9.

Sau khi được thả ra, Tạ Thiên Triệt có vẻ như đã suy đi nhiều, cả người đều toả ra vẻ chán nản mất tinh thần.

Có lúc hắn sẽ xoa bụng ta, nhân lúc ta ngủ không ngừng nói lời xin lỗi.

Ta cũng lười để ý hắn, mãi cho đến một ngày, hắn cúi đầu nói hắn bị bệnh rồi, nhưng cũng chẳng nói cụ thể là bệnh gì.

“Nghe nói thần y đã đi du lịch tới kinh thành, ta muốn tìm thần y khám cho ta.”

Ta gật đầu, bảo hắn đi hỏi ý kiến cha mẹ chồng.

Mấy ngày sau, thần y đã đến, đang ở chính đường gặp cha mẹ chồng ta, ta cũng chạy tới góp vui.

Y phục của thần y là một mảnh vải chắp vá, phe phẩy quạt đuôi mèo trông vô cùng bất kham.

Hình tượng này nhìn thế nào cũng chẳng thích hợp với thân phận thần y.

Ta thấy thái dương bố chồng giật vài cái: “Mày lại làm trò gì nữa?”

Tạ Thiên Triệt sợ hãi, co đầu rụt cổ nói: “Con bị bệnh.”

“Bệnh chỗ nào?”

Tạ Thiên Triệt ngập ngừng không nói.

Thấy cha chồng sắp kiềm chế không được mà đánh người, ta vội vào thỉnh an cha mẹ chồng.

Chỉ là khi trông thấy thần y thì nhíu mày.

Thần y này cả mặt là râu quai nón, trừ đôi mắt ra thì chẳng thể nhìn rõ ngũ quan.

Ta chỉ đành dối lòng mời thần y khám bệnh cho Tạ Thiên Triệt.

Trước khi đi Tạ Thiên Triệt còn nhìn ta bằng một ánh mắt cảm kích.

Hai người họ đi vào một căn phòng, Tạ Thiên Triệt không cho ta theo vào.

Ta bèn đứng bên ngoài cửa nghe ngóng.

“Úi chời chời, tình trạng của công tử đúng là hiếm thấy đó nha!”

Giọng của Tạ Thiên Triệt càng nghẹn ngào hơn: “Thần y…ngài nhất định phải cứu ta! Ngài cũng nhìn thấy rồi đó, vợ ta xinh đẹp như vậy! Mà ta…ta lại không thể được thần y ơi!”

Giọng thần y lại một lần nữa cất lên: “Tình trạng này của công tử không phải bệnh, mà là…trúng cổ!”

Lông mày ta dựng lên.

10.

“Cái gì? Trúng cổ! Trúng cổ gì cơ?”

Tim ta đã nhảy lên tận cổ, lúc ta đang bày mưu làm thế nào để giết chết thần y này, giọng của gã lại truyền ra.

“Có lẽ là vận đào hoa của công tử quá nhiều? Tiếp xúc với quá nhiều phụ nữ chăng?”

Tạ Thiên Triệt không nói gì nữa.

“Công tử à! Không phải lão phu không thể cứu cậu, thực ra việc làm của cậu đã phạm phải thiên đạo, lão phu cũng chịu bó tay thôi!”

Tạ Thiên Triệt hình như đơ ra rồi.

Hắn không hiểu, chỉ là bản thân có nhiều người phụ nữ thôi mà, sao lại còn phạm phải thiên đạo gì nữa?

Hắn có chút không cam tâm hỏi: “Thần y, thiên đạo mà ngài nói rốt cuộc là chỉ cái gì?”

“Kẻ thất tín bội nghĩa, làm nhiều việc ác, quỷ kế đa đoan, miệng người dạ thú đương nhiên sẽ bị trời phạt! Thế này, lão phu cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi!”

Ta ở trong viện không ngừng vỗ tay tán thưởng.

Rất lâu sau, hai người mới từ trong phòng đi ra.

Tạ Thiên Triệt càng ủ rũ thất vọng hơn.

Thần y tràn đầy năng lượng đi qua ta, không rõ ý vị nhìn bụng ta: “Những điều phu nhân mong muốn ắt sẽ thành hiện thực!”

Thần y này khiến ta cảm thấy có hơi quen thuộc.

Lấy danh nghĩa về nhà mẹ đẻ, ta tránh được tất cả mọi người, hẹn thần y tới một quán thịt heo vắng vẻ.

Gã tưởng rằng ta gọi hắn đến trị bệnh cho phu quân của ta, có chút bất lực: “Phu nhân, bệnh của phu quân cô ta thật sự không chữa nổi, chịu bó tay rồi!”

“Được rồi, lừa ta một lúc chứ đây có lừa ta được cả đời?”

Nghe ta nói, thần y cười lớn xé râu quai nón trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt mà ta quen thuộc.

“Tiểu sư muội, lâu rồi không gặp!”

11.

Hoài Cảnh là sư huynh cùng ta học y thuật khi đi du ngoạn lúc nhỏ, có ân với ta.

“Hoài Tân, muội nhận ra ta từ lúc nào thế?”

“Lúc huynh đang làm loạn với Tạ Thiên Triệt ấy.”

Hắn chà tay, cười hihi.

“Làm sao ta có thể không về phe muội được?”

“Nhưng mà…tại sao phải hạ loại cổ đó cho hắn vậy?”

“Bởi vì hắn huỷ hoại ta.”

Sau khi bị ta từ chối ba lần, Tạ Thiên Triệt vẫn không từ bỏ việc bày tỏ tình yêu.

Hắn cho người viết sách rằng cả kinh thành đều khen ngợi tình yêu của hắn.

