“Đều lại đây ngồi đi.”

Mọi người tiến lại ngồi vào chiếc bàn bát tiên duy nhất trong phòng.

Chiêu Ninh Đế vốn muốn hỏi Cửu Cửu vì sao lại có thể đoán trước được chuyện cây cầu kia. Tiểu tử này rốt cuộc là tiên nhân hay yêu nghiệt?

Nhưng ngẫm lại, nếu hỏi những điều này, vậy có lẽ hắn sẽ bị mọi người đối xử như một kẻ quái dị. Trong lòng không còn nói ra những chuyện kia một cách vô tư như bây giờ, vậy thì ông cũng không nghe ngóng được sự tình nữa.

Thôi, không hỏi.

Dù sao tiểu tử này cũng không làm gì có hại cho Tây Sở, còn có thể vào thời khắc mấu chốt nhắc nhở ông.

Ông không cần thiết biết nhiều làm gì, chỉ cần sau này cố gắng chú ý lời nhắc nhở của Cửu Cửu, nỗ lực quản tốt chuyện triều chính là được.

Nhưng Cửu Cửu lần này đã có công cứu giá, tất  nhiên phải ban thưởng: “Lý phi, mấy ngày gần đây trẫm thường nghĩ tới sự việc nàng thông đồng với kẻ địch phản quốc, trẫm cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy. Trẫm sẵn sàng tra lại án này. Về phần nàng, nàng đã nuôi dạy Thập bát hoàng tử rất tốt, vậy nên dọn ra khỏi lãnh cung đi."

[A a a. Phụ thân hèn hạ cuối cùng cũng moi ra được chút lương tâm, nguyện ý điều tra lại chuyện năm đó rồi.]

[Xin người cứ tiếp tục giữ lương tâm như vậy đi, không chừng con sẽ thích người đó.]

Chiêu Ninh Đế trong lòng nói: [Tiểu quỷ, trẫm cần người thích à? Khắp thiên hạ ai cũng đều thích trẫm, trẫm không thiếu một tên nhóc như ngươi.]

[Ai, phụ thân hèn hạ chắc chắn không cần ta thích.]

[Nghĩ gì vậy chứ?]

Cửu Cửu trong lòng thầm nghĩ.

Giọng có chút buồn bực.

"..." Chiêu Ninh Đế đột nhiên cảm thấy hổ thẹn khi nghe mấy lời này.

"Bệ hạ, Ngự Thư Phòng bên kia lại có người tới thúc giục, nói có việc gấp." Phúc An vội vàng bẩm báo.

"Ta hiện tại liền đi. Phúc An, ban thưởng Thu Thủy cung cho Lý phi cùng Thập Bát. Ngươi đích thân phụ trách giúp họ chuyển đồ, sau đó đến khố phòng của ta chọn cho họ một ít đồ vật. Nhớ kỹ, chọn lấy mấy món đồ tốt nhất.

Phúc An: "..."

Thu Thủy cung có vị trí tốt nhất trong hoàng cung này. Lần trước Giang Quý phi xin hoàng thượng cũng không đưa, vậy mà nay lại cho cho Lý phi?

Chẳng lẽ hoàng thượng vì công cứu giá của Thập bát hoàng tử mà đổi tính?

Bắt đầu sủng ái Thập bát hoàng tử cùng Lý phi nương nương?

Dù sao thì Lý phi xinh đẹp như vậy, Thập bát hoàng tử do nàng sinh ra lại hoạt bát đáng yêu, hoàng thượng nhìn thấy nàng có thể không thích sao.

Phúc An gật đầu cười: “Vâng, thưa bệ hạ.”

[Để ta ngẫm lại một chút, rốt cuộc là có việc gì gấp?] Cửu Cửu nhìn bóng lưng Chiêu Ninh Đế rời đi, ôm cằm nghĩ thầm: [Không tốt, là chuyện lớn."]

Sau khi Chiêu Ninh Đế nghe thấy, ông đột nhiên bất động.

