lại là được. Cháu biết dùng bếp rồi chứ?”

Chu Yến Lễ đang thu dọn lưới đánh cá với chú, cậu lắc đầu.

Dì nói: “Vậy cháu gọi chú nhé, chú cháu cái gì cũng biết.”

Chu Yến Lễ “vâng” một tiếng ngắn ngủi rồi tiếp tục im lặng.

Dì biết tại sao cậu lại buồn, thằng oắt con vô tâm vô tính, duy chỉ có lúc nhắc về mẹ mới trở nên rầu rĩ.

Năm cậu một tuổi rưỡi, mẹ cậu qua đời vì bệnh, giờ cậu lớn tồng ngồng thế này, bố cậu lại nuôi theo kiểu “nuôi thả”, thiếu thốn tình yêu thương cũng là chuyện dễ hiểu.

Nửa đêm mơ màng tỉnh dậy, dì thấy ngoài phòng khách vẫn sáng đèn, biết là Chu Yến Lễ còn chưa ngủ, dì bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, đỡ bụng đi ra.

Buổi tối ở đảo Bồ Thảo rất đẹp, nơi đây kém phát triển nên chưa bị ô nhiễm.

Bầu trời trong xanh, hôm nào thời tiết đẹp còn có thể ngắm cả trời sao.

Vừa hay hôm nay đẹp trời nên cả dải sao trải dài khắp bầu trời.

Chu Yến Lễ đứng nghịch nước cạnh bờ, hòn đá văng xa, nảy trên mặt biển.

Dì vỗ tay đi qua: “Ngầu quá.”

Chu Yến Lễ nghe thấy có tiếng nói thì xoay hòn đá đang định ném đi lại: “Sao dì còn chưa ngủ, cháu làm dì thức giấc ạ?”

Dì lắc đầu: “Lúc nãy dì thấy tâm trạng cháu không tốt, dì lo lắng nên ra đây xem thử.”

Chu Yến Lễ nói đầy hờn dỗi, mạnh miệng: “Tâm trạng cháu đâu có không tốt.” ( truyện trên app T Y T )

Dì nở nụ cười bất lực: “Mẹ cháu cũng thích nghịch nước, nhưng mà chị ấy ngốc lắm, vừa ném dứt tay thì đá đã chìm dưới nước rồi.”

Chu Yến Lễ nắm chặt hòn đá trong tay đến nỗi tưởng chừng như cậu sắp bóp vỡ nó.

Thời gian trôi qua thật lâu, cuối cùng cậu cũng thốt lên những thắc mắc ức nghẹn trong lòng mình.

“Mẹ cháu là người thế nào vậy ạ? Tại sao bố cháu lại kết hôn với mẹ, họ yêu nhau ư? Hay là vì… vì đã có cháu rồi nên mới không thể không kết hôn?”

Chu Yến Lễ lớn lên ở thủ đô, tại nơi đó, cậu đã không ít lần nghe được những lời đồn đãi nhảm nhí về mẹ của cậu.

Bọn họ nói mẹ cậu là ả đàn bà mồi chài đàn ông vọng tưởng bay lên cành cao làm phượng hoàng, hao hết tâm tư leo lên giường bố cậu rồi có được cậu.

Sau đó lẽ đương nhiên, mẹ cậu một bước lên tiên.

Mặc dù đám người bịa đặt này cuối cùng đều bị bố cậu sai người xử lí, hành động giết gà dọa khỉ của ông đã thành công khiến chặn đứng tin đồn kia.

Nhưng Chu Yến Lễ sẽ luôn nhớ những lời đó.

Tất nhiên là cậu tin mẹ mình không phải người như trong miệng người đời, cậu chỉ nghi ngờ rằng bố cậu có thật sự yêu mẹ cậu không.

Người như bố cậu, con người máu lạnh như bố cậu, thật sự biết tình yêu là gì ư?

Dì xoa đầu cậu, nói câu thấm thía: “Yến Lễ à, tình cảm của con người rất phức tạp, người ngoài không thể nào biết tường tận được đâu. Nếu cháu muốn biết thì hãy thử nhìn lại xem.”

“Nhìn lại?” Cậu bật cười trào phúng: “Nhìn thế nào được ạ?”

Dì chỉ tay lên bầu trời: “Đảo Bồ Thảo có một truyền thuyết, lời cầu nguyện trước ánh trăng rằm sẽ trở thành sự thật, cháu có muốn thử không?”

Chu Yến Lễ không tin mấy lời nói dỗ dành con nít này nhưng dì cứ một mực bắt cậu phải tranh thủ thời gian ước đi nên cậu đành ước qua loa, vậy thì hãy cho con được gặp mẹ con.

