Khi hoàng đế và Cửu Cửu tách ra, ông hiển nhiên đã nghe được tiếng lòng của Cửu Cửu, nên bây giờ, trên đường quay về Ngự Thư Phòng, khi đi đến hồ bên cạnh Ngự Hoa Viên liền dừng bước.
Ông nhìn mặt hồ yên ắng, lặng lẽ suy nghĩ những lời lúc nãy.
Tiểu tử thúi đó nói Tây Sở sụp đổ trong mười năm tới, đây chuyện lớn, hắn thà tin còn hơn không, nên tạm thời có thể nghe một chút.
Nhưng nó còn nói, một lát nữa chân ông sẽ gãy.
Liệu tên tiểu tử đó thật sự có thể biết được chuyện sẽ xảy ra trong tương lai?
Điều này nghe thực sự có chút tà môn.
Ông thật không thể tưởng tượng được, quả thật có chút khó tin.
Phúc An cũng trở lại thấy Chiêu Ninh Đế đang đi đến bên hồ nhưng chưa qua cầu. Làm hắn nhớ lại lời của Thập Bát hoàng tử.
Là người thân cận của hoàng đế, hắn biết phải cẩn thận trong mọi việc, đặc biệt là khi xảy ra tai nạn cá nhân. Thà đề phòng còn hơn không phòng.
“Bệ hạ, không bằng chúng ta uống một chén trà rồi hẵn đi tiếp.”
Phúc An lo lắng không có chuyện gì phát sinh nên không trực tiếp nói là do Thập bát hoàng tử truyền lời, mà lặng lẽ tìm lý do ngăn cản Chiêu Ninh Đế tiếp tục đi về phía trước.
Nếu chuyện đó thực sự xảy ra, hắn liền sẽ nhắc lại.
Chiêu Ninh Đế tất nhiên nhìn thấy dụng ý của Phúc An, cũng có thể đoán được tiểu tử thúi đó chắc chắn đã nhắc nhở để Phúc An ngăn cản.
Ông còn cho rằng tên nhóc đó hận ông đến mức không muốn cảnh báo bất cứ điều gì.
Xem ra vẫn còn chút lương tâm.
Cũng không vô dụng.
Chiêu Ninh Đế mỉm cười.
Phúc An nhìn thấy, trong lòng rất ngạc nhiên. Hắn hầu hạ Hoàng thượng cùng người lớn lên. Biết rõ người không thích cười, cũng hiếm khi cười. Chỉ ngoại trừ lúc gặp quận chúa Vi Vi.
"Bệ hạ, ngài thế mà lại đang cười? Ngài có chuyện gì vui vẻ a?"
Chiêu Ninh Đế không trả lời, mà nói: "Thưởng trà, trẫm uống một tách trà rồi lại đi tiếp."
Ông muốn nhìn xem, cầu rốt cuộc có sập hay không.
Lưu cô cô, chưởng sự Ngự Thư Phòng, vội vã đến tìm Chiêu Ninh đế: "Bệ hạ, Thái phó và một vài đại thần chẳng thấy ngài đâu, đang chờ gặp ngài ở Ngự Thư Phòng. Tất cả họ đều nói có việc khẩn cấp."
Chiêu Ninh Đế không đáp lại, trà đã được dâng lên. Ông còn đang dùng trà. Sau khi uống xong chỉ vừa đứng dậy một tiếng ầm vang lên phát ra từ cây cầu ở giữa hồ truyền tới cách đó không xa.
Cây cầu bị sập bất ngờ, còn sập rất nghiêm trọng. Nhiều mảnh gỗ rơi xuống hồ, toàn bộ cây cầu bị phá hủy.
Chiêu Ninh Đế hoảng hốt, không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu vừa rồi ông ở trên đó.
Nghĩ đến việc tiếng lòng của tiểu tử đó quả không sai, cầu sập như thế này, dù không chết thì chân cũng sẽ bị gãy. Kế tiếp ông sẽ nằm trên giường, không thể làm được gì. Để cho đám người các nước láng giềng, chẳng khác nào hổ rình mồi, đem ông ra chê cười.
Dưới sự tức giận, sức khỏe của ông sẽ ngày càng tệ hơn.
Mà Tây Sở này, nếu không có ông cai quản, khác nào rồng mất đầu, giống như một mảnh cát rời sớm muộn gì cũng sẽ tan rã.
Xem ra tiểu tử này không hề nói nhảm, hắn thật sự có năng lực đặc biệt có thể đoán trước tương lai.
Ông ta thật sự có nguy cơ mất nước.
Chiêu Ninh Đế nghĩ đến đây, liền khiếp vía, ông không dám nghĩ đến việc Tây Sở bị đánh mất trong tay mình. Bá tánh sẽ chửi rủa, oán hận, nhục nhã ông như thế nào? Đời sau sẽ nhìn ông như thế nào?
Phúc An mang theo sợ hãi nói: "May mắn không có chuyện đó xảy ra, nếu không hậu quả thật khó lường!"
"Đều nhờ có Thập Bát hoàng tử nhắc nhở!"
Chiêu Ninh Đế trầm mặc một lúc lâu nói với chưởng sự bên cạnh: "Lưu cô cô, giúp trẫm xử lý những người ở đó, đều đem bọn họ đuổi đi, giữ lại một mình Thái phó. Trẫm lập tức đi qua."
Thấy Chiêu Ninh Đế đi về hướng ngược lại, Phúc An cũng theo sau, Lưu cô cô vội hỏi: "Hoàng thượng, ngài đây là đi nơi nào?"
.
