Tiết Lê tức giận chất vấn anh: “Nào có ai làm ăn như anh, nữ sinh xinh đẹp thì lấy giá rẻ, chúng ta đi chỗ khác đi.”

Mắt Trần Tây Trạch híp lại, kiểm tra các nút của máy trợ thính, kiên nhẫn đợi Tiết Lê phàn nàn xong mới lắc thiết bị trong tay.

“Đây là máy trợ thính, giá của nó gấp mười lần điện thoại, bên trong chứa những con chip cao cấp, em có thể đổi chỗ khác nhưng anh đảm bảo không một cửa tiệm sửa chữa nào trong toàn trường có thể tháo rời nó, trừ anh.”

 

Cực kì tự tin.

Tiết Lê nhìn Lục Vãn Thính, cô ấy gật đầu, tán thành lời nói của Trần Tây Trạch: “Ừm, đúng là vậy, tớ đã từng đi thay pin, thường không tìm được cửa tiệm nào, cuối cùng cũng tìm được một thợ có thể tháo rời nó nhưng giá cũng không hề rẻ.”

Tiết Lê có hơi nhụt chí, ủ rũ: “Vậy anh mới đầu nói hơn một trăm, thấy em là bạn của cậu ấy nên tăng thành hơn hai trăm.”

Trần Tây Trạch trừng mắt: “Chịu thôi, chém khách quen rồi.”

Tiết Lê tức giận kéo Lục Vãn Thính đi: “Chúng ta đi cửa tiệm khác hỏi đi.”

“Không, không, không.” Lục Vãn Thính từ chối: “Tớ muốn anh ấy giúp tớ thay, như vậy thì khi máy trợ thính của tớ hỏng, tớ còn có thể truyền lại cho đời sau.”

"..."

 

Không đến mức đấy đâu.

Trần Tây Trạch nhẹ nhàng nói: “Đưa pin cho anh.”

Lục Vãn Thính đặt một cục pin nhỏ lên quầy, anh cầm lấy, xoay chiếc tuốc nơ vít điện để tháo con ốc nhỏ xíu của máy trợ thính.

Lần này tốc độ chậm hơn rất nhiều so với sửa chữa điện thoại của những khách hàng khác, anh thao tác cẩn thận, ngón tay linh hoạt như đang thực hiện một ca phẫu thuật mắt khó nhằn.

Lục Vãn Thính đến gần Tiết Lê, thì thầm: “Bàn tay của anh ấy nghe nói đã được mua bảo hiểm có giá trị hàng trăm triệu.”

Tiết Lê khẽ nói: “Tin tức lan truyền trên mạng thôi. Không tính tay, bán cả người anh ấy đi cũng không đáng bao nhiêu tiền đâu.”

Bằng không sao còn ngồi đây sửa chữa thiết bị điện tử kiếm tiền tiêu vặt chứ.

Tiết Lê và Trần Tây Trạch lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh là anh trai nhà bên nhưng cũng không phải lúc nào cũng ở nhà bên cạnh.

Tiết Lê nghe cha mẹ cô nói, mẹ của Trần Tây Trạch đã qua đời từ lâu, cặp vợ chồng hàng xóm là cô và dượng của Trần Tây Trạch.

Có thể nói là ăn nhờ ở đậu.

Mỗi tuần, Trần Tây Trạch sống ở nhà cô của mình vài ngày, rồi lại đến nhà của cha anh vài ngày, không có một ngôi nhà thực sự của riêng mình.

Tiết Lê đã gặp cô của anh, bà ta đã có con, đối xử rất lạnh lùng với Trần Tây Trạch, không chào đón anh lắm.

Dượng còn hơn thế nữa, rõ ràng là không thích anh.

Khi Tiết Lê còn nhỏ, cô thường nghe thấy cô chú hàng xóm cãi nhau, các chủ đề luôn liên quan đến Trần Tây Trạch.

Một lần, Tiết Lê đi mua kem về, nhìn thấy Trần Tây Trạch ngồi xổm ở cửa, ôm chân không nói gì.

