Cậu có chắc anh ấy chỉ là anh của cậu?

“Vào hội sinh viên làm việc cho anh. Anh đây sẽ suy nghĩ… Nuôi em một khoảng thời gian.”

Ngay lập tức Tiết Lê không đồng ý với Trần Tây Trạch, cô nói phải suy xét cẩn thận đã.

Tiết Lê cũng đã từng tham gia một nơi giống như hội sinh viên vào thời cấp ba. Có điều không phải học sinh bình thường nào cũng có thể vào, muốn vào thì ít nhất phải là người có sức ảnh hưởng trong trường đã.

 

Thành tích tốt, năng lực mạnh, có độ hot.

Thứ hai hằng tuần, bọn họ phải mặc đồng phục thật gọn gàng, đứng trước cổng trường kiểm tra phù hiệu, vừa nghiêm lại vừa oai.

Tiết Lê cảm thấy mình mãi mãi cũng không thể biến thành kiểu người như thế được.

Nhưng mà… Điều kiện mà Trần Tây Trạch đưa ra cũng rất có sức hấp dẫn đấy chứ!

Cô xách chiếc túi lớn màu xanh trở về ký túc xá, nặng nề tâm sự.

Trong phòng ngủ, Lục Vãn Thính đau khổ cầu xin Thẩm Nam Tinh: “Năn nỉ mà, cho tớ mượn dầu gội đầu của cậu đi. Tớ muốn thử thứ thần dược chống rụng tóc trong truyền thuyết.”

Thẩm Nam Tinh hờ hững nói: “Ngày đầu tiên tớ đã ra quy định rồi, không được tự tiện dùng đồ của tớ.”

“Một chút thôi, chỉ một chút xíu xìu xiu thôi mà. Cậu xem tóc tớ này!”

Nói xong, cô liền vén tóc mái ra cho Thẩm Nam Tinh nhìn đường chân tóc phía sau.

“Cậu là sinh viên à? Sớm như vậy đã bắt đầu rụng tóc rồi!”

“Tớ là thủ khoa môn Văn của tỉnh chúng ta đấy!”

Cuối cùng, Thẩm Nam Tinh cũng không chịu nổi sự làm nũng rồi vẻ đau khổ cầu xin ấy của cô ấy, chậm rãi nói: “Chỉ lần này, không có lần sau đâu nhé.”

“Ừm ừm.”

Lục Vãn Thính ôm chai dầu gội của cô ấy, vui vẻ bước vào phòng rửa tay.

Thẩm Nam Tinh đắp mặt nạ, nhìn thấy Tiết Lê đang tay xách nách mang một cái túi lớn bước vào: “Cậu đi mua đồ à?

“Ừm”

“Mua gì mà nhiều thế.”

Cô ấy tự nhiên mà cầm mở túi của Tiết Lê đổ lên bàn: mặt nạ, nước hoa hồng cùng ti tỉ chai lọ: “Đi đường nhặt được tiền à? Một cô gái mỗi ngày chỉ ăn cơm chan canh mà vẫn có thể mua được nhiều đồ như thế này?”

Cô ấy ước chừng chút: “Một đống đồ skincare này chắc cũng hơn nghìn tệ.”

Tiết Lê cười hì hì nói: “Anh tớ mua cho tớ đấy.”

“Chẳng phải cậu bảo anh cậu tồ lắm sao?”

“Anh khác cơ.”

Không đến nỗi tồi như vậy.

Thẩm Nam Tinh quan tâm liền: “Ôi vãi! Đừng nói là Trần Tây Trạch nha!”

“Đúng vậy.”

“Tớ nghe đàn chị nói, Trần Tây Trạch nổi tiếng lạnh lùng. Không quan tâm ai, mấy cô gái bình thường đều không có cơ hội nói chuyện với anh ta.”

“Lạnh lùng hơn thì anh ấy cũng là anh tớ.”

“Chậc chậc chậc.”

Mãi đến bây giờ, Tiết Lê mới cảm thấy có chút hơn người. 

