Mấy tên còn lại cũng lần lượt bị đánh rồi xám ngắt chạy đi, không ai dám báo cảnh sát.
Ông chủ cửa hàng gặp tai bay vạ gió, rất nhiều bàn, ghế và bát đũa bị đập hư.
Chu Yến Lễ chẳng thèm cân nhắc, cậu bồi thường cho ông ta một sấp tiền mặt. Cơn giận dữ của đối phương cũng vì vậy mà được xoa dịu, ông còn cười tủm tỉm nhắc cậu nhớ phải băng bó vết thương.
Lúc này, cậu mới nhận ra cánh tay của mình đang chảy máu.
Chắc vừa rồi cậu đánh mạnh quá, khiến bản thân cũng bị thương theo.
“Không sao cả.” Cậu nhặt cặp sách trên mặt đất lên, ném đại lên vai mình, chả buồn đếm xỉa.
Nhưng cậu lại cẩn thận phủi hết đất bụi dính trên chiếc cặp sách nhỏ nhắn màu hồng nhạt ấy.
Giang Hội Hội cúi đầu tiến đến, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô hẳn, cô nhẹ nhàng nói: “Hay là… hay là cậu cứ kiểm tra một chút đi, vết thương của cậu.”
Chu Yến Lễ chẳng mấy để ý mà xòe tay: “Không sao thật mà, vết thương nhỏ này không đáng để con để mắt đến đâu. Con nói cho mẹ biết, đây là lần đầu con đánh người nặng nhất đấy…”
Đang nói cậu bỗng khựng lại, bởi cậu nhìn thấy nước mắt trên gương mặt của Giang Hội Hội.
Sao lại khóc rồi. Mới không để ý một lát mà đã khóc à.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Sống trên đời 17 năm nay, bất hạnh thay cậu lại chẳng hề có chút kinh nghiệm ở chung với con gái tí nào, nên mỗi khi tiếp xúc với Giang Hội Hội, tay chân cậu lại luống cuống hệt như một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.
Cô vừa khóc, cậu lập tức hết cách.
Cậu chỉ đành thỏa hiệp, cúi người dỗ dành cô: “Băng bó băng bó, giờ con đi băng bó liền đây. Mẹ đừng có khóc.”
Cuối cùng, Giang Hội Hội vừa khóc vừa băng bó cho cậu xong xuôi.
“Mấy ngày này cậu đừng để vết thương chạm vào nước, phải thay thuốc hàng ngày đấy.” Cô vừa dặn dò vừa lau nước mắt.
Chu Yến Lễ hết co chặt rồi lại buông lỏng cánh tay trái vừa bị băng bó như xác ướp của mình, cậu mỉm cười trêu chọc cô: “Sao mẹ thích khóc thế.”
Giang Hội Hội cúi đầu, rửa sạch vài vật dụng bên cạnh, không nói lời nào.
“Được rồi.” Cậu nâng cánh tay còn lành lặn để xoa lên mái tóc rối bù của cô, giọng điệu cà lơ phất phơ nói: “Nghe mẹ hết, mẹ nói cái gì thì là cái đó.”
Giang Hội Hội cảm thấy có chút kỳ lạ, từ nhỏ cô đã chẳng thích người khác chạm vào đầu mình, nhưng khi đến lượt cậu, cô lại không hề thấy ác cảm.
Cẩn thận ngước mắt nhìn lén người trước mặt, gương mặt của cậu rất đặc biệt, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng lại pha thêm chút tàn nhẫn, khung xương sắc bén, các đường nét góc cạnh như được chạm khắc mà thành.
Dường như cậu khá giống Chu Tấn Vi.
Như nhận ra được điều gì đó, ánh mắt của Chu Yến Lễ dần chuyển từ cánh tay của bản thân lên gương mặt của cô.
Cô lập tức cúi đầu xuống, né đi.
Chu Yến Lễ nói: “Trốn gì chứ, có nói là không cho mẹ xem đâu.”
Cậu nắm lấy cằm của cô, để cô ngẩng đầu, giúp cô tỉ mỉ xem xét gương mặt mình một cách thật chính xác.
“Nhìn rõ chưa.”
Giang Hội Hội nhìn thấy rất rõ.
Cậu nói: “Có nhìn ra được gì không?”
Cô ấp úng đáp: “Có… Có một chút…”
Chu Yến Lễ mong cô sẽ nói câu mình và Chu Tấn Vi khá giống nhau.
Thâm tâm cậu đong đầy mong chờ: “Có chút gì?”
