Tây Sở mười năm sau diệt vong?
Chiêu Ninh Đế liền bị lời này hung hăng đánh vào đầu.
Thân là Hoàng đế, đây chính là điều cấm kỵ nhất.
Không cần biết những gì tên tiểu tử đó nói có phải là sự thật hay không, nhưng nó thực sự làm trái tim bình tĩnh của ông đột nhiên trở nên khẩn trương.
Ông nhìn thị vệ đang kéo Cửu Cửu đi: "Chờ một chút." Ông quay sang hỏi Phượng Thải Vi: "Vi Vi, nói cho hoàng bá biết, hắn đã trộm cái gì của con."
Nếu hắn thực sự trộm, ông liền giết.
Phượng Thải Vi bị hỏi liền nghẹn họng, tên tiểu tử này rốt cuộc cũng chẳng trộm cái gì của nàng ta. Vừa rồi nàng ta cũng không kịp ném thứ gì đi, đều là nàng ta nóng vội mà nói bậy."
Lúc trước mọi lần nàng tố cáo, hoàng bá liền không nói hai lời mà đem người đi giết, sao bây giờ lại hỏi nhiều vậy?
Phượng Thải Vi bối rối, lấy chiếc vòng vàng từ tay vòng ra sau lưng rồi ném nó đi, sau đó liền dụi mắt và khóc: "Hoàng bá, hắn đã lấy trộm chiếc vòng vàng." Sau đó liền nhìn ta và hỏi: " Lúc ta truy hỏi hắn liền ném đi đâu rồi?"
Phượng Thải Vi chỉ chỉ vào phía sau cách đó không xa.
Chiếc vòng vàng vừa mới tháo ra khỏi tay nàng ta đang nằm lặng lẽ trên bãi cỏ phía sau, dưới ánh mặt trời, kim quang lấp lánh, liếc mắt một cái là có thể thấy được.
Chiêu Ninh Đế cau mày nhìn vào chiếc vòng.
Cửu Cửu nhìn hành động của Phượng Thải Vi, trong lòng cười lạnh.
[Ha, cái vòng tay vàng bị hỏng kia, còn hiếm lạ gì? Rõ ràng là ngươi tự mình ném nó đi.]
[Hơn nữa, ném chỗ nào không ném, lại đem ném ra sau lưng. Chỉ cần là người mắt sáng thì đều nhìn ra được điều không ổn, ngoại trừ một số người có mắt như mù mới nhìn không ra.]
Chiêu Ninh Đế: "..."
Ông cảm thấy mình đang bị châm chọc.
"Vi Vi, lâu nay trẫm luôn yêu thương ngươi, ngươi muốn cái gì liền cho ngươi cái đó. Nhưng ngươi thì sao? Đối mặt với trẫm, ngươi còn dám nói dối, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc sao?" Chiêu Ninh Đế vô cùng tức giận, "Vòng tay kia rõ ràng là ngươi tự mình ném đi."
Mắt ông cũng không mù.
Trên khuôn mặt mũm mĩm của Phượng Thải Vi hiện lên sự sợ hãi, liền vội vàng lấp liếm: "Hoàng bá, Vi Vi thật sự không có!"
"Ngươi còn nói dối." Chiêu Ninh Đế nổi giận: "Chẳng lẽ ngươi muốn trẫm đích thân đem lính canh gần đây đến tra hỏi, ngươi mới nói thật sao?"
Phượng Thải Vi nào dám để Chiêu Ninh Đế cho gọi lính canh đến. Nàng ta vội quỳ xuống và nhận sai: "Vi Vi sai rồi."
Chiêu Ninh Đế ra lệnh: “Người tới, đem quận chúa An Dương đưa đến cung Thái Hậu. Thái Hậu mặc dù đã rời cung cầu phúc, nhưng bên đó vẫn còn người ở. Người của Thái Hậu sẽ phụ trách dạy bảo nàng, khi nào giáo dưỡng tốt lên, không còn nói dối nữa mới được đưa về bên người Giang Quý phi.”
