Giữa hè, tiếng ve kêu râm ran.
Xe buýt dành cho sinh viên năm nhất của Đại học Nam Ương dừng trước quảng trường của nhà ga phía Bắc, tân sinh viên từ khắp nơi trên đất nước ồ ạt ùa vào xe buýt có điều hòa.
Tiết Lê mang theo chiếc vali Mickey màu trắng, bị đám đông xô đẩy, di chuyển đến hàng ghế cuối cùng của chiếc xe.
Chiếc điện thoại trong túi rung lên không ngừng.
Nữ sinh bên cạnh nhìn cô, một lúc sau lại nhìn cô lần nữa, có ý tốt nhắc nhở: “Bạn gì ơi, điện thoại của cậu đang đổ chuông kìa.”
“Cảm ơn, tôi nghe thấy rồi.”
Cuộc gọi từ địa ngục, không nghe cũng được.
Xe buýt chậm rãi khởi hành, cuối cùng cũng ngừng rung lắc, Tiết Lê bất đắc dĩ lấy điện thoại ra, mở màn hình.
15 cuộc gọi nhỡ từ anh trai cô, Tiết Diễn.
Mệt tim thật.
…
Trước khi nộp đơn vào Đại học Nam Ương, Tiết Lê đã cố tình hỏi về hai cơ sở của trường.
Học viện Khoa học máy tính của Tiết Diễn và Học viện Ngoại ngữ của cô nằm ở hai đầu Bắc Nam của thành phố, cho dù đi tàu điện ngầm cũng phải chuyển tàu ba lần, đi hơn 50 trạm xe buýt.
Xa đến nỗi Ngưu Lang Chức Nữ cũng muốn ly hôn.
Lúc này Tiết Lê mới cảm thấy nhẹ nhõm, mạnh dạn điền nguyện vọng của mình.
Ai có thể ngờ rằng Học viện Ngoại ngữ năm nay sẽ chuyển từ cơ sở phía Nam đến cơ sở phía Bắc, cô sẽ ở cùng cơ sở với Tiết Diễn.
Suy nghĩ muốn chết cũng có luôn.
Tiết Diễn đã là ‘con nhà người ta’ từ nhỏ, có chỉ số IQ rất cao, thành tích luôn xuất sắc, cũng là hot boy làm mưa làm gió ở trường cấp ba.
Dường như anh ấy đã độc chiếm tất cả trí thông minh và gen tốt của cha mẹ.
Tiết Lê hoàn toàn khác với anh ấy, cô ngốc nghếch, không biết cách ăn mặc, bị cận thị, đeo cặp kính dày to bản, thành tích cũng kém.
Đêm giao thừa hàng năm, mấy người thân đều thay phiên nhau khen ngợi Tiết Diễn, còn Tiết Lê, người bị lu mờ dưới ánh hào quang của anh trai, chỉ biết ủ rũ trốn trong phòng.
Mẹ rất thất vọng về Tiết Lê, ngày nào cũng chọc vào trán cô, nói rằng sao cô lại không biết phấn đấu, làm việc gì cũng không tốt, đến ăn cơm còn rơi vãi.
Trước khi xách hành lý lên đại học, Tiết Lê đã cãi nhau to với mẹ rồi giận dữ bỏ đi.
Cha cô đuổi theo, đưa cho Tiết Lê số tiền riêng mà ông đã vất vả dành dụm, vỗ vai cô.
“Con gái, cha không có quá nhiều yêu cầu đối với con, chỉ cần sống tốt là được.”
Tiết Lê nhìn 200 tệ nhàu nát, vỗ vai cha cô, trả mấy đồng năm xu trong đó lại cho ông: “Cha tự chăm sóc bản thân cho tốt trước đi ạ.”
…
Tóm lại, cô biết khả năng của mình có hạn, cho dù cố gắng thế nào cũng không bằng được anh trai, vì vậy cô luôn tự ti, một cô gái sầu đời điển hình.
Tuy nhiên, việc thi đậu Đại học Nam Ương nằm ngoài dự đoán của mọi người, kể cả bản thân Tiết Lê.
Khi nhìn thấy điểm số, Tiết Lê chết lặng.
Đây là loại may mắn quái quỷ gì đây, điểm tiếng Anh của cô gần như đạt tối đa! Điểm số tăng vọt đến mức cả nhà đều kinh ngạc.
Cô đã trúng tuyển vào trường đại học danh tiếng, nơi anh trai cô đang theo học.