Cô mím môi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Có hơi… đẹp trai.”
“...” Chu Yến Lễ đáp: “Sao lại là hơi, phải là đẹp đến mức kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ chứ.”
Cậu hỏi Giang Hội Hội: “Con đẹp trai hay là Chu Tấn Vi đẹp trai hơn?”
Ở tiệm in bên cạnh, Chu Tấn Vi vốn chỉ định đến để in bản sao đơn xin trợ cấp của hộ nghèo thôi. Anh rất ít khi để ý đến mấy chuyện này, nhưng tờ đơn của bạn học nào đó đã bị xé bỏ trong cuộc xô xát vừa rồi.
Anh liếc thoáng qua, phía trên ghi ba chữ Giang Hội Hội.
Cái tên này khớp với gương mặt mà anh vừa nhìn thấy, không biết vì sao anh lại nhặt những mảnh vụn ấy lên, dán lại, rồi đem đến cửa hàng để in lại lần nữa.
Khi họ đến đây, cửa hàng bên cạnh đã trở thành một bãi hoang tàn, ông chủ đang miệt mài dọn dẹp bàn ghế.
Tôn Cự lắc đầu ghét bỏ, cảm thán: “Nơi khỉ ho cò gáy lại có thêm mấy kẻ chẳng ra gì, tao không muốn ở cái nơi hư hỏng này thêm một chút nào nữa.”
Chu Tấn Vi không nói gì, anh lấy mấy mẩu giấy nhỏ đã được dán lại đưa cho ông chủ, hỏi xem có thể sửa về lúc đầu được không.
Ông chủ nhìn thoáng qua, gật đầu nói được.
Tôn Cự tò mò nhìn theo hành động của anh. Tên này cũng có phải loại người rảnh rỗi đi quan tâm mấy chuyện này đâu nhỉ.
Cho đến lúc cậu ta ghé đầu lại gần, nhìn thấy ba chữ Giang Hội Hội bên trên cùng với tấm ảnh đen trắng hai xăng-ti-mét bên cạnh thì mới hiểu ra.
Cô gái mặc đồng phục, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, cho dù chỉ là một bức ảnh đen trắng với độ phân giải thấp được in ra, nhưng vẫn có thể nhìn rõ gương mặt với ngũ quan tinh xảo hơn người của cô.
Gương mặt nhỏ ước chừng bằng bàn tay, đôi mắt thụy phượng cùng với chiếc mũi nhỏ nhắn.
Tôn Cự nở nụ cười đầy ẩn ý: “Thì ra lớp trưởng Chu không màng thế tục, trái tim trong sáng lại thích kiểu người thế này.”
Ánh mắt của Chu Tấn Vi trở lên lạnh lẽo tột cùng, anh liếc cậu ta một cái, người đằng sau lập tức bị dọa mà im miệng.
Máy in bắt đầu khởi động, phát ra vài tiếng động lớn.
Dường như ngay lúc đó, anh nghe được âm thanh vang ra từ cửa hàng cách đó không xa.
Đó là giọng nói đầy ý cười của một thiếu niên đang dò hỏi: “Con đẹp trai hay Chu Tấn Vi đẹp trai hơn?”
Tên của mình bỗng xuất hiện trong cuộc hội thoại của người khác, Chu Tấn Vi nhíu mày, anh quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.
Trên bộ bàn ghế cũ kỹ ố vàng, cô gái cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
“Cậu đẹp trai hơn.”
Chu Tấn Vi trầm ngâm một lát rồi thu lại ánh nhìn.
Vừa in xong, ông chủ đưa bản sao đến cho anh.
Anh nhận lấy, nhìn ảnh chụp phía trên, gương mặt xinh đẹp ngoan ngoãn hệt như cô gái đang nói chuyện kia.
*
Sau khi thấy vết thương của cậu đã được băng bó xong, cuối cùng Giang Hội Hội cũng yên tâm, lúc này mới nhận lấy chiếc cặp trên vai cậu sau đó quay về nhà.
Nhà cô ở trong tòa dân cư rất cũ kỹ, chính là nơi mà ba mẹ cô được cấp vào mười mấy năm trước khi vừa nhận công việc ở xưởng nung sứ gần đó.
Sau khi xưởng đóng cửa, khu dân cư này vẫn được giữ lại. Chẳng qua nó quá nhỏ, không đến 50 mét vuông. Chia thành ba phòng ngủ, một phòng khách.
