Tiết Lê vội vàng chạy về sân tập, cô chui vào trong hàng ngũ nhanh như chớp nhưng vẫn bị đôi mắt sắc bén của huấn luyện viên nhìn thấy, gọi lại.
“Đi đâu về!”
Tiết Lê kiên trì nói: “Báo cáo huấn luyện viên… đi vệ sinh ạ.”
“Em đi vệ sinh mà mất cả nửa tiếng?”
“Em…”
Thẩm Nam Tinh chen vào, nói: “Báo cáo huấn luyện viên! Bụng cậu ấy khó chịu.”
Tiết Lê vội vàng ôm bụng: “Ôi chao.”
“Thôi, tha cho em đó.” Huấn luyện viên Lâm nhíu mày, không biết làm sao, nói: “Lần sau đi vệ nhớ phải báo cáo.”
“Tuân lệnh!”
Tiết Lê trở về hàng, thở phào một hơi, khẽ cảm ơn Thẩm Nam Tinh ở bên cạnh.
Thẩm Nam Tinh liếc nhìn cô, hơi ngạc nhiên: “Hừm, chẳng trách lâu vậy, hóa ra là đi dặm lại lớp trang điểm.”
“Ừ.”
“Được đó nha, nhìn này, tô son lên rồi đúng là nhan sắc tăng lên gấp ba.”
“Thật hả?”
“Đúng vậy, rõ ràng lắm đó. Tô lên cực kỳ đẹp, đậm nhạt vừa đủ, mỏng nhẹ tự nhiên.”
“Vậy tại sao huấn luyện viên không nhìn ra tớ trang điểm?”
“Trai thẳng thì nhìn ra thế nào được.”
“Ờm.”
Son này cũng là do trai thẳng tô cho cô đó.
Tay nghề của Trần Tây Trạch đúng là không tệ, Tiết Lê buồn bực nghĩ. Lẽ nào anh hay xem live stream trang điểm hả?
Hừ, đàn ông…
Có điều, tại sao anh lại nghĩ rằng cô thích anh vậy?
Với quan hệ anh em tốt của hai người họ, Tiết Lê không thể hiểu nổi bản thân đã làm ra hành động gì khiến anh có ảo giác như vậy?
Lẽ nào là vì cô dễ đỏ mặt quá à?
Nhưng… việc này sao mà khống chế được, lúc xấu hổ sẽ đỏ mặt mà.
Hơn nữa lúc nãy anh còn tô son cho cô! Ai mà đỡ được, tăng ni giữ giới luật thanh quy nhất cũng sẽ đỏ mặt.
Tiết Lê vẫn cứ nghĩ linh tinh mãi đến khi hết tiết quân sự.
Huấn luyện viên Lâm đã khó chịu với cô từ lâu, cô bé này vào muộn thì cũng thôi, lại còn luôn thất thần…
“Tiết Lê ra khỏi hàng, những người khác giải tán!”
Các bạn học lập tức ùa về phía nhà ăn.
Tiết Lê bị huấn luyện viên giữ lại, vốn muốn gọi mấy người Thẩm Nam Tinh đợi cô, ai ngờ mấy cô gái đã sớm chạy mất dạng từ lâu.
“Huấn, huấn luyện viên.”
“Em xem, đi đều mà em đi lung ta lung tung, đứng nghiêm thì ủ rũ không có tinh thần, nếu cứ như vậy thì tới lúc báo cáo chất lượng quân sự, em sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của lớp thầy! Cũng sẽ ảnh hưởng đến vinh dự của thầy! Đúng là bực mình mà.”
“Huấn luyện viên, em sai rồi.”
“Chỉ có em là như vậy, em thi đại học kiểu gì vậy?”
“Là do may mắn ạ, bỗng dưng chọn được toàn phương án đúng.” Vẻ mặt Tiết Lê như đưa đám: “Sớm biết vậy đã chọn một trường kém hơn rồi, có đức mà không có tài, kiểu gì cũng sẽ có tai họa.”
“…”
Huấn luyện viên Lâm nhíu mày, vừa nhìn cô bé thường xuyên bày ra dáng vẻ ủ rũ này đã biết là chẳng có tự tin rồi.
Anh ta khó chịu: “Em tưởng thi đại học dễ vậy à, chỉ dựa vào may mắn thôi cũng có thể thi vào được đại học danh tiếng ư?”