Lãnh cung
Lý phi run rẩy khi biết Cửu Cửu trèo ra từ lỗ chó phía sau lãnh cung lẻn ra ngoài còn chơi, còn gặp Hoàng thượng và Giang Quý phi đáng sợ kia, thật khiến nàng vô cùng hoảng sợ.
Nàng vội vàng đi tới chỗ củ cải nhỏ, khóc lóc nói: "Cửu Cửu, để mẫu thân nhìn ngươi một chút, ngươi không sao chứ?"
Lý phi sợ đến mức rơi lệ đầy mặt, miệng còn lẩm bẩm: "Trước đây, ca ca của con, Thập Tam hoàng tử, trốn ra ngoài một chuyến liền gặp chuyện bị tống vào Chiếu ngục*, đến nay vẫn còn bị giam cầm, cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời."
*Chiếu ngục: nơi phạm quan do thiên tử ban chiếu giam giữ bị nhốt lại, trừ khi được chính thiên tử đặc xá thì không còn cơ hội để ra ngoài.
"Ta không gặp lại hắn được nữa, Cửu Cửu, mẫu thân chỉ có con, con không được xảy ra chuyện gì đâu!"
Lý phi ôm Cửu Cửu, khóc rất lâu. Cửu Cửu vươn bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm ra, lúng túng lau nước mắt trên mặt Lý phi: “Mẫu thân không khóc, không khóc. Đợi Cửu Cửu lớn lên, con chiếu cố người thật tốt để người trải qua những ngày tháng tốt đẹp.”
Còn người ca ca kia, cũng là bị oan uổng. Sau này nhất định sẽ có cơ hội để cứu ca ca.
Nàng sẽ xem xét thời cơ thích hợp, đem ca ca cứu ra.
Hiện tại thời cơ chưa đến, cũng không có biện pháp nào.
Phải đợi người đó hồi cung.
“Được rồi Cửu Cửu, chỉ cần ngươi bình an vô sự là mẫu thân vui vẻ rồi, ta không quan tâm ngày tháng tốt đẹp hay không tốt đẹp.”
“Mẫu thân.”
Cửu Cửu nhào vào trong ngực Lý phi.
[Mẫu thân thực sự rất tốt bụng lại ôn nhu, chưa bao giờ trách móc Cửu Cửu.]
[Đáng tiếc là tên phụ thân hèn hạ kia lại bị mù.]
Từ lúc Cửu Cửu ra đời, Lý phi luôn có thể nghe được tiếng lòng của Cửu Cửu, cho nên điều này cũng không có gì ngạc nhiên, nàng chỉ là trìu mến lắc đầu: "Ngươi cái tên tiểu tử này." Còn vì nàng mà bất bình.
"Nương nương, hoàng thượng tới!” Tiểu nha đầu Thu Sương của Lý phi vội vàng tới bẩm báo.
Nghe được lời này, nàng choáng váng, có cảm giác như sắp đối mặt với kẻ thù đáng gờm.
Bởi vì lần cuối cùng Chiêu Ninh Đế đến gặp nàng là ba năm trước, khi đó nàng đang mang thai, mỗi ngày đều mong ngóng hoàng thượng đến thăm. Đáng tiếc, hoàng thượng trăm công nghìn việc, không thường xuyên lui đến. Có lẽ là vì cáo buộc về việc thông đồng với địch.
Nàng căn bản không có thông đồng phản quốc.
Nàng thực sự không hiểu tại sao tội danh lớn như vậy lại bị đổ lên đầu mình?
Bởi vì điều này, lòng nàng luôn sợ hãi việc nhìn thấy hoàng đế.
Đúng lúc này, Chiêu Ninh Đế đột nhiên đi tới, Lý phi hai chân yếu ớt, trên mặt không còn huyết sắc: "Cửu Cửu? Hay là chúng ta trốn đi? Con có thể... Phụ hoàng nhìn thấy chúng ta hẳn là không cao hứng."
"Mẫu thân đừng sợ, không sao đâu." Cửu Cửu biết rõ vì sao Chiêu Ninh hoàng đế lại đến: "Không cần trốn, phụ hoàng hẳn là tới đưa chúng ta đi ra ngoài."
"Đứa nhỏ này, con đang đùa cái gì vậy?" Lý phi thở dài.
“Thật sự.”
Lý phi lắc đầu: “Đừng mơ nữa, sợ rằng chúng ta sẽ bị nhốt ở đây cả đời.”
Dứt lời, Chiêu Ninh Đế tới, hắn cùng một đám người phía sau xông vào Lý phi. Căn phòng đơn sơ, ngập trong bóng tối.
Lý phi đem Cửu Cửu bảo vệ ở phía sau, thân thể run rẩy hành lễ: "Thần thiếp tham... tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Chiêu Ninh Đế nhìn nữ nhân trước mặt mặc dù là thường phục, nhưng khoác lên người nàng ấy vẫn xinh đẹp như vậy, thanh thủy xuất phù dung*. Thời gian trôi qua không một chút tổn hại đến vẻ đẹp đó mà còn tạo ra một nét duyên dáng riêng.
• Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức (Lý Bạch - Luận thi): Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công. Nói lên vẻ đẹp tự nhiên, chất phác không cần điêu khắc, trang sức tô điểm.
Hoàn toàn khác biệt với những người phụ nữ trong hậu cung suốt ngày ăn mặc rực rỡ, trang sức lấp lánh.
Chiêu Ninh Đế trong lòng có một cảm giác đặc biệt.
Ông đưa tay đỡ Lý phi đứng dậy.
Lý phi thụ sủng nhược kinh* đến mức không dám nắm lấy tay ông.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.
Chiêu Ninh Đế chủ động nắm tay Lý phi, đỡ người đứng dậy, còn đặc biệt liếc mắt nhìn Cửu Cửu ở phía sau.