Trần Tây Trạch đẩy xe đi tới gần cô, nhìn thấy cô ngẩn người, anh cười mỉa: “Thật sự không nhận ra à, Tiết Mèo con.”
Nghe thấy biệt danh ‘Tiết Mèo con’, Tiết Lê xấu hổ nói: “Em bị cận thị, không nhìn rõ.”
“Bây giờ bao nhiêu độ rồi?”
“800.”
“Khoảng cách gần như vậy cũng nhìn không rõ, ít nhất cũng phải 20.000 độ.”
"..."
“Vậy khác gì vô dụng đâu, em hiến giác mạc đi, anh sẽ liên hệ giúp em.”
Được rồi, giờ đây hoàn toàn có thể chắc chắn.
Đây là tên hàng xóm xấu xa của cô.
Không chịu thua kém, Tiết Lê cãi: “Không liên quan gì đến thị lực của em, đó là do khuôn mặt của anh quá trừu tượng.”
Trần Tây Trạch nhìn vẻ mặt bực dọc của cô, bỗng nổi hứng trêu đùa. Anh cúi người, chậm rãi đến gần cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng điệu ý nhị: “Bây giờ vẫn trông trừu tượng sao?”
Tiết Lê nhìn khuôn mặt tuấn tú của chàng trai gần trong gang tấc, đường nét sắc nét, tuấn tú hơn người.
Cô thở nhẹ, mùi gỗ mộc hương lặng lẽ lấp đầy bao vây lấy cô.
Tiết Lê theo bản năng nín thở, tim có hơi loạn nhịp.
Đã hai năm không gặp, anh hàng xóm dường như…
Đẹp trai hơn hẳn.
“Trần Tây Trạch.”
Anh cười khẽ: “Cuối cùng cũng nhận ra rồi.”
Tiết Lê nuốt nước miếng, gằn từng chữ: “Em không ngờ anh vẫn còn sống.”
"..."
“Còn thọ lắm.”
Trần Tây Trạch biết rằng cô bé này sẵn sàng giả vờ ngoan ngoãn trước mặt người khác nhưng trước mặt anh, cô lại lộ nguyên hình, đầy gai góc, ngang ngược từ trong xương.
Anh không thèm tranh cãi với cô, anh đạp xe, chậm rãi bẻ lái, uể oải nói: “Anh trai em nhờ anh đến đón.”
“Quan hệ giữa các anh rất tốt.”
Tiết Lê nhớ khi họ còn nhỏ, hai người họ sẽ đánh nhau mọi lúc mọi nơi, họ là đối thủ một mất một còn.
“Nguyên nhân chủ yếu là cậu ta nợ tiền anh, nếu em tiện thì.” Trần Tây Trạch lấy điện thoại ra: “Chuyển khoản qua WeChat hoặc Alipay.”
“Thực ra, Tiết Diễn và em đã cắt đứt tình anh em.”
Trần Tây Trạch cười khẩy.
Tiết Lê sợ anh không tin, ra vẻ chân thành: “Thật mà, anh có đánh chết anh ấy, em cũng sẽ không đi nhặt xác anh ấy đâu.”
Trần Tây Trạch đã cất điện thoại, không ép cô trả tiền nữa.
Tiết Lê thở phào nhẹ nhõm, quay lại nhìn những cô gái ở cổng trường đang nhìn cô chằm chằm.
Trong đó còn có hai đàn chị của Hội Sinh viên, vẻ mặt vô cùng khó tả.
Tiết Lê có chút đau đầu, tránh được Tiết Diễn nhưng không ngờ lại đụng phải người này.
Cho cô yên được không.
“Em nghe nói anh rất bận, còn phải tập huấn, thực hành ở phòng thí nghiệm các thứ, hơn nữa cũng không lãng phí thời gian để chờ đợi người khác.”
“Đúng.”
“Vậy sao anh còn tới đón em?”
“Đòi nợ.”
“Em không tin, chẳng lẽ anh đang thầm mến em? Chúng ta không thể đến với nhau được đâu, anh từ bỏ đi.”