Thẩm Nam Tinh chọn lựa những đồ skincare này rồi đưa tay nâng cầm của Tiết Lê, quan sát tình trạng da của cô: “Da cậu thuộc da nhạy cảm. Anh ấy mua nước hoa hồng với mặt nạ đều là loại dịu nhẹ không kích ứng. Cẩn thận như thế… Cậu có chắc anh ấy chỉ là anh trai cậu thôi?”

“Đúng vậy.” Tiết Lê không nghĩ nhiều như thế, hỏi tiếp: “Đồ skincare phải nghiên cứu kỹ như vậy sao? Còn phân loại da nhạy cảm gì nữa.”

Thẩm Nam Tinh khinh thường nói: “Tiết Lê, cậu có phải con gái không vậy! Vậy mà chẳng biết sửa soạn cho mình gì cả.”

“Điều kiện của tớ có hạn mà.”

Lúc học cấp ba, cô đã từng dùng mỹ phẩm của mẹ rồi tự trang điểm. Kết quả… Hiệu quả từ tay nghề cao siêu của cô khiến Tiết Diễn cười nhạo cả nửa năm trời.

Bây giờ bức ảnh lịch sử đen ấy vẫn còn được lưu trong điện thoại của anh cô. Anh thậm chí còn đặt mật khẩu, vừa nhìn liền cười bò.

Tự tin của Tiết Lê bị đánh bay sạch. Từ đó về sau cũng chẳng thèm chưng diện nữa.

Thẩm Nam Tinh nghe lịch sử đen tối của cô rồi chỉ nói: “Lúc ấy cậu không biết trang điểm. Chỉ cần chăm chỉ khổ luyện kỹ thuật, con gái điều kiện không tốt còn có thể dùng AI đổi mặt, huống hồ gì cậu đâu có xấu.”

“Thật sao?”

Lục Vãn Thính quấn mái tóc ướt của mình,  đem dầu gội đầu trả lại Thẩm Nam Tinh: “Còn không phải sao, cậu xem cậu ấy. Streamer game siêu xinh đẹp, làn da căng bóng mịn màng như trái bom là nhờ gì chứ.”

Tiết Lê nhìn gương mặt đầy mụn dậy thì của Thẩm Nam Tinh, nuốt nước miếng nói: “Ma thuật và… Kỹ thuật.”

“Trang điểm cũng là một môn kỹ thuật.” Thẩm Nam Tinh lấy túi trang điểm của mình ra, đem những chiếc chai lọ bày lên, chuẩn bị trang điểm để livestream: “Đối với phụ nữ, sắc đẹp chính là tài nguyên.”

Tiết Lê không đồng ý với lời nói của cô:  “Nhưng mọi người đều sẽ già đi mà.”

“Cho nên phải cố kiếm tiền sớm. Cậu xem những tên đàn ông ngu ngốc trên mạng, bình thường thì khinh nữ streamer, cảm thấy con gái không biết chơi game. Nhưng chỉ cần mặc đồ trễ ngực một chút thì bọn họ lại đổ xô vào xem, điên cuồng tặng quà cho tớ.”

Tiết Lê nghiến răng nghiến lợi nói: “Trong đám đàn ông ngu ngốc ấy, cũng có cả ông anh tồi của tớ!”

Em gái ruột sắp cơm sắp không có mà ăn! Vậy mà anh ấy là còn có thể tặng quà cho streamer, đã vậy còn đi mượn tiền!

Kết quả là ngày nào chủ nợ cũng giục cô trả, thật đúng là tức chết đi mà.

Tiết Lê giương mắt nhìn Thẩm Nam Tinh trang điểm, xem được một lát, cảm giác hình như cũng biết được chút chút. Cô bèn lấy thỏi son màu hồng tro trong túi ra, học theo dáng vẻ của Thẩm Nam Tinh, bặm bặm, thoa cho mình một đôi môi căng mọng.

Cô tiện tay chụp một tấm gửi cho Tiết Diễn.

