Tiết Diễn nhìn bóng lưng cô gái nhỏ chạy trốn nhanh như con thỏ, cười nhạo nói: "Nhìn bộ dạng ngu ngốc của con bé xem, thế mà nó còn muốn khi học đại học sẽ tìm một anh chàng đẹp trai để nói chuyện yêu đương, ai muốn nói chuyện yêu đương với con bé đây?”
Trần Tây Trạch đang tự chơi bóng rổ thì tình cờ hỏi: “Em ấy thích người thế nào?”
"Con bé kia không biết nhét cái gì trong đầu. Nó rất nổi loạn. Nó không bao giờ nói tiếng người với tôi. Ai biết nó thích người thế nào."
"Vậy làm sao cậu biết em ấy muốn yêu?”
"Tôi xem bài đăng của nó, chậc chậc, không nên đọc, trên đó tràn ngập nỗi buồn của tuổi trẻ."
Tiết Diễn lấy điện thoại di động ra, vô cùng thích thú nói: "Để tôi đọc cho cậu nghe mấy câu. Hạnh phúc rất đơn giản nhưng tôi không có gì cả; nụ cười là thật, không phải tôi giả vờ... Ha ha ha ha ha."
Anh ấy đọc status tâm trạng của em gái mình ở nơi công cộng, khiến một nhóm nam sinh xung quanh anh ấy cười như điên: "Anh Diễn, em gái của cậu thực sự hài hước."
"Thật dễ thương!"
Tiết Diễn cười và nói: “Hay là tôi giới thiệu nó cho cậu."
"Đừng, đừng, tôi không thích những cô gái hài hước."
Tiết Diễn không kịp đề phòng đã bị một quả bóng rổ bay tới và đập vào cánh tay phải đang cầm điện thoại của anh ấy.
Anh ấy lớn tiếng chửi rủa, đau đớn lắc lắc tay, khi ngẩng đầu lên thì thấy Trần Tây Trạch đang rời sân bóng rổ với chiếc áo khoác trên tay.
"Trần Tây Trạch, cậu lại ngứa da rồi phải không?”
Trần Tây Trạch không nói nhiều lời, anh nhặt một quả bóng rổ bên đường và ném nó về phía Tiết Diễn.
Tiết Diễn vội vàng che mặt nhận tội: "Tôi, tôi, tôi... Da của tôi ngứa, không sao cả."
Sắc mặt Trần Tây Trạch âm trầm, anh không thèm nói thêm gì nữa mà xoay người rời đi, bóng dáng cô độc biến mất trong màn đêm.
Anh thuộc loại nói có thể động tay thì sẽ không mở miệng nói lời vô nghĩa…
Đôi khi Tiết Diễn cảm thấy anh rất giống bị thần kinh.
Không thể động vào đồ điên này.
…
Trên sân thể dục nhân tạo, Tiết Lê hoảng sợ khi nhìn thấy Trần Tây Trạch đang đến gần.
Cô nhanh chóng mặc áo len và đội mũ cho mình, cô quấn chặt người chỉ để lộ cặp kính to và bàn tay nhỏ nhắn.
"Em tìm anh làm gì?”
Trần Tây Trạch đưa chiếc túi của Watsons màu xanh lục trên tay cho cô.
Tiết Lê tò mò cầm lấy, nhìn thấy bên trong có một đống mặt nạ, mỹ phẩm dưỡng da, kem chống nắng, dầu gội đầu, sữa tắm... thậm chí còn có một ít son môi với nhiều màu sắc khác nhau.
Thậm chí... Có mấy gói băng vệ sinh, có cả loại ban ngày lẫn ban đêm.
Với hai trăm nhân dân tệ sinh hoạt phí đáng thương mà bố cô khổ sở mới có được để cho cô thì ngay cả chuyện ăn uống cũng thành vấn đề, vốn không mua nổi những nhu yếu phẩm hàng ngày này.
Sắp đến kỳ kinh nguyệt mà cô ấy vẫn lo lắng không biết phải làm sao.
Nếu cô không chủ động gọi về nhận lỗi với mẹ và đồng thời hứa sẽ bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi thì với tính tình nóng nảy của mẹ cô thì thà để cô chết đói còn hơn mềm lòng đưa tiền sinh hoạt phí cho cô.
"Trần Tây Trạch, đây là..."
"Anh mua cho em." Trần Tây Trạch bình tĩnh nói: "Ngày mai sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự, cần chú ý chống nắng và dưỡng da. Hơn nữa, em cũng sắp đến kỳ kinh nguyệt, bất cứ lúc nào cũng phải để sẵn một túi trong túi, đừng để quần em bị bẩn."