Trần Tây Trạch: "..."
Tiết Lê nã đạn ầm ầm, muốn xua đuổi anh.
Tuy nhiên, sự cố gắng này chỉ đổi lấy một kết quả quen thuộc.
Trần Tây Trạch vô cảm cốc đầu cô: “Tỉnh lại đi.”
Cô che đầu, nhìn anh chằm chằm.
“Chắc em nhận được không ít lì xì từ người thân sau khi đỗ đại học ha, cho anh một chút cũng được, anh sắp hết tiền ăn rồi.”
"..."
Thấy anh liên tục nhắc tới tiền, Tiết Lê mất kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc Tiết Diễn nợ anh bao nhiêu?”
“2000.”
“Sao lại nhiều vậy, anh ấy đã làm gì?”
“Nghe nói là donate cho streamer.”
Trần Tây Trạch cho Tiết Lê xem sao kê tài khoản, sau đó ấn mã QR để thêm bạn bè.
“Chuyển tiền cho anh, bao nhiêu cũng được, tùy lương tâm của em.”
“Em không có tiền trong thẻ, em đã cãi nhau với mẹ lúc đi nên bà ấy không đưa cho em một đồng nào để trang trải phí sinh hoạt cả.”
Tiết Lê lấy ra chiếc ví hình mèo con, trong đó có 200 đồng tiền quỹ đen mà cha cô đưa cho cô: “Chỉ có nhiêu đây thôi.”
Do dự một hồi, cô đưa anh một tờ tiền: “Dùng tiết kiệm tí.”
Trần Tây Trạch nhìn tờ 5 tệ, mắt giật giật.
“Chê ít hả?” Tiết Lê lại lấy ra một tờ 10 tệ: “Không có nhiều hơn nữa đâu.”
Cô mới đến trường, có chút tiền vậy thôi, còn phải mua mấy thứ nhu yếu phẩm nữa.
“Em còn nghèo hơn anh em nữa.” Trần Tây Trạch cứng lưỡi: “Tự giữ lấy đi.”
Thấy anh không còn đòi nợ nữa, Tiết Lê mới yên tâm.
Không nhắc nhiều về tiền thì còn có thể làm bạn vài phút.
Cô đi chầm chậm trên con đường trồng toàn cây long não của trường đại học Nam Ương.
Đại học Nam Ương rợp bóng cây long não, khi gió thổi, lá cây xào xạc, như thể mùa hè sẽ không bao giờ kết thúc.
Chàng trai đạp xe cạnh cô.
Ánh mắt của cô như bị ma quỷ lôi kéo, luôn nhìn về phía anh một cách khó hiểu.
Trần Tây Trạch có body nam tính, đôi mắt hoa đào lả lơi, quyến rũ.
Đặc biệt là chiếc áo sơ mi trắng của anh, cộng với làn da trắng sáng của anh tạo nên vầng hào quang của riêng anh.
Được chọn là hot boy cũng không phải là hư danh.
Dường như nhận ra cô đang nhìn mình, anh nghiêng đầu liếc cô một cái.
Tiết Lê hít một hơi thật sâu, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách giữa hai người, giả vờ nhìn ngôi nhà phủ đầy dây leo phía sau, nói: “Tòa nhà này khá độc đáo, đó là Học viện gì vậy? Có thời gian thì đi xem một chút đi.”
“Đó là nhà vệ sinh công cộng.”
"..."
Hai người đi qua hơn nửa khuôn viên, Tiết Lê một tay cầm ô, tay kia kéo vali, cảm thấy mệt mỏi quá chừng.
Khuôn viên này cũng lớn quá đi.
Nhìn thấy Trần Tây Trạch đi xe đạp, cô không khỏi hỏi: “Không phải là anh đến đón em sao?”
“Phải.”
“Anh đạp xe đến đón em, còn không xách hành lý giúp em.”
“Đến đón em là để chỉ đường cho em, không phải để làm cu li.”
Tiết Lê tức giận chỉ vào chiếc cặp màu đen trên vali: “Vậy tại sao anh lại treo cặp của mình lên vali của em?”
