Trong văn phòng giáo viên của Khoa ngoại ngữ, cô Triệu - giáo viên hướng dẫn đeo kính đang cầm ba tờ đơn trên tay, cô ấy liếc nhìn chúng không nói nên lời.
"Cả ba em đều xin miễn huấn luyện quân sự à?”
"Dạ."
Cô ấy chỉnh cặp kính của mình rồi nhìn vào những lý do xin phép ngớ ngẩn của họ, Tiết Lê bị cô ấy loại ra trước: "Cận thị không được coi là khuyết tật."
Tiết Lê vội vàng bổ sung: "Em… Còn có bệnh quáng gà."
“Cho em đi huấn luyện quân sự không phải muốn em đi làm một tên trộm, quáng gà không phải là lý do."
"Tâm trạng của em cũng không tốt, em thường xuyên bị căng thẳng khi bị kích thích."
"Vậy thì càng phải tăng cường rèn luyện, não bộ và cơ thể cũng phải giống nhau."
"..."
Tiết Lê xấu hổ lui sang một bên, không còn gì để nói.
Nghe nói giáo viên hướng dẫn này từng tham gia đội hùng biện của trường, đánh đâu thắng đó, không ai có thể vượt qua.
Cô Triệu ném tờ đơn của Tiết Lê sang một bên và nhìn một cái khác: "Học viên Lưu Thi Vũ, chứng mất ngôn ngữ của em là do yếu tố tâm lý gây ra và không liên quan gì đến sức khỏe của em. Tôi không đồng ý với đơn xin của em."
Lưu Thi Vũ gật đầu với vẻ mặt vô cảm.
Cô Triệu nhìn vào tờ đơn cuối cùng: "Lục Vãn Thính... Vừa đủ tiêu chuẩn để được miễn huấn luyện quân sự. Em ấy đeo máy trợ thính và không thể huấn luyện thể chất với cường độ cao. Em ấy có thể được duyệt qua."
“Dạ!” Lục Vãn Thính vội vàng nói: “Cô Triệu, em, em, em… Rút đơn được không?”
"Muốn rút đơn à?”
"Các bạn cùng phòng không được phê duyệt nên nếu chỉ mình em được phê duyệt em sẽ cảm thấy nhàm chán. Em muốn huấn luyện quân sự với họ."
“Em chắc chứ?” Cô Triệu vặn nắp bút đỏ, bình tĩnh nói: “Lần sau em đến gặp cô, cô sẽ không duyệt đâu.”
“Chắc chắn, chắc chắn.” Lục Vãn Thính nhanh chóng rút đơn xin phép.
Cô Triệu gõ vào trán ba cô gái: "Mấy đứa cứ nghĩ đây là chuyện đùa sao, mấy đứa xem bản thân bao nhiêu tuổi rồi! Lớn cả rồi… Mà còn như học sinh tiểu học."
Ba người lè lưỡi, hơi cúi đầu với cô Triệu: "Bọn em xin lỗi vì đã quấy rầy cô Triệu."
"Phòng ký túc xá 250 có hoàn cảnh tương đối đặc biệt, về sau có vấn đề gì thắc mắc thì thường xuyên tới nói chuyện với giáo viên, đừng để ở trong lòng."
"Vâng ạ, cảm ơn cô Triệu."
Một giọng nói trong trẻo phát ra từ cánh cửa…
"Ký túc xá của bọn em khá bình thường, không có gì đặc biệt. Em mong rằng các giáo viên hướng dẫn sẽ đối xử bình đẳng với bọn em, không đối xử khác biệt ạ."
Tiết Lê nhìn lên thì thấy Thẩm Nam Tinh đang dựa vào cửa, cô ấy mặc một chiếc quần quần da kết hợp đai lưng để lộ rốn, cổ đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen, trông rất có dáng vẻ của một chị đại.
Cô Triệu nhìn cô ấy: “Em có cá tính đấy, Thẩm Nam Tinh.”
"Em là trưởng ký túc xá, em tới đón bọn họ về, là em đã gây phiền phức cho cô Triệu."
“Được.” Trong mắt cô Triệu hiện lên vẻ tán thưởng: “Vậy em hãy chăm sóc ba đứa trẻ này thật tốt nhé.”
