Khi Kotoha tỉnh lại đã là buổi tối của năm ngày sau
Chật vật ngồi dậy , cô nhìn thoáng qua bản thân
Quần áo đã được đổi , những chỗ bị thương trên cơ thể cũng đã được băng bó kỹ lưỡng , mặt có vẻ cũng đã bớt sưng không ít
- " Chẳng lẽ ai đó đã cứu mình sao ? "
Cô lẩm bẩm nghi hoặc
Đúng lúc này , cửa đột nhiên được mở ra , một thân ảnh quen thuộc bước vào
Người đến không ai khác chính là Douma
- " Ồ , cô đã tỉnh rồi sao ? "
Hắn thấy cô đã tỉnh thì cất tiếng hỏi , trong ngữ điệu không có lấy một chút cảm xúc nào , chỉ đơn thuần là một câu hỏi
Thế nhưng điều này lại khiến Kotoha sợ hãi vô cùng , cô liên tục lùi về phía sau , không quan tâm có động đến vết thương hay không , cô cứ liên tục lùi cho đến khi đến sát vách tường , không còn đường lui mới dừng lại
Douma dường như nhận ra cô đang sợ hãi , hắn bước đến gần cô , vươn tay chạm vào cô , như muốn trấn an
Hành động này trong mắt Kotoha không khác gì là đang săn bắt con mồi , cô nhắm chặt mắt , vươn tay che bụng như đang sợ hãi một điều gì đó rất khủng khiếp
- " Ta không làm hại cô "
Hắn thấy Kotoha sợ hãi như vậy thì nhẹ giọng trấn an , và đúng là hắn không hề có ý định đấy thật
Nhưng Kotoha lại không tin , ai lại có thể tin lời của một con quỷ ăn thịt người và đã từng giết chính bản thân mình kia chứ
Thấy Kotoha vẫn sợ hãi như vậy thì hắn liền đứng dậy , lùi ra xa bốn bước ngồi xuống đối diện với cô
- " Như thế này đã được rồi chứ ? "
Hắn nhẹ giọng hỏi
Kotoha vẫn không lên tiếng , cô chỉ im lặng cúi đầu , toàn thân cô không ngừng run rẩy
- " ... Ta sẽ cho người đi chuẩn bị bữa tối "
Hắn nhìn thấy cô vẫn sợ hãi như vậy thì cũng không nán lại lâu , chỉ đơn giản nói một câu rồi đứng dậy , xoay người , toan rời đi
Đột nhiên , phía sau truyền đến tiếng bước chân , sau đó ngón tay của hắn như bị ai đó níu lại
Hắn xoay người , nhìn Kotoha đang nắm ngón tay út của mình , bàn tay nhỏ nhắn đang không ngừng run rẩy trông có chút đáng thương
- " Có việc gì sao ? "
Hắn hơi cúi đầu hỏi
- " Tôi ... Có thể rời đi ngay bây giờ không ? "
Kotoha run run hỏi , chân vô thức hơi lùi về phía sau
- " Ta thấy cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn , cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi , ở đây rất an toàn , sẽ không có ai làm phiền đâu "
Hắn nói
- “ Tôi ... Tôi đã khỏe rồi , tôi ... tôi không muốn làm phiền ngài ”
- " Ta không cảm thấy phiên đâu "
- " Nhưng tôi ...
