Sáng sớm ngày hôm sau, trong lúc mơ màng, Tiết Lê nghe thấy Thẩm Nam Tinh đang tranh cãi với mấy cô gái xinh đẹp ở ký túc xá đối diện.

Cô không biết lý do, cũng không định đứng dậy giúp đỡ, bởi vì Thẩm Nam Tinh có sức chiến đấu hơn người, một mình tranh cãi với mấy người mà không hề tỏ ra yếu thế.

Mãi cho đến khi đối phương bắt đầu chửi thề, cuối cùng Tiết Lê cũng không nghe nổi nữa, cô đeo kính lên, đi ra ngoài, giơ cái điện thoại bị bể màn hình lên nói: “Đã quay lại hết rồi, nếu các cậu còn mắng, tôi sẽ giao cho giảng viên.”

Cô gái ở ký túc xá đối diện lúc này mới ngậm miệng, liếc xéo rồi đóng sầm cửa lại.

Tiết Lê hỏi Thẩm Nam Tinh: "Sao cậu lại tranh cãi với họ?”

“Không có gì.” Thẩm Nam Tinh vô cảm mang chậu vào phòng tắm: "Một đám người miệng mồm bẩn thỉu.”

Lúc này, Lục Vãn Thính thò đầu ra ngoài từ phía sau bức màn, nói với Tiết Lê “Tớ nghe thấy rồi, Thẩm Nam Tinh đã cãi nhau với họ vì họ gọi chúng ta là phòng ký túc xá cho người khuyết tật.”

“Ra vậy.” Tiết Lê lại hỏi: "Này, máy trợ thính của cậu không phải đã hết pin rồi sao?”

“Vẫn còn 2% pin.”

“Thứ này thực sự rất bền.”

 

Tại buổi lễ nhập học dành cho tân sinh viên vào buổi sáng, hiệu trưởng đã phát biểu về nhiều vấn đề khác nhau, lắng nghe những người trẻ tuổi tràn đầy năng lượng vừa mới nhập học.

Tiết Lê cúi đầu gửi tin nhắn cho anh ruột.

Lê hấp đường phèn: “Anh ơi, trong trường có cửa tiệm sửa chữa nào không?”

Tiết cực đẹp trai: “Màn hình của em lại bể à.”

Tiết Lê nhìn màn hình điện thoại đã bể được hơn nửa năm, suy nghĩ một chút, cô nhắn: “Vâng, anh cho em mượn ít tiền đi, em sửa điện thoại.”

Có tiền thì tội gì không lấy, sau khi nạp thẻ ăn, cô không đủ tiền mua bất cứ đồ vật nào nữa.

Tiết cực đẹp trai: “Tiết Lê, bây giờ em đã là sinh viên đại học, không còn là học sinh trung học nữa.”

Lê hấp đường phèn: “Cho nên?”

Tiết cực đẹp trai: “Trước tiên, sinh viên đại học phải học một kỹ năng.”

Lê hấp đường phèn: “Là?”

Tiết cực đẹp trai: “Vay tiền người bạn thân nhất của em.”

Lê hấp đường phèn: "..."

Lê hấp đường phèn: “Em là sinh viên năm nhất, không có bạn bè.”

Tiết cực đẹp trai: “Sau này ở trường, chuyện vay tiền của anh em chúng ta cứ tìm Trần Tây Trạch.”

Lê hấp đường phèn: “Tại sao, anh ấy nợ chúng ta à?”

Tiết cực đẹp trai: “Cậu ta nợ ông đây thật.”

Lê hấp đường phèn: “Nợ anh cái gì?”

Tiết cực đẹp trai: “Mấy năm trước, cậu ta đã mượn quyển tạp chí khiêu dâm yêu thích của anh, đến bây giờ vẫn chưa trả.”

Lê hấp đường phèn: "..."

Tiết cực đẹp trai: “Hơn nữa cậu ta còn đi làm thêm, kiếm được không ít tiền.”

Lê hấp đường phèn: “Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?”

Tiết cực đẹp trai: "..."

Tiết Lê tiếp tục giáo dục anh ấy một cách nghiêm khắc.

“Anh thiếu tiền không trả, mà vẫn bảo em tìm người ta để vay, kiểu người gì vậy?”

“Mau trả tiền đi, em sẽ đưa cho anh ấy giúp anh.”

Tiết cực đẹp trai: “Không phải không trả, tại anh đang nghèo.”

