Hà Tư Lễ cũng là một chàng trai dễ nói chuyện, cho dù bị Tiết Lê gọi biệt danh ở nơi đông người, cậu ấy cũng không giận. Cậu ấy đi cùng cô đến hàng ngũ của lớp phiên dịch cabin, làm mẫu động tác đứng nghiêm và động tác đi đều tiêu chuẩn của quân đội.

Các cô gái nhìn anh chàng con lai điển trai này không rời mắt, sĩ khí của họ tăng cao, tập trung hơn bất cứ lúc nào, chỉ trong một buổi chiều đã tập xong động tác nghiêm và đi đều.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh khẽ lườm, thầm nghĩ lớp có nhiều nữ sinh toàn ép anh ta phải dùng tuyệt chiêu.

Năm nào cũng vậy, chẳng sai lần nào.

Trong thời gian nghỉ ngơi, các nữ sinh đi tới chỗ gốc cây râm mát uống nước, bôi thêm kem chống nắng, ai làm việc của người đó, chỉ có Tiết Lê đứng đâm đầu vào gốc cây, lòng tan vỡ…

“Đúng là ngu chết mất!”

“Xấu hổ quá!”

“Cứu!”

Thẩm Nam Tinh ngậm ống hút bình giữ nhiệt, chậm rãi uống một ngụm nước táo đỏ: “Chẳng mấy mà hết một đời, không sao đâu.”

Bỗng nhiên, Lục Vãn Thính ngạc nhiên hô lên: “Ấy ấy! Hình như cậu ta qua đây.”

Các nữ sinh cùng nhìn về phía sân tập xanh mướt.

Quả nhiên, hoàng tử yêu tinh Hà Tư Lễ đang đi về phía bọn họ, dường như mục tiêu rất rõ ràng.

Dưới ánh mặt trời mãnh liệt, làn da của cậu ấy trắng đến mức gần như đang phát sáng, đồng tử màu xanh lam trong veo.

Tiết Lê bị dọa đến mức trốn ra đằng sau cây, không dám gặp người ta.

Hà Tư Lễ đi thẳng đến bên cạnh cô, quan tâm nói: “Cậu không cần xấu hổ đâu, tớ không để ý, thật ra có rất nhiều người gọi biệt danh của tớ.”

Má Tiết Lê đỏ ửng cả lên: “Xin lỗi, tớ mất lịch sự quá.”

“Không sao.”

“Cậu nói tiếng Trung giỏi quá.”

“Tớ là người Trung Quốc, ở Trùng Khánh. Tớ còn biết nói cả giọng địa phương nữa, cậu có muốn nghe không?”

“…”

Tiết Lê càng xấu hổ hơn.

“Xin lỗi, tớ không nên trông mặt mà bắt hình dong.”

“Không sao, cậu không cần lúc nào cũng xin lỗi tớ.” Hà Tư Lễ chuyển chủ đề: “Cậu tên Tiết Lê đúng không, chữ Lê nào?”

“Lê trong quả lê.”

Hà Tư Lễ khẽ mỉm cười: “Vậy chắc chắn tên tiếng Anh của cậu là Shirey.”

“Không phải, tên tiếng Anh của tớ là Shift, anh trai tớ đặt cho tớ đó.”

Thấy Hà Tư Lễ không hiểu, Tiết Lê giải thích: “Thì là nhiều hơn một chữ ‘f’ so với Shit, sau khi lên cấp ba tớ mới biết Shit nghĩa là gì.”

“…”

Tiết Lê cười trừ, thấy Hà Tư Lễ không có phản ứng gì, ngón chân cô lại bắt đầu co quắp.

Lục Vãn Thính chọc Thẩm Nam Tinh mấy cái: “Lần đầu tiên tớ thấy có nữ sinh nói chuyện về phân với trai đẹp đó.”

“Người ta chủ động bắt chuyện như vậy, vậy mà câu ấy có thể khiến cho người ta nghẹn họng.” Thẩm Nam Tinh đỡ trán: “Vậy nên, ế là có nguyên nhân cả.”

Hà Tư Lễ nhận thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, vậy nên cậu ấy lại nói: “Tên của cậu giống một loại đồ ngọt, lê hấp đường phèn, tớ rất thích ăn món đó.”

Ngón tay Tiết Lê nắm chặt áo rằn ri, vò đến mức sắp nhăn hết cả, cô quay đầu nhìn bạn cùng phòng một cách bất lực.