Phòng của Giang Hội Hội dường như chỉ đủ để đặt một chiếc giường và một chiếc bàn học.
Khi cô về đến nhà, Giang Mãn đang ngồi trong phòng khách xem phim hoạt hình, trên tay thì cầm món đồ chơi mới mua.
Nhìn thấy Giang Hội Hội, cậu ta lập tức ném vỏ quýt trong tay về phía cô rồi nói: “Này, sao chị về muộn thế. Chị muốn để tôi đói chết à?”
Tên nhóc kia chỉ mới mười mấy tuổi, nhưng lại cực kỳ ương bướng, cậu ta quát mắng cô.
Giang Hội Hội bị vỏ quýt đập vào người, chẳng dám hé răng. Nếu cô dám ra tay, cậu ta sẽ mách mẹ rồi cuối cùng vẫn là cô bị mắng.
Cô đặt chiếc cặp xuống: “Trên đường gặp phải vài chuyện, sao em lại về từ nhà dượng rồi?”
“Dượng với mợ đang cãi nhau, tôi sợ phiền.”
Cậu ta sai cô đi nấu cơm, bởi cậu ta đói bụng.
Giang Hội Hội do dự chớp mắt một cái: “Hôm nay em ra ngoài ăn đi, chị vẫn chưa làm xong bài tập của ngày hôm nay.”
Cậu ta nhướng mày: “Nấu cơm cũng có tốn của chị bao nhiêu thời gian đâu? Với cả chị có làm bài tập thì vẫn vô dụng thôi, dù chị có đậu đại học đi nữa gia đình cũng chả có tiền cho chị đi học đâu, tất cả đềunđể lại cho tôi, không bằng chị cứ bỏ học sớm đi mà đi làm.”
Chu Yến Lễ vừa đi vào, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của cậu ta cùng bàn tay đang dũ cặp sách của Giang Hội Hội, muốn làm tất cả đồ đạc trong cặp của cô rơi xuống đất.
Chu Yến Lễ nhướng mày, đạp một cước ra đó, dứt khoát đá bay đối phương ra xa.
“Mẹ nó mày làm gì thế, ĐM!”
Em trai bị đá đến ngu người, cậu ta ôm eo, đôi mắt hiện đầy sao, sau đó cậu ta thấy rõ người đến sau, cao hơn 1m9, vai rộng, chân dài.
Bản thân chỉ cao đến eo của người ta.
Cậu ta vừa hung dữ mà giờ đã tắt ngúm, chẳng thể nói thành lời, nước mắt suýt trào ra, thậm chí còn muốn tìm đến sự giúp đỡ của Giang Hội Hội.
“Anh… Anh là ai, sao lại vào nhà tôi?” Cậu ta run giọng hỏi.
Chu Yến Lễ chỉ vào mũi cậu ta mà cảnh cáo: “Chùi miệng sạch sẽ chút cho ông.”
Cậu ta bị dọa đến mức bật khóc, run rẩy gật đầu: “Biết… Biết rồi.”
Chu Yến Lễ nghĩ đến lời mà cậu ta vừa nói, càng nghĩ càng giận, cậu vỗ vào trán cậu ta thêm một cái: “Mẹ nó!”
Giang Mãn ôm trán gào khóc: “Tôi đã đồng ý với anh rồi, sao anh còn đánh tôi?”
Chu Yến Lễ ghét phiền phức, ra lệnh cho cậu ta đừng khóc nữa: “Khóc một lần thì ông đánh mày thêm một lần.”
Cậu ta lập tức nín thít.
Chu Yến Lễ quan sát xung quanh, căn nhà với bốn bức tường là sự hình dung chính xác nhất.
Khi trước cậu chưa từng nghe ai nói nhà của ông ngoại lại nghèo đến mức này, mấy vật dụng ở đây hệt như đồ cũ được đào ra từ mộ vậy.
Vách tường đã bị ố vàng hết, có vài nơi bắt đầu xuất hiện những vệt loang lổ.
Chu Yến Lễ ngồi xuống ghế sô pha, khí thế bắt chéo chân, sai khiến Giang Mãn: “Rót trà đi.”
Cậu ta không dám từ chối, sợ bị đánh tiếp, cậu ta ngoan ngoãn đi rót trà. Chỉ là cậu ta bỏ vào trong thêm vài thứ.
… Chính là nước miếng.
Ly trà nhanh chóng được mang ra, đưa cho Chu Yến Lễ, cậu vừa cầm thì đã hất thẳng lên mặt cậu ta.