- " Được rồi , cũng không còn sớm , ta đi bảo người chuẩn bị bữa tối cho cô "
Hắn nói , rút ngón tay út ra khỏi bàn tay của Kotoha
Sau đó quay lưng , đi ra ngoài
- " Cạch "
Cánh cửa đóng lại
Kotoha vốn còn muốn nói thêm nhưng không dám , đành đứng chôn chân ở đó
Mãi một lúc sau , khi chân đã mỏi thì cô mới quay trở lại trong chăn
Cuộn mình trong chăn , Kotoha không ngừng nghĩ cách bỏ trốn
" Nếu trốn vào buổi tối sẽ rất nguy hiểm , có lẽ nên nhân lúc ban ngày mà rời đi "
Kotoha thầm nghĩ , vươn tay xoa xoa bụng
- " Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con bằng mọi giá "
- “ Mẹ sẽ không chết , nhất định mẹ sẽ không chết , vì con , Inosuke của mẹ , mẹ nhất định cố gắng sống sót ”
Cô thì thầm , giọng cô dịu dàng nhưng kiên định
…
Cũng không biết đã qua bao lâu , khi người hầu mang thức ăn đến cho Kotoha thì cô đã lại ngủ
Người hầu kia cũng không dám quấy rầy nên đành cẩn thận mà lui xuống
Giáo chủ đã có lệnh không được phiền hà người trong phòng kia , là một kẻ bề dưới hắn đương nhiên không dám cãi lệnh
- " Người mang thức ăn đi đâu đấy ? "
Một giọng nữ nghe có vẻ không mấy thân thiện vang lên
Người hầu kia quay lại , nhìn thấy người trước mặt thì trong lòng cũng không mấy vui vẻ nhưng vẫn kính cẩn trả lời
- " Chào tiểu thư Saiji ạ , giáo chủ bảo tôi mang thức ăn đến cho khách của ngài ấy nhưng cô ấy đã ngủ nên tôi đang mang xuống ạ "
Người được gọi là Saiji kia nghe thấy thế thì sắc mặt liền không tốt , nhưng cũng không nói gì , chỉ xoay người bỏ đi
Người hầu thấy Saiji đã rời đi thì liền thở phào nhẹ nhõm , nhanh chân mang thức ăn đi cất
Ở sảnh đường chính của giáo phái
Douma đang buồn chán mà lắng nghe những lời than vãn của các tín đồ
Hắn lơ đễnh liếc mắt qua những kẻ ngu ngốc đang không ngừng than phiền về nỗi đau khổ chẳng mấy to tát của bản thân
Sau cùng , khi đã nghe chán chê
Hắn nâng tay lên , chỉ vào hai cô gái đang không ngừng tranh cãi
Mỉm cười , một nụ cười giả tạo được ngụy trang kĩ lưỡng
- " Thần linh rất thấu hiểu cho nỗi đau buồn mà hai vị đã phải chịu đựng , hãy di theo ta gặp ngài ấy để có thể nhận được lời khuyên chân thành nhất nào "
Hắn đứng dậy , đi lướt qua các tín đồ
Hai cô gái thấy như thế liền nhanh chóng rời đi theo sau
- " Các vị , hôm nay chỉ đến đây thôi ạ , giáo chủ sau khi giúp cho hai tiểu thư gặp thần linh sẽ nghỉ ngơi , cảm phiền các vị hãy đến vào lần sau "
Người hầu thân cận của Douma kính cẩn thông báo với các tín đồ
Các tín đồ nghe thấy như vậy thì rất tiếc nuối nhưng cũng đành ra về
Giáo chủ ở đây rất bận rộn , một lần muốn gặp phải đợi mất mấy tháng , lần này cũng không ngoại lệ
Càng nghĩ càng thấy tiếc , thế là một người đàn ông trong số đó lên tiếng
- " Hay là chúng ta lén đi xem một chút "
- " Thôi đi ông bạn , tôi nghe nói giáo chủ ở đây rất khó tính đấy , ngộ nhỡ chọc giận ngài ấy thì làm sao "
- " Ôi dào , chỉ lén xem một chút thôi mà , ông nói xem , trong các tín đồ như chúng ta chỉ có hai người nữ , ngài ấy lại chọn cả hai , nghĩ sao cũng thấy mờ ám "
- " Tôi cũng thấy thế , cũng không phải chưa từng có chuyện giáo chủ của các giáo phái lợi dụng thần linh mà quan hệ bất chính với các tín đồ nữ , nhìn tên giáo chủ này đẹp mã như vậy , ai dám đảm bảo là hắn không có "
- " Nghĩ cũng phải "
Một người trong số đó nhìn đám người đi đằng trước
- " Vậy đi thêm một lát rồi ba chúng ta lẻn vào lại "
Sau khi đã nhất trí thì cả ba vờ đi thêm một đoạn rồi lén lút vòng lại , lần theo hướng của Douma và hai cô gái khi nãy mà đi
Ba người rất háo hức mà không hề biết rằng nơi mà bọn họ đang đến chính là nơi sẽ kết thúc sinh mạng của họ
Một cách đau đớn và tuyệt vọng nhất