Biểu Muội Dùng Thực Lực Giả Thần Giả Quỷ Để Trở Thành Quốc Sư

Chương 11


2 tháng

trướctiếp

Ban ngày là một ngày nắng đẹp, nhưng buổi tối lại bắt đầu có gió và mưa.

Trong Hầu phủ, Viện Ngọc Huy.

Phồn Diệp thêm một muỗng hương thảo vào lò hương bằng bạc, hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa, xua đi mùi thuốc đắng ngắt trong phòng.

Nàng lẳng lặng rời khỏi nội thất, ngồi trên giường nhỏ ở phòng bên cạnh, lau chùi đĩa sứ màu xanh với hoa văn ngọc trai dùng để đặt chén.

Một nha hoàn khác trực đêm tên là Thủy Trúc, vén màn bước vào từ bên ngoài, tay cầm váy ướt sũng, phàn nàn: “Những ngày này không hiểu sao cứ đến tối là trời lại mưa như trút nước, đáng sợ quá.”

Giọng nàng ấy không nhỏ, Phồn Diệp đặt ngón tay lên môi: “Im lặng, Hầu gia đã nghỉ ngơi.”

Thủy Trúc vội vàng bịt miệng: “Mấy ngày nay ngài ấy chẳng chợp mắt được, giờ đã thực sự ngủ rồi sao?”

Phồn Diệp nắm chặt khăn, trừng mắt nhìn nàng ấy: “Ta lừa ngươi làm gì?”

Thủy Trúc ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn quanh rồi thấp giọng nói về một chuyện: “Hầu gia vốn khỏe mạnh, sao bỗng nhiên lại ốm nặng như vậy, ngủ cũng không yên?”

Phồn Diệp: “Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, có gì lạ đâu?”

Thủy Trúc: “Ngươi không thấy lạ, nhưng trong phủ lại truyền đi không ít lời. Nhiều người nói rằng chính Biểu tiểu thư tự tiến cử không thành, thẹn quá hóa giận nên vụng trộm dùng cổ thuật hại Hầu gia.”

Phồn Diệp những ngày này không ra khỏi sân, không ngờ tin đồn bên ngoài lại khó nghe đến vậy, lập tức ngừng tay, nhíu mày: “Quả thực là nói bậy! Những kẻ to gan lớn mật dám nói những lời như vậy, Nhị phu nhân quản lý công việc nội trợ mà mặc kệ không quản sao?”

“Nhị phu nhân quản cái gì? Bà ta chỉ mong Hầu gia và Ninh Khanh đều không ổn, để chi thứ hai bọn họ có thể chiếm lợi thế hơn.”

Bề ngoài tỏ ra hiền lành, nhưng thực tế lại không ít lần gây rối.

Nghĩ đến cách hành xử của Sở Nhị phu nhân trong những năm qua, Thủy Trúc bĩu môi không phục.

“Con trai bà ta đầu năm cưới con gái của Hồng Lư Tự Khanh, con gái sắp trở thành Trắc phi vương phủ, đuôi cứ như sắp vểnh lên trời, không nhìn xem mình đang dựa vào ai, nếu không có Hầu gia chúng ta, ai để ý đến cả nhà họ?”

“Ta chỉ mong Hầu gia sớm chút thành hôn, đợi phu nhân nhập phủ, có nữ chủ nhân chính thức, xem bà ta còn có thể diễu võ dương oai như thế nào.”

Phồn Diệp đặt đĩa men xanh lên bàn nhỏ, trong lòng tán thành, nhưng nàng luôn tuân thủ quy tắc, không nói ra lời chê bai Sở Nhị phu nhân.

Chỉ sắc mặt nặng nề nói: “Phu nhân tương lai của Hầu gia ở đâu còn chưa biết, tạm thời đừng nghĩ đến, chuyện này vẫn phải do chúng ta tự mình làm.”

“Thủy Trúc, ngày mai ngươi đến viện của lão phu nhân báo tin, lại nói với quản gia, nhất định phải điều tra kỹ lưỡng, tìm ra những con chuột đang lan truyền lung tung trong phủ.”

“Hầu phủ là của Hầu gia, không phải nơi để họ làm loạn.”

Thủy Trúc đương nhiên đồng ý, nói nhiều đến mức miệng phát khô, nàng đi ra ngoài lấy cốc nước, vừa đứng dậy, quay đầu lại bị bóng người đứng yên sau rèm cửa phỉ thúy làm cho tim đập mạnh, liên tục lùi lại vài bước.

Phồn Diệp kêu lên một tiếng, vội vàng đỡ lấy nàng, cũng ngẩng đầu lên.