Còn cô chú hàng xóm vẫn đang ồn ào.

Cô tốt bụng đưa kem hình búp bê cho anh: “Anh ăn một miếng đi.”

Kết quả là Trần Tây Trạch cắn mất hơn nửa, chỉ chừa lại một chút cho cô.

Thấy cô sắp khóc, Trần Tây Trạch nở nụ cười bỉ ổi: “Mèo con, đối xử với người khác quá tốt là đang tàn nhẫn với chính mình.”

Tiết Lê sẽ không bao giờ quên nụ cười nham hiểm và kem trắng dính trên khóe miệng của thiếu niên.

Cô không hiểu lời nói của Trần Tây Trạch, vì vậy cô cũng không nhớ lâu. Cô sẵn sàng chơi với anh cũng như cho anh ăn kem.

Nhưng Trần Tây Trạch khá mất nết với cô.

Hai người thường xuyên cãi vã, anh bắt nạt Tiết Lê đến mức cô rơi nước mắt, tủi thân vô cùng.

Nhưng Tiết Lê không ghét nổi anh, bởi vì mặc dù Trần Tây Trạch không có nhiều tiền tiêu vặt nhưng mỗi khi anh từ nhà của cha mình về, anh luôn tặng cô kẹo mút Alpenliebe.

Anh gọi cô là ‘Tiết Mèo con’, anh nói Tiết Lê rất giống con mèo anh nuôi lúc nhỏ.

Tiết Lê cũng không biết mình giống mèo chỗ nào nhưng cái tên này đã được anh gọi cô nhiều năm, chưa từng thay đổi.

Mặc dù Trần Tây Trạch bắt nạt cô nhưng cũng chưa bao giờ để người khác bắt nạt cô, kể cả anh trai cô.

Có mấy lần thấy Tiết Diễn đánh nhau với Tiết Lê, Trần Tây Trạch sẽ dùng ná cao su bắn Tiết Diễn mấy phát khiến anh ấy gào khóc.

Mà anh sải bước đi tới, che chở cô bé sau lưng, xụ mặt: “Em ấy là của tớ, cậu bớt trêu vào em ấy đi.”

Tiết Diễn cũng có tính chiếm hữu, nghe vậy, anh ấy tức giận hét lên: “Đây là em gái của tớ.”

“Bây giờ là của tớ.” Trần Tây Trạch cũng không nói lý, ngang ngược bá đạo cướp em gái của anh ấy: "Tiết Mèo con, của tớ.”

“Aaaa!” Tiết Diễn tức điên, xông lên đánh nhau với anh.

Nhưng anh ấy cũng không phải là đối thủ của Trần Tây Trạch, bị đánh bầm dập.

Tiết Lê bị dọa ngây người, vừa khóc vừa cầu xin Trần Tây Trạch tha cho anh trai cô.

Cuối cùng, Tiết Diễn dắt tay cô bé về nhà, ngạo nghễ nói với Trần Tây Trạch: “Cậu không có mẹ, cũng không có em gái, còn muốn cướp em gái tớ, nằm mơ đi.”

Tiết Lê quay lại nhìn Trần Tây Trạch, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh sâu thẳm.

Sau đó, vì Tiết Diễn bị đánh, mẹ cô Triệu Mỹ Bình đã đưa con sang nhà hàng xóm để nói chuyện.

Dượng Trần Tây Trạch rất tức giận, đánh anh một trận, đuổi anh ra khỏi nhà nhưng ông ta không dám đuổi anh đi thật, sợ anh đi lạc sẽ không giải thích được nên đã xích anh như chó vào tủ chứa bình cứu hỏa chỗ cầu thang suốt một đêm.

Nửa đêm, Tiết Lê lẻn ra khỏi nhà, nhìn thấy thân ảnh gầy gò của Trần Tây Trạch ngồi trên cầu thang, ôm chân, run rẩy vì lạnh nhưng cắn chặt răng, không rên tiếng nào.

