123 không còn gửi tin nhắn cho Tiết Lê nữa.

Tiết Lê không quan tâm có phải Hà Tư Lễ có ý với cô không, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Sau khi chạy buổi sáng xong, cô gặp Hà Tư Lễ ở nhà ăn, chẳng nói chẳng rằng đã chuồn mất, căn bản không dám tiếp xúc với cậu ấy.

Thậm chí cô đã có ý định muốn hủy kết bạn với cậu ấy, Thẩm Nam Tinh vời Lục Vãn Thính liều mạng giữ cô lại, bảo cô cố gắng thêm chút nữa, con người hơn nhau ở mặt dày.

Tiết Lê thật sự không muốn đối mặt với lịch sử đen tối ngu ngốc của mình, mỗi lần nghĩ đến ngón chân cô đều không kìm được co quắp, da đầu cũng căng ra.

Lúc nghỉ giữa giờ, các nữ sinh đều trốn dưới gốc cây râm mát trong vườn hoa, cầm quạt điện cầm tay, người thì dặm lại lớp trang điểm, người thì thoa kem chống nắng…

Tiết Lê uống nước, vô tình đã quay đầu nhìn về phía Hà Tư Lễ.

Cậu ấy mặc đồ rằn ri, để lộ cánh tay khỏe khoắn, trắng ngần. Cậu ấy đang chơi bóng rổ với một đám nam sinh, khung cảnh tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Lúc quay đầu, ánh mắt cậu ấy chạm phải ánh mắt cô, Tiết Lê vội vàng chuyển tầm mắt.

Hà Tư Lễ thu bóng lại, đi về phía vườn hoa nhỏ chỗ Tiết Lê.

Tiết Lê bị dọa đến mất bình tĩnh, vội vàng ném bình giữ nhiệt cho Thẩm Nam Tinh bên cạnh: “Tớ đi vệ sinh!”

“Đợi đã.” Thẩm Nam Tinh kéo cô lại: “Với cái bệnh cứ nói chuyện với nam sinh là căng thẳng này của cậu thì làm sao mà thoát ế được?”

“Không phải nam sinh nào cũng thế mà, tớ nói chuyện với trai đẹp mới căng thẳng.”

“Vậy Trần Tây Trạch không đẹp trai à?”

“Ờm…”

Vấn đề này đúng là đã làm khó Tiết Lê.

Nhưng cô không kịp nghĩ nhiều nữa, bởi vì Hà Tư Lễ đã sắp đến đây rồi!

“Không nói nữa!”

Cô vội chạy về phía giảng đường gần đó, bỏ trốn mất dạng.

Hà Tư Lễ thấy Tiết Lê chạy mất, tất nhiên bước chân cũng dừng lại, không làm phiền cô nữa.

Lục Vãn Thính thở dài: “Yêu tinh Tmall tốt thế mà.”

Thẩm Nam Tinh cười, nói: “Thôi, cô gái hài hước này đúng là có số đào hoa. Mấy lần trước cậu ấy thể hiện tệ như vậy mà Hà Tư Lễ còn nhìn trúng cậu ấy.”

Tiết Lê đứng trước cửa WC, vỗ nước lên má.

Nước lạnh khiến cô bình tĩnh trở lại.

Cô ngẩng đầu, đánh giá bản thân trong gương.

Mắt của cô là mắt một mí có đuôi mắt dài, giống hệt mắt anh trai cô. Chỉ có điều mắt một mí trên mặt con trai đúng là rất đẹp trai. Nhưng đối với con gái, mắt hai mí xinh đẹp và đáng yêu hơn nhiều.

Mũi khá cao khiến đường nét khuôn mặt cô có thêm chút điểm nhấn.

Khuôn miệng nhỏ, đôi môi màu hồng phớt nhưng đã khô tróc cả da vì học quân sự.

Khuôn mặt này, nhìn thế nào cũng thấy là một khuôn mặt bình thường, giống Tiết Diễn đến bảy tám phần nhưng không hoàn toàn giống nhau.

Ánh mắt của Tiết Diễn tự tin, vẻ mặt luôn luôn vui vẻ nên khuôn mặt tạo thiện cảm hơn hẳn.

Nhưng cô thì không, không dám nhìn vào mắt người khác.

Tiết Lê gạt tóc mái ra, để lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của mình.

Trang điểm liệu có thể khiến cô xinh đẹp hơn chút nào không?

Bỗng, cô lấy thỏi son trong túi quần ra, mở nắp, tô theo viền môi.

Màu hồng đất rất hợp với làn da trắng nõn của cô, không phải rất rực rỡ nhưng rất tự nhiên.