Chu Yến Lễ không biết mình đã ngủ thế nào, chỉ biết sau khi ngủ một giấc dậy thắt lưng cậu đau nhức vô cùng.

Lúc cậu tỉnh dậy thì đã ở đây, bên lề đường đối diện cái ngõ nhỏ.

Cũng may là chiếc áo khoác trị giá vài vạn tệ cậu đang mặc có công dụng chống lạnh, nếu không thì giờ cậu đã chết cóng rồi.

Cậu ôm gáy, lắc cái cổ đau nhức của mình.

Chu Yến Lễ còn chưa kịp nghĩ ra sao mình lại từ bờ biển đi đến đây được thì đã bị thu hút bởi những âm thanh cãi vã.

Cậu ngước lên nhìn, âm thanh phát ra từ con ngõ phía bên kia đường.

Ở đó có mấy nữ sinh xúng xính váy áo trang điểm xinh đẹp, tóc nhuộm đủ màu như con khổng tước đang đứng, Chu Yến Lễ bỗng có cảm giác đã qua rất nhiều năm rồi.

Cậu mò mẫm tìm điện thoại, lục hết các túi mà vẫn không thấy điện thoại đâu.

Hình như hôm qua cậu ra ngoài vẫn để điện thoại trong phòng thì phải?

Moẹ.

Cậu chửi thầm.

Mấy nữ sinh đứng vây quanh Giang Hội Hội là đám con gái bất lương ngoài trường, hễ thiếu tiền là sẽ lục lọi cặp sách của cô.

Hôm trước bọn họ đã lục lọi một lần, cuỗm hết số tiền tiêu vặt của cô.

Giang Hội Hội sống chết ôm chặt cặp sách, nói cô thật sự không có tiền.

Cô cúi gằm mặt, lí nhí nói: “Lần trước… Lần trước các cậu đã lấy hết toàn bộ tiền tiêu vặt một tuần của tôi rồi.”

Cặp sách bị giật lấy, sách vở bên trong bị vứt hết ra ngoài, ném được nửa chừng lại mất kiên nhẫn đập sách vào mặt cô: “Không có thì mày không biết đòi bố mẹ mày hả? Cái con quê mùa này.”

Giang Hội Hội im lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo bị đánh cho đỏ bừng lên vẫn không biết phản kháng.

Cô nhỏ người, tính cách lại yếu đuối nên mới trở thành mục tiêu vơ vét của đám du côn kia.

“Làm phiền một chút.” Một giọng nam trầm thấp cắt ngang lời nói của đám con gái, giọng điệu lịch sự.

Thiếu niên ngậm điếu thuốc chưa châm trong miệng, bộ dạng biếng nhác như chưa tỉnh ngủ: “Cho tôi hỏi đường đến nhà ga đi thế nào?”

Người bắt nạt và người bị bắt nạt không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn cậu.

Thiếu niên cao gần 1m9, vai rộng chân dài, mặc áo khoác lông màu xanh đậm, để đầu đinh kiểu Mỹ, làn da hơi ngăm.

Ở cái nơi mà chiều cao trung bình của nam giới còn chưa đến 1m75 như thành phố Bình Giang thì sự tồn tại này hệt như cột điện bằng sắt vậy.

Cả đám sửng sốt, máu mê trai trong người nổi lên, hiếm thấy ai đẹp trai phong độ xuất hiện ở đây thế này.

Có thể là do khí chất ngông nghênh kiêu ngạo ngầu đét của cậu mà đám con gái bất lương cũng lùi bước nhượng bộ, cô gái cầm đầu chỉ về phía trước: “Rẽ trái là đến.”

Thiếu niên ngậm thuốc, nói cảm ơn với cô ta.

Cậu không có thói quen xen vào việc của người khác, cũng không tốt bụng đến nỗi thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ.

Giang Hội Hội thấy đám người kia không để ý đến mình nữa bèn nhặt cặp sách dưới đất lên, chuẩn bị bỏ chạy.

Không may lại bị cô ả đứng gần đó trông thấy, cô ả giẫm lên cái tay đang nhặt cặp sách của cô: “Tao cho mày động đậy à?”

Giang Hội Hội đau đến nỗi chảy nước mắt, cô nức nở: “Các cậu cũng kiểm tra cặp rồi, tôi thật sự… thật sự không có tiền. Tôi… Tôi bị muộn mất rồi.”

Chu Yến Lễ nghe thấy tiếng khóc cũng không để tâm, cậu lấy bật lửa ra châm thuốc lá.

Cũng không biết cái nơi tồi tàn hang cùng ngõ hẻm này là nơi nào.

Chu Yến Lễ bước ra khỏi con ngõ, cậu vô tình liếc về phía sau, lợi thế chiều cao khiến cậu dễ dàng nhìn thấy cô gái bị chặn trong góc qua cả hàng đầu người.