Ai cũng biết những cung nhân bên cạnh Thái hậu nổi tiếng là khắc nghiệt và không nể mặt ai cả. Cách họ dạy bảo các hoàng tử và hoàng tôn với cung nữ chẳng có gì khác biệt, vô cùng nghiêm khắc, động một chút liền đánh mắng.
Điều Phượng Thải Vi sợ nhất là những người xung quanh vị tổ mẫu này.
Vừa nghe Chiêu Ninh Đế nói sẽ đưa nàng đến cung Thái hậu, nàng liền bật khóc, cố gắng khiến ông mềm lòng mà thu hồi mệnh lệnh.
Nhưng dù đã khóc hơn nửa ngày, cổ họng cũng sắp khô mà Chiêu Ninh Đế, người luôn thương yêu và không bao giờ để nàng khóc, luôn đáp ứng những yêu cầu của nàng lại lạnh lùng không nghe thấy và để thái giám đưa nàng ta đi.
“A di, mau cứu Vi Vi.”
Phượng Thải Vi nhìn Giang Quý phi cầu cứu.
Giang Quý phi cũng đang sốt ruột, Vi Vi chính bảo bối của nàng. Nếu Vi Vi bị đưa đi, hoàng đế trong một khoảng thời gian sẽ không đến cung của nàng nữa.
"Bệ hạ, Vi Vi là đứa nhỏ mà ngài yêu thích nhất phải không? Ngài nỡ nhẫn tâm để Vi Vi chịu khổ sao? Cứ tạm tha cho Vi Vi lần này đi."
“Câm miệng.” Chiêu Ninh Đế không vui nhìn Giang Quý phi. “Đều tại nàng, nàng là người không không dạy bảo Vi Vi tốt. Làm cho tiểu cô nương mới năm tuổi đã bắt đầu nói dối, sau này trưởng thành thì còn ra sao nữa?”
"Từ hôm nay trở đi, trẫm cấm túc nàng ở trong cung của mình, tự bản thân kiểm điểm. Khi nào nàng nhận ra lỗi lầm của mình mới được ra ngoài. Mau lui xuống đi."
Giang Quý Phi và Phượng Thải Vi đều bị đưa đi, mọi chuyện cuối cùng đã dừng lại.
Chiêu Ninh đế phun ra một ngụm trọc khí*, nhìn về phía Cửu Cửu, đôi mắt sâu thẳm và u ám đến mức khó có thể nhìn ra ông ấy đang nghĩ gì.
*Trọc khí(trược khí): chất khí dơ bẩn, khó chịu nặng nề.
Lòng Cửu Cửu run rẩy.
[Tại sao tên bạo quân này lại nhìn ta một cách kỳ quái như vậy?]
[Không phải sự thật đã sáng tỏ rồi hay sao? Ta không trộm bất cứ thứ gì cũng chẳng bắt giữ ai.]
[Ông ta còn định giết người nữa à? Trong sách đã viết hôm nay ta sẽ bị đánh chết, ta không muốn bị đánh chết đâu, Cửu Cửu sợ đau.]
Chiêu Ninh Đế kỳ thực đang nhìn bộ dáng của Cửu Cửu, tiểu tử này vừa mới nói Vi Vi ghen tị hắn lớn lên xinh đẹp, muốn cào nát mặt hắn.
Ông muốn nhìn kỹ hơn, tiểu tử này đẹp đến mức nào?
Quả thực nhìn rất ngoan, phấn điêu ngọc trác, đẹp hơn mười bảy vị ca ca của hắn nhiều, đặc biệt là đôi mắt tựa như biết nói, trong veo như nước.
Cũng không biết đi đâu nghịch ngợm, từ đầu tới chân một thân bụi bặm.
Thật là một tiểu tử thúi.