[Hình ảnh]

Tiết cực đẹp trai: [Em vẫn còn tiền ăn lẩu à?]

Lê Hấp Đường Phèn: [...]

Lê Hấp Đường Phèn: [Anh có phải là đàn ông không vậy? Đến son mà còn nhìn không ra 🙂]

Tiết cực đẹp trai: [Em gái xinh đẹp nhà người ta thoa son khiến lòng người mê mẩn đắm say. Còn em gái nhà mình thoa son, chỉ khiến người…đói bụng, muốn ăn thêm vài bát cơm.]

Lê Hấp Đường Phèn: [...]

Tiết Lê thật sự muốn tức chết!

Đồ tồi!

Ban đêm, trong phòng giặt quần áo của ký túc xá nam, Tiết Diễn đi qua đi lại sau lưng Trần Tây Trạch.

Anh gọi cho Tiết Lê hơn chục cuộc muốn xin lỗi, đều bị cô bé tắt máy ngay lập tức.

“Trần Tây Trạch cậu nói xem, có phải con gái trên đời này đều nhỏ mọn như vậy không? Hở một chút là dỗi, dỗi rồi là không thèm nghe điện thoại, đã vậy còn nhắn tin bảo cậu cút đi.”

Trần Tây Trạch mặc áo phông mỏng màu đen, để lộ cơ bắp đầy đặn trên lưng, liên tục dùng lực cánh tay mạnh mẽ, chà chiếc áo bóng rổ.

Anh vặn vòi nước, thờ ơ nói: “Mèo nhỏ không tự tin, cậu đừng lúc nào cũng đả kích em ấy.”

“Chẳng phải tớ chỉ đùa thôi sao! Tớ mới ghẹo có chút xíu, em ấy liền tức giận.”

“Cậu không biết đùa thì đừng có đùa lung tung.” Trần Tây Trạch lạnh lùng lẩm bẩm: “Đồ ngốc.”

“Khoan đã, son của em ấy không phải là cậu tặng đó chứ?”

“Ừ.”

Nào, tớ cho cậu xem này, đẹp chết em ấy rồi!”

Tiết Diễn mở hình lên, đưa đến trước mắt Trần Tây Trạch: “Nhìn đôi môi đỏ mọng này, cười chết mất.”

Trần Tây Trạch nhìn cô bé dễ thương trong ảnh, khóe miệng khẽ cong, ánh mắt dịu dàng hơn nhiều.

Vừa ngẩng đầu, thấy Tiết Diễn cười như vậy thì mặt liền lạnh lùng: “Có phải em ấy không có bạn bè?”

“Đúng vậy, em ấy chẳng được mấy người bạn, đến bạn thân cũng chẳng có. Cho nên gặp chuyện lớn một chút là liền nhắn tin cho tớ. Hồi cấp ba ấy, cậu có dám tin là em ấy còn bảo tớ đi mua băng vệ sinh rồi mang đến nhà vệ sinh nữ không! Sức hấp dẫn tệ đến vậy!”  

Trần Tây Trạch đổi chủ đề: “Nếu mà có sức hấp dẫn phải chăng sẽ bỏ mặc chúng ta.”

“À thì… Chuyện này…”

Tiết Diễn liên tục lùi về sau, chân như bôi dầu: “Tớ mới nhớ ra đêm nay có trận đấu của chị gái streamer, tớ đi xem trước đã. Có duyên gặp lại nhé!”

Trần Tây Trạch túm lấy cổ áo, nhẹ nhàng kéo anh quay lại. Nhanh chống đẩy ngã anh xuống đất, giẫm lên ngực anh: “Tiết Diễn, có tiền không trả, cậu hèn vậy à.”

“Ui da, hết tiền thật rồi! Tớ đem em gái tớ để cầm, bán mình trả nợ. Uầy, tuy không đáng mấy đồng…”

“Em ấy đáng giá hơn cậu nhiều.”