Sau khi Tiết Lê tô son xong, cô mở camera, chỉnh tham số của các bộ lọc đến mức lớn nhất, tạo ra cảm giác trang điểm rất đậm.

Nhìn bản thân trong camera làm đẹp, hình như có hơi giống Thẩm Nam Tinh lúc live stream.

Vậy nên mọi người đều cảm thấy cô gái như vậy mới được coi là mỹ nữ ư?

Tiết Lê học theo dáng vẻ của Thẩm Nam Tinh lúc chụp ảnh tự sướng, giơ hai ngón tay cạnh má, nghiêng đầu, chụp mấy tấm liền.

Càng chụp càng hăng, đổi đủ các loại tư thế, chỉnh bộ lọc rồi chụp cho mình thật nhiều ảnh đẹp.

Giây phút bấm vào nút chụp hình đó, có một khuôn mặt anh tuấn đột nhiên xuất hiện trong ống kính.

Trần Tây Trạch đi tới, cằm hơi hếch lên, thích thú nói: “Mèo con của chúng ta đúng là xinh đẹp.”

“A!”

Tiết Lê bị dọa hết hồn, điện thoại cũng tuột khỏi tay, rơi xuống đất.

Màn hình vốn đã nứt vỡ giờ đã hoàn toàn vỡ vụn.

“Trần Tây Trạch! Anh làm gì vậy!” Tiết Lê tức giận quay đầu lại.

Trần Tây Trạch một tay đút túi, miệng nhai kẹo cao su, thản nhiên: “Anh đang định hỏi em đó, không ngờ em lại đang tự sướng.”

“Ai quy định em… em không được chụp ảnh tự sướng?”

Anh nhướn mày: “Vấn đề là, tại sao lại chọn chụp ảnh tự sướng trước cửa WC nam?”

“…”

Tiết Lê không còn gì để nói, cô nhặt điện thoại lên, lần rơi này đã khiến điện thoại chết máy.

Cô buồn rầu nói: “Nhìn đi, điện thoại bị anh làm hỏng rồi.”

Trần Tây Trạch cầm lấy chiếc điện thoại đã vỡ nát của cô, cẩn thận kiểm tra: “Một chiếc điện thoại tử tế bị em dùng nát đến mức này, Steve Jobs mà biết chắc cũng phải đội mồ dậy mất.”

“Mẹ em không cho em tiền sửa điện thoại, cũng chẳng đổi cái mới cho em. Tháng nào anh trai em cũng có một khoản tiền sinh hoạt lớn nhưng em chẳng có đồng nào, chắc chắn là em được nhặt về.”

Cô càng nói càng tủi thân, mắt cũng đỏ cả lên.

Nhà bọn họ cũng không phải kiểu gia đình trọng nam khinh nữ nhưng mẹ là người coi trọng thành tích, bà chỉ thích Tiết Diễn thông minh, không thích cô chút nào.

“Sao lại bày ra vẻ oan ức thế này?” Trần Tây Trạch cúi người vỗ đầu cô: “Bản thân không cố gắng còn trách phụ huynh thiên vị.”

“Ai nói em không cố gắng. Nhưng em vốn ngốc nghếch mà.”

Vậy mà Trần Tây Trạch lại bị dáng vẻ đáng thương này của cô làm cho khó chịu, nhẹ nhàng nói: “Tại anh không nên dọa em.”

Tiết Lê ngước đôi mắt ngấn nước nhìn anh: “Vậy…”

“Điện thoại cứ để chỗ anh, buổi tối học quân sự xong thì đến quán sửa điện thoại lấy.”

“Mất tiền không?”

“Không mất.”

Tiết Lê tức khắc tươi cười rạng rỡ, lật mặt còn nhanh hơn cả kịch đổi mặt nạ Tứ Xuyên: “Chúc anh sống lâu trăm tuổi, mỗi ngày đều là một ngày vui!”

Trần Tây Trạch cười khẩy.

Rõ ràng biết cô bé này đang diễn nhưng lần nào cũng trúng chiêu. Dường như Tiết Lê cũng biết Trần Tây Trạch sẽ bị lừa nên kỹ thuật giả vờ đáng thương cũng càng ngày càng điêu luyện.

“Em đi huấn luyện đây, tạm biệt!”

Trần Tây Trạch kéo cổ áo cô từ đằng sau, không hề khách sáo lôi cô lại, ngón tay quệt nhẹ vào môi cô, lau đi một lớp son màu hồng đất…

“Vẽ cái gì vậy.”

Tim Tiết Lê lỡ nhịp, môi lưu lại cảm giác thô ráp của ngón tay anh.

“Chỉ cần có kiến thức cơ bản đều biết, không nên tô son đầy cả môi như thế, phải có cảm giác đẳng cấp.”