Ba bạn cùng ký túc xá chán nản bước ra khỏi dãy nhà của Khoa Ngoại ngữ.
Thẩm Nam Tinh đi phía trước, cô ấy cằn nhằn suốt quãng đường…
"Một đám thua cuộc."
"Thật sự là hết thuốc chữa."
"Sau này nếu như ký túc xá đối diện có cười nhạo các cậu tớ cũng sẽ không nói lại thay các cậu."
"Một đám không thể ngóc đầu lên được."
…
Tiết Lê biết rằng cô ấy nóng tính và thẳng tính, muốn nói gì sẽ không bao giờ giữ ở trong lòng. Nhưng càng như vậy thì lời nói ra lại càng khiến người ta đau lòng.
Tiết Lê nhìn cô ấy rồi ủ rũ trả lời: "Cậu đẹp lẫn dáng người cũng đẹp, làm chủ trò chơi kiếm tiền. Cậu là người chiến thắng trong cuộc sống nhưng cậu không thể buộc mọi người xung quanh phải giống mình. Có một số người không thông minh, không xinh đẹp chỉ muốn nằm một chỗ, cậu có nghĩ rằng việc đòi hỏi người khác theo tiêu chuẩn của mình là quá đáng không.”
Thẩm Nam Tinh đi về phía cô, Lục Vãn Thính và Lưu Thi Vũ vội vàng đứng trước mặt cô vì sợ người chị em khó tính này sẽ làm điều gì đó với Tiết Lê.
Chị cả cáu kỉnh túm cổ áo cô kéo lại gần người mình: “Nhìn kỹ đi, tớ xinh không?”
"Có."
Tiết Lê nhìn khuôn mặt của cô gái ở gần trong gang tấc, mũi cô ấy tràn ngập mùi kem nền và lớp kem nền dày vẫn không thể che giấu được những nốt mụn sần sùi trên mặt Thẩm Nam Tinh.
“Cậu trang điểm… Rất xinh đẹp” Tiết Lê vẫn kiên trì: “Với khả năng trang điểm như phép thuật này, cậu thực sự trông như thế nào cũng không quan trọng.”
“Nếu đã như vậy, tại sao cậu không thử dùng phép thuật xem liệu nó có thể biến cậu thành một người phụ nữ xinh đẹp hay không?”
“Ừm…” Câu hỏi này đụng phải điểm mù tri thức của Tiết Lê: “Tớ… Tớ chưa từng trang điểm, tớ mà trang điểm nhất định nhìn không được đẹp.”
Thẩm Nam Tinh vén tóc mái lên, vén tóc mai ra sau tai và tháo kính ra, để lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Tiết Lê hồi lâu rồi hỏi đầy ẩn ý: "Bạn học chỉ muốn nằm im một chỗ như cá muối này, cho hỏi cậu chưa từng trang điểm chưa?”
"Đúng vậy!"
"Cậu có biết mặt của cậu ở đẳng cấp nào không?”
"Hả?”
"Đổi câu hỏi, cậu có biết tại sao anh của cậu trở thành nam thần trường học không?”
Tiết Lê thở dài và trả lời: "Câu hỏi này đã khiến tớ băn khoăn trong nhiều năm rồi."
"Khuôn mặt của cậu là một khuôn mặt phương Đông cao cấp. Thay đổi phong cách ăn mặc, thay đổi kiểu tóc và tự tin hơn... Tớ đảm bảo cậu sẽ trở thành một cô gái trà sữa ngọt ngào và đáng yêu trong trường, con đường sau này của cậu sẽ trở nên đặc biệt."
Hai cô gái khác cũng tiến lên, họ nhìn chằm chằm Tiết Lê một cách cẩn thận, sau đó nghiêm túc gật đầu và đồng ý với phát ngôn của Thẩm Nam Tinh.
Tiết Lê có chút sợ hãi, bao nhiêu năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên có người khen cô xinh đẹp.
Hơn nữa Thẩm Nam Tinh còn sử dụng từ "cao cấp" để miêu tả.
Cuối cùng cô cũng không còn buồn bã như vừa rồi nữa, cô nắm lấy tay áo của Thẩm Nam Tinh, hào hứng hỏi: "Vậy thì... Tớ phải làm thế nào để có thể trở nên xinh đẹp!"