“Vậy… Hứa rồi đấy nhé, đứa bé ngốc này giao cho cậu đấy. Làm trâu làm ngựa, làm gì cũng được, làm anh như tớ tuyệt đối không nói lời thứ hai.”

“Đưa ID wechat của em ấy cho tớ.”

“Được được được.”

Trần Tây Trạch lúc này mới chịu nhấc chân ra, Tiết Diễn như được ân trên đại xá, co cẳng chạy về ký túc xá.

Trong ký túc xá, Tiết Lê kéo rèm ngồi dưới đèn, cẩn thận đọc quyển tiểu thuyết mượn từ thư viện.

Thẩm Nam Tinh ở bên kia vừa chơi game, vừa dùng chất giọng đặc biệt như bong bóng của cô cảm ơn các “đại gia”.

“Cảm ơn du thuyền của Cực đẹp trai ạ, moah moah moah.”

Tiết Lê giật mình ngồi dậy, đầu kề sát vào khe rèm của Thẩm Nam Tinh: “Tiết cực đẹp trai chẳng phải là anh trai tớ sao?”

“Ai da!” Thẩm Nam Tinh đẩy cô ra: “Không phải Tiết cực đẹp trai mà là cảm ơn Cực đẹp trai. Người ta tên Cực đẹp trai cơ.”  

“Ồ ồ ồ! Hết cả hồn, còn tưởng “đại gia” của cậu là anh trai tớ nữa chứ! Nếu vậy đúng thật là tức chết vài con người rồi ấy.”

“Tiết Lê, tớ đang livestream đấy! Giọng cậu bị ghi vào rồi này! Mau đi ra đi!”

“Xin lỗi nhé.”  Tiết Lê nhỏ giọng xin lỗi rồi nhắc nhở cô: “11 giờ rưỡi tắt máy tính đấy nhé trưởng phòng đại nhân!”

“Biết rồi!”

Thẩm Nam Tinh tiếp tục nói: “Xin lỗi mọi người nha, bị em gái cùng phòng chen ngang, chúng ta tiếp tục nhé.”

Tiết Diễn sững sờ tháo tai nghe xuống, một mình đi ra ban công, châm điếu thuốc.

Trong nháy mắt, ngay tại phòng livestream của nữ streamer anh thích nhất, lại nghe thấy giọng nói của em gái anh.

Anh tự đánh mình một cái.

Ảo giác! Hẳn là ảo giác, anh chắc chắn là đã bị cô em gái ngốc Tiết Lê làm ám ảnh tâm lý rồi.

Một chàng trai mặc quần cộc mang đồ ra phơi, nhìn Tiết đại hotboy vừa hút thuốc vừa tự tát mình.

Quần cộc chớp mắt nhìn, nuốt nước bọt.

“Nhìn con khỉ ấy!”

Tiết Diễn quay lưng đi, nhìn về phía ký túc xá nữ đối diện.

Nếu chị gái streamer Star mà Tiết Diễn ái mộ bấy lâu thật sự là bạn cùng phòng của em gái anh…

Tiết Diễn nuốt nước bọt, không dám nghĩ đến.

Huấn luyện quân sự ngày thứ hai, mặt trời như đổ lửa, nắng nóng muốn cháy da.

Các cô gái mặc áo ngắn tay, quần ống dài rằn ri, đội mũ, đứng phơi mình dưới cái nắng chói chang.

Ngay cả một cô gái khó đổ mồ hôi như Tiết Lê sau lưng cũng ướt đẫm.

Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Nam Tinh.

Con nhóc này, sáng sáu giờ đã bò dậy trang điểm thật ngọt ngào xinh xắn. Giờ thì phí công rồi, trên mặt lấm tấm mồ hôi nhìn giống y chang mấy cô đào hát trong kinh kịch.

Tiết Lê giương mắt nhìn một giọt mồ hôi có màu lăn xuống mũi Thẩm Nam Tinh, chuẩn bị rơi vào miệng theo nhịp thở mạnh của cô ấy.