“Nếu không thì sao?”
“May mắn cũng là một loại của thực lực.”
“Ồ, em không có thực lực.”
“Nếu em cứ luôn phủ định bản thân mình như vậy, vậy thì sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì. Đến bản thân còn không coi trọng mình còn có thể chờ đợi ai coi trọng mình nữa.”
Tiết Lê cúi đầu, cẩn thận suy nghĩ lời huấn luyện viên nói. Mặc dù có hơi vô nghĩa nhưng…
Về lý thuyết thì là như vậy.
Huấn luyện viên lại hỏi cô: “Em có sở trường gì không? Nhảy múa, ca hát?”
“Không có ạ…”
Tiết Lê suy nghĩ, như muốn nói rồi lại thôi. Vài giây sau, cô lại lắc đầu, nói một cách chắc chắn: “Không có ạ."
Huấn luyện viên nhìn ra được có vẻ như cô đang giấu giếm điều gì đó, vậy là anh ta nghiêm mặt: “Nói dối huấn luyện viên phải phạt chạy!”
“Hả? Có, có.” Tiết Lê vội vàng nói: “Đầu óc của em bình thường nhưng tứ chi phát triển… Anh trai em nhảy hip hop gì đó, một động tác tập mãi không được nhưng em chỉ tập một lát là xong.”
“Tay chân linh hoạt mà còn không biết đứng nghiêm, đi đều!”
“Nếu thể hiện tốt quá sẽ bị thầy gọi ra làm mẫu.” Cô lẩm bẩm.
“Hóa ra là em đang giở trò với thầy?”
Tiết Lê khẽ mỉm cười, khóe miệng lộ ra chiếc má lúm đáng yêu: “Em không muốn bị thầy gọi ra một mình.”
Cô không thích trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người, cô chỉ muốn giấu bản thân mình đi, làm một người vô hình không có cảm giác tồn tại.
“Thể dục không tệ, vậy thì chắc múa cũng không tồi, tại sao lại không học?”
Tiết Lê nhíu mày: “Mẹ em không cho, nói không có tương lại. Mẹ muốn em trở thành dân văn phòng cao cấp gì đó, dù sao thì nhất định phải xuất sắc.”
“Đúng thật là, bóp chết hứng thú của con trẻ.”
“Bình thường em thêu chữ thập mẹ em cũng không cho.” Tiết Lê vội vàng than thở: “Mẹ em cắt hỏng hết ví tiền và khăn tay trước đây em thêu, còn cả vài con búp bê vải nữa. Mẹ bảo em phải học hành tử tế, thi đại học và thạc sĩ, còn phải thi cả tiến sĩ.”
“Mẹ em đúng là quá đáng.” Huấn luyện viên Lâm cảm thán, nói: “Còn quá đáng hơn cả mẹ thầy, mẹ thầy cùng lắm là tẩn thầy một trận thôi.”
Tiết Lê thở dài: “Em cũng thường xuyên bị đánh.”
“Được rồi, không nói những thứ này nữa. Lúc học quân sự em tập luyện thật tốt cho thầy, thầy có lấy được tiền thưởng không trông chờ cả vào em đó.”
“Hóa ra là có tiền thưởng.”
Tiết Lê vội vàng đứng nghiêm chào…
“Huấn luyện viên, em sẽ cố gắng, chắc chắn sẽ để thầy giành được vinh quang.”
“Vậy là đúng rồi, thầy sẽ tìm một người giúp em.” Huấn luyện viên Lâm nhìn khắp nơi, người trên sân tập đã đi gần hết, chỉ còn lại vài nam sinh đang chơi bóng…
“Bạn kia… Hà Tư Lễ, em qua đây.”
Đừng mà!
Tiết Lê đang định ngăn cản anh ta nhưng Hà Tư Lễ đã nghe thấy huấn luyện viên Lâm gọi, chạy chậm tới: “Chào huấn luyện viên.”
“Hà Tư Lễ, em phụ trách giúp bạn Tiết Lê học đi đều cho thật tốt được không?”
Hà Tư Lễ nhìn Tiết Lê, cô gái đỏ mặt, cúi đầu, mũi chân đang nghiền cỏ trên đất.