“Lạ thật, sao cặp của anh lại chạy lên vali của em rồi?”
“Anh tiếp tục giả bộ đi.”
Trần Tây Trạch mỉm cười, dáng vẻ phong lưu.
Đúng lúc này, một cô gái đi tới, nhìn anh chằm chằm, trên tay cầm một món quà nhỏ được gói rất đẹp.
“Xin chào Trần Tây Trạch, em, em, em muốn nói với anh rằng em đã thích anh từ rất lâu rồi.”
Chưa kịp nói xong, Trần Tây Trạch đã đạp xe ngang qua cô gái, không thèm liếc nhìn cái nào.
Cô gái lúng túng đứng đó, hai má ửng hồng.
Tiết Lê dễ đồng cảm, giúp cô gái chỉ trích Trần Tây Trạch: “Người ta tỏ tình với anh, sao anh lại phớt lờ người ta?”
Trần Tây Trạch dường như vừa mới phản ứng lại, anh quay lại nhìn cô, bình tĩnh nói: “Vậy à, anh không chú ý.”
"..."
Không còn gì để nói.
Trần Tây Trạch đưa Tiết Lê đến cửa ký túc xá. Cánh cửa mở toang, Trần Tây Trạch cuối cùng cũng làm người, một tay xách vali của cô đi lên lầu.
“Này, con trai cũng có thể vào sao?”
“Mấy ngày nay chào đón tân sinh viên, sẽ có đàn anh xách hành lý cho các em, từ mười giờ sáng đến bốn giờ chiều thì họ được vào ký túc xá nữ.”
“Nội quy của trường quá nhân văn.”
“Cảm ơn, chủ tịch đích thân qui định đó.”
Tiết Lê bĩu môi, nhìn bóng lưng của anh, cơ bắp trên cánh tay của anh gồng lên, cảm giác vô cùng khỏe khoắn.
Cô chợt thấy hơi khô họng, không hiểu sao lại cảm thấy có những chiếc lông vũ lướt nhẹ qua tim.
Cô ở lầu hai, sau khi Trần Tây Trạch xách hành lý tới, một nữ sinh năm nhất lập tức đi theo sau, quay sang nhìn anh, mỉm cười: “Đàn anh cũng giúp em xách hành lý được không? Cảm ơn ạ, ở ngay trên lầu ba, em sẽ mời anh đi uống trà sữa ạ.”
“Tôi không chịu trách nhiệm đón tân sinh viên ở đây, lúc báo danh, mỗi học viện đều có đàn anh ra mặt.”
Cô gái lập tức sượng mặt, liếc nhìn Tiết Lê: “Vậy cô ấy…”
Trần Tây Trạch vươn tay xoa đầu cô: “Tôi là người nhà của con bé.”
Chỉ dựa vào thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, Tiết Lê biết rằng Trần Tây Trạch không hề thay đổi, anh vẫn tự kiêu như trước.
Tuy nhiên, anh có thứ để kiêu ngạo, không chỉ có chỉ số IQ vượt trội mà còn giành được chức vô địch thế giới khi còn trẻ, điều mà cả đời họ khó đạt được.
Trong mắt người khác, anh rạng rỡ, sáng chói vô cùng.
Nhưng đối với Tiết Lê, Trần Tây Trạch sẽ luôn là kiếp nạn của đời cô.
Lăn lộn cả buổi sáng, sau khi làm thủ tục nhập học ở trường đại học, cuối cùng Tiết Lê cũng đến phòng ký túc xá.
Đây là phòng bốn người, có giường có bàn, môi trường không tệ như mấy hình ảnh mà cô nhìn thấy trên mạng, tường mới được sơn lại, bàn ghế đều là đồ mới.
Nghe nói vì tăng chỉ tiêu tuyển sinh nên mới sửa sang lại ký túc xá, tân sinh viên năm nay còn được gọi là ‘Người tiên phong loại bỏ Formaldehyde’.
Điều đó đối với Tiết Lê không quan trọng, trong cuộc sống bình thường của cô, chết trẻ hay sống lâu đều không có ý nghĩa gì.