"..."
Khuôn mặt của cô gái nhỏ ngay lập tức đỏ bừng.
Trí nhớ của anh tốt đến mức cô không còn gì để nói, đã hai năm không gặp vậy mà anh vẫn nhớ như in chuyện này.
"Tại sao đột nhiên anh lại trở thành người tốt." Tiết Lê lẩm bẩm nói: "Nếu như cư xử khác thường nhất định là có quỷ, nói cho em biết, anh có ý đồ gì?”
"Không cần thì thôi."
Trần Tây Trạch lấy lại túi, anh không thèm nói lời nào đã xoay người rời đi.
“Này này!” Tiết Lê giật túi lại: “Em muốn!”
Trần Tây Trạch bỏ mũ ra vén mái tóc dày, anh nhìn cô thật lâu, sau đó ánh mắt lạnh lùng sắc bén trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
"Không nói cảm ơn ư?”
"Cảm ơn anh trai, sau này cứ tiếp tục phát huy, không ngừng nỗ lực, vượt qua Tiết Diễn, mau chóng trở thành anh trai ruột của em."
Khóe miệng Trần Tây Trạch nhếch lên khinh thường, anh không có hứng thú làm anh trai của cô.
Cả hai cùng nhau dạo quanh sân thể dục nhân tạo.
Rất nhiều nữ sinh xung quanh đều kinh ngạc mà dò xét nhìn bọn họ, Tiết Lê vội vàng kéo cổ áo che miệng lại chỉ để lộ ra một cái gọng kính to, nhất định không thể để người khác nhận ra.
"Trần Tây Trạch, tại sao anh lại đưa cho em những thứ này?”
"Em là con mèo của anh."
Tiết Lê dừng lại: "Nhưng anh trai em nói là anh chưa bao giờ nuôi một con mèo nào."
“Từng nuôi.” Anh cố chấp khẳng định: “Em rất giống nó.”
"Vậy thì anh cho mèo ăn thức ăn nhãn hiệu nào?”
Trần Tây Trạch dừng lại một chút: "Cho ăn cơm."
“Vậy nhất định anh chưa từng nuôi.” Tiết Lê không kiên nhẫn nói: “Mau nói cho em biết tại sao anh lừa em.”
"Lừa chính là lừa, cần lý do làm gì."
"..."
Anh ấy luôn có thể coi đó là điều hiển nhiên!
“Bỏ đi.” Tiết Lê bĩu môi: “Cảm ơn anh đưa cái này cho em, em về đây!”
“Ở bên anh thêm chút nữa.” Anh ngăn cô lại: “Đi bộ với anh.”
"Được…"
Vì chiếc túi lớn trong tay nên Tiết Lê mới đồng ý chậm rãi đi trên sân thể dục cùng với Trần Tây Trạch.
Thỉnh thoảng cảm nhận được những ánh nhìn từ những người xung quanh, cô cảm thấy hơi có lỗi.
Cho dù đó là anh trai của cô hay Trần Tây Trạch, loại người nổi tiếng trong trường này không hợp với cô.
Cô chỉ muốn lặng lẽ một mình ở trong góc, không muốn bị chú ý, âm thầm bảo vệ vùng an toàn của mình.
Đang lúc suy nghĩ mông lung không thấy rõ đường đi, Tiết Lê giẫm phải một hòn đá nhỏ lảo đảo về phía trước.
Trần Tây Trạch nhanh tay lập tức kéo eo cô lại.
Cánh tay anh tràn đầy sức lực, nhiệt độ cơ thể của anh so với cô cũng cao hơn rất nhiều, đầu cô dựa vào ngực anh, có thể cảm nhận rõ ràng được cơ bắp căng cứng của anh.
Anh vừa mới vận động lại mặc một chiếc áo khoác mỏng, áo bên trong đã lấm tấm mồ hôi, cô có thể cảm nhận được hơi ẩm trên ngực anh.
Mặc dù vậy nhưng anh không hề có mùi mồ hôi, cảm giác rất tươi mát và sạch sẽ.
Ngay lập tức, Tiết Lê đã đỏ bừng mặt.
Trần Tây Trạch nhìn vành tai trắng hồng như thỏ của cô, trong lòng bỗng muốn trêu chọc cô một chút.
Anh cố ý nghiêng người tới gần cô hơn, nhìn thẳng vào cô, ánh mắt tỏ rõ có ý không tốt…
"Còn đỏ mặt với anh trai."