[Phụ thân hèn hạ bây giờ hẳn là đi nghị luận về tình hình chiến sự ở tiền tuyến.]

Triệu Ninh Đế: "..."

Đúng, đúng, đúng.

Chẳng lẽ tên tiểu tử thúi này có lời nhắc nhở nào đó.

Chiêu Ninh Đế vểnh tai lên nghe.

Lý phi đang đi theo thấy Hoàng thượng đột nhiên dừng lại, bối rối hỏi: "Bệ hạ, ngài không phải đang vội sao? Sao lại không đi nữa?"

Chẵng lẽ là mắc đi đại tiện.

Dù sao thì con người cũng có ba nhu cầu cấp thiết mà.

"Trẫm hơi khát. Để trẫm uống một tách trà rồi lại đi."

Phúc An: Vừa rồi ở Ngự Hoa Viên không phải đã uống rất nhiều trà sao. Đáng lý ra hoàng thượng sẽ không khát!

Lý phi đích thân rót trà: “Bệ hạ, mời người.”

Chiêu Ninh Đế một bên dùng trà, một bên lắng nghe tiếng lòng của Cửu Cửu.

[Sách nói rằng trong chiến sự sắp tới, Tây Sở ta không chỉ bại mà còn mất đi ba vạn binh lính, tổn thất vô cùng nặng nề. Phụ thân hèn hạ còn phải cắt đất bồi thường, đúng là thảm thật.]

Thua sao.

Ba vạn binh sĩ chết.

Phải biết rằng Tây Sở chỉ có tổng cộng mười vạn quân, cùng lúc mất đi ba vạn quân, nguyên khí của Tây Sở sẽ tổn thương nặng nề đến mức nào.

Nếu các quốc gia xung quanh nhân cơ hội tấn công lần nữa, Tây Sở xem như xong.

Chiêu Ninh Đế hoảng hốt, chân cũng mềm nhũn ra.

Ông nhất định phải biết được nguyên nhân bại trận.

Nếu biết nguyên nhân, hẳn có thể xoay chuyển tình thế.

Chiêu Ninh Đế dùng xong trà, vẫn không chịu quay về. Lý phi cau màu hỏi: " Hoàng thượng vẫn còn khát sao? Để thần thiếp châm trà cho người." 

Thật ra nàng vốn muốn đem tiếng lòng của Cửu Cửu nói với Hoàng thượng, khiến ông chú trọng trận chiến này, nhưng hậu cung không được phép can thiệp vào chuyện triều chính, nàng chắc chắn sẽ chết nếu dám mở miệng.

Cũng chỉ có thể giữ im lặng.

“Không khát.” Chiêu Ninh đế nói: “Không, khát.”

Lý phi: “…” Rốt cuộc là khát hay không?

“Thêm trà đi.”

“Vâng.” Lý phi thêm trà vào.

Chiêu Ninh Đế cầm tách trà trong tay nhìn Cửu Cửu, nhưng tiểu tử này lại không suy nghĩ nữa mà leo lên giường ngủ.

Hôm nay lăn lộn một ngày, Cửu Cửu suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ hai tuổi rưỡi, mệt mỏi đến mức không trụ được nữa.

Chiêu Ninh Đế: “…”

Tiểu tử thúi, ngươi không thể ngủ lúc này!

Phụ hoàng ngươi có nguy cơ mất nước, vô cùng nguy cấp! Ta đã gấp tới mức bốc khói, ngươi thế này còn có thể đi ngủ được sao.

Chiêu Ninh Đế vội vàng đi theo đến bên giường Cửu Cửu lay nàng: "Tiểu tử thúi, mau tiếp tục?" Tiếp tục suy nghĩ về chuyện vừa rồi.

"Ngủ ngủ."

Cửu Cửu dụi mắt không dậy được.

Lý phi thấy vậy liền nóng nảy: "Bệ hạ, ngài đang làm gì vậy? Cho dù không thích Cửu Cửu, cũng không thể làm như vậy với Cửu Cửu."