Lê hấp đường phèn: “Bớt nói nhảm đi, nếu anh không trả tiền, em sẽ nói với mẹ chuyện anh cúng tiền cho streamả.”

Tiết cực đẹp trai: “À, em đã viết trên trang cá nhân rằng muốn có tình yêu ngọt ngào với một anh chàng đẹp trai dịu dàng, anh đã chụp ảnh màn hình lại rồi. Nếu để mẹ biết em không nghĩ đến chuyện học mà chỉ muốn yêu đương, em cứ chờ bà ấy đi suốt đêm rồi băm vằm em đi.”

Tổn thương lẫn nhau đi, ai sợ ai chứ.

Lê hấp đường phèn: “Em ẩn bài viết trang cá nhân rồi, sao anh lại thấy được?”

Tiết cực đẹp trai: “Quên là anh em học chuyên ngành gì rồi sao, vào trang cá nhân của em chỉ là chuyện nhỏ.”

Lê hấp đường phèn: “Aaaaa!”

Tiết cực đẹp trai: “Con bé này, không nghĩ tới một đứa bình thường không thích nói chuyện, trong bụng toàn là tình yêu đau khổ. Gì mà xin đừng giả vờ đối xử tốt với tôi, tôi rất ngốc, sẽ thật sự blabla, rồi lại cái gì mà cô gái lạnh nhạt, không tranh giành, không mong phú quý, chỉ cần an nhàn ổn định.”

Tiết cực đẹp trai: “Cười chết mất.”

Thế này mà còn nhịn được thì cô không phải người!

Tiết Lê sắp phát điên.

“Anh đang ở đâu, em muốn quyết đấu với anh.”

Tiết cực đẹp trai: “Ngẩng đầu lên.”

Tiết Lê ngước mắt lên, thấy ông anh ác quỷ Tiết Diễn của cô đang đứng trên sân khấu, tinh thần phấn chấn, mặc bộ quần áo công sở hợp thời trang, đeo kính không gọng giả tạo.

Khi anh ấy mỉm cười trông rất đẹp trai, dường như nụ cười của anh ấy có thể tỏa nắng.

Tiết Lê nghe thấy những lời thì thầm từ các cô gái xung quanh mình.

“Đàn anh này đẹp trai quá đi.”

“Trời ơi, anh ấy là ai vậy?”

“Hot boy con nhà người ta Tiết Diễn của Học viện Khoa học máy tính đó, anh ấy đã giành được rất nhiều huy chương vàng, còn biết chơi bóng rổ nữa.”

“Ngầu quá.”

Tiết Lê bĩu môi, cô nghe thấy Thẩm Nam Tinh bên cạnh khịt mũi: "Làm màu.”

Cô kinh ngạc nhìn sang.

Dáng vẻ Thẩm Nam Tinh ngầu lòi, nhai kẹo cao su, thản nhiên nói: “Cậu thấy khó chịu? Cậu thích anh ta à?”

Tiết Lê lắc đầu, giơ ngón tay cái lên: "Tớ chỉ muốn nói, nữ hiệp sĩ rất có mắt nhìn.”

Chính là làm màu.

Tiết Diễn dịu dàng nói vào micro: "Xin chào mọi người, tôi là sinh viên kĩ thuật Tiết Diễn.”

Lãnh đạo phía sau hắng giọng, anh ấy lập tức nói thêm: "Của ngành Khoa học Máy tính.”

Cả trường bật cười, bầu không khí buồn tẻ đến từ bài phát biểu của lãnh đạo trước đó bị cuốn đi. Anh ấy vừa lên sân khấu, hứng thú của sinh viên lập tức bị khơi dậy.

“Tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì được đứng đây phát biểu với tư cách sinh viên tiêu biểu. Người vốn nên đứng chỗ này là Trần Tây Trạch nhưng hôm qua cậu ta thức khuya chơi game, đột tử rồi, vì vậy…”

Lãnh đạo phía sau lại hắng giọng.

Tiết Diễn lập tức sửa miệng: "Cậu ta thức khuya làm thí nghiệm, giờ còn chưa tỉnh. Sinh viên không nên thức khuya, chúng tôi không ủng hộ việc thức khuya, trừ việc học.”

"..."

Bài phát biểu của anh ấy hoàn toàn không có kịch bản, tự do phát huy. Anh ấy vừa vài câu, bầu không khí tại hiện trường tức khắc trở nên sôi nổi hơn nhiều, những tràng pháo tay vang lên không ngớt.

