Tiết Diễn cảm thấy rất thất vọng, không ngờ rằng, dáng vẻ star mà anh ấy say mê lâu nay, lúc không trang điểm với lúc phát trực tiếp lại trông như hai người khác nhau.
Tiết Diễn chỉ cảm thấy bản thân đã bị lừa, buồn rầu đi tới tầng hai của nhà ăn lấy một đĩa rau. Nhưng lúc này anh ấy phát hiện ra thẻ của trường cũng hết tiền rồi, vậy nên anh ấy vội vàng gửi tin nhắn cho Trần Tây Trạch…
“Trần Tây Trạch, trả lãi cho tớ đi, tớ hết tiền ăn rồi!”
Hệ thống: “Đối phương đã chặn bạn, bạn không thể gửi tin nhắn cho người này.”
Tiết Diễn: “…”
…
Buổi tối, Tiết Lê bắt chéo chân, nằm trên giường đắp mặt nạ phục hồi da: “Ngài trưởng phòng, mặt nạ của cậu mát thật đó.”
Thẩm Nam Tinh cắn hạt dưa, xem thi đấu game: “Chuyên dùng phục hồi da sau khi phơi nắng, thoải mái lắm.”
“Tối nay cậu không live stream à?”
“Fan cứng đầu bảng xếp hạng của tớ tuyên bố rời fandom rồi, tối nay không live stream nữa.”
“Sao vậy?”
“Ai biết, xóa cả tài khoản luôn rồi.”
“Vậy sau này phải làm thế nào?”
Thẩm Nam Tinh không quan tâm, nói: “Đàn ông ấy mà, người này đi rồi thì sẽ có người khác đến, tớ không thiếu fans cứng hào phóng.”
Lúc này, điện thoại của Tiết Lê kêu ting một tiếng. Cô cầm điện thoại lên, nhìn thấy có người kết bạn trên wechat kèm theo tin nhắn…
123: “Anh đây.”
Tiết Diễn lẩm bẩm: “Đây là ai vậy?”
Lục Vãn Thính thò đầu ra từ giường đối diện: “Yêu tinh Tmall kết bạn với cậu à!”
“Không biết nữa.”
“Chắc chắn đúng! Mau chấp nhận đi, mau lên mau lên.”
Cô ấy vội vàng leo lên cầu thang giường của Tiết Lê, bò lên giường cô, bấm chấp nhận kết bạn hộ cô: “Mau xem khoảnh khắc đi.”
Tiết Lê bình tĩnh bấm vào khoảnh khắc, trong khoảnh khắc trống không, chẳng có gì cả.
“Cậu ta nói gì chưa?” Thẩm Nam Tinh hỏi.
“Chưa, chỉ nói một câu ‘anh đây’, trời mới biết được là ai.”
“Chắc chắn là Hà Tư Lễ, không phải hôm nay cậu ta hỏi số Wechat của cậu rồi bảo kết bạn với cậu à?”
Tiết Lê nghi ngờ hỏi: “Vậy tớ có nên chào không?”
“Đợi thêm đi, tuyệt đối đừng chủ động, khiến người ta cảm thấy quan tâm quá.”
Thẩm Nam Tinh bắt đầu làm quân sư quạt mo: “Nam sinh quen được nữ sinh theo đuổi như cậu ta, nếu cậu thể hiện nhiệt tình quá, ngược lại cậu ta sẽ cảm thấy không còn hứng thú nữa.”
“Được.”
Tiết Lê ngơ ngác gật đầu, bỗng nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng: “Cái gì vậy! Chỉ mới vừa quen thôi mà!”
“Ôi trời, đừng lắm lời nữa, cậu ta nhắn tin cho cậu chưa?”
“Chưa.”
“Vậy đợi tiếp đi.”
Nửa tiếng sau, Tiết Lê đọc tiểu thuyết, ngáp dài.
Lục Vãn Thính lại hỏi: “Vẫn chưa nhắn à?”
“Chưa.”
Thẩm Nam Tinh tắm xong, lau tóc vẫn còn ướt: “Chàng trai này làm sao vậy, trông thì ga lăng mà lại chơi trò lạt mềm buộc chặt này.”
“Các cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Vậy cậu chủ động chào trước thử xem.”
“Nói gì bây giờ?”
“Không nói gì cả.” Thẩm Nam Tinh ra dáng một quân sư về tình yêu: “Gửi một biểu tượng cảm xúc.”