Dù thế nào đi nữa, cô đã núp dưới cái bóng của Tiết Diễn nhiều năm, sau khi lên đại học, cô thực sự không muốn bất kỳ ai biết rằng cô và Tiết Diễn là anh em ruột.
Không muốn nhìn thấy cái ánh mắt ‘Ồ, sao em gái của Tiết Diễn lại trông như thế này’ một lần nữa.
Phải giữ khoảng cách với anh ấy.
Sau khi Tiết Lê lỡ hơn chục cuộc gọi từ anh trai, anh ấy đã gửi cho cô một tin nhắn trên Wechat.
Tiết cực đẹp trai: “Chết giữa đường rồi à?”
Lê hấp đường phèn: “Sao em có thể chết trước mặt anh được. [mỉm cười]”
Tiết cực đẹp trai: “Lên xe buýt của trường rồi hả? Khi nào thì đến trường?”
Lê hấp đường phèn: “Ngồi xe ba bánh, xe chết máy giữa đường, chắc năm sau em đến.”
Tiết cực đẹp trai: “Không đùa với em nữa. Vali có nặng không, cần anh ra cổng quan tâm chăm sóc trẻ thiểu năng trí tuệ không?”
Lê hấp đường phèn: “Cảm ơn, không nặng, chỉ mang theo một cái chiếu rách thôi.”
Tiết cực đẹp trai: “...”
Lê hấp đường phèn: “Không được đến đón em.”
Lê hấp đường phèn: “Ai đón em thì là chó.”
Tiết cực đẹp trai: [Mỉm cười]
Tiết Lê tựa hồ vẫn cảm thấy không yên tâm, tức khắc lật con át chủ bài của mình: “Em có mang theo một cái quần yếm anh mặc lúc nhỏ, nếu anh dám ló mặt ra, em sẽ đội nó lên đầu anh.”
Tiết cực đẹp trai: “...”
Mười phút sau, Tiết Diễn chủ động gọi cô: “Tiết Lê.”
Lê hấp đường phèn: “Làm sao?”
Tiết cực đẹp trai: “Tấm hình lúc nhỏ em lấy áo ngực của mẹ đội lên đầu, anh cũng có.”
Lê hấp đường phèn: “Aaaaaaaaa.”
Tiết Diễn thoát ra, gửi tin nhắn cho Trần Tây Trạch.
*
Trên xe buýt tân sinh viên có một đàn chị đi đón tân sinh viên cầm micro phát biểu:
“Chào mừng mọi người đến với đại học Nam Ương, chị tên Hứa Thư Dương, thành viên ban cán sự của Hội Sinh viên. Tối nay hội sinh viên sẽ tổ chức sự kiện chào mừng tân sinh viên trên bãi cỏ ở sân thể dục phía nam, nếu mọi người có hứng thú thì có thể đến chơi.”
“Nhân tiện, Hội Sinh viên cũng đang tiến hành một đợt tuyển thành viên, các sinh viên có nguyện vọng gia nhập Hội Sinh viên có thể tìm chị lấy phiếu đăng ký.”
Tiết Lê thấy có nhiều sinh viên năm nhất trên xe buýt đến chỗ đàn chị Hứa Thư Dương để lấy phiếu đăng ký vào Hội Sinh viên.
Cô tựa đầu vào cửa sổ xe, cảm thấy chán nản.
Đối với cuộc sống đại học, cô không có khao khát gì cả, tâm trạng không hề tốt.
Đàn chị Hứa Thư Dương chú ý đến Tiết Lê đang ngồi ở hàng cuối cùng.
Cô gái cắt đầu nấm, dưới mái bằng dày là cặp kính gọng đen to bản gần như che hết khuôn mặt, ngoài ra, làn da vừa trắng trẻo vừa mịn màng. Cô ngồi lặng lẽ trong một góc, tạo cho người ta một cảm giác rất gò bó, như thể đang cố tình che giấu bản thân.
Hứa Thư Dương nghĩ đến bản thân cũng là người hướng nội khi mới vào đại học, vì vậy cô ta chủ động mời Tiết Lê.
“Đàn em có muốn gia nhập Hội Sinh viên không?”
“À, không, không, không ạ.” Tiết Lê theo bản năng cự tuyệt, lúng túng nói: “Em không làm được tốt.”
“Không sao cả, ai cũng không thể biết hết ngay lần đầu mà.”