Tiết Lê nhìn mấy cô gái đang cười không ngớt xung quanh. Đúng là thói đời, tên khốn như Tiết Diễn lại được rất nhiều người yêu thích.

“Các bạn sinh viên, lúc thời khắc cưỡi gió vượt sóng đến, hãy giong buồm vượt biển xanh, hãy học tập chăm chỉ cho đến khi tinh thần cạn kiệt.”

“Hơn nữa, em gái tôi cũng là sinh viên năm nhất, tôi chỉ có một lời khuyên cho con bé, nếu sống không nổi nữa, hãy đi tìm anh trai Trần Tây Trạch của em để ăn bám, đừng đến tìm anh.”

“Cuối cùng, chúc các tân sinh viên có cuộc sống đại học thật tuyệt vời.”

Toàn trường vỗ tay nhiệt liệt, dưới vẻ mặt u ám của những người lãnh đạo, Tiết Diễn mỉm cười vẫy tay rời khỏi bục giảng.

Lục Vãn Thính nhìn Tiết Diễn: "Anh ấy thật có cá tính.”

Tiết Lê vẻ mặt chán ghét, nắm chặt nắm tay: “Với cái dáng vẻ không đứng đắn này của anh ấy, tại sao trường học còn chưa đuổi học vậy?”

“Không dám đuổi, anh ấy cầm về cho trường biết bao nhiêu giải thưởng. Nào là ACM, Challenge cup*, CPU LoongArch, là thiên tài đích thực.”

*viết tắt của “Challenge Cup Competition of Science Achievement in China”, cả ba giải trên đều là những giải về khoa học kĩ thuật.

Tiết Lê bĩu môi.

Từ nhỏ đến giờ, cô nghe mòn cả tai cái từ “thiên tài” này rồi.

Nếu thông minh thật thì sao có thể nói mấy lời vô nghĩa trong một dịp quan trọng như vậy?

Khó chịu ghê.

Lục Vãn Thính hâm mộ: “Em gái của anh ấy cũng là một trong những tân sinh viên của năm nay. Ghen tị quá đi, cảm giác được làm em gái của hot boy con nhà người ta chắc chắn rất tuyệt.”

“Nghĩ nhiều rồi, không tuyệt chút nào cả.”

“Làm sao cậu biết, chẳng lẽ cậu…”

Tiết Lê liên tục xua tay: "Không phải, tớ là con một.”

“Ồ, ồ.”

Cô vô cùng sợ hãi, nói thêm: “Tớ chỉ cảm thấy làm em gái của học sinh giỏi thật ra cũng không hẳn là chuyện tốt.”

“Hơn nữa, anh ấy còn quen biết Trần Tây Trạch. Trời ơi, hai hot boy đều là anh trai của cô ấy.” Lục Vãn Thính ôm ngực: "Nếu là tớ, tớ chắc chắn sẽ hạnh phúc đến choáng váng, muốn có anh trai ghê.”

Tiết Lê nuốt nước miếng.

Cuộc đời thật lắm bất công, người hai brothers, người không bro nào.

Cô thực sự rất hâm mộ con một, không bị ai tranh giành. Tất cả vốn liếng, tình yêu thương của cha mẹ, sự khen ngợi của họ hàng đều đổ dồn vào một người, đây mới là hạnh phúc thực sự.

Thẩm Nam Tinh dường như phát hiện ra sự khác thường, nhìn Tiết Lê một cách ý nhị: "Không phải cậu cũng họ Tiết sao, Tiết Lê, Tiết Diễn, nghe cũng giống như anh em ruột.”

Tiết Lê: “Chắc chắn không phải tớ, tớ, tớ, tớ sẽ lấy giấy chứng nhận con một cho cậu xem.”

Cô thò tay vào cặp sách, chạm vào tờ giấy chứng nhận con một giả mua trên mạng.

“Cũng không cần đâu.” Thẩm Nam Tinh cười nhạt, giống như nhìn thấu lớp ngụy trang của cô: "Cậu còn mang theo cả giấy chứng nhận con một cơ à, thứ này cũng đâu được cộng điểm ở đại học.”

"..."

Tiết Lê cứng họng.

Lúc này, mấy cô gái ngồi đằng trước quay lại liếc họ.

“Họ Tiết thì là em gái của Tiết Diễn?”

“Ra vẻ cái gì chứ?”

“Cũng không nhìn xem bản thân trông ra sao, không giống Tiết Diễn chút nào.”