Hắn rõ ràng biết bản thân mang tiếng xấu, rõ ràng biết như vậy sẽ mang đến rắc rối cho nhân duyên của ta.

Nhưng hắn vẫn làm như vậy, chuyện hắn cho người viết sách thậm chí còn truyền đến tận tai của hoàng đế.

Điều này mới khiến cho hoàng đế tin lời hoàng hậu, nói ta và hắn tâm đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt.

Bị ép buộc bởi hoàng quyền, ta phải gả cho hắn.

“Tạ Thiên Triệt, hắn đúng là quá dơ bẩn rồi.”

Gặp được người quen, ta không nhịn được mà trút hết nỗi oán hận trong lòng ta ra.

“Ta đã từng cho hắn cơ hội, Trinh Khiết cổ, chỉ cần hắn không ra ngoài đụng chạm người khác, hắn cũng sẽ chẳng có kết cục này.”

“Nhưng huynh cũng nhìn thấy rồi đấy, có những người, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

“Đây đã là kết cục tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra rồi.”

Người đời thường nói, lãng tử chết vì trung trinh, đây cũng là một điều đáng tiếc.

Ta đã diệt cỏ tận gốc, khiến hắn trở thành dáng vẻ đáng khen ngợi trong miệng người đời, có gì sai sao?

Còn về những cô gái bị hắn đuổi đi, bọn họ muốn trách thì trách Tạ Thiên Triệt đi.

12.

Sư huynh giả bộ đưa hắn một loại thuốc có thể coi là trì hoãn được hiệu quả của Trinh Khiết cổ, rồi phất quạt đuôi mèo đi mất.

Huynh ấy thuộc về trời đất, không thể nào lọt vào nổi chốn mưu đồ lục đục của bọn ta được.

Sau khi sư huynh đi, Tạ Thiên Triệt đã suy lại càng suy hơn, gương mặt ban đầu vẫn có vài phần anh tuấn đã trở nên gớm ghiếc ghê tởm.

Khi ta mang thai tròn ba tháng, hắn đã uống rất nhiều rượu, rồi trốn trong phòng của bọn ta.

Khi ta chuẩn bị đi ngủ trưa thì hai mắt hắn loé sáng nhào tới.

“Đại phu đã nói, tròn ba tháng là có thể giao hợp được rồi! Lan Kiều…Lan Kiều…nàng là của ta! Là của ta!”

Hắn nồng nặc mùi rượu muốn đi vào nhưng lại bị ta đẩy ra.

Dường như bị kích thích, hai mắt hắn đỏ ngầu nhìn ta: “Có phải nàng cũng ruồng bỏ ta rồi không? Nhưng vậy thì đã sao, cả đời này nàng chỉ có thể là người của ta thôi!”

Ta cắn răng: “Tạ Thiên Triệt, bây giờ ta đang có thai, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Hắn cứ nhào tới ta, ta nhanh chóng né đi, bảo a hoàn đi gọi cha mẹ chồng tới.

Tạ Thiên Triệt suy cho cùng là nam tử, cũng là thế tử, a hoàn thị vệ trong phủ muốn cản hắn cũng không dám cản.

Lúc hắn sắp chạm được vào vạt áo của ta, cha chồng đã chạy tới.

13.

Mẹ chồng chỉ tay vào hắn run rẩy nói: “Súc sinh! Mày đúng là súc sinh!”

Sau đó cầm chổi lông gà bắt đầu đánh.

Cha chồng cho người thu xếp ổn thoả cho ta, đứng ở một bên nhìn mẹ chồng đánh người, có lẽ là nhịn không được nên chẳng biết từ lúc nào đã lặng lẽ gia nhập chiến trường, liên tiếp cho Tạ Thiên Triệt vài cước.

Tạ Thiên Triệt bị đánh đến gào khóc thảm thiết, miện vẫn không ngừng phun cớt.

“Hai người từ nhỏ đã không quản con, người khác đều có cha mẹ bện cạnh, mà hai người đã ở đâu?”

“Lúc con lớn lên thì nhìn con mắt không ra mắt mũi không ra mũi, mắng con dốt nát kém cỏi!”

“Hai người luôn luôn khinh thường con, mấy cô nương ở Thuý Hồng viện chỉ cần có tiền sẽ ôm ấp nâng niu con, con muốn ở cùng với bọn họ, con tận hưởng những ngày tháng mà họ xem con như đại gia! Con có gì sai chứ?”

“Con lớn thành như vậy đều là do hai người hại mà ra!”

“Ông đây không thể nhịn nổi nữa!”

Tiếng gào thét của Tạ Thiên Triệt khiến bọn họ dừng đánh chửi.

Nước mắt của mẹ chồng tí tách rơi, cuối cùng ngồi liệt xuống đất.

Cha chồng lạnh mặt sai người quăng Tạ Thiên Triệt ra ngoài.

“Không cần cha quăng, ông đây tự đi!”

Hắn gào xong, không thèm quay đầu lại mà đi khỏi nhà.

Mẹ chồng nhìn bóng dáng của hắn khóc nức nở: “Tạo nghiệp! Đúng là tạo nghiệp mà!”

“Chúng ta nỗ lực như vậy không phải là để cho nó cả đời ăn sung mặc sướng sao? Vậy mà nó lại hận chúng ta.”

Ta và cha chồng một trái một phải đỡ mẹ chồng đứng dậy.

Ta an ủi bà: “Mẹ, mẹ vẫn còn có cháu mà!”

Bọn họ nghe xong, cùng nhìn vào bụng ta, mắt lại loé lên tia hy vọng.

Mẹ chồng lau nước mắt, tay vuốt ve bụng ta: “Đúng thế, chúng ta còn có cháu nữa mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play