“Em… em không biết, không phải… vậy mà anh lại biết?”

“Đưa anh.”

Cô ngoan ngoãn rút thỏi son trong túi ra đưa cho anh.

Trần Tây Trạch kéo cô đến cạnh bồn rửa tay, nhúng khăn giấy vào nước rồi lau vết son còn sót lại trên môi cô.

Tiết Lê sợ hãi nhìn anh, thầm nghĩ, không phải ông lớn này định tô son cho cô đó chứ!

Quả nhiên, Trần Tây Trạch vặn thỏi son màu hồng đất ra, cúi sát vào người cô, cẩn thận tô từng chút son lên môi cô. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, giống như đang phác họa một bức tranh xinh đẹp vậy.

Tầm mắt Tiết Lê dịch xuống, nhìn chằm chằm đầu ngón tay thon dài, xinh đẹp của anh.

Đôi tay đã từng cầm dao phẫu thuật, cũng đã từng cầm súng.

Bây giờ lại đang cầm son môi của cô.

Tiết Lê ngước mắt, gương mặt anh tuấn của chàng trai ghé sát vào cô, lông mi vừa dày vừa dài, trong đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt nhỏ xinh xắn của cô.

Không còn dáng vẻ lông bông của thường ngày, Tiết Lê chỉ nhìn thấy vẻ dịu dàng vô tận trong ánh mắt đó.

Cô có thể nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực mình đập ‘thịch, thịch’, nhìn đôi môi mỏng gần trong gang tấc của chàng trai, cô vô thức liếm môi mình.

“…”

“Ngon không?”

Môi vừa mới tô son xong đã bị cô liếm mất hơn nửa.

“Không không, phì phì phì!”

Mặt cô gái đỏ bừng.

Ngu quá.

Tiết Lê bỗng nhiên nhớ đến lời Thẩm Nam Tinh nói.

Tại sao gặp Trần Tây Trạch cô lại không căng thẳng?

Ai nói không căng thẳng. Nhưng dường như Trần Tây Trạch luôn có cách để cô có thể thả lỏng.

Ở cùng một chỗ với anh rất thoải mái, rất vui.

Một tay Trần Tây Trạch khẽ nâng cằm cô lên, tô lại son cho cô, anh nhẹ nhàng nói: “Sau khi tô son xong cố gắng đừng ăn gì, nếu ăn thì phải mở to miệng ra để ăn, đừng để đồ ăn chạm vào son.”

“Em biết mà.”

Tiết Lê nhớ tới cách Thẩm Nam Tinh ăn uống sau khi trang điểm, đúng là dáng vẻ đó. Mở to cái miệng như chậu máu, ăn uống một cách cực kỳ hung dữ.

Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt anh: “Trần Tây Trạch, có phải anh thường xuyên xem người đẹp live stream không?”

Anh đậy nắp son, cất lại vào trong túi cô, ung dung nói: “Coi anh là anh trai em à?”

“Hừ, con trai đều như nhau cả…”

Trần Tây Trạch nhớ tới biểu tượng ‘xấu hổ’ hôm qua cô bé này gửi cho mình, thẳng thắn hỏi: “Mèo con, có phải em thích anh không?”

Tiết Lê suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi mình, cô lui về sau vài bước, trợn trừng mắt sợ hãi nhìn anh: “Anh điên rồi hả?”

Trần Tây Trạch mỉm cười, anh bước tới, xoa vành tai đỏ ửng của cô, kéo nhẹ một cái: “Đã đỏ như vậy rồi, thích thật đó hả?”

“Trần Tây Trạch, em thề, em… em không hề thích anh. Nếu em thích anh, ngày mai Tiết Diễn ra đường sẽ bị xe đâm.”

“Không cần phải thề độc như vậy đâu.”

“Vậy anh không được hiểu lầm em!”

“Được.”

“Vậy anh còn cười hả, rõ ràng anh đang hiểu lầm em!”

Trần Tây Trạch mỉm cười, chỉ vào đồng hồ trên tay trái, nhướn mày nói: “Tiết quân sự đã bắt đầu từ lâu rồi.”

“Tiêu rồi!”

Tiết Lê chuồn mất, anh lại gọi cô lại: “Điện thoại.”

Cô vội vàng chạy về, vứt chiếc điện thoại màn hình đã vỡ nát vào lòng anh: “Sửa tử tế cho ai gia! Còn nữa, không được nói em thích anh nữa!”

Nhìn theo bóng lưng cô bé vội vàng chạy đi, Trần Tây Trạch cúi đầu, dùng tay áo lau bụi dính trên màn hình.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play