Đây là mấy cô gái ở phòng ký túc xá đối diện với phòng của Tiết Lê, cuộc cãi vã vào buổi sáng đã khiến hai phòng kết thù.

“Ai nói là không thể?” Lục Vãn Thính bất bình nói: "Tớ thấy họ trông cũng khá giống nhau, đều có mắt một mí.”

“Mắt một mí thì sao, tôi cũng là mắt một mí này.”

“Cậu họ Tiết sao, Mạnh Vi An?”

Mạnh Vi An khinh thường: "Có rất nhiều người họ Tiết đấy, có gì đáng ngạc nhiên?”

Tiết Lê chợt nảy ra một ý, một mực phủ nhận lại giống giấu đầu hở đuôi, không bằng cô cứ thừa nhận luôn cho rồi: "À, đúng, đúng, tôi là em gái của Tiết Diễn, anh ấy hiểu tớ nhất, là người anh trai tuyệt vời của tôi.”

Mạnh Vi An: “Có biết xấu hổ không?”

“Đúng vậy, lại còn giả làm em gái Tiết Diễn, cậu tự soi gương đi.”

Thấy mọi người đều không tin, Tiết Lê nhẹ nhõm, cô không cần phải giấu giếm nữa.

Vui quá.

Tiết Lê và mấy người bạn cùng phòng vừa bước ra khỏi sân bóng rổ màu xanh, đã thấy Tiết Diễn đang đợi cô dưới gốc cây.

Ngón tay thon dài của chàng trai đang chơi đùa với quả bóng rổ, cả người như đang tỏa sáng.

Khi các cô gái đi ngang qua anh ấy, bọn họ không khỏi thì thào bàn tán, lén lút liếc mắt nhìn anh ấy.

Tiết Diễn nhìn thấy Tiết Lê, đi về phía cô, dường như có điều muốn nói.

Tiết Lê sợ hết hồn, vội vàng đưa tay vào trong cặp sách, lấy ra một góc của chiếc quần yếm, trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Tiết Diễn: “...”

Bóng rổ trong tay xoay một vòng, anh ấy đi ngang qua người cô.

Không nói một lời, đi luôn.

Mạnh Vi An ở phòng đối diện bật chế độ giễu cợt: "Ủa, không phải em gái sao, sao không quen biết?”

“Còn giả bộ.”

“Nếu cậu ta là em gái của Tiết Diễn thì tớ sẽ là bạn gái của Tiết Diễn, hahaha.”

Tiết Lê mỉm cười với cô ta, đôi mắt tràn đầy niềm vui: "Anh trai tớ gu mặn, thích nhất là dáng vẻ diêm dúa lẳng lơ, không chừng cậu thực sự có thể là chị dâu của tôi đấy.”

“Cậu cứ mạnh miệng đi.”

Mạnh Vi An khinh thường rời đi.

Lục Vãn Thính thở dài nói: “Tớ còn tưởng rằng Tiết Diễn thật sự là anh trai của cậu đấy, haizz, uổng công cao hứng một hồi.”

“Có gì hay ho đâu?”

“Em gái của Tiết Diễn là bạn cùng phòng của mình, phê vãi.”

“Thật ra cũng không hẳn.”

Tiết Lê chưa từng tự hào về Tiết Diễn, cô bị cái bóng của Tiết Diễn che khuất suốt mười chín năm thanh xuân, chưa bao giờ có được một khoảnh khắc tươi sáng.

Cô nhìn Lục Vãn Thính: “Đúng rồi, máy trợ thính của cậu còn pin không?”

“Còn 0.5%.”

"..."

“Nếu nghị lực của tớ kéo dài bằng một nửa % pin của chiếc máy trợ thính của cậu thì tớ đã thi đỗ Đại học Thanh Hoa từ lâu rồi.”

Thẩm Nam Tinh ung dung nói: “Nếu bạn trai tương lai của tớ lâu bằng một nửa máy trợ thính của cậu, tớ…”

Hai cô gái đồng thời kinh hãi nhìn cô ấy: "Đây là thứ mà gái ế có thể nghe sao?”

Lúc này, điện thoại trong túi quần rung lên, Tiết Lê mở ra, thấy Tiết Diễn gửi cho cô địa chỉ của một số cửa tiệm sửa chữa quanh trường.

Lê hấp đường phèn: “3Q, geigei.”*

*Nghĩa là “Cảm ơn anh trai”.

Tiết cực đẹp trai: “Không nói được tiếng người thì đừng nói.”

Lê hấp đường phèn: “okkk.”