“Không, không, em thật sự không làm được, em mắc hội chứng sợ xã hội.”
Thấy mặt cô đỏ bừng, Hứa Thư Dương cảm thấy cô rất đáng yêu, dụ dỗ: “Em biết Trần Tây Trạch không? Anh ấy là chủ tịch Hội Sinh viên của bọn chị.”
“Chị nói ai?” Tiết Lê trợn tròn mắt, giống như một con thú nhỏ bị dọa sợ: “Trần gì cơ?”
“Trần Tây Trạch, chắc là em có biết anh ấy, anh ấy đã giành chức vô địch Giải vô địch bắn súng thế giới vào năm 18 tuổi và cũng là sinh viên xuất sắc ngành Nhãn khoa của Học viện Y Nam Ương bọn chị.”
Tiết Lê nuốt nước bọt.
Trần Tây Trạch.
Sao nghe quen quen.
Trần Tây Trạch, là cái người đã nhìn thấy cô đội chiếc áo ngực của mẹ lên đầu lúc nhỏ rồi không nói lời nào, vào nhà lấy máy ảnh chụp cô.
Là tên hàng xóm xấu xa, mãi mới có một bạn nam tỏ tình với cô, bị Trần Tây Trạch bắt được, cười khẩy, vỗ vào mặt bạn nam nói: “Nếu còn quấy rầy con bé, tôi sẽ làm thịt cậu.”
Là cái tên độc ác trước khi đi còn lấy mất cái cây sen đá duy nhất của cô.
Chắc không phải đâu, đừng làm cô sợ mà.
Chắc chắn là trùng tên thôi.
Đàn chị Hứa Thư Dương thấy Tiết Lê trông giống như một người máy bị hết điện, cười nói: “Đừng nói là chưa từng nghe nói về anh ấy nha, anh ấy chính là người đã xác lập kỉ lục thế giới mới. Em từng xem cuộc thi bắn súng chưa, trên mạng nói, anh ấy vừa thoáng nâng súng lên, quốc ca đã được vang lên, quá đẹp trai luôn.”
“Em, em không thường xem thể thao.”
“À.”
Tiết Lê thực sự đã lâu không gặp Trần Tây Trạch, cô nhìn Hứa Thư Dương, thăm dò: “Đàn chị rất thân với anh ấy hả?”
“Chị cũng rất muốn làm quen với anh ấy nhưng ngoài công việc ra, anh ấy chưa bao giờ có mối quan hệ cá nhân với cô gái nào cả.” Đàn chị tiếc nuối: “Ngay cả khi bọn chị đều ở trong Hội Sinh viên, chị cũng không có cơ hội nói chuyện với anh ấy.”
“Vậy, vậy cái người tên Trần Tây Trạch mà chị nói, có phải trên yết hầu của anh ấy có nốt ruồi không?”
Tiết Lê vẫn còn ôm tâm lý may mắn, hy vọng rằng đó chỉ là cùng tên họ.
“Ừ đúng.” Đàn chị kích động nói: “Hôm qua trên diễn đàn có người lén chụp ảnh anh ấy, chụp được nốt ruồi đỏ trên yết hầu của anh ấy, mọi người đều bình luận anh ấy rất quyến rũ, muốn cắn một miếng, hahaha.”
Tiết Lê: “...”
Cú tui.
Mấy nữ sinh ở trường bị cái gì vậy.
Phía trước, một nữ sinh có mái tóc đen thẳng dài quay đầu lại, nhìn Tiết Lê, cười khẩy: “Có mê trai thì cũng nên nhìn lại bản thân. Trần Tây Trạch là người mà mấy cô có thể tùy tiện ảo tưởng sao?”
Tiết Lê tự dưng bị mắng, nhìn cô ta.
Cô gái này có đường nét sắc bén, trông không dễ trêu chọc lắm.
Hứa Thư Dương thì thầm: “Đừng nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng là người của Hội Sinh viên, đã yêu thầm Trần Tây Trạch từ lâu. Cô ấy luôn coi mọi người đều là tình địch, cũng không dễ gần, cô ấy đã đuổi mấy nữ sinh trong Hội Sinh viên rồi.”
“Trường các chị cũng khá loạn nhỉ.”
“Đừng sợ, có Hội Sinh viên nào không có tí thù oán đâu.” Hứa Thư Dương nhét tờ đăng ký vào trong tay cô: “Mạnh dạn lên.”