Tiết Lê vội vàng cởi áo khoác rồi khoác lên cho anh, còn đưa đôi ủng cho anh, đáng tiếc chân anh quá lớn, mang không vừa.

“Trần Tây Trạch, sau này anh đừng đánh nhau với anh trai em.”

“Khi anh ấy không ở đây, em sẽ là em gái của anh, được không?”

“Trần Tây Trạch, sao anh không nói tiếng nào vậy?”

“Sao cứ nhìn em thế?”

“Tiết Mèo con.” Trần Tây Trạch gần như đổi giọng nói: "Em là mèo của anh.”

“Không sao hết, meo meo meo.”

Tiết Lê khi còn nhỏ thuộc tuýp người ngốc nghếch ngoan ngoãn.

Tuy Trần Tây Trạch hay xì đểu cô nhưng anh sẽ không bao giờ để người khác bắt nạt cô, như thể cô đã thực sự trở thành con mèo của anh.

Anh chải tóc, thắt bím, mời cô ăn kem, mặc dù anh không có nhiều tiền tiêu vặt.

Sau đó, có lần Tiết Diễn nói với Tiết Lê, trước đây Trần Tây Trạch vốn chưa từng nuôi mèo, anh gạt cô thôi.

Anh rất biết cách gạt người, là đứa trẻ hư nhất trên đời này.

Cảm xúc của Tiết Lê dành cho Trần Tây Trạch rất phức tạp, đôi khi cô rất tức giận với anh, có khi cô đau lòng cho anh, đôi lúc cô ngưỡng mộ anh.

Nhưng cô không ghét anh.

Khoảng hai mươi phút trôi qua, pin vẫn chưa được thay xong, Tiết Lê nhìn những giọt mồ hôi nhỏ chảy ra từ trán của Trần Tây Trạch.

Cửa tiệm sửa chữa nhỏ này không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt điện cũ kỹ, kêu cót két.

Nghe anh trai cô nói, học phí và chi phí sinh hoạt trên Đại học của Trần Tây Trạch đều do anh tự kiếm, anh thường xuyên thiếu tiền, hay đi làm thêm.

Nhưng Tiết Lê nghĩ, cũng không đến mức đâu nhỉ? Anh là nhà vô địch của giải vô địch bắn súng thế giới thì sao có thể thiếu tiền được, kiểu gì cũng được thưởng mà?

Nếu không thì anh đã phung phí hết, giống như anh trai cô mê gái, toàn bộ chi phí sinh hoạt đều cúng cho nữ streamer xinh đẹp.

Tiết Lê cúi đầu gửi tin nhắn hỏi anh trai: “Tiệm sửa chữa ở tầng dưới căng tin số ba là của Trần Tây Trạch?”

Tiết cực đẹp trai: “Đúng vậy, với mối quan hệ của hai người thì chắc là được miễn phí.”

Lê hấp đường phèn: “Anh ấy tính cho bạn em hơn một trăm, nói rằng đó là chém người quen. [mỉm cười]”

Tiết cực đẹp trai: “Không phải cậu ta rất thương em sao?”

Lê hấp đường phèn: “Con mắt nào của anh thấy anh ấy thương em. [mỉm cười]”

Tiết cực đẹp trai: “Anh còn chưa biết điểm thi đại học của em, Trần Tây Trạch đã gửi cho anh ảnh chụp màn hình, tốc độ internet nhanh hơn cả anh, chưa gì đã canh rồi.”

Lê hấp đường phèn: “Sau đó anh mẹ nó chỉnh tổng số điểm của em từ 650 thành 250 rồi đưa cho mẹ khiến em bị đánh một trận.”

Tiết cực đẹp trai: “Anh thật sự không nghĩ là bà ấy sẽ tin.”

Tiết Lê bị anh ấy chọc giận, nhìn Trần Tây Trạch, mất kiên nhẫn: “Sao vẫn chưa xong vậy?”

Trần Tây Trạch liếc cô một cái, đôi mắt híp lại nhìn cô: “Nóng thì qua căn tin hóng điều hòa đi, khi nào xong anh gọi em.”