Tiết cực đẹp trai: “Đề cử cửa tiệm sửa chữa điện thoại ở dưới căng tin số ba.”

Lê hấp đường phèn: “why?”

Tiết cực đẹp trai: “Em đi là có thể được giảm giá, làm nũng nữa thì có lẽ sẽ được miễn phí.”

Thật không vậy?

Tiết Lê bán tín bán nghi đưa Lục Vãn Thính đến căng tin số ba, thấy có một hàng dài người xếp hàng bên ngoài cửa tiệm sửa chữa.

Rất nhiều cô gái đang cầm điện thoại, đồng hồ, máy chơi game bị hư, kiên nhẫn đứng xếp hàng.

“Nhiều người vậy, sửa chữa miễn phí cho nữ sinh sao?”

“Nếu là miễn phí thật thì tốt quá.” Lục Vãn Thính vui vẻ nói: "Vậy tớ có thể mời Lê Lê đi ăn tối rồi.”

“Oa.” Tiết Lê vừa hay đang thiếu tiền, sắp sống không nổi nữa, nếu có người mời cô ăn cơm, thì cô có thể sống thêm một ngày.

Dù sao hai người cũng không vội nên xếp hàng, kiên nhẫn chờ đợi.
 

Mặc dù hàng người chờ rất dài nhưng tốc độ sửa chữa của cửa tiệm rất nhanh, chỉ mất chưa đến mười phút đã sửa xong cho một người.

Tiết Lê và Lục Vãn Thính nhanh chóng đến lượt.

Cửa tiệm chật hẹp và ít đồ đạc… Giống như quán kem Mixue ở cổng trường, một chàng trai mặc áo phông đen ngồi trước quầy, tay cầm một chiếc tuốc nơ vít, ngón tay thon dài đang xoay chiếc ốc vít nhỏ như con kiến.

Trần Tây Trạch!

Ánh đèn sáng rực chiếu vào khuôn mặt đẹp trai của anh, khuôn mặt sắc nét, mũi cao thẳng, một đôi mắt hoa đào ẩn dưới bóng mi.

Vẻ mặt anh tập trung, nhìn chằm chằm vào chip trên tay, đôi mắt đen láy sáng như sao.

Lục Vãn Thính nhéo Tiết Lê một cái: “Trời ơi.”

“Làm sao?”

“Trần Tây Trạch, là Trần Tây Trạch, nhà vô địch thế giới đó, trời đất ơi, xếp hàng dài như vậy cũng không lạ.”

"..."

“Đẹp trai quá đi, người thật còn đẹp trai hơn trên TV.” Lục Vãn Thính sắp khóc đến nơi rồi.

“Không, không đến nỗi vậy chứ.” Tiết Lê đỡ cô ấy.

Con dao laser chọc vào con chip, màn hình điện thoại lại sáng lên, Trần Tây Trạch nhanh chóng lắp ráp lại, đưa điện thoại lại cho nữ sinh: “80 tệ, WeChat hay Alipay?”

“WeChat.”

Trần Tây Trạch đưa mã thanh toán.

Cô gái xấu hổ cười, quét mã chuyển tiền: "Đàn anh, em có thể thêm WeChat của anh không?”

Trần Tây Trạch: “Đừng thêm, thêm rồi tôi lại phải xóa cô.”

"..."

Lục Vãn Thính nhìn bóng dáng cô gái thất vọng rời đi, nuốt nước bọt, dùng sức kéo Tiết Lê: "Danh bất hư truyền, hot boy thực sự khó theo đuổi.”

Tiết Lê bĩu môi.

Anh luôn như vậy, quen rồi.

“Người tiếp theo.”

Lục Vãn Thính nhanh chóng tháo máy trợ thính ra, mặt đỏ bừng đưa cho anh: "Cần tháo nó ra lắp pin, pin em đã mua luôn rồi, bao, bao nhiêu tiền vậy?”

Trần Tây Trạch cầm máy trợ thính, nhìn một chút, thản nhiên nói: “120.”

“Được ạ, vất vả cho đàn anh rồi.”

“Được cái gì?” Tiết Lê vội vàng nói: “Vừa nãy anh chỉ lấy 80, sao lại lấy của bạn em 120? Cô ấy chỉ thay pin thôi mà.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trần Tây Trạch liếc nhìn Tiết Lê…

“Thì ra là bạn của Mèo con.”

Anh cười mỉa: "Vậy anh lấy giá hữu nghị, 220.”

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play