Sau đó cậu xách cậu ta lên, mở cửa sổ ném người ra bên ngoài. Hai chân của Giang Mãn vùng vẫy giữa không trung, thứ duy nhất giữ cậu ta lại chính là cánh tay của Chu Yến Lễ. Lực tay của cậu mạnh đến mức dọa người, dường như chẳng hề tốn chút sức lực nào.
Giang Mãn bị dọa đến đái cả quần, nhà của cậu ta tọa ở tầng 8, nếu ngã xuống không chết thì cũng thành tàn tật.
Chu Yến Lễ cảnh cáo cậu ta: “Còn thêm một lần nữa, tao sẽ khiến mày chết thịt nát xương tan.”
Lời đe dọa thẳng thừng này rất hiệu quả, Giang Mãn chẳng nghĩ được gì nữa, quần cậu ta suýt văng nước tiểu xuống dưới.
Vừa rồi còn ngang ngược bắt nạt Giang Hội Hội, giờ lại tìm kiếm sự giúp đỡ từ cô: “Chị, chị không thể mặc kệ em được.”
Chị? Chu Yến Lễ khẽ nhướng mày, có chút bất ngờ, cậu hỏi Giang Hội Hội: “Nó vừa gọi mẹ là chị à?”
Giang Hội Hội gật đầu, muốn nói rồi lại thôi: “Nó là em trai tôi, tên là Giang Mãn.”
Chu Yến Lễ nhìn tên nhóc béo ịch trước mặt, sau cậu không nhớ mình có một người cậu nhỉ.
Cháu ngoại đánh cậu, coi như là phản nghịch luật trời rồi.
Chẳng qua, tên lùn này đáng bị vậy, ai biểu thiếu đòn cơ chứ.
Chu Yến Lễ chả quan tâm đến cậu ta nữa, cậu thả tay ra, dặn cậu ta đã lùn rồi thì đừng có làm loạn: “Tao sợ tao sẽ vô tình dẫm chết mày.”
Nói xong, cậu thả cặp sách xuống, cậu nhìn Giang Hội Hội, hỏi cô: “Tối này con ngủ ở đâu?”
Người nọ sửng sốt: “Cậu muốn ở lại nhà tôi?”
Cậu hỏi lại: “Bằng không?”
“Nhưng…” Vẻ mặt của Giang Hội Hội đầy bối rối, tuy cậu đã giúp cô, bọn họ còn là bạn học nữa. Nhưng suy cho cùng họ cũng chỉ là người lạ mới gặp hôm nay thôi, sao cô có thể tùy tiện để người ta ở lại nhà mình chứ.
“Chẳng phải cậu có tiền sao, cậu có thể đến khách sạn ở, điều kiện sinh hoạt sẽ tốt hơn nhà của tôi nhiều.”
Gương mặt của Chu Yến Lễ lập tức suy sụp: “Đến mẹ cũng không cần con ư?”
Giang Hội Hội sửng sốt: “Hả?”
Chu Yến Lễ rủ mi xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt.
Giọng điệu của cậu lơ là, lẫn chút vẻ tự nhiên chẳng hề hấn gì: “Thôi, con cũng không lạ gì.”
Cậu không nói thêm câu vô nghĩa nào nữa, cậu quàng chiếc cặp trên ghế sô pha qua vai, sau đó mở cửa bước đi.
Dù cậu có thể hiện mình thoải mái đến cỡ nào thì Giang Hội Hội vẫn phát hiện sự suy sụp của cậu.
Đặc biệt là biểu cảm vừa rồi.
Giang Hội Hội lắc đầu, quên đi ý nghĩ của mình. Dù nói gì đi chăng nữa, để người lạ ở trong nhà vẫn không an toàn.
Cô đi về phía Giang Mãn, nỗi sợ hãi của cậu ta về Chu Yến Lễ vẫn chưa tiêu tan, cậu ta không còn dám vô lễ với Giang Hội Hội nữa.
Nhưng cậu ta vẫn có chút uất ức, hỏi cô tìm tên bảo vệ ở đâu ra thế.
Giang Hội Hội giải thích: “Không phải là bảo vệ.”
Giang Mãn không tin: “Nếu không phải bảo vệ thì sao anh ta lại giúp chị chứ? Lại còn đánh tôi nữa.”
Đúng thế.
Sao cậu lại muốn giúp cô. Sáng nay cậu giúp cô ép mấy nữ sinh hư hỏng kia rời đi, giúp cô đánh mấy tên côn đồ luôn quấy rối cô ở bên ngoài trường học, ban nãy tiếp tục đánh Giang Mãn để trút giận cho cô. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Giang Mãn nghĩ đến lời nói của cậu, cô là mẹ của cậu, còn cậu là con trai của cô.