Vậy là Tiết Lê chọn gửi cho anh một biểu tượng mèo con vẫy tay…
“Hi.”
123: “Đang bận.”
Tiết Diễn: “Ê, cậu ta trả lời rồi.”
Hai nữ sinh tụm lại, nhìn tin nhắn trả lời trong màn hình điện thoại.
Lục Vãn Thính kích động nói: “Wow! Chắc chắn là cậu ta, trước đây cậu ta cũng lạnh lùng từ chối nữ sinh như vậy! Tiết Lê, mùa xuân của cậu đến rồi!”
“Hoàng tử yêu tinh đó, sinh một em bé con lai siêu đáng yêu.”
“Trời ạ, các cậu vừa phải thôi! Sao đã sinh em bé rồi!”
Cửa phòng kí túc xá không đóng, Mạnh Vi An ở đối diện nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của bọn họ, cô ta khoanh tay đi đến cạnh cửa: “Tôi sắp nôn đến nơi rồi, sức tưởng tượng của mấy cô gái xấu xí như các cô một vừa hai phải thôi được không!”
Lục Vãn Thính lắc điện thoại của Tiết Lê: “Hà Tư Lễ kết bạn wechat với Tiết Lê của bọn tôi đó.”
“Không thể nào! Cậu ấy không thể chủ động kết bạn với cô ta! Đưa tôi xem.”
“Cậu nghĩ cậu là ai, tôi không cho cậu xem đấy.”
Thẩm Nam Tinh đóng cửa phòng lại một cách vô tình, cười khẩy: “Nhìn vẻ mặt cậu ta kìa, sắp phát điên đến nơi rồi.”
“Nhạt nhẽo vậy, sao phải khoe cái này?” Tiết Lê rất bất lực.
“Ai bảo phòng đối diện luôn đối đầu với chúng ta?”
“Nhưng tại sao bọn họ lại ghét chúng ta như vậy, chúng ta có chọc gì đến họ đâu?”
“Cậu không biết nguyên nhân à?”
Tiết Lê lắc đầu.
“Bởi vì phòng chúng ta có tổng điểm cao nhất trường.” Giọng nói của Siri truyền ra từ trong màn của Lưu Thi Vũ.
“Phải đó.” Thẩm Nam Tinh nhún vai, nói: “Phòng bọn họ toàn là mỹ nữ, thành tích xếp thứ hai, vậy nên bị phòng kí túc tình thương dành cho người khuyết tật của chúng ta đè trên đầu, tức sắp chết rồi.”
“Rảnh à, vậy mà lại so sánh chuyện này!”
“Đợi mà xem, sau này học bổng, phòng ký túc xá văn minh, tập thể xuất sắc, bọn họ sẽ cạnh tranh với chúng ta không thiếu cái nào.”
“Bao gồm cả bạn trai.”
“Không sai, bao gồm cả bạn trai.” Thẩm Nam Tinh nhắc nhở: “Mau mau mau, mau nói chuyện với hoàng tử yêu tinh đi, có thể kéo tỷ số của kí túc xá chúng ta lên hay không là nhờ cả vào cậu đó!”
Lời vừa dứt, điện thoại của Tiết Lê kêu ‘ting’ một tiếng.
123: “Ngày đầu tiên học quân sự, vẫn ổn chứ?”
Tiết Lê cảm thấy không được tự nhiên, cảm thấy Hà Tư Lễ có hơi tự nhiên quá, vừa nói chuyện đã hỏi vấn đề này, trông như đã quen nhau từ lâu lắm rồi vậy.
Rõ ràng bọn họ mới quen nhau sáng nay.
Lê hấp đường phèn: “Ừ, vất vả cực luôn.”
123: “Nếu không muốn sáng mai hỏng hóc linh kiện thì bóp chân trước khi đi ngủ để giãn cơ.”
Lê hấp đường phèn: “Được, cảm ơn.”
123: “Cảm ơn?”
Lê hấp đường phèn: “Ừa?”
123: [Mỉm cười]
Mắt của hai tên hóng hớt Thẩm Nam Tinh và Lục Vãn Thính sắp dán cả vào màn hình đến nơi, theo dõi toàn bộ nội dung nói chuyện của Tiết Lê và Hà Tư Lễ.
Lục Vãn Thính vui mừng nói: “Trời à! Sao cậu ta lại biết thế? Chỉ chốc lát đã kéo gần khoảng cách! Trông như là đã quen biết nhiều năm vậy!”
Tiết Lê hoàn toàn là tay mơ trong tình yêu, hơn nữa còn mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, cô mặt ủ mày chau hỏi: “Vậy tớ phải trả lời thế nào?”
“Không phải hôm nay cậu ta trêu cậu à, cậu trêu lại là được, ai cũng không bị thiệt.”
“Sao tớ phải trêu cậu ta?”
Thẩm Nam Tinh bất lực: “Cậu có biết biểu hiện của cậu hôm nay ngu ngốc lắm không! Bây giờ là cơ hội tốt nhất để cậu cứu vớt thể diện, đừng ngốc nghếch thêm nữa!”
“Vậy tớ phải làm gì?”
“Ngốc ạ, gửi một biểu tượng xấu hổ đi.”
“Hả, tớ không gửi đâu, kỳ quặc lắm.”
Thẩm Nam Tinh sốt ruột: “Rõ ràng là cậu ta đang quyến rũ cậu, rốt cuộc là cậu có muốn yêu đương không vậy, trả lời chắc chắn xem nào.”
“Tớ… Tất nhiên là tớ muốn rồi!”
Quãng thời gian thanh xuân của Tiết Lê đúng là cực kỳ đáng buồn. Cấp 2, cấp 3 chẳng có mấy người thích cô, nghĩ rằng chẳng dễ gì mới lên đến đại học, một tên lười có rầu rĩ đến thế nào cũng sẽ mong chờ vào tình yêu ngọt ngào.
“Muốn còn không mau nắm chặt cơ hội.”
“Nhưng…”
Cô nhíu mày nói: “Cậu ta không phải kiểu mà tớ thích.”
“Vậy cậu thích kiểu gì?”
“Dù sao cũng không phải kiểu hotboy của trường.” Tiết Lê thở dài nói: “Tớ chỉ muốn tìm một người phù hợp với tớ, không cần quá đẹp trai, thành tích cũng không cần quá tốt nhưng phải tốt với tớ, phải dịu dàng, quan tâm.”
“Yêu cầu của cậu thấp quá.”
“Điều kiện của bản thân tớ cũng chỉ có vậy thôi.”
“Tớ cảm thấy Hà Tư Lễ là kiểu dịu dàng, quan tâm mà cậu thích. Cậu thử tiếp xúc với cậu ta nhiều hơn xem, nói không chừng sẽ có thiện cảm thì sao.”
Tiết Lê cũng không có quan điểm riêng, rất dễ bị thuyết phục, cuối cùng cô cũng làm theo ý của Thẩm Nam Tinh, trả lời tin nhắn của anh bằng biểu tượng cảm xúc.
“[Xấu hổ]”
123: “.”
Cô chớp mắt, nhìn dấu chấm của Hà Tư Lễ, nhất thời xấu hổ đến cực điểm: “Như vậy là có ý gì?”
Thẩm Nam Tinh cau mày, cô ấy cũng không hiểu lắm.
Hà Tư Lễ này không làm theo kịch bản.
Chẳng lẽ không nên duy trì sự dịu dàng, tiếp tục thả thính à?
“Thôi, chị đây không giúp nổi cậu, tạm biệt!”
“Tớ cũng vậy, tạm biệt.”
Thẩm Nam Tinh và Lục Vãn Thính trở về giường của mình, để lại một mình Tiết Lê bối rối.
…
Ánh đèn sáng trưng soi xuống sân tập bắn, Trần Tây Trạch đứng thẳng người, nhắm vào hồng tâm.
Một lát sau, anh thả súng xuống, cử động cái cổ đã cứng ngắc.
Huấn luyện viên vừa nhìn đã nhận ra anh không tập trung: “Mệt thì nghỉ, không cần miễn cưỡng.”
“Không mệt ạ.”
“Cả tối nay trạng thái của em đều không tốt, thấp thỏm không yên. Bắn súng cần phải tĩnh tâm, lòng em không yên được thì đừng luyện nữa.”
“Xin lỗi ạ.” Trần Tây Trạch quay về ghế nghỉ ngơi, anh cầm chai nước, ngửa đầu uống hơn nửa chai.
Quả thật là, lòng không yên được.
Anh lại lấy điện thoại ra, nhìn biểu tượng ‘xấu hổ’ cực kỳ kỳ lạ mà cô bé hàng xóm gửi cho mình trong khung trò chuyện.
Lần đầu tiên trong cuộc đời anh cảm thấy đầu mình bị chập mạch.