Kí túc xá chưa có ai nên cô chọn một chiếc giường ngược sáng, trải một lớp drap rồi nằm xuống.
Cô sống đơn giản, không mang theo quá nhiều quần áo, trong vali chứa đầy sách cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học mà mẹ cô buộc cô phải mang theo.
Đợi tí nữa sẽ nhờ người thu mua giấy vụn đến bán, đổi lấy mấy tệ dùng cho sinh hoạt phí.
Nằm trên chiếc giường cứng, Tiết Lê đột nhiên nghĩ đến Trần Tây Trạch.
Vừa rồi trên đường đi, bọn họ thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bất luận là dò hỏi, tò mò, tán thưởng hay kinh ngạc, mọi người đều đang suy đoán về quan hệ của bọn họ.
Ai cũng vậy, ánh mắt của họ như muốn nói ‘Ồ, tại sao cô ta lại đi cùng Trần Tây Trạch’, ‘Cô ta trông rất bình thường’.
Đối với cô, bản thân mình là một sự chê bai.
Nhiều năm qua, Tiết Lê đã quen với những lời chê như vậy.
Nghĩ đến khuôn mặt đẹp không góc chết của Trần Tây Trạch, Tiết Lê bỗng lấy chiếc gương nhỏ từ trong cặp sách ra, đánh giá khuôn mặt của chính mình.
Da trắng, mũi cao, mắt một mí.
Đôi mắt một mí này trên mặt anh trai cô thực sự rất đẹp nhưng trên mặt con gái lại rất bình thường.
Không giống như những cô gái có đôi mắt hai mí trông dễ thương, có hồn.
Khuôn mặt của cô vẫn có điểm giống với Tiết Diễn nhưng thật ra, việc Tiết Diễn được công nhận đẹp trai, ba điểm dựa trên ngoại hình, bảy điểm dựa trên cách ăn mặc.
Anh ấy thường tự phối đồ cho mình. Bởi vì thành tích của anh ấy tốt, mẹ cho anh ấy rất nhiều tiền tiêu vặt nên anh ấy có một tủ lớn chất đầy quần áo giày dép, mà bản thân anh ấy cũng đọc tạp chí thời trang, trở thành người chạy theo trào lưu thời trang, có thể không thu hút sự chú ý của các cô gái sao?
Tiết Lê cảm thấy anh trai mình là một ‘con hổ giấy’ được đóng gói bởi quần áo hàng hiệu.
Anh ấy có thể là hot boy được xếp ngang hàng với Trần Tây Trạch nhưng Trần Tây Trạch là một trai đẹp hàng real. Dù anh chỉ mặc chiếc quần jeans rách và áo phông đen trông vẫn điển trai như thường.
Trân trọng cuộc sống, tránh xa Tiết Diễn và Trần Tây Trạch.
…
Vào buổi chiều, Tiết Lê dọn qua phòng ký túc xá, ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cửa, chờ đợi bạn cùng phòng của cô đến.
Học viện Ngoại ngữ thật sự rất nhiều gái xinh, hễ có cô gái xinh đẹp nào đi ngang qua là cô lại chào hỏi bằng nụ cười công nghiệp.
Tuy nhiên, tất cả những người đẹp đi ngang qua hành lang đều không phải bạn cùng phòng của cô.
Khi cô vừa định cầm ghế quay về phòng thì một cô gái với chiếc vali quá khổ đi tới.
Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa, đeo tai nghe, nhìn cửa ký túc xá, rồi nhìn Tiết Lê đang ngẩn người trước cửa.
“Xin chào, tớ tên là Lục Vãn Thính.”
“Xin chào, Tiết Lê.”
“Cái gì?”
“Tiết Lê.”
Cô ấy ghé sát tai vào cô: “Cái gì?”
“Tiết Lê.”
Tiết Lê lặp đi lặp lại, sau đó nói: “Nếu cậu không nghe thấy, cậu có thể tháo tai nghe ra thử xem.”