Vì là buổi tối nên trong phòng chỉ để lại một chiếc đèn bàn nhỏ, bao bọc bởi lớp lụa màu nâu nhạt, không quá sáng.

Người kia đứng đối diện với ánh sáng yếu ớt trong phòng, giơ tay mở rèm cửa, bước chân rơi xuống vừa nặng vừa chậm, hạt ngọc phỉ thúy va nhẹ vào áo trắng, phát ra âm thanh như tiếng ngọc vỡ.

Hai người giật mình tỉnh táo: “Hầu gia…”

Người đó không đáp lại, đi qua bên cạnh họ.

Cửa sổ phủ màn mỏng được chậm rãi đẩy ra, gió lùa vào, mang theo mùi thơm của đất ẩm ướt sau cơn mưa.

Dưới hành lang, ánh nến le lói, mờ ảo thấy bóng hoa dưới bậc thang, trong mưa nặng nề như muốn ngã.

Sở Dĩnh dựa vào cửa sổ, đứng đón gió gần một phút, cho đến khi tiếng chó sủa vang lên từ xa, mới động đầu ngón tay, giọng khàn khàn, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ là thời gian nào?”

Phồn Diệp tiến lên một bước, cung kính đáp: “Gần giờ Hợi, đã là hai canh giờ, gió lạnh mưa rét, Hầu gia…”

Sở Dĩnh cắt ngang lời nàng: “Ta hỏi… là năm nào.”

Phồn Diệp ngạc nhiên với câu hỏi của hắn, lén nhìn lên, trả lời cẩn thận: “Năm thứ mười chín Hưng Bình, mùa xuân tháng ba.”

Những lời này dường như đã chạm đến điều gì đó, bóng người đứng trước cửa sổ bỗng nhiên quay lại, gió lạnh thổi tung mái tóc dài xõa ra, màu đen đậm như mực.

Ánh mắt và đôi lông mày lạnh lùng của hắn bỗng chốc nhuốm một tia mơ hồ, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh cũng trộn lẫn tạo ra cảm xúc khó hiểu.

Năm thứ mười chin Hưng Bình...

Những từ này lăn trên đầu lưỡi một vòng.

Hắn lại mở miệng: “Vậy trong phủ, Biểu tiểu thư... có ở đó không?"

Sở Dĩnh bất ngờ hỏi về điều này, Phồn Diệp thực sự ngạc nhiên, càng kinh ngạc hơn trước vẻ đượm buồn trong đuôi lông mày khóe mắt của hắn.

Điều này hoàn toàn khác với vẻ thanh tao như nước, nhã nhặn như lan thường ngày, một thần sắc nàng chưa từng thấy trong nhiều năm hầu hạ.

Phồn Diệp không khỏi nín thở, cân nhắc từng lời, mím môi đáp lại: "Hầu gia không nhớ sao? Vài ngày trước... Biểu cô nương đã bị đuổi ra khỏi phủ."

Sở Dĩnh hơi sững sờ: “Vài ngày trước..." bị đuổi ra khỏi phủ...

Niềm vui dần dâng lên trong lòng hắn như sóng biển tan biến, hắn nhíu mày chặt chẽ.

Đối với Sở Dĩnh, năm thứ mười chin Hưng Bình quá xa xôi nhưng lại in sâu trong ký ức.

Ngay khi Phồn Diệp nói ra, hắn lập tức nhớ ra bây giờ là thời gian nào, im lặng một hồi, hắn lấy chiếc áo choàng màu xám đen trên giá, bất chấp sự ngạc nhiên và ngăn cản của Phồn Diệp và Thủy Trúc, rời khỏi viện Ngọc Huy.

Mưa rơi vừa nhanh vừa vội, tiếng vó ngựa vang dội, trở thành tiếng ồn duy nhất trên phố dài vào đêm khuya.

Con hẻm số mười bốn ngập nước, xuống từ lưng ngựa, một bước chân có thể làm nước tràn qua mặt giày, nhưng Sở Dĩnh không để ý, hắn vốn dĩ đội gió mưa để đến đây, cả người đã ướt sũng.

Con hẻm tối đen, chỉ có thể dựa vào hai đèn lồng đỏ treo trước cửa hàng hương nến ở cuối hẻm để nhìn rõ đường dưới chân.

Bước lên bậc thềm, tay từ dưới mép áo choàng màu xám đen chìa ra, nắm chặt vòng đồng trên cửa, đầu ngón tay trắng bệch, cả bàn tay run rẩy.

Thật lâu không có động tác nào, con ngựa trong mưa bỗng nhiên phát ra tiếng phì phì.

Đầu ngón tay hơi động, cuối cùng hắn vẫn buông tay, không gõ cửa.