“Không thành vấn đề thưa huấn luyện viên.”
“Được, vậy thì giao cho em đó. Các em tự bớt chút thời gian ra luyện, sau khi học xong bạn Tiết Lê nói sẽ mời em ăn cơm.”
“Ấy! Nè! Em không… em…”
Hà Tư Lễ bật cười: “Huấn luyện viên, em chắc chắn sẽ giúp đỡ bạn ấy hết mình.”
Huấn luyện viên Lâm vỗ vai chàng trai, rời khỏi sân tập.
Tay Tiết Lê xoắn góc áo nhăn nhúm: “Cái đó…”
“Hình như dạo này cậu luôn trốn tránh tớ.” Hà Tư Lễ là một chàng trai thẳng thắn: “Tớ đã làm phiền gì tới cậu à? Hay là cậu ghét tớ?”
“Hả, không phải đâu! Không có!” Tiết Lê vội vàng giải thích: “Cậu tốt như vậy! Ý tớ là… cậu rất tốt với mọi người.”
“Tớ không đối xử tốt với tất cả.” Hà Tư Lễ bước lại gần cô, thì thầm bên tai cô: “Tớ chỉ đối tốt với cô gái mà tớ cảm thấy không tệ.”
“…”
Tiết Lê vội vàng lùi về sau, tay lại bắt đầu vò góc áo.
Hết người này đến người khác, mấy nam sinh này bị làm sao vậy, lên đại học rồi thì không cần kín đáo nữa hả!
Chẳng trách các bạn xung quanh thoát ế nhanh như vậy!
Có thể do Tiết Lê là một người phản ứng chậm, cô chỉ có thể giả vờ như không hiểu, không trả lời.
Nhìn sắc trời đang tối dần, Hà Tư Lễ nhắc nhở: “Lát nữa chúng ta tập sau, không phải huấn luyện viên nói cậu sẽ mời tớ ăn à, cùng đến nhà ăn đi!”
“Nếu tớ nói tớ không có tiền, vậy cậu có cảm thấy tớ đang tìm lí do không?”
Hà Tư Lễ cười: “Không đâu, tớ cảm thấy cậu là một cô gái thành thật.”
“Cảm ơn.” Tiết Lê rầu rĩ nói: “Tớ có tiền nhất định sẽ mời cậu.”
Hà Tư Lễ vội vàng nói: “Vậy tớ mời cậu ăn nhé.”
Da đầu Tiết Lê căng lên, Hà Tư Lễ liên tiếp ra chiêu như vậy khiến cô thật sự không chống đỡ nổi!
“Hà Tư Lễ, cậu thật sự rất tốt. Nhưng…”
“Bạn Lê hấp đường phèn, cậu vẫn chưa hiểu tớ, vậy nên đừng vội vàng từ chối tớ. Có lẽ chúng ta cần phải tiếp xúc nhiều hơn, cậu thấy sao?”
Huyệt thái dương của Tiết Lê giần giật, trong đầu chỉ còn một giọng nói…
Tôi là ai, đây là đâu, tôi tồn tại có ý nghĩa gì, tương lai tôi sẽ đi về đâu?
Hà Tư Lễ thấy cô ngây người, cậu ấy cười dịu dàng: “Được rồi, đùa cậu thôi, đừng căng thẳng như vậy, để lần sau cùng nhau ăn cơm nhé.”
“Ờm… được!”
…
Hà Tư Lễ rời khỏi sân tập, lấy điện thoại ra, kết bạn với Wechat của Tiết Lê, gửi cho cô một đoạn tin…
“Vừa rồi đột nhiên tỏ tình, làm cậu sợ rồi đúng không? Chúng ta làm bạn trước nhé, được chứ?”
Tua vít của Trần Tây Trạch vừa chạm vào con chip thì màn hình sáng lên, tin nhắn này lập tức hiện lên trên màn hình.
“…”
Anh bấm mở Wechat, nhìn thấy tin nhắn xác nhận kết bạn này.
Từ chối, chặn, một loạt động tác liền mạch lưu loát.
Mặt không cảm xúc làm xong tất cả, Trần Tây Trạch cũng không xem những nội dung khác trong điện thoại cô. Anh thoát ra ngoài, tiếp tục sửa điện thoại.
Tiết Lê rời khỏi sân cỏ, chạy thẳng đến tiệm sửa điện thoại.