Lục Vãn Thính nháy mắt ra hiệu với cô, dùng khẩu hình nói: người ta bắt đầu tán tỉnh cậu rồi đó, cậu có thể đừng bày ra dáng vẻ sắp tắt thở đó được không.

Tiết Lê liếm môi nói: “Cảm ơn.”

Hà Tư Lễ híp mắt: “Tớ muốn ăn cậu mà cậu còn nói cảm ơn à?”

Tiết Lê: “…”

Cứu với, cái quần què gì vậy!

“Được rồi, không trêu cậu nữa.” Hà Tư Lễ cười, lấy điện thoại ra: “Kết bạn Wechat đi.”

Đằng sau, Thẩm Nam Tinh và Lục Vãn Thính cùng nhau thốt lên.

“Đệt.”

Biểu hiện tệ hại như vậy mà cũng được nam thần chú ý hả?

“Có thể kết bạn Wechat không?” Hà Tư Lễ lịch sự hỏi cô: “Không được cũng không sao, cậu có thể từ chối tớ.”

Tiết Lê vội vàng sờ túi, sờ một lúc lâu mới nhớ đã để điện thoại trên giường.

Màn hình điện thoại của cô vốn đã vỡ tan tành, cô sợ lúc học quân sự sẽ rơi hỏng nên không đem theo.

“Xin lỗi, tớ không mang điện thoại.”

Thẩm Nam Tinh và Lục Vãn Thính cảm thán.

“Haiz.”

Hà Tư Lễ cất điện thoại đi, cậu ấy có thể nhìn ra được Tiết Lê nói thật mà không phải là đang tìm cớ từ chối cậu ấy nên cậu ấy nói: “Vậy để tớ kết bạn sau, Wechat của cậu là gì…?”

“btxl101.”

Hà Tư Lễ vẫy tay với cô, quay người rời đi…

“Tạm biệt, lê hấp đường phèn.”

“Tạm biệt, yêu tinh Tmall.”

Sau khi cậu ấy rời đi, Tiết Lê thẫn thờ dựa vào gốc cây, thở phào một hơi.

Lục Vãn Thính đi tới bên cạnh cô, thì thầm: “Cậu cuối cùng cậu gọi cậu ta là gì?”

“Hoàng tử yêu tinh, không phải cậu ta cũng gọi tớ là lê hấp đường phèn à?”

“Không, cậu gọi là yêu tinh Tmall.”

“???”

Cô quay đầu nhìn Thẩm Nam Tinh: “Vậy à!!”

Thẩm Nam Tinh gật đầu một cách bi thương: “Đúng vậy, đồ ngốc, cậu lại đặt biệt danh cho người ta rồi.”

“…”

Tiết Lê lại tiếp tục đập đầu vào cây.

Mấy nữ sinh của phòng đối diện nhìn Tiết Lê với ánh mắt cực kỳ tức giận, trong đó có cả Mạnh Vi An vừa mới chạy xong, đang mệt đứt hơi.

Vốn định hại cô phải xấu mặt, ai ngờ lại để cô làm quen với nam vương lạnh lùng của lớp bên cạnh.

Nhiều nữ sinh phải nhận thương tích đầy mình trước mặt Hà Tư Lễ như vậy, kết quả một cô gái bốn mắt bình thường như Tiết Lê lại được cậu ấy chủ động hỏi Wechat!

Hơn nữa… còn không kết bạn thành công.

Trong lòng mọi người ít nhiều đều cảm thấy có chút hụt hẫng.

Lớp quân sự buổi chiều cuối cùng cũng đã kết thúc, các bạn học mặc đồ rằn ri lục tục kéo nhau rời khỏi sân tập xanh mướt, chạy về phía mấy nhà ăn như sói đói.

Thẩm Nam Tinh nhìn người câm Lưu Thi Vũ không bôi kem chống nắng, bị cháy nắng đến tróc cả da, cứng lưỡi: “Trời ạ, phòng của chúng ta thật là… Người này còn cẩu thả hơn người kia, nếu cứ tiếp tục như vậy thì đừng nghĩ đến chuyện thoát ế nữa!”

“Tối về nhớ tìm tớ lấy mặt nạ phục hồi nhé.”

Lưu Thi Vũ gật đầu lia lịa.

Lục Vãn Thính kéo tay Tiết Lê: “Shift của chúng ta chắc chắn có thể thoát ế, ha ha ha, yêu tinh Tmall chủ động xin Wechat đó nha.”

Tiết Lê sụp đổ, nói: “Đừng nhắc đến từ này nữa.”

Trước cửa nhà ăn, Tiết Lê liếc một cái đã nhìn thấy anh trai ruột ác ma của cô.