Vì phép lịch sự, Tiết Lê không còn cách nào khác ngoài việc nhận tờ đăng ký nhưng cô sẽ không bao giờ đăng ký.
Mục tiêu lớn nhất của cô là sống sót.
Sống cuộc sống không mục tiêu như loser.
…
Thành phố Nam Ương là một thành phố ven biển, cổng phía Đông của Đại học Nam Ương nằm trên con đường ven biển.
Vì vậy có thể nhìn thấy biển cả bao la qua cửa sổ, ánh nắng chói chang chiếu xuống mặt biển lấp lánh, thỉnh thoảng những chú hải âu bay ngang qua mặt nước cất tiếng kêu du dương.
Nhiều tân sinh viên lần đầu tiên nhìn thấy biển, lần lượt lấy máy ra chụp.
Đây cũng là lần đầu tiên Tiết Lê nhìn thấy biển, cô mở cửa sổ xe, cầm điện thoại chụp ảnh.
Gió biển ẩm ướt tạt vào mặt cô, thổi bay tóc mái của cô, không khí tràn ngập mùi biển, đôi môi hồng của cô khẽ nhếch lên, để lộ một lúm đồng tiền.
Hứa Thư Dương tình cờ quay sang, bỗng nhìn thấy khuôn mặt của Tiết Lê.
Phần tóc mái của cô giống như một lớp vỏ bọc, khi gỡ ra thì lộ ra những nét đẹp thanh tú.
Có tiềm năng nha.
Nhưng ngay sau đó, cô đóng cửa sổ, dùng tóc che lại hai bên má, trở về trạng thái u ám trước đó.
…
Hai mươi phút sau, xe buýt dừng ở cửa Đông.
Hứa Thư Dương nhiệt tình giúp Tiết Lê xách hành lý.
Tiết Lê không muốn làm phiền người khác, vội vàng nói: “Không sao, không sao, em tự mình làm được rồi, không nặng đâu.”
“Đừng khách sáo mà.”
“Thật sự không cần đâu, cám ơn đàn chị.”
Hứa Thư Dương cũng thôi.
Tiết Lê luôn từ chối sự giúp đỡ từ những người xung quanh, vậy nên cô không có nhiều bạn bè.
Sau khi xuống xe, trước tiên, cô trốn bên cạnh biển báo giao thông cạnh bến xe, cẩn thận nhìn xung quanh.
Sau khi xác nhận Tiết Diễn thực sự không đến, mới cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
Tuy nhiên, ngay khi vừa thả lỏng, đã nghe thấy các cô gái ở bến xe tíu tít trò chuyện.
“Aaaa, người đó là anh ấy sao?”
“Ngày nào tôi cũng xem trận đấu của anh ấy, chính là anh ấy.”
“Người thật còn đẹp trai hơn trên TV, tôi khóc đây.”
“Ngày đầu tiên khai giảng đã được gặp ngôi sao thể thao, may mắn quá đi.”
Tiết Lê nhìn theo ánh mắt của các cô gái.
…
Dưới gốc cây long não cách đó không xa, chàng trai đang ngồi trên chiếc xe đạp, hai chân mảnh khảnh chống trên mặt đất, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, trông có vẻ cường tráng.
Đã gần hai năm chưa gặp Trần Tây Trạch nhưng Tiết Lê vẫn nhận ra anh trong nháy mắt.
Không biết anh chàng này ăn gì mà dáng đứng lại thẳng như vậy.
Mặt trời chiếu lên người anh tạo nên một vầng sáng nhàn nhạt, giống như một chàng trai bước ra từ phim hoạt hình, thuần khiết, cũng không kém phần khôi ngô. Ánh mắt lãnh đạm, một tay lướt qua điện thoại, tạo cảm giác khó gần.
Mấy cô gái xung quanh bàn tán…
“Đang đợi ai đó sao?”
“Trần Tây Trạch sao có thể đợi người khác, chỉ có người khác chờ anh ấy thôi.”
Tiết Lê xách hành lý lặng lẽ đi về phía cổng trường, cúi đầu, cố gắng tránh né Trần Tây Trạch.
Đã không gặp hai năm, anh chắc chắn không nhớ cô trông như thế nào đâu.
Vừa mới đi ngang qua đã nghe thấy giọng nói trong trẻo, không khỏi làm người ta giật nảy mình.
“Không nhận ra anh nữa à?”
“...”
Dưới ánh mắt kinh ngạc của các cô gái xung quanh, Tiết Lê sững người.