"Trẫm không có không thích hắn."

"Hoàng thượng, ngài không phải có việc gấp sao?" Sao ngài còn không đi? Mau để Cửu Cửu đi ngủ.

“Trẫm có việc gấp…” Chiêu Ninh Đế đột nhiên nghiêm túc nói: “Từ khi Thập bát hoàng tử sinh ra ta đã không ở cùng chăm sóc. Đêm nay ta cùng hắn ngủ.”

Phúc An: “…”

Lý phi: “…"

Cùng Cửu Cửu ngủ?

Mau, mau để họ nhìn xem có phải mặt trời đang mọc đằng Tây không?

Chiêu Ninh Đế đã chưa từng ngủ chung với bất kỳ hoàng tử nào của mình, chưa kể đến bây giờ họ vẫn còn đang ở trong lãnh cung.

Điều này khiến Lý phi và Cửu Cửu đều khiếp sợ.

Lý phi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nàng cảm giác được Hoàng thượng đang có âm mưu, nhưng lại không biết đó là gì.

Chiêu Ninh Đế xua tay: "Lý phi, nàng cứ đi làm việc của mình đi. Trẫm sẽ chăm sóc Cửu Cửu thật tốt." 

Mặc dù không tình nguyện nhưng nàng cũng không thể không tuân theo "…Vâng, thưa bệ hạ."     

Chiêu Ninh Đế cùng Cửu Cửu ở lãnh cung ngủ một đêm, chờ hừng đông Cửu Cửu tỉnh giấc. Ngơ ngác nhìn phụ thân hèn hạ, vì sao lại ở trên giường nàng.

Ngay lập tức liền nghe thấy phụ thân hèn hạ nói: "Ai, Cửu Cửu của trẫm, Tây Sở của chúng ta sắp bại trận, ta phải làm sao đây?" 

Cửu Cửu nửa tỉnh nửa mê, không nghe rõ, dụi dụi đôi mắt, ngái ngủ hỏi: "Chơi ném tuyết? Đánh gậy tuyết kiểu gì vậy?”     

Cửu Cửu thập phần khó hiểu.  

[Bây giờ không phải là mùa xuân sao? Mùa xuân ấm áp hoa nở, tuyết ở đâu ra?]

[Có bị ngốc không vậy?]     

"Là bại trận"     

[Bại trận à!]     

[Hẳn là mật thám Nam quốc, đánh cắp tin tức quân sự quan trọng, bẩm báo cho Nam quốc, dẫn đến thất bại của Tây Sở.]     

Mật thám?     

Đó là ai?     

Chiêu Ninh Đế từng bước dẫn dắt: "Không biết liệu có âm mưu đánh cắp thông tin quân sự tinh vi nào không? Khiến cho quân ta thất bại."     

[Đúng thật là có, còn không phải Ngụy tần sao.]     

[Giả vờ có thai, suốt ngày chạy đến thư phòng của phụ thân hèn hạ, đánh cắp thông tin quân sự, dẫn đến thất bại ở tiền tuyến.]     

[Nếu làm ra tình báo quân sự giả rồi để cho bà ta đánh cắp, Tây Sở có thể chuyển từ thế bị động sang chủ động, đánh bại Nam Quốc.] 

Chiêu Ninh Đế trong lòng cảm thán: Ý kiến ​​hay, tiểu tử này thật thông minh, ta vậy mà lại bốc đồng, muốn trực tiếp giết chết Ngụy tần, không nghĩ tới việc lợi dụng nàng ta để đánh bại Nam quốc.

"Được rồi Cửu Cửu trẫm đi trước đây, ngươi cứ tiếp tục ngủ!"     

Chiêu Ninh Đế nhanh chóng đi xử lý chuyện mật thám.     

Cửu Cửu bối rối: “…”     

Vừa rồi lời phụ thân hèn hạ nói với nàng là có ý gì?    

Đã chuẩn bị sẵn sàng để nàng ăn cám nuốt rau sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play