"Không, không có!"
Ánh mắt Tiết Lê muốn né tránh nhưng cô tránh không được.
Chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng của anh tiến sát cô từng li từng tí, thậm chí cô có thể nhìn thấy ánh đèn đường phản chiếu trong mắt anh.
Giống như sắp không thể thở được.
Trần Tây Trạch sợ cô thật sự ngạt thở nên vỗ sau đầu cô rồi tiếp tục đi về phía trước: “Nhìn dáng vẻ của em xem, chưa từng tiếp xúc với con trai mà còn muốn yêu sao?"
"Ai nói với anh em muốn yêu đương.”
"Còn có thể là ai?”
"Aaaaaaaaaaaaaa! Tiết ngu ngốc, tức chết em rồi!”
Trần Tây Trạch quay người lại đi ở bên lề bãi cỏ nhân tạo xanh, anh hơi hơi nâng cằm: "Em thích người thế nào?”
Tiết Lê buột miệng nói: "Dù sao cũng không được giống như anh trai em, cũng không được giống anh..."
Những lời này vừa nói ra thì không khí...yên lặng mấy giây.
Trần Tây Trạch "Ồ" một tiếng rồi xoay người, không nói thêm gì nữa.
"Một người bình thường thôi, sẽ không làm em cảm thấy áp lực."
Phát hiện thanh niên bên cạnh trầm mặc, Tiết Lê nhìn anh: “Sao anh lại không nói gì?”
Trần Tây Trạch đè nén cảm giác không vui trong lòng, trả lời: "Anh đã lướt qua tất cả những sinh vật giống đực mà anh biết xung quanh và anh không tìm thấy một ai có thể khiến em không cảm thấy áp lực."
Tiết Lê biết rằng anh chàng này lại chế nhạo cô, cô lao đến đánh anh: "Anh thật phiền phức, Trần Tây Trạch."
Trần Tây Trạch đưa cô ấy đến dưới ký túc xá rồi đưa cho Tiết Lê một tờ rơi tuyển dụng mới do Hội sinh viên in và phát ra…
"Hội sinh viên chiêu mộ thành viên mới, sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì em hãy đến tham gia bài kiểm tra viết và phỏng vấn."
"Em không tham gia, dù sao cũng không qua được."
Một lúc sau, cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng: “Trừ khi anh trai cho em đi cửa sau."
Trần Tây Trạch nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Có việc thì gọi anh trai, không có việc thì gọi Trần Tây Trạch, em đúng là một người biết nịnh hót."
Tiết Lê nắm lấy tay áo khoác của anh làm nũng: “Anh là anh trai tốt nhất trên thế giới."
Khóe miệng Trần Tây Trạch nhếch lên một nụ cười lạnh: "Cho em đi cửa sau cũng được, em bảo Tiết Diễn trả lại 2000 tệ đã nợ cho anh đi."
Tiết Lệ: "Em có thể giúp anh nghiêm khắc lên án anh ấy."
"Cảm ơn, không cần, anh cũng làm được cái này."
Tiết Lê khẽ thở dài, cô biết rằng Trần Tây Trạch là một người rất nguyên tắc, ngay cả em gái ruột của mình thì cũng sẽ không cho đi cửa sau chứ đừng nói đến cô em gái như cô.
“Trần Tây Trạch, em không tham gia.” Cô trả lại tờ rơi cho anh: “Chắc chắn em sẽ bị loại từ vòng gửi xe.”
Đôi mắt đen của Trần Tây Trạch nhìn cô chăm chú khiến cô tự dưng cảm thấy tội lỗi nên đã cúi đầu xuống.
"Mèo nhỏ."
"Sao thế."
"Em còn bao nhiêu tiền trong túi?”
Tiết Lê lấy chiếc ví đựng tiền hình con mèo của mình ra đếm: "53 tệ và 6 xu."
"Dựa theo giá thức ăn trong nhà ăn thì phỏng chừng em có thể trụ được ba ngày. Dựa theo thể lực của em cộng thêm huấn luyện quân sự tiêu hao nhiều thể lực, anh đoán đến ngày thứ năm em sẽ đột tử."
“Nhớ kêu Tiết Diễn nhặt xác giúp em.” Tiết Lê đảo mắt xem thường rồi xoay người rời đi.
Trần Tây Trạch trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên nói: "Nếu em tham gia làm việc cho Hội sinh viên thì anh trai sẽ cân nhắc... hỗ trợ em một thời gian."