Trong lòng cô căng thẳng, liên tục ra dấu cho Thẩm Nam Tinh.

Mắt đờ đẫn, Thẩm Nam Tinh liếm môi một cách vô thức.

Thôi được rồi, giọt mồ hôi có màu đó đã thành công bị cô liếm vào miệng.

“...”

Trực tiếp chứng kiến cảnh tượng này, Tiết Lê suy sụp.

Cũng trong lúc này, huấn luyện viên gầm hét lên một tiếng

“Hôm nay là ngày đầu huấn luyện quân sự, tôi không muốn làm khó các em! Nhưng biểu hiện của các em quá tệ! Các em là lứa sinh viên mới tệ nhất mà tôi từng dẫn đấy!”

“Có ai cảm thấy mình tư thế đứng quân đội của mình ổn, muốn xung phong làm mẫu cho mọi người không?”

Các bạn sinh viên im lặng như tờ.

“Không có ai thì tôi gọi đại nhé.”

Lúc này, Mạnh Vi An ở phòng ký túc đối diện châm một câu: “Tiết Lê đi, tư thế đứng của cậu giỏi nhất mà.”

“Đúng vậy đúng vậy, Tiết Lê đứng giỏi nhất.”

Nhìn nụ cười gian xảo của bọn họ, trong lòng Tiết Lê chỉ muốn hỏi thăm cả nhà bọn họ một câu “tốt đẹp” thôi.

Cô bị ép ra khỏi hàng, bước đến trước mặt huấn luyện viên, nghiêm túc đứng tư thế quân đội.

Huấn luyện viên chắp hai tay sau lưng, đối diện với cô.

Huấn luyện viên có làn da ngăm đen, tóc đầu đinh trẻ trung, không lớn hơn họ bao nhiêu. Có thể thấy cả người cơ bắp cuồn cuộn.

Bị ép nhìn huấn luyện viên vài giây, Tiết Lê bối rối nhìn đi hướng khác. Đầu ngón chân bắt đầu chà chà đất.

Một cơn gió thổi qua, làm mái tóc cô tung bay. Cố gắng lắm nhưng cuối cùng nhịn không được… Tiết Lê hắt xì một cái.

Huấn luyện viên: “...”

“Aaaa xin lỗi ạ!” Mặt Tiết Lê như đưa đám, liên tục nói xin lỗi, lấy khăn giấy ra lâu mặt cho huấn luyện viên.

Huấn luyện viên dùng tay áo lau mặt, hung dữ hỏi:

“Tên gì?”

“Tiết Lê.”

“Nói báo cáo huấn luyện viên.”

“Báo cáo huấn luyện viên, Tiết Lê.”

“Em xem em đang đứng kiểu gì kìa! Nhích tới nhích lui, xoay ngược xoay xuôi, em đang nhảy đấy à!”

Cầm đầu mấy cô gái phòng đối diện, Mạnh Vi An lén cười khúc khích

“Huấn luyện viên thông cảm, cậu ta là người có tật.”

Huấn luyện viên chỉ Mạnh Vi An nói: “Cô, bước ra.”

“Hả?”

Mạnh Vi An ngượng ngùng bước ra, bĩu môi nói: “Em nói có sai đâu.”

“Huấn luyện viên đang nói chuyện, ai cho cô hi hi ha ha chen mồm vào? Không có tổ chức kỷ luật gì cả, tự nhiên quá nhỉ. Chạy quanh sân thể dục hai vòng cho tôi!”

Mạnh Vi An biến sắc: “Huấn luyện viên!”

“Thêm một vòng.”

“Tại sao chứ, huấn luyện viên!”

“Thêm hai vòng.”

Mạnh Vi An sợ mệt hơn nữa sẽ lấy mất cái mạng của cô ta. Chỉ có thể mất mặt mà chạy quanh sân trường.

Tiết Lê muốn cười, ánh mắt sắc lẹm như dao của huấn luyện viên liếc qua, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm của mình.

“Nhìn em xem, chút xíu vẻ kiêu ngạo của con cưng cũng chẳng có.”