Thẩm Nam Tinh suy nghĩ một lúc và nghiêm túc trả lời: "Cậu phải có tiền."
"..."
"Quần áo, váy và phụ kiện, thiết kế tóc, mỹ phẩm và các sản phẩm chăm sóc da... Cái nào mà không tốn tiền."
Tiết Lê: "Bây giờ cứ để tớ sống được trước đã."
…
Vào buổi tối, Tiết Lê một mình đi dạo trên sân thể dục nhân tạo để tiêu hóa thức ăn.
Bởi vì khuôn viên trường gần biển, gió đêm còn mang theo mùi muối biển, trên sân thể dục nhân tạo có rất đông sinh viên, từng nhóm người ngồi cùng nhau ngắm sao, còn có một số người chạy bộ ban đêm, ngay cả Tiết Lê cũng nhìn thấy một cô gái trong lớp cô đang cùng một chàng trai tay trong tay đi dạo.
Tình huống gì đây?
Tất cả mọi người đều bước vào khuôn viên trường đại học cùng một lúc, làm sao họ có thể nổi bật và yêu nhau nhanh như vậy?
Tiết Lê thậm chí còn trở nên tuyệt vọng hơn.
Không có tiền nên không thể trở nên xinh đẹp, cô còn không thể tìm được bạn trai.
Cô lấy điện thoại di động ra và đăng lên một tin về trạng thái buồn chán.
“Tuổi trẻ là sự vội vàng khờ dại và luôn để lại những vết thương lòng.”
Không lâu sau khi đăng, cô đã thấy anh trai của mình cho bản thân một lượt thích.
Bình luận: Ha ha ha ha ha ha, đồ ngốc.
Tiết Lê: …
Cô lập tức xóa bài đăng này, đồng thời cố gắng hết sức kiềm chế ý muốn ném điện thoại lần thứ n khi bị anh trai làm cho tức giận.
Tiết Lê đi đến lan can lưới bảo vệ của sân thể dục nhân tạo và dựa cả cơ thể vào lan can, mặt cô bị lưới chia thành nhiều mảnh.
Bên kia lan can là sân bóng rổ ngoài trời, dưới ánh đèn trên cao, rất nhiều nam sinh mồ hôi nhễ nhại đang tiêu hao năng lượng dư thừa.
Tiếng bóng vào rổ rơi xuống đất nối tiếp nhau vang lên.
Tiết Lê liếc nhìn thấy ở giữa sân, Trần Tây Trạch mặc đồng phục màu đen đang thực hiện động tác ba bước và dễ dàng đưa quả bóng rổ vào lưới.
Dưới ánh đèn trắng xóa, làn da trên cánh tay anh rất trắng, cơ bắp trơn bóng rất cuốn hút, thân hình đặc biệt cân đối, anh đã đánh bại cả đám con trai xung quanh mình, có người khỏe như trâu bò, cũng có người gầy như khúc gỗ.
Tiết Lê luôn cảm thấy Trần Tây Trạch giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất của tạo hóa, không có bất kỳ sai sót nào.
Gần như anh một mình khống chế toàn bộ sân bóng, có một số thanh niên chặn anh lại nhưng chỉ vài động tác đánh lừa anh đã dễ dàng tránh được.
Trên đôi môi mỏng nở một nụ cười điềm đạm, trong đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ sắc bén.
Tiết Diễn đang ngồi dưới bảng bóng rổ, anh ấy ném một chai nước khoáng cho Trần Tây Trạch.
Trần Tây Trạch giơ tay đón lấy rồi ngửa đầu uống một nửa chai, yết hầu hơi nhô ra của anh di chuyển, những giọt nước chậm rãi trượt xuống xương quai hàm nam tính của anh, anh cũng không quan tâm nó đang làm ướt vạt áo trước ngực.
Lúc này, Tiết Diễn cũng không để ý quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy Tiết Lê đang thả mình trên lan can lưới và nhìn trộm một cách ngu ngốc.
Anh ấy nói gì đó với Trần Tây Trạch, Trần Tây Trạch vừa lau mồ hôi bằng khăn vừa thoáng liếc nhìn Tiết Lê một cái.
Không kịp đề phòng trước ánh mắt của anh, Tiết Lê hoảng sợ bỏ chạy, vội vàng trốn khỏi hiện trường.