Nếu là một tiểu cô nương, khẳng định đáng yêu, sạch sẽ, khiến người khác yêu thích không buông.
Chiêu Ninh Đế thở dài tiếc nuối.
Nhưng hắn thấy tiểu tử này bộ dáng không tồi, tâm tình cũng rất tốt, liền yêu cầu Phúc An đưa hắn về, nếu không lại khó xử.
Cửu Cửu nhìn thấy bạo quân không dùng gậy đánh nàng, còn phái người đưa nàng trở về, cũng xem như là người hiểu lý lẽ, trong lòng lại chợt nghĩ đến.
[Nếu phụ thân hèn hạ của ta anh minh thần võ như vậy, không bị kẻ xấu che mắt, cẩn thận điều tra hành vi phản quốc và thông đồng với địch của mẫu thân, thì mẫu thân ta cũng không bị giam trong lãnh cung.]
[Mẫu thân chưa bao giờ thông đồng với địch phản quốc.]
[Kể từ khi được sinh ra, mẫu thân đã nói với ta rằng nàng cùng gia tộc mình đều bị oan uổng. Đến tột cùng cũng không biết ai đã hãm hại nàng.]
[Mẫu thân thật sự quá đáng thương, nhưng phụ thân hèn hạ lại không biết, quả thật là đế vương vô tình!]
[Nhưng phụ thân hèn hạ cũng chẳng tốt được bao lâu. Lát nữa chờ ông ta đi lên cây cầu giữa hồ thì cầu liền sập, té ngã gãy chân thôi.]
[Trong sách miêu tả đoạn này cũng thật kỹ, bởi vì từ đây Tây Sở bắt đầu sa sút khi ông ấy đứng dậy không nổi.]
[Sau khi phụ thân hèn hạ bị gãy chân, sứ thần từ các nước xung quanh đến thăm. Nói là thăm nhưng thực chất đều đến để xem trò cười của nhà vua. Khiến ông ấy tức giận đến mức nôn ra rất nhiều máu. Mỗi ngày đều buồn bực không vui.]
[Kết quả là sức khỏe của ông ngày càng xấu hơn. Cuối cùng tệ đến mức không thể rời giường, đến cả việc vặt của triều đình cũng không giải quyết được.]
Cửu Cửu còn muốn nhắc nhở một câu, nhưng nàng chỉ mới hai tuổi rưỡi nói còn chưa rõ ràng, nếu cố gắng ngăn cản thì sẽ bị coi là một kẻ điên, đến mẫu thân cũng sẽ bị liên lụy.
Vậy thôi, không nói nữa.
Dù sao phụ thân hèn hạ vẫn luôn mặc kệ không quan tâm nàng và mẫu thân, vậy nàng quản ông ta làm gì?
Yêu đến chết.*
*Nguyên văn - 爱死死(Ài sǐ sǐ): có hai nghĩa là yêu sâu sắc hoặc không còn yêu nữa. Trong trường hợp này có nghĩa “không còn yêu nữa”, nó có thể đồng nghĩa với việc kết thúc một mối quan hệ. (Nguồn: Baidu)
Cửu Cửu lắc đầu, đi theo Phúc An trở về lãnh cung.
Nhưng đi được vài bước, Cửu Cửu lại cảm thấy bất an. Nhìn thấy sắp đến Lãnh Cung, Cửu Cửu nói: “Công công, không cần tiễn ta đâu, ngươi trở về đi?”
"Một lát liền nhắc...". 'Nghi' Lời nói vừa đến miệng, Cửu Cửu đúng lúc dừng lại.
Mẫu thân từng nói họa từ miệng mà ra.
Nàng không được nói những điều vô nghĩa.
Nàng vội sửa lời: “Một lát nữa nhắc phụ hoàng ta lúc ra hồ cạnh Ngự Hoa Viên, đợi một tách trà rồi hẳn qua cầu giữa hồ.”