Dù sao đây cũng không phải là thời điểm tốt.

Được may mắn trở lại, Sở Dĩnh không nên hành động một cách bồng bột như vậy.

Sở Dĩnh hạ thấp đôi mi mắt, che giấu bóng tối trong mắt, tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, chiếu rọi lên đôi mày tuấn tú dưới mái hiên.

Trong chốc lát, hắn đã lấy lại sự bình tĩnh và kiềm chế thường ngày.

Hắn đứng trước cửa, giống như nhiều năm qua đứng ngoài Tương Huy Lâu trong cung, cách một bức tường dày, trầm mặc không nói gì.

Sau một hồi lâu, hắn quay người, tay nắm dây cương, dẫn ngựa bước chậm trở về, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ánh sáng le lói phía trước, trong trẻo và yên bình, như thể sự trầm tư vừa rồi chỉ là do bóng tối làm nhầm lẫn.

Mưa vẫn rơi không ngừng, rào rào không dứt.

Trong nhà, Ninh Khanh không hề hay biết, trở mình liên tục trên giường không yên giấc, mắt hơi nhắm cho đến khi tiếng mưa yếu dần vào nửa đêm mới ôm chăn ngủ say.

Kể từ ngày Vệ Thì và Úc Lan Tân rời khỏi hẻm mười bốn, trước cửa nhà Ninh Khanh đã yên tĩnh vài ngày.

Cô không rảnh rỗi, sau khi mua ngân châm, mỗi ngày đều ra ngoài sớm, và chỉ trở về nhà khi khói bếp đã nghi ngút vào buổi trưa.

Khi Vân Chi hỏi, cô chỉ nói là đi khám bệnh kiếm tiền, không nói rõ.

Nguyên chủ ban đầu từng học y thuật với mẹ mình, Ninh phu nhân. Khi nghe vậy, Vân Chi không nói gì, chỉ là nàng ấy có thói quen thích quan tâm nên không tránh khỏi lo âu.

Tiểu thư nhà mình chỉ biết một chút y thuật, liệu có thể chữa bệnh cho người khác không? Nếu chữa sai thì phải làm sao?

Hôm nay sáng sớm, Vân Chi như thường lệ quét sân, tay chống chổi, mắt nhìn vào nhà, miệng lẩm bẩm than thở.

Ninh Khanh vuốt tóc dài ra ngoài, cười nói với nàng ấy: “Ngươi cứ hay than thở, mặt mày lo lắng, người không biết còn tưởng ta đang giày vò ngươi.”

Vân Chi bỏ chổi xuống, thấy cô ăn mặc chỉnh tề, trang điểm kỹ càng, rất giống bộ dạng ngày xưa chuẩn bị ra ngoài gây sự, lập tức lo lắng hỏi: “Tiểu thư, hôm nay người lại muốn đi đâu?”

Ninh Khanh cười nói: “Muội lo lắng thế này, không bằng hôm nay đi cùng ta?”

Vân Chi: “Có thể sao?”

Ninh Khanh gật đầu, dù sao cũng không phải là chuyện gì xấu, thay vì để Vân Chi suốt ngày lo lắng, nghĩ ngợi linh tinh, còn không bằng cho nàng ấy đi theo mình nhìn một cái.

Vừa vặn, có thêm người đi cùng, càng có thể "làm màu".

Mắt Vân Chi sáng lên: “Vậy muội đi gọi Trương đại nương giúp đỡ trông nom Tam tiểu thư và công tử."

Vừa dứt lời, nàng ấy đã chạy một mạch ra khỏi cửa, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng, chắc sợ rằng Ninh Khanh lại thay đổi ý định.

Ninh Khanh không vội, ngồi dưới cây lê đợi nàng ấy trở lại.

Vân Chi hành động nhanh chóng, chỉ trong thời gian một ấm trà đã thương lượng xong với Trương đại nương đang ăn sáng, thậm chí còn mang về một chiếc bánh hành mới làm chia cho Ninh Noãn và Ninh Bái ăn chơi.

"Tiểu thư, bây giờ chúng ta đi sao?" Vân Chi lau sạch tay, cũng đến bên cạnh tảng đá dưới gốc cây.

Nàng ấy mặc bộ váy màu xanh nhạt thường ngày, màu sắc đã phai nhiều, viền váy và cổ áo hơi bạc màu.

Khuôn mặt không trang điểm, trông sạch sẽ và tươi mát, nhưng dường như hơi thiếu sức sống, môi cũng hơi khô, không bằng màu môi ẩm ướt của các cô nương cùng tuổi.

Ninh Khanh nâng cằm: “Như thế này không được, muội phải thay một bộ khác, chọn màu sắc đẹp nhất.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp