(Trước khi đọc truyện, nếu chưa đọc phần lưu ý phía dưới văn án thì mong mọi người có thể đọc qua rồi tiếp tục đọc truyện. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.)
Cửu Cửu mồ côi cha mẹ đã chết rồi. Chết ở tuổi 13.
Vừa trúng vé số 500 vạn, cuộc sống giàu sang sung túc tưởng chừng đang nằm trong tầm tay. Vậy mà, trên đường về nhà sau khi đổi vé số, một người đàn ông tự sát từ đâu trên trời giáng xuống liền đem cái mạng nhỏ này của nàng theo.
Thật là một cái chết oan uổng.
Sau khi bị lôi đến âm phủ, Cửu Cửu liền bắt đầu khóc nháo. Nàng không biết rốt cuộc mình tạo cái nghiệt gì mà lại chết oan uổng đến thế.
Lúc nhỏ mồ côi không nơi nương tựa liền thôi đi. Sau bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng có ngày trúng số, lại còn không cho nàng sống thêm mấy ngày để hưởng thụ, thật là oan ức quá mà.
Toàn bộ điện Diêm Vương hôm đó đều bị nàng nháo đến gà bay chó sủa.
Diêm Vương vì sự yên ổn của cả điện đã để cho nàng sống thêm một đời, còn đặc biệt chiếu cố cho nàng đầu thai thành công chúa.
Cửu cửu vốn tưởng rằng trở thành công chúa, sẽ giống như những gì trong tiểu thuyết mà nàng xem cái gì mà được hoàng đế kiêu ngạo sủng ái hết mực, sống trong vinh hoa phú quý, một đời tốt đẹp.
Nhưng nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Mẹ ruột nàng không hiểu vì sao bị gán tội thông đồng với địch phản quốc, biếm vào lãnh cung. Nàng cũng từ lãnh cung mà sinh ra, lúc chào đời bên người cũng chỉ có mẫu thân cùng một ma ma đỡ đẻ, đến mặt phụ thân còn chẳng thấy đâu.
Trên nàng còn có tận mười bảy vị ca ca
Hoàng đế vì vậy mà một lòng mong ngóng một tiểu công chúa. Mẫu thân sinh ra nàng, vì đang ở trong lãnh cung không quyền không thế, lo sợ nàng bị người khác đố kị mưu sát, liền dứt khoát để nàng nữ giả nam trang. Thông cáo với bên ngoài là đã hạ sinh một nam hài, gọi là Thập Bát hoàng tử.
Nàng cho rằng chỉ một đời, vậy thì liền sống một đời tùy ý đi!
Mãi đến hai tuổi rưỡi, khi lén chuồn ra khỏi lãnh cung để chơi đùa. Gặp được quận chúa An Dương và Giang Quý phi, nàng mới bừng tỉnh nhận ra mình xuyên sách rồi, đã vậy còn xuyên thành bia đỡ đạn.
"Quả bí đao lùn tịt đó là ai vậy? Sao ta chưa từng nhìn thấy hắn trong cung bao giờ. Nhìn chẳng khác nào một tên tiện nô vậy. Thấy bổn quận chúa rồi sao còn không mau quỳ xuống. Không sợ bổn quận chúa sẽ lấy cái mạng chó của hắn sao.”
Phượng Thải Vi, quận chúa An Dương năm tuổi, đang trèo lên núi giả. Mắt thấy Cửu Cửu thì liền dừng lại chỉ thẳng và mắng.
Giang Quý phi một bên nói: “Trong cung bây giờ loạn thất bát tao* vậy sao, loại người nào cũng có thể tùy ý đi lại, cũng không sợ động chạm người khác, thật là xui xẻo.”
*Loạn thất bát tao: chỉ sự lộn xộn, lung tung, rối loạn như một mớ hỗn độn.
Cửu Cửu nghe những lời quen thuộc này, bỗng dưng như bị sét đánh.
Nàng vậy mà xuyên sách rồi, lại còn xuyên đến cuốn tiểu thuyết [Hoàng hậu thiên tuế] từng đọc qua. Nữ chính không ai khác chính là tiểu hài tử Phượng Thải Vi đứng cách đó không xa.
Vì người phụ thân hèn hạ của nàng không có nhi nnên ông liền nuôi dạy Phượng Thải Vi, con gái của một thành viên hoàng thất, trong cung điện từ khi còn nhỏ. Ông ta yêu thương Phượng Thải Vi như con ruột của mình, còn hứa hôn với Thái tử, mà Thái tử cũng một mực yêu chiều vị hôn thê này.
Mười năm sau, Tây Sở sụp đổ, Phượng Thải Vi lại đến Nam Quốc, từng bước từ một cung quan nhỏ bé trở thành hoàng hậu, cùng hoàng đế Nam Quốc thống nhất thiên hạ.
Phượng Thải Vi đi đâu cũng sẽ được yêu mến.
Đại nữ chủ gian lận cũng thật là thích đáng!
Mà nàng, một công chúa với vai trò bia đỡ đạn. Không những thân phận không rõ ràng, mà hôm nay cũng sẽ bị lão phụ thân mình đánh chết.
Thấy Cửu Cửu phát ngốc, Phượng Thải Vi tức giận nói: "Bí đao lùn, ngươi đang nhìn đi đâu đó? Tên ngươi là gì? Ở cung nào? Nhìn thấy bổn quận chúa sao không mau hành lễ."
Cửu còn đang khiếp sợ khi biết bản thân trở thành một cái pháo hôi, không nghe thấy Phượng Thải Vi nói.
"Sao ngươi dám không trả lời ta? Tin hay không ta sẽ giết ngươi."
Phượng Thải Vi cho rằng Cửu Cửu không coi trọng mình nên mới phớt lờ. Nàng ta bực bội và chống nạnh chạy đến chỗ Cửu Cửu.
Khi nhìn thấy khuôn mặt phấn điêu ngọc trác* thật khiến người khác yêu thích kia, Phượng Thải Vi sờ sờ vào khuôn mặt mũm mĩm của chính mình, nàng ta càng tức giận hơn, liền muốn cào nát mặt Cửu Cửu.
*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người phụ nữ xinh đẹp.
Trong cung này, nàng ta chính là đứa trẻ xinh đẹp được sủng ái nhất, không phải tên tiểu tử này.
Cửu Cửu nhìn thấy Phượng Thải Vi đang vươn móng vuốt hướng về phía mình, liền giậm chân, hung hăng nói: "Ngươi muốn làm gì? Mau tránh ra?"
Vừa dứt lời, Phượng Thải Vi đột nhiên bật khóc, miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
Cửu Cửu còn đang nghi hoặc cho rằng mình quá hung hăng, đem người dọa sợ. Sau đó, nàng nhìn thấy Phượng Thải Vi chạy lướt qua, đến chỗ nam nhân mang áo choàng vàng cách đó không xa, ôm lấy chân hắn.
Nam nhân đó hẳn là phụ thân của nàng Chiêu Ninh Đế.
Trông tầm ba mươi, tướng mạo lạnh lùng, bất nộ tự uy*. Nhưng khi nhìn thấy Phượng Thải Vi, nháy mắt lập tức nở nụ cười, còn cúi xuống đem người ôm lên.
*Bất nộ tự uy: Không giận tự uy là dùng mô tả một người, mặc dù không giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính khí trang nghiêm
Ai bảo ông có hẳn mười tám nhi tử mà không có lấy một con gái!
Trong ba thế hệ hoàng gia hiện tại, bao gồm tất cả các thành viên trong tộc, chỉ có một nữ hài là Phượng Thải Vi.
Hắn không thương Phượng Thải Vi thì thương ai?
“Vi Vi nói cho trẫm biết, sao con lại khóc?” Chiêu Ninh Đế đau lòng, giúp Phượng Thải Vi lau nước mắt.
Phượng Thải Vi nức nở chỉ vào Cửu Cửu đang ở cách đó không xa, nàng ta nghẹn ngào nói: “Hoàng bá, tên tiểu tử đó, hắn đã lấy trộm đồ của con, thậm chí còn muốn cào vào mặt con nữa. Người phải làm chủ cho Vi Vi?”
[Dám phớt lờ ta, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá.]
Cửu Cửu: "..."
Mở miệng liền nói dối. Thật khiến Cửu Cửu không nói nên lời.
"Cái gì?" Chiêu Ninh Đế tức giận, nhìn Phúc An ở phía sau: "Mau bắt tên tiểu tử đó cho trẫm? Hắn dám ức hiếp Vi Vi, xem trẫm có giết nó không."
Cửu Cửu bị mấy tên thái giám thô lỗ xách tới quỳ trước mặt Chiêu Ninh Đế.
Chiêu Ninh Đế bảo vệ Phượng Thải Vi ở phía sau, rồi ngồi xổm xuống nhìn Cửu Cửu trước mặt. Bàn tay to lớn thô ráp của hắn không thương tiếc nhéo cằm nàng.
[A a a, tên bạo quân này muốn giết ta sao? Người là phụ hoàng của ta đó, là phụ hoàng đó.]
[Tục ngữ có câu, hổ dữ không ăn thịt con!]
Nghe được những ý nghĩ này, Triệu Ninh Đế nghi hoặc nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn Cửu Cửu.
Không ai lên tiếng, vậy thì chính là tên nhóc trước mặt này.
Nhưng nhìn thấy môi hắn không hề động đậy, chẳng lẽ là tiếng lòng?
Ông vậy mà có thể nghe được tiếng lòng của tên nhóc này.
Những người khác hình như không thể nghe thấy nó.
Chiêu Ninh Đế rút tay lại, nhìn Cửu Cửu một cách khó tin, sau đó thấp giọng ra lệnh cho Phúc An kiểm tra xem tên này là ai? Tại sao ông lại trở thành phụ hoàng của nó rồi? Ông có đứa con này khi nào chứ? Tại sao ông chưa bao giờ nhìn thấy nó?
Phúc An đi kiểm tra và quay trở lại ngay lập tức, ông nói nhỏ: "Bẩm bệ hạ, đây là hoàng tử được sinh ra bởi Lý Phi ở lãnh cung, là Thập bát hoàng tử."
"Ha". Còn tưởng là ai chứ!
Chiêu Ninh Đế phất tay: "Người đâu, mau kéo thằng nhóc này xuống, đánh chết nó."
Một đứa con trai thôi mà, hắn không thiếu.
Thập bát hoàng tử này chính là do phi tử mà hắn ghét nhất sinh ra, người phụ nữ đó dám thông đồng với địch phản quốc. Huyết mạch của cô ta đang chảy trên người tên nhóc này. Hắn sống hay chết ông cũng chẳng quan tâm.
Nếu nó đã dám xúc phạm đến tiểu cô nương mà cả hoàng thất yêu quý nhất, vậy liền giết nó đi.
Cửu Cửu còn chưa có cơ hội giải thích, liền bị thị vệ nắm bả vai kéo xuống.
[Cái đồ bạo quân, hắn vậy mà thực sự muốn giết ta, Phượng Thải Vi thì có cái gì tốt. Một đứa trẻ nói dối quen miệng như thế, một chút cũng không trung thực tí nào.]
[Ta lấy trộm đồ khi nào? Xung quanh có nhiều người như vậy, ta có thể trộm được sao? Ta không có ăn trộm. Ngược lại, nàng ta thấy ta lớn lên trông đẹp mắt còn muốn cào nát khuôn mặt này đó.]
[Đã nói bậy rồi còn nặn ra mấy giọt nước mắt, lại giả vờ đau khổ đáng thương, không ngờ có người thực sự tin, hơn nữa người đó còn là đương kim hoàng đế, thật là nực cười mà!]
[Khó trách mười năm sau Tây Sở lại diệt vong, có một tên bạo quân không phân biệt trắng đen thế này, kéo dài hơi tàn mười năm đã là trời cao rủ lòng thương xót rồi.]