Thấy đang treo biển ‘đóng cửa’.
Cô thò đầu nhìn vào bên trong, giọng nói trầm của Trần Tây Trạch truyền tới…
“Nhìn cái gì, vào đi.”
“Vâng.”
Tiết Lê đẩy cửa, đi đến quầy sửa chữa.
Chiếc quạt điện cũ kĩ kêu cót két, nhiệt độ trong phòng vẫn cao như cũ.
Trần Tây Trạch đeo một chiếc kính mắt chuyên dụng, anh đang sửa một chiếc đồng hồ điện tử màu đen, linh kiện của đồng hồ điện tử rất dễ nhìn, ngón tay thon dài của anh cầm bút đo điện áp dí vào đồng hồ điện tử, thường xuyên nhìn lên đồng hồ đo.
“Trần Tây Trạch, sửa xong điện thoại chưa?”
“Bên kia kìa.”
Trần Tây Trạch nghiêng đầu, Tiết Lê nhìn thấy điện thoại của mình trên tủ. Suýt chút nữa không nhận ra!
Màn hình đẹp như mới, đến cả vết xước trên thân máy do rơi cũng đã biến mất, vết nứt đằng sau cũng không thấy luôn, trông giống như vừa đổi một chiếc máy mới vậy.
Trượt mở màn hình, khi nhìn thấy màn hình khóa quen thuộc cô mới xác định được đây là điện thoại của mình.
Màn hình khóa của cô là một chú mèo trắng mắt đen, một dòng chữ đáng yêu viết…
‘Hôm nay nhất định không thức khuya!’
Nhìn kỹ lại, hình như trên màn hình còn dán thêm một lớp kính cường lực.
“Trần Tây Trạch, suýt chút nữa em đã nghĩ rằng anh mua điện thoại mới cho em đó!”
“Em nằm mơ giữa ban ngày đó hả.”
“Đây là màn hình chính hãng hả?”
“Ừ.”
Tiết Lê biết thay màn hình chính hãng siêu đắt, phải một hai nghìn tệ.
“Vậy vậy vậy… vậy thì ngại lắm.”
Trần Tây Trạch ngước mắt lên, đưa mã QR bên cạnh cho cô: “Nếu áy náy thì hoan nghênh chuyển khoản.”
“Quan hệ của chúng ta, nói đến tiền thì tổn thương tình cảm lắm.”
Tiết Lê nằm bò ra quầy của anh, cười hì hì nhìn anh sửa đồ.
Anh xắn tay áo, để lộ cánh tay cơ bắp rắn chắc, mạch máu xanh nổi lên dưới làn da trắng, kéo dài đến tận mu bàn tay, ngón tay thon dài, mạnh mẽ.
“Trần Tây Trạch, em có thể mời anh ăn tối không, coi như là cảm ơn.”
“Em có tiền?”
“Mấy tệ vẫn có chứ.”
“Đợi anh sửa xong cái này đã.”
“Được!”
Tiết Lê đi vào bên trong quầy, bê một chiếc ghế lùn đến ngồi cạnh anh, thích thú nhìn anh sửa đồng hồ điện tử.
Trần Tây Trạch giơ tay quay quạt điện, góc độ vừa hay thổi về phía cô.
“Bình thường anh dựa vào việc này để làm thêm kiếm tiền hả?”
“Ừ.”
“Đã là quán quân thế giới rồi, chẳng nhẽ còn thiếu tiền hả?”
Trần Tây Trạch thản nhiên nói: “Anh cũng chẳng phải người tốt lành gì, tiền kiếm được đều dùng để tặng quà cho nữ streamer.”
Tiết Lê khó chịu: “Hừ, em thấy việc làm ăn của anh khá tốt đó! Chắc chắn là fan cứng của người ta.”
“Em còn biết fan cứng nữa à.”
“Tất nhiên là em biết.” Tiết Lê không vui, nói: “Anh làm việc này chắc chắn là kiếm được rất nhiều tiền.”
“Bởi vì rất nhiều nữ sinh không cầm chắc điện thoại giống em.”
“Còn lâu nhé, bởi vì bọn họ thích anh nên mới đến cửa tiệm nhỏ này, anh tưởng rằng họ tìm anh sửa điện thoại thật à?”