Tên này… Đầu óc không bình thường à?
Đến đêm, Giang Hội Hội cứ lăn lộn trên giường mãi mà vẫn không ngủ được, trong lòng luôn bất an.
Giọng của Chu Yến Lễ không giống người địa phương, cậu mới chuyển đến không lâu. Nếu cậu thực sự không có nơi nào để đi, cộng với thời tiết lạnh lẽo thế này, vả lại cậu còn bán chiếc áo khoác của mình rồi.
Trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie.
Lỡ như, cậu bị đông cứng chết ngắc giữa đường thì phải làm sao đây?
Càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng lo lắng.
Cuối cùng Giang Hội Hội vẫn quyết định mặc quần áo vào rồi xông ra đường tìm người, cô run rẩy đi xung quanh một vòng, cũng chẳng biết bản thân đã đi đến đâu.
Xung quanh chỉ có một màu đen.
Vất vả lắm mới tìm thấy nơi có ánh sáng, cô bước tới.
Đến gần, cô mới phát hiện đấy là một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.
Cô do dự một lúc, vừa định đi tới thì thấy có một người đi từ trong ra.
Người đó mặc một chiếc áo khoác đen, tóc được cắt ngắn thoải mái, ánh đèn đường chiếu từ phía trên xuống cũng chẳng tìm được khuyết điểm nào trên mặt anh.
Chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt hẹp dài, anh cúi đầu mở màng nhựa bọc quanh hộp ra.
Lúc này, Giang Hội mới nhìn rõ anh vào cửa hàng để mua cái gì.
… Thuốc lá cùng với bật lửa.
Anh đứng ở đấy, dáng người cao gầy, hệt như cây tuyết tùng đầy khí khái, toàn thân toát lên sự trong trẻo lẫn lạnh lùng.
Anh châm điếu thuốc lên, thở khói ra rồi ngước mắt nhìn, bất chợt đụng phải tầm mắt của Giang Hội Hội.
Giang Hội lập tức mở to mắt.
Chu Tấn Vi.
Người nọ khẽ nâng cằm, rủ bờ mi xuống, đôi mắt sâu thẳm ấy lặng lẽ quan sát cô.
Học trò ba tốt với thành tích học tập xuất sắc, vậy mà có thói xấu là hút thuốc.
Đã vậy còn bị cô phát hiện.
Giang Hội Hội ngầm hiểu như sấm đánh bên tay: “Lần này tôi… Tôi sẽ không nói với ai đâu, cậu yên tâm.”
Anh không lên tiếng, anh hút thêm một hơi nữa, sau đó dập tắt điếu thuốc, ném vào trong thùng rác bên cạnh. Ngón tay thon dài bóp hộp thuốc lại.
Anh tiến gần đến chỗ cô.
Giang Hội Hội nhận thấy cảm giác áp bách do người này đem đến dần dần lớn lên.
Anh cách cô ngày càng gần, cô cảm thấy cơ thể của bản thân ngày càng nặng nề.
Có muốn trốn cũng trốn không thoát.
Cho đến khi anh dừng lại, đứng trước mặt cô.
Giang Hội Hội ngước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy cổ áo bằng lông được mặc bên trong chiếc áo khoác vừa nhìn đã thấy đắt đỏ.
Cổ của anh thon dài trắng nõn, bên xương quai xanh có một nốt ruồi nho nhỏ.
Khi nói chuyện, hầu kết của anh luôn di chuyển lên xuống, mang đến một loại gợi cảm không phù hợp với độ tuổi của anh.
“Trễ thế này rồi còn đến đây làm gì?”
Có lẽ là vừa hít hơi khói vào nên giọng nói của anh hơi khàn.
Giọng nói của Giang Hội run rẩy, dù sợ hãi, cô cũng không dám im lặng: “Bạn của tôi… Không biết cậu ấy đi đâu mất rồi, tôi không yên tâm nên đi tìm cậu ấy.”
“Ồ.” Anh gật đầu, dò hỏi cô kỹ lưỡng: “Không thấy ở đâu, trông thế nào?”
Cô ngước mắt, sửng sốt: “Hả?”
“Hai người tìm thì hiệu suất sẽ cao hơn.” Giọng điệu của anh rất điềm đạm: “Chúng ta cùng tìm đi.”