Bộ đồng phục trắng tinh, tóc đuôi ngựa đã bị kéo lỏng lẻo.

Khuôn mặt trắng trẻo sưng đỏ, cô gái cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ.

Chu Yến Lễ đột ngột dừng bước, hai mắt mở to.

Tất cả kí ức về mẹ của cậu đều là những bức ảnh chụp từ lúc bà một tuổi đến năm hai mươi tuổi, vậy nên cậu nhớ rất rõ ngoại hình của mẹ qua từng giai đoạn.

Bàn chân đang giẫm lên tay cô gái nghiến mạnh vài cái, Giang Hội Hội không rút tay ra được, cô đau đến nỗi cả người run rẩy.

Lúc cô không biết phải làm sao thì sức nặng trên tay cô bỗng nhiên biến mất, Giang Hội Hội tận mắt nhìn thấy cô ả kia bị người ta nhấc lên rồi ném đi.

Ném… Bị ném rồi hả?

Ai nấy đều khiếp sợ, kể cả Giang Hội Hội bị giẫm lên tay.

Cô để mặc những dòng nước mắt lăn dài, sững sờ nhìn thiếu niên đang ngồi xổm trước mặt mình.

Cậu đau lòng nắm lấy tay cô, dịu dàng xoa bóp.

“Có đau không?”

Giang Hội Hội hoàn hồn, rụt tay lại, cảnh giác lùi về sau.

Thiếu niên trông thấy nét e ngại trong mắt cô, cậu im lặng một lúc rồi cầm cặp sách lên.

Cậu đứng thẳng người, chọn bừa một nữ sinh đứng gần mình rồi ném cặp sách vào người cô ả, trong mắt ánh lên vẻ tàn ác: “Nhặt lên.”

Đối phương không chịu: “Tại sao?”

Cậu cười khẩy: “Tôi là kẻ du thủ du thực, không có cái nguyên tắc không đánh con gái đâu. Đừng để tôi nói đến lần thứ hai, đứa tôi đánh gần nhất còn đang nằm trong bệnh viện đấy.”

Vẻ điềm tĩnh của đối phương dần dần tan rã, nhìn cậu thế này… Cũng không phải dạng tốt lành gì, nói không chừng sẽ ra tay đánh con gái thật.

Vì vậy đám nữ sinh mới vừa rồi còn bắt nạt người khác, giờ lại ngoan ngoãn ngồi xổm xuống nhặt sách rơi lả tả dưới đất.

Đám nữ sinh đi rồi, Giang Hội Hội bèn nói lời cảm ơn với cậu: “Cảm ơn cậu.”

Chu Yến Lễ hỏi cô: “Cậu cứ để cho bọn người kia bắt nạt mà không phản kháng lại ư?”

“Tôi không phản kháng được.” Giọng cô nhỏ nhẹ, mềm mại, còn lẫn ca giọng mũi: “Bọn họ đông lắm.”

Cậu truyền lại kinh nghiệm cho cô: “Vậy thì tóm lấy một đứa rồi đánh thật mạnh vào, tốt nhất là đánh cho nó nhập viện luôn, về sau bọn họ mới không dám tìm cậu gây chuyện nữa đâu.”

Giang Hội Hội nhìn cậu.

Chu Yến Lễ bị đôi mắt hạnh trong veo nhìn chằm chằm bỗng thấy mất tự nhiên, cậu đưa tay sờ gáy: “Cậu… Cậu nhìn tôi như thế làm gì?”

Cô đeo cặp lên, nói cảm ơn thêm lần nữa: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Nói xong, cô lách qua người cậu, đi ra khỏi con ngõ.

Mái tóc dài lỏng lẻo, nhìn hơi rối.

Vậy mà lại giống hệt như lúc cậu xem ảnh trong trí nhớ.

Chu Yến Lễ chạy theo sau: “Cặp nặng lắm đấy, tôi xách giúp cậu nhé?”

Cô lắc đầu, tránh qua một bên: “Cảm ơn cậu, không cần đâu.”

Cậu tự ước lượng: “Nặng thật, cứ để tôi xách cho.”

Giang Hội Hội bị doạ cho rụt cổ lại, đứng im bất động.

Chu Yến Lễ nhìn cô y chang con chim cút thì bật cười: “Mẹ không cần phải sợ con đâu, con là con ruột của mẹ đấy.”

Cô ngẩng phắt lên, nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu lẫn phức tạp.

Chu Yến Lễ cảm thấy ánh mắt này rất quen thuộc, ánh mắt nhìn cậu như thằng điên của bảo mẫu ở nhà cũng giống như thế này vậy.