Tiết Diễn đứng dựa vào chiếc đèn hình kem ở quầy đồ ngọt bên cạnh nhà ăn, một tay đút trong túi quần, có vẻ như tâm trạng không tốt lắm, đôi mắt đen nhánh đờ đẫn nhìn về phía trước.

Vẻ đẹp trai ngời ngời liên tục thu hút ánh mắt của các nữ sinh qua đường.

“Toi rồi, anh tớ ở đây, tớ phải chuồn đây.”

Tiết Lê quay người định chạy nhưng Thẩm Nam Tinh đã kéo cổ áo cô từ đằng sau: “Thấy anh trai cậu mà làm như thấy ma vậy, sợ cái gì? Anh ấy còn ăn thịt cậu được chắc?”

“Không phải, tớ không sợ anh ấy nhưng tớ không muốn bị người khác phát hiện, nếu vậy thì toi đời.”

Lục Vãn Thính không hiểu, hỏi: “Sao mà toi, có anh trai là hotboy của trường nở mày nở mặt biết bao.”

“Một người anh trai cực kỳ nổi tiếng, hơn nữa còn hơn cậu về tất cả mọi mặt.” Tiết Lê buồn bực nói: “Tớ không muốn cuộc sống đại học của mình phải sống dưới cái bóng của anh ấy nữa đâu.”

Hồi học cấp 3, các bạn học đều biết hotboy Tiết Diễn xếp hạng nhất của trường là anh trai Tiết Lê, ánh mắt nhìn cô như đang nói: “Cô là sản phẩm bị đột biến gen.”

Mà từ đó về sau, Tiết Lê không còn tên của chính mình nữa. Khi mọi người nhìn thấy cô, không cần biết có quen hay không, tất cả mọi người đều gọi là là ‘em gái của hotboy trường’.

Thẩm Nam Tinh ôm vai Tiết Lê như anh em: “Bên ngoài thì biểu hiện buồn bã nhưng thực ra tớ cảm thấy cậu rất hiếu thắng, chỉ là chưa tìm đúng hướng đi mà thôi.”

“Phải đó.” Lục Vãn Thính cũng gật đầu liên tục: “Nữ sinh bình thường mà có anh trai như Tiết Diễn thì chỉ hận rằng không thể nói cho cả thế giới biết, chỉ cần dựa vào anh ấy, lợi ích gì mà chẳng có.”

Tiết Lê cười khẩy: “Lợi ích? Các cậu nghĩ nhiều rồi, chỉ có nợ nần vô tận mà thôi! Tên này khốn nạn lắm, bản thân còn chẳng có tiền để ăn cơm mà vẫn điên cuồng gửi quà cho nữ streamer!”

“Nè nè nè, nữ streamer thì làm sao?” Thẩm Nam Tinh khó chịu nói: “Cậu kỳ thị nghề nghiệp à?”

“Đợi đã, hình như anh ấy đi rồi.” Lục Vãn Thính nói: “Hình như anh ấy còn đang lau nước mắt.”

Tiết Lê nhìn về phía cửa nhà ăn, đúng là Tiết Diễn đã quay người rời đi, hình như đúng là đang lau nước mắt thật, mắt đỏ hết cả lên rồi.

Lục Vãn Thính đau lòng nói: “Đó! Cậu nhìn đi, cậu không nhận anh ấy nên anh ấy đau lòng rồi!”

Thẩm Nam Tinh: “Dáng vẻ con trai khi đau lòng bỗng nhiên khiến tớ rung động mất rồi.”

Tiết Lê vô cảm than thở: “Cái tên khốn đó mà đau lòng vì tớ không nhận anh ấy à, chỉ có khóc vì nữ streamer của anh ấy ngã ngựa thôi.”

Tiết Diễn vừa lau nước mắt, vừa chuyển hết tiền trong tài khoản của mình cho Trần Tây Trạch…

Tiết cực đẹp trai: “Tổng cộng 3093, chuyển cho cậu hết.”

123: “?”

Tiết cực đẹp trai: “Tớ cai xem trực tiếp game rồi, sau này sẽ không xem nữa. Mẹ nó, giả hết, tất cả đều là giả.”

123: “Chuyển thừa rồi.”

Tiết cực đẹp trai: “Thừa coi như là tiền lãi! Đừng có bảo ông đây nợ tiền không trả nữa!”

123: “Cảm ơn, người tốt cả đời bình an.”

Trần Tây Trạch nhận tiền chuyển khoản.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play