Không, không, không. Nàng không muốn ăn rau ăn cám.

[Phụ thân hèn hạ, người làm ơn nỗ lực đi, nhất định phải giành chiến thắng. Vinh hoa phú quý của Cửu Cửu sau này đều dựa vào người.]

·

Ngay khi Hoàng đế Chiêu Ninh rời đi, Lý phi vội vàng đến xem Cửu Cửu: "Cửu Cửu, phụ hoàng đêm qua có đánh có mắng con không?

Cửu Cửu lắc đầu: “Không có.”

"Vậy hắn làm gì?"

"Chỉ ngủ với Cửu Cửu, tỉnh dậy liền rời đi rồi."

“Vậy thôi à!" Lý Phi nói: “Cũng xem như có chút lương tâm, được rồi, mau đứng dậy rửa mặt sạch sẽ. Rửa mặt xong chúng ta bắt đầu dọn đi.”

Đồ đạc của Lý phi và Cửu Cửu không nhiều. Nói là chuyển cung, kỳ thực chỉ có mấy cái túi, nhưng còn có một người mà Lý phi và Cửu Cửu muốn mang đi.

Đó là Quế ma ma.

Bà là ma ma của một Thái phi quá cố. Khi Lý phi sinh Cửu Cửu, nhờ bà mà Cửu Cửu được an toàn ra đời. Bà còn trộm lén lút may vá, bán lấy tiền nuôi hai mẹ con nàng.

Nếu không nhờ có bà, mẹ con nàng cũng không thể sống sót đến ngày hôm nay.

Lúc này Lý phi nói với Phúc An: "Phúc An công công, ta muốn đưa Quế ma ma theo, có được không?

“Đương nhiên là có thể, nương nương tại sao phải hỏi ý nô tài? Người cứ tự quyết định là được.” Phúc An nói: "Để nô tài báo cho Nội vụ phủ một tiếng."

"Vậy thì tốt rồi."

Thời điểm Quế ma ma rời khỏi lãnh cung, có không ít người hâm mộ. Hối hận vì ngày trước không kéo gần quan hệ với Lý phi.

Nếu không hôm nay chính bọn họ cũng sẽ được ra khỏi lãnh cung.

"Quế ma ma ma cũng thật may mắn!"

"Tại sao chúng ta không có vận may như vậy? Ai, cùng là người nhưng mà số mệnh thật khác biệt!"

·

Ngự Thư Phòng.

Chiêu Ninh Đế nghe theo lời của Cửu Cửu, làm ra một tình báo giả để Ngụy tần lấy cắp đi. Sau đó, dựa vào thông tin giả mạo, ông lệnh cho quân sĩ phía trước bố trí, mai phục Nam Quốc.

Đã cùng Nam Quốc gây chiến trong nhiều năm. Bây giờ ông đã biết thân phận mật thám quan trọng của Ngụy Tần, liền lợi dụng để truyền thông tin giả. Chắc chắn có thể tóm gọn Nam Quốc trong một lần.

Quả nhiên bảy ngày sau, truyền đến tin tức, Tây Sở phục kích thành công Nam Quốc, đại thắng, thương vong không quá hai vạn tướng sĩ. Còn Nam Quốc bại trận, tổn thất nặng nề.

Kế tiếp, Nam Quốc cử sứ thần đến đàm phán, đồng ý nhượng đất cho Tây Sở và bồi thường.

"Tốt quá, thật tốt."

Chiêu Ninh Đế cao hứng không thôi.

Tiểu tử thúi kia quả thật là phúc tinh của Tây Sở!

Trước mặt, vài vị tướng quân khen ngợi: “Hoàng thượng anh minh, âm thầm tìm được mật thám, còn nhanh chóng bày mưu phản kích, chuyển bại thành thắng.”

Thâm tâm Chiêu Ninh Đế: Đều là công lao của Cửu Cửu. 

Ông vui vẻ muốn đi gặp Cửu Cửu, nhưng lại bị ngăn cản, ngày hôm qua Thái phó cầu kiến, không gặp được ông nên hôm nay lại đến.

Chiêu Ninh Đế biết Thái phó hiếm khi rời núi, bây giờ lại đang ở đây, xem ra là đại sự, liền chăm chú lắng nghe.

Quả nhiên, Thái phó nói: “Bệ hạ, thần sắp chết!”

Chiêu Ninh Đế: “…”

“Đang êm đẹp sao đột nhiên lại nói ra những lời xui xẻo như vậy?” Chiêu Ninh Đế nhắc nhở "Những lời này không thể nói bậy? Ngươi nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi."

“Không, lời thần nói đều là sự thật. Thần vội vã cầu kiến cũng là vì việc này. Trước khi chết, thần muốn nhắc nhở Hoàng Thượng một chuyện.”

“Thần mấy đêm gần đây quan sát thiên tượng, phát hiện ra Tây Sở ta mười năm nữa sẽ gặp họa diệt vong." Thái phó nghiêm túc nói: "Nhưng có một người có thể hóa giải. Người đó chính là Thập bát hoàng tử. Dù sau này có chuyện gì xảy ra, bệ hạ xin người hãy tin tưởng Thập bát hoàng tử và bảo vệ ngài ấy chu toàn."