Trần Tây Trạch cho cô ánh mắt ‘cần em nói à’…
“Ông đây vẫn luôn dùng mặt để kiếm cơm.”
“…”
Đúng là không biết xấu hổ!
Tiết Lê kiên nhẫn chờ anh, thấy trên đầu anh ướt mồ hôi, cô ngẩng đầu lên mới phát hiện ra quạt điện vẫn luôn thổi về phía cô, Trần Tây Trạch căn bản không có chút gió nào.
“Ấy, quạt của anh không quay được à?”
“Món đồ này cũ lắm rồi, không quay được, có thể bật lên được đã là tốt lắm rồi.”
Tiết Lê bĩu môi, thầm nói anh đúng là keo kiệt, quạt đã hỏng như vậy rồi mà còn không nỡ thay.
Nhưng Trần Tây Trạch keo kiệt cũng không phải mới ngày một ngày hai.
Lúc nhỏ anh cũng ‘bẻ đôi’ một đồng để dùng, chưa bao giờ mua cho bản thân thứ gì ngon để ăn. Nếu Tiết Lê cho anh ăn ké kem, anh có thể cắn hết hơn nửa cái.
Cho dù nghèo đến vậy nhưng vài ngày không gặp cô, anh đều sẽ mang một ít đồ ăn vặt cho cô.
Tiết Lê không đành lòng, ngập ngừng nói: “Anh có nóng không?”
“Em nói xem.”
Cô nhìn mồ hôi sau lưng anh đã thấm ướt một mảng lớn.
Vậy là Tiết Lê bê ghế đi tới, chuẩn bị đứng lên ghế, định quay quạt sang phía anh.
Trần Tây Trạch túm cô lại, ôm eo cô, nhíu mày nói: “Đừng trèo cao như vậy, ngã là anh không đền tiền điều trị đâu.”
“…”
Tiết Lê bị anh ôm eo, lưng dán lên người anh.
Người anh cứng như sắt, làn da nóng bỏng.
Má Tiết Lê nóng lên, tránh khỏi tay anh, chui ra khỏi ngực anh: “Cũng có phải là trẻ con đâu, còn lâu mới ngã được.”
Trần Tây Trạch đứng dậy quay quạt, thản nhiên nói: “Dịch vào đây, cùng mát.”
“Được.”
Tiết Lê bê ghế ngồi cạnh anh, khoảng cách giữa hai người chỉ khoảng một nắm đấm. Dường như cô cảm thấy không mát lắm nên dựa gần vào anh hơn.
Trên người chàng trai có mùi gỗ, cô khẽ ngửi. Lúc cô quay đầu phát hiện trên tay phải anh đeo một chuỗi hạt gỗ màu đỏ, chắc mùi tỏa ra từ chuỗi tràng hạt đó.
“Trần Tây Trạch, chuỗi tràng hạt này ở đâu ra vậy?”
“Của người khác.”
“Ai vậy, con gái hả?”
Trần Tây Trạch liếc nhìn cô một cái: “Em có thích anh đâu, quan tâm chuyện này làm gì?”
Tiết Lê bị anh chọc tức đến đỏ mặt, giải thích: “Tò mò thôi!”
“Không thỏa mãn sự tò mò của em đấy.”
“Vậy em không mời anh ăn cơm nữa! Đi đây.”
Cô đứng dậy đi về phía cửa quầy, Trần Tây Trạch gọi cô lại…
“Tiết Lê.”
“Cái gì?”
“Quay lại đây ngồi.”
Trần Tây Trạch không ngẩng đầu, dùng giọng điệu ra lệnh, giọng nói cương quyết.
Đúng là hung dữ, còn gọi cả họ tên cô.
Tiết Lê không biết anh có ý gì, có hơi không dám chống đối, vậy nên cô chỉ có thể tức giận quay lại chỗ ngồi.
Trần Tây Trạch ung dung nói: “Sắp xong rồi, em ngoan chút đi.”
Tiết Lê khó chịu quay người, dựa vào lưng anh, cúi đầu chơi điện thoại.
Trần Tây Trạch hơi nghiêng đầu, cảm nhận trọng lượng của cô gái đang dựa vào lưng anh, cổ họng hơi ngứa.
Anh mở nắp chai nước khoáng, uống một hơi cạn sạch.