“Không phải.” Lục Vãn Thính đọc hiểu khẩu hình của cô: “Đây không phải tai nghe, mà là máy trợ thính nhưng sắp hết pin rồi, lát nữa tớ phải tìm tiệm để thay pin.”
“Ồ xin lỗi.”
“Không sao.” Lục Vãn Thính cười nhẹ: “Phiền cậu nói lớn hơn một chút, hoặc là để tớ đọc khẩu hình của cậu.”
“Được.”
Sau khi Lục Vãn Thính vào ký túc xá, cô ấy hít một hơi thật sâu: “Ôi, mùi của nhà”, sau đó cô ấy ho khụ khụ, nói thêm: “Mùi, mùi formaldehyde.”
Tiết Lê nhìn cô gái, có vẻ như tính cách rất vui vẻ, cô lớn tiếng hỏi: “Cậu cũng học phiên dịch đồng thời?”
“Đúng vậy, chúng ta học cùng lớp mà.”
“Cái này không ảnh hưởng sao?” Tiết Lê chỉ vào lỗ tai của cô ấy.
Cô trước giờ luôn thẳng thắn, Lục Vãn Thính thực ra cũng không quan tâm. So với những người xung quanh cố tình tránh né, Tiết Lê có gì nói nấy nhưng lại coi cô ấy như một người bình thường.
“Có ảnh hưởng nhưng tớ vẫn được điểm cao, tớ được tuyển thẳng vì tớ là thủ khoa tỉnh này.”
“Wow.”
Khi hai người đang tán gẫu về quê quán, kết quả thi đại học thì một cô gái tóc ngắn khác bước vào. Cô ấy mảnh khảnh, không mang theo hành lý, chỉ xách một chiếc túi đeo vai màu đen gọn gàng, ném lên chiếc bàn gần cửa xem như là vị trí đã chọn.
Ngoại hình rất ngầu.
Tiết Lê vội vàng chào hỏi nhưng cô ấy cũng không đáp lại, chỉ gật đầu, sau đó cầm ấm nước đi ra ngoài.
Có vẻ như hơi khó gần.
Lục Vãn Thính giải thích: “Vừa rồi tớ gặp cậu ấy khi đang báo danh. Cậu ấy tên là Lưu Thi Vũ, người khác đều gọi cô ấy là Lưu á khẩu, nghe đàn chị nói cậu ấy không nói được.”
“À, bị câm.”
“Không phải, nghe nói là do một chướng ngại tâm lý, dây thanh quản không có vấn đề nhưng không nói được, có gì đều viết ra giấy.”
“À.”
…
Buổi tối, người câm Lưu Thi Vũ kéo rèm, im lặng làm việc của mình.
Lục Vãn Thính không nói nhiều, bởi vì cô ấy phải tiết kiệm pin của máy trợ thính trước khi tìm được cửa tiệm sửa chữa.
Nửa đêm, ký túc xá nghênh đón người bạn cùng phòng thứ ba.
Người bạn cùng phòng này có ngoại hình bắt mắt nhất phòng ký túc xá, hoa tai bản to, vòng cổ, vòng chân, mặc full đen, style này rất hợp với anh trai của Tiết Lê.
Thứ không hoàn mỹ duy nhất là khuôn mặt đầy mụn trứng cá và lấm tấm tàn nhang của cô ấy. Nếu không, cô ấy chắc chắn sẽ là một cô gái xinh đẹp.
“Xin chào.” Tiết Lê khoanh chân ngồi ở trên giường thêu chữ thập trên túi đựng tiền lẻ, nhân tiện chào hỏi cô gái: “Cậu tên là gì?”
“Thẩm Nam Tinh.”
Cô ấy vừa nhai kẹo cao su vừa nhìn Tiết Lê, đôi mắt đen láy đó khiến cô cảm giác đối phương là cô gái theo đuổi phong cách gothic.
“Thẩm Nam Tinh.” Lục Vãn Thính vội vàng vén rèm lên: “Oa, cậu chính là streamer cực kỳ nổi tiếng Thẩm Nam Tinh sao. Wow, sao cậu lại không giống trong video ta, tớ căn bản không nhận ra cậu.”