Chỉ bằng một câu nói, anh đã dập tắt được cơn giận của Tiết Lê.

Haizz, đôi khi, Trần Tây Trạch đối xử với cô rất tốt, cô không có cách nào tức giận với anh.

Cô nằm bò ra quầy, chăm chú nhìn động tác của anh, thấy trán anh lấm tấm mồ hôi nên lấy chiếc khăn tay nhỏ lau mồ hôi trên trán và má anh.

Thật là, nóng như vậy, anh cũng không chịu lắp điều hòa, con người keo kiệt.

Động tác của Trần Tây Trạch dừng lại, lông mi dài khẽ run, yết hầu anh khẽ chuyển động.

“Trần Tây Trạch, anh xem chúng em đã đợi lâu như vậy, giảm giá tí được không?”

“Gặp nhau mà không thèm gọi anh là anh, còn muốn anh giảm giá cho em.”

Tiết Lê bĩu môi lẩm bẩm: “Geigei.”

“Nói kiểu gì đấy? Gọi cho cẩn thận.”

Tiết Lê cuối cùng cũng gọi: “Anh Trần Tây Trạch.”

“Giảm 50, đưa 70 đi.”

“Anh anh anh anh anh anh!”

Trần Tây Trạch dùng tua vít gõ vào đầu cô một cái, ghét bỏ: “Em đang nhai hả?”

Tiết Lê tức ói máu.

Trần Tây Trạch nhanh chóng lắp xong pin cho máy trợ thính của Lục Vãn Thính: “Thử đi.”

Lục Vãn Thính đeo thử một lúc, thấy không có vấn đề gì, thế giới lại náo nhiệt ồn ào. Cô ấy vội vàng lấy điện thoại quét mã QR để chuyển tiền cho Trần Tây Trạch: “Cám ơn đàn anh, anh vất vả rồi.”

Trần Tây Trạch lấy một chiếc khăn ướt, cẩn thận lau những ngón tay đẹp đẽ của mình, ngẩng đầu nhìn Tiết Lê đang hờn dỗi: “Thôi bỏ đi, em là bạn của Mèo con, không lấy tiền.”

“Ấy, sao vậy được, em vẫn trả tiền ạ.”

“Không cần.”

Tiết Lê nghe vậy cũng thấy hơi xấu hổ.

Chiếm mất hơn nửa tiếng của anh, việc tháo dỡ máy trợ thính thực sự là một công việc kỹ thuật cần tập trung cao độ.

Cô lúng túng nói: “Anh muốn thì cứ lấy, đừng giả bộ hào phóng.”

Trần Tây Trạch nhìn cô: “Mời Mèo con nhà chúng ta ăn một bữa là được rồi, xem con bé gầy như khỉ luôn kìa.”

Sau đó, anh bấm chuông gọi người tiếp theo.

Đi ra khỏi tiệm sửa chữa, Tiết Lê quay đầu lại, nhìn tấm biển rách nát đã phai màu trên đầu.

“Cửa tiệm sửa chữa Quán Quân”.

Thật là dở khóc dở cười.

Trần Tây Trạch là chàng trai hoàn mỹ nhất mà cô từng gặp, có một không hai.

“Mèo con nhà chúng ta.” Lục Vãn Thính huých cô: “Mờ ám quá đi…”

Tiết Lê dặn dò cô ấy: “Đừng nói với bất cứ ai.”

“Tớ, tớ tuyệt đối không nói.”

“Dẫn tớ đi ăn.”

“Đi đi đi nhưng nói cho tớ biết, cậu và nam thần đã gặp như thế nào vậy?”

“Thật ra cũng không có gì, anh ấy là hàng xóm của tớ, đừng nói với ai cả nhé.”

Buổi tối, Thẩm Nam Tinh đến ký túc xá, vỗ vai Tiết Lê, giọng điệu nguy hiểm: “Cậu được đấy, tên ngốc phát biểu cho sinh viên năm nhất vào buổi sáng thực sự là anh trai của cậu.”