Chiêu Ninh Đế ghi nhớ chuyện này trong lòng, gật đầu: "Trẫm sẽ nhớ kỹ."

"Ta cũng có một chuyện muốn hỏi ngươi.Trẫm có nhiều nhi tử vậy, một nữ nhi cũng không có sao, có phải do mệnh trẫm không?”

Về chuyện này Chiêu Ninh Đế rất không cam lòng.

Tại sao ông lại xui xẻo như vậy?

Sinh ra liên tiếp đều là nhi tử.

Thái phó không đáp lời chỉ nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ.”

Nói xong, liền rời đi, ngay ngày hôm sau truyền truyền đến tin tức, Thái phó đã chết.

·

Chiêu Ninh Đế ra lệnh tổ chức một lễ mai táng long trọng. Nghĩ đến lời trăn trối trước khi lâm chung của Thái phó, ông đi đến Thu Thủy cung để thăm Lý phi và Cửu Cửu.

Chiêu Ninh Đế đến tột cùng cũng không biết cái chết của Thái phó là do mệnh đã tận hay là vì tiết lộ thiên cơ mà bị trời phạt.

Suy cho cùng, Tây Sở mười năm sau diệt vong cũng không phải chuyện nhỏ, trong lòng biết thì không sao, nhưng nếu nói ra thì chính là trái ý trời, sẽ bị thiên đạo trừng phạt. 

Nếu như Thái phó thật sự bị thiên đạo trừng phạt.

Ông ấy liền hổ thẹn cả đời.

Trong lòng vô cùng áy náy, nếu ông để ý tới Thập Bát sớm hơn, có lẽ Thái phó sẽ không liều mình để cảnh báo với ông?

Nghĩ đến đây, Chiêu Ninh Đế thở dài, tâm tình càng ngày càng tệ, toàn thân như bị một tầng sương mù bao phủ.

Nghe tin hoàng thượng tới, Lý phi và Cửu Cửu đem người mời người vào.

Cửu Cửu ngồi trong lòng mẹ, nhìn bộ mặt đau khổ kia mà trong lòng thầm nói.

[Không phải đã thắng trận rồi sao? Ta còn đang cao hứng vì phụ thân hèn hạ cuối cùng nhìn rõ bộ mặt thật của Ngụy tần đây này.]

[Nhưng sao ông ấy lại không vui? Chẳng lẽ lại có chuyện gì xảy ra? ]

[A đúng rồi, Thái phó đã qua đời.]

Khi nghe hai chữ Thái phó, Chiêu Ninh Đế đột nhiên sáng mắt, đưa tay về phía Cửu Cửu: "Lý Phi, để trẫm ôm Cửu Cửu.”

Có lẽ Cửu Cửu có thể giải thích nghi hoặc trong lòng ông, ông muốn nghe xem tiếng lòng Cửu Cửu về cái chết của Thái phó.

Lý phi liền đem Cửu Cửu đưa đến cho Chiêu Ninh Đế.

Cửu Cửu cảm thấy phụ thân hèn hạ nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng kỳ lạ. Ông ta đang có ý đồ gì đây? 

Chiêu Ninh Đế nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại,nói: "Thái phó đột ngột qua đời, không biết là thọ mệnh đã tận hay là vì nguyên nhân nào khác?"

Cửu cửu nào biết tên cáo già là cố ý nói mấy lời này, nàng thuận miệng ở trong lòng nói thầm.

[Thọ mệnh đã tận!]

[Thái phó chính là chết vào lúc này.]

Khi nghe thấy bốn chữ trên, Chiêu Ninh Đế cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không còn tự trách mình nữa, thậm chí còn hôn Cửu Cửu vài cái.

Cửu Cửu choáng váng.

Lão nam nhân này vậy mà hôn nàng?

Aaaa, nàng không còn trong sạch nữa.

Vui mừng chưa được bao lâu, Chiêu Ninh Đế chợt nhận ra hành động vừa rồi không thích hợp. Ông chưa bao giờ nguyện ý hôn nhi tử của mình, một lòng chỉ muốn hôn nữ nhi, nhưng ông lại không có. Chắc chắn là thiếu con gái đến mức điên rồi, mới có thể hôn tên tiểu tử này. 

Thật là buồn nôn.

Chiêu Ninh Đế vẻ mặt ghét bỏ trả Cửu Cửu cho Lý phi, sau đó nói: "Mau tới đây, ban thưởng.”

“Ban thưởng?"

Không có lý do gì sao lại ban thưởng?

Lý phi cũng bối rối.

[Chẳng lẽ phụ thân hèn hạ cho rằng hôn ta là việc cần được thưởng sao?]

[Aaa, ta không phải kẻ bán mặt, ta không cần ban thưởng. ]

[Nhưng ông ấy là phụ thân, thôi cũng được, tuy rằng có chút ủy khuất nhưng cũng không phải không chấp nhận được.]

Tên tiểu tử này còn dám ủy khuất!

Chiêu Ninh tức giận, lạnh lùng nhìn Cửu Cửu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play