“Báo cáo huấn luyện viên.”

“Nói.”

“Xin hỏi vẻ kiêu ngạo của con cưng là như thế nào ạ?”

Huấn luyện viên bị câu hỏi của cô làm cho khựng lại một lúc, rồi chỉ vào một chàng thiếu niên dẫn đầu hàng bên cạnh đang đứng trong tư thế quân đội: “Đây, như cậu ta.”

Tiết Lê nhìn theo chỉ tay của huấn luyện viên. Cô phát hiện mình biết người mà thầy chỉ.

Hà Tư Lễ - hotboy của lớp tiếng Pháp kế bên, con lai Trung Anh. Làn da trắng sáng tự nhiên, mắt xanh giống như bảo thạch trong suốt xinh đẹp!

Các cô thường đùa rằng anh trông giống yêu tinh Orlando Bloom trong “Chúa tể của những chiếc nhẫn”. Vì vậy đã tự gọi anh là “Hoàng tử yêu tinh”.

Tư thế đứng quân đội của anh rất tốt, đá chân cũng rất thẳng. Vậy là cả buổi sáng anh bị huấn luyện viên gọi ra làm mẫu không biết bao nhiêu lần.

Huấn luyện viên nói với Tiết Lê: “Bây giờ em qua đó mời em ấy qua đây, nói là tôi mời qua làm mẫu cho các em.”

“Hả!”

Mặt mày Tiết Lê biến sắc.

Cô hoàn toàn không muốn tiếp xúc với kiểu hotboy lớp tý nào, nếu như bị từ chối thì mất mặt biết mấy.

“Báo cáo huấn luyện viên, em… Em hướng nội, đổi người khác được không thầy?”

“Không được, em đi đi. Hướng nội thì giờ luyện hướng ngoại đi.”

Các cô gái trong ký túc xá của Mạnh Vi An lúc này hận đến nghiến răng.

Vốn muốn làm Tiết Lê xấu mặt, không ngờ huấn luyện viên lại giao cho cô một nhiệm vụ tốt đến vậy!

Phải biết là hotboy lớp kế bên lạnh lùng như vậy, bình thường không có cơ hội bắt chuyện với cậu ta.

Phúc lợi lớn như vậy không ngờ lại rơi vào tay Tiết Lê.

Đã vậy còn nhận được sự cho phép của huấn luyện viên, một cơ hội quen biết danh chính ngôn thuận như thế! Cứ cho là bị từ chối thì cũng không mất mặt.

Tiết Lê thật sự không muốn đi nhưng lại không thể lay chuyển huấn luyện viên được.

Cô không muốn giống như Mạnh Vi An…chạy quanh sân trường dưới cái nắng như đổ lửa nên chỉ đành đi qua lớp tiếng Pháp bên cạnh.

Trước tiên Tiết Lê lễ phép nói với huấn luyện viên lớp bên ý của thầy mình, huấn luyện viên gật đầu, cho phép cô: “Vậy em tự nói với Hà Tư Lễ đi.”

Cuối cùng Tiết Lê đến trước mặt hotboy, cực kỳ không tự tin, cúi đầu, tuôn ra những lời đã chuẩn bị sẵn trong đầu

“Chào cậu, tớ là Tiết Lê của lớp Dịch song song bên cạnh. Huấn luyện viên của lớp tớ muốn mời Hoàng tử yêu tinh qua đó làm mẫu, không biết là cậu có đồng ý hay không…”

Nói xong cô liền nghe thấy các bạn học xung quanh hít một hơi lạnh.

Cô chưa kịp phản ứng, chàng thiếu niên đối diện đã cười hì một tiếng.

“Bạn học à, tôi không phải tên là Hoàng tử yêu tinh, tôi tên Hà Tư Lễ.”

Tiết Lê bỗng hóa đá, hai má đỏ bừng.

Aaaaaaaaaa vãi linh hồn!

Sao cô lại gọi người ta bằng biệt danh vậy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play