Thẩm Nam Tinh: “...”
Thẩm Nam Tinh: “Có một loại phép thuật phương Đông gọi là trang điểm, có một loại công nghệ AI gọi là bộ lọc làm đẹp.”
Lục Vãn Thính nói: “Ha ha ha ha ha ha, cậu nói không sai.”
Tiết Lê: “Máy trợ thính của cậu còn nghe được sao?”
“Còn 5% pin.”
“Vậy thì ngừng sử dụng nó sớm đi.”
“Được rồi, nhìn thấy Thẩm Nam Tinh thực sự, tớ có chút phấn khích, ha ha.”
Thẩm Nam Tinh vô cảm ngồi ở mép chiếc bàn duy nhất còn lại, bắt đầu công bố các quy tắc chung sống hòa bình.
“Thứ nhất, tớ phải livestream vào ban đêm, xin đừng làm ồn ảnh hưởng đến tớ. Thứ hai, tớ thường xuyên thức đêm, vì vậy xin đừng đánh thức tớ vào ban ngày. Thứ ba, đừng hỏi mượn tiền tớ, tớ sẽ không cho mượn, cũng không được dùng dầu gội, sữa tắm, đồ trang điểm, bất cứ thứ gì của tớ.”
Nghe xong, ký túc xá im lặng, không ai phản ứng.
Tiết Lê giải thích: “Xin lỗi, hai người họ một bị điếc một bị câm.”
Thẩm Nam Tinh: “...”
Tiết Lê: “Lúc cậu livestream suốt đêm có nói chuyện không?”
Thẩm Nam Tinh: “Tất nhiên.”
Tiết Lê: “Vậy chỉ đành mời cậu di chuyển ra hành lang để livestream.”
Thẩm Nam Tinh: “Tại sao?”
Tiết Lê lễ phép cười nói: “Chất lượng giấc ngủ của tớ không được tốt, nếu cậu quấy rầy giấc ngủ của tớ, tớ sẽ ném hết đồ của cậu ra ngoài.”
Thẩm Nam Tinh: “...”
*
Cô lại nằm xuống giường, kéo rèm, lúc này tin nhắn WeChat của Lục Vãn Thính nhảy đến.
Thính: “Cậu cứng quá đi.”
Lê hấp đường phèn: “Cuộc sống tập thể không nên ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác, khoan đã, cậu vẫn đang nghe trộm.”
Thính: “Còn 3% pin, không nghe nữa, tớ tháo đây.”
Lê hấp đường phèn: “Ngày mai tớ cùng cậu đi thay pin, tớ đi hỏi đàn anh gần đây có tiệm sửa chữa không.”
Thính: “Wow, cậu còn quen biết đàn anh.”
Lê hấp đường phèn: “À, hôm nay mới quen.”
Thính: “Chúc ngủ ngon.”
Lên Hấp Đường Phèn: “Ngủ ngon.”
Tiết Lê đặt điện thoại xuống, nằm trên giường, nhìn trần nhà tối đen.
Một cô gái khiếm thính học giỏi, một cô gái câm mắc chứng tự kỷ, còn thêm một cô gái bị cận thị nặng là cô, một nữ streamer EQ thấp, hoàn toàn không thể hòa đồng với người khác.
Tổng kết lại, ký túc xá 250 của họ là một tập hợp của những người khuyết tật bị gạt ra khỏi xã hội.
Không biết tại sao, trong đầu Tiết Lê lại hiện lên dáng vẻ hăng hái của Trần Tây Trạch.
Cô vươn tay ra khỏi lan can, mò mẫm tìm chiếc cặp trên móc một lúc rồi lấy tờ đơn đăng ký gia nhập Hội Sinh viên nhàu nát.
Anh ấy là chủ tịch hội sinh viên à?
Sau khi cân nhắc một lúc, Tiết Lê vò nát tờ đơn rồi ném vào một góc.
Quên đi, vật họp theo loài, người phân theo nhóm.
Cô sẽ không bao giờ có thể đứng cùng với một người xuất sắc như Trần Tây Trạch.