"..."

“Hơn nữa cậu còn quen biết Trần Tây Trạch, còn có mối quan hệ mờ ám nữa.”

"..."

Tiết Lê hét lớn: “Lục Vãn Thính.”

Lục Vãn Thính đang giặt đồ lót, chạy vào từ ban công: “Tớ tớ tớ chỉ nói với cậu ấy, đã dặn cậu ấy không được nói cho ai hết.”

Bé câm Lưu Thi Vũ bước vào ký túc xá, dán một tờ ghi chú lên bàn của Tiết Lê: “Bạn cùng phòng giúp tớ xin chữ ký của nhà vô địch và nói với anh ấy rằng anh ấy rất đẹp trai khi bắn súng không?”

Tiết Lê: "..."

Thẩm Nam Tinh nhanh chóng giơ tay: “Tớ chỉ nói với cậu ấy, cậu ấy bị câm, sẽ không có người thứ ba biết đâu.”

Đúng lúc này, mấy cô gái Mạnh Vi An ở ký túc xá đối diện ác ý xông tới cửa, khoanh tay cười nhạo: “Ha, cậu thật sự bảo mình là em gái của Tiết Diễn và quen biết Trần Tây Trạch à?”

“Biết xấu hổ tí đi.”

“Họ Tiết thì là em gái của anh ấy à, cũng không tự nhìn xem mình như thế nào.”

Nghe họ châm chọc, Tiết Lê lại cảm thấy nhẹ nhõm, cố tình nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tớ chính là em gái của Tiết Diễn.”

“Hừ, ai mà tin chứ?”

“Tin hay không tùy cậu.”

Thẩm Nam Tinh tức giận đến bước tới, đóng sầm cửa lại: “Cút cút cút, ăn no rửng mỡ à.”

Mạnh Vi An giữ cửa: “Ngày mai phải huấn luyện quân sự, tôi bảo này, người khuyết tật có thể xin nghỉ đấy. Tôi thật sự rất hâm mộ phòng ký túc xá của các cậu, không có người nào bình thường.”

“Ha ha ha, không phải sao, phần lợi ích này không phải ai cũng có đâu.”

Một số cô gái xinh đẹp cười nghiêng ngả.

“Bà đây không phải người bình thường à?” Thẩm Nam Tinh vén tay áo định lao vào đánh nhau nhưng Tiết Lê đã nhanh tay ôm cô ấy lại, đóng cửa phòng.

“Loại người gì vậy?”

Tiết Lê liên tục an ủi: “Đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sẽ sinh ra mụn.”

“Hừ.” Thẩm Nam Tinh tức giận đi tới cạnh bàn học, cầm gương lên quan sát mụn trên mặt.

Lục Vãn Thính nghe vậy, hai má hơi ửng lên, dè dặt hỏi: “Cô, cô ấy nói thật sao? Chúng ta đều là người tàn tật.”

Thẩm Nam Tinh ghét mấy cô gái như này nhất, nói với cô ấy: “Các cậu đừng để ý, Mạnh Vi An chỉ xấu miệng thôi. Đừng tự ti, người tàn tật gì chứ, chỉ cần tôn trọng chính mình thì không ai coi thường cậu đâu.”

“Không phải, ý tớ là người khuyết tật thực sự có thể xin nghỉ khóa huấn luyện quân sự sao?”

Tiết Lê nhìn cô ấy, ngầm hiểu, nâng gọng kính dày cộp lên, ánh mắt sáng ngời: “Tớ cũng muốn biết.”

Bọn họ hưng phấn nhìn về phía Lưu Thi Vũ: “Bé câm, cậu có muốn cùng nhau báo cáo cho giảng viên không?”

Lưu Thi Vũ ra hiệu OK.

“Đi, đi, đi.”

“Mẹ ơi, còn có chuyện tốt như vậy sao, lợi ích trời cho.”

Thẩm Nam Tinh: “...”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play