Cậu giải thích: “Con thật sự là con trai của mẹ, tuy con cũng chẳng biết tại sao con lại tới được đây. Tên của còn còn là cái tên mẹ đặt cho đấy, Yến Lễ, Chu Yến Lễ.”

Giang Hội Hội càng run tợn: “Tôi thật sự… Thật sự không có tiền đâu. Nếu cậu cần gấp… tôi sẽ về… về lấy, tôi…”

Thấy cô rơm rớm, Chu Yến Lễ thở dài một hơi. Sao lá gan lại bé tí teo thế này?

Xem ra gan mình lớn là nhờ di truyền từ người cha quyền thế ngất trời kia rồi.

“Được rồi, lúc nãy con* nói đùa thôi.” Để tránh doạ cô, cậu bèn đổi giọng: “Con là học sinh mới chuyển trường.”

*Ngôi thứ nhất và hai của tiếng Trung giống tiếng Anh, chỉ có I và You thôi. Chu Yến Lễ sẽ xưng con - mẹ với Giang Hội Hội nhưng những người khác (bao gồm Giang Hội Hội) thì sẽ nghe thành “tôi - cậu” nhé.

Giang Hội Hội gật đầu qua quýt, bước chân nhanh hơn, như muốn thoát khỏi cậu.

Có thể là do chân cô ngắn nên dù có đi nhanh cỡ nào cũng không bằng một bước chân của cậu.

“Con tên Chu Yến Lễ, mẹ tên gì?”

Cô nhẹ nhàng trả lời: “Trương Lị.”

Khá đấy, họ tên khác xa một trời một vực.

Chu Yến Lễ thấy cô ăn mặc phong phanh thì vội nói: “Mẹ có lạnh không, hôm nay gió to lắm, hay là mẹ mặc áo của con đi.”

Động tác của cậu rất nhanh, đã bắt đầu cởi áo khoác rồi.

Giang Hội Hội vội vàng lắc đầu: “Tôi không lạnh, bên trong tôi mặc nhiều lắm.”

“Vậy mẹ ăn cơm chưa?”

“Tôi ăn ở nhà rồi.”

“Vậy mẹ…” Dường như cậu vẫn còn nhiều điều muốn hỏi.

Giang Hội Hội dừng chân: “Cậu… đừng đi theo tôi được không?”

Chu Yến Lễ sờ bụng, vẻ mặt xấu hổ: “Con đói bụng.”

Trong tiệm mì gần trường, Giang Hội Hội và cậu ngồi đối diện nhau ở một bàn ăn.

Bà chủ cầm menu tới: “Tiểu Hội có bạn mới à?”

Giang Hội Hội nắm chặt khăn trải bàn, muốn phản bác nhưng nhìn thiếu niên cao lớn ngồi đối diện lại thôi, cúi đầu không nói.

Cửa tiệm này là hàng xóm nhà cô mở, dù không có tiền vẫn có thể ghi nợ được.

Chu Yến Lễ đã gọi một bát mì thịt bò cỡ lớn, cậu hỏi Giang Hội Hội: “Mẹ không ăn à?”

Cô lắc đầu: “Tôi không đói.”

Chu Yến Lễ thấy cô không dám ngẩng đầu nhìn mình thì thầm nghĩ, mẹ sợ cậu đến vậy ư, trông cậu cũng đâu có hung dữ quá đâu, tốt xấu gì cũng là hotboy ở trường mà.

Xét riêng ngoại hình thì cậu giống bố hơn.

Nghĩ đến đây, cậu bỗng thấy khó chịu: “Chu Tấn Vi đâu rồi, ông ấy nhắm mắt làm ngơ chuyện mẹ bị bắt nạt hả?”

Giang Hội Hội nghe vậy thì sắc mặt thay đổi, làm tư thế tay ý bảo im lặng.

“Đừng nói lung tung.” Cô đè thấp giọng, sợ người ta nghe được.

Cậu đẩy tay cô ra: “Con nói đúng mà. Cho dù không có tình cảm thì hai người vẫn là vợ chồng, ông ấy cũng không máu lạnh đến mức này chứ?”

Hình như Giang Hội Hội nghe cậu nói năng linh tinh đã quen, chỉ hảo tâm nhắc nhở một câu: “Sau này cậu đừng nói mấy lời thế này nữa, nếu đắc tội cậu ta thì cậu sống chẳng dễ dàng gì đâu.”

Thấy bộ dạng dè dặt của cô, có lẽ hai người vẫn chưa quen biết nhau.

Chu Yến Lễ gật đầu, tiếp tục ăn mì.

Đắc tội ông ấy ư?

Cậu đắc tội không ít lần rồi.

Ăn của ông ấy, ở chỗ ông ấy, dùng đồ của ông ấy, còn bày ra đủ thứ chuyện rồi để ông ấy dọn dẹp hậu quả.

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play