14.
Tạ Thiên Triệt điên rồi.
Sau khi rời khỏi nhà, hắn thâu đêm suốt sáng ở thanh lâu, ôm ấp biết bao cô nương, ngày ngày chìm đắm trong ôn nhu hương, ném lời thề của hắn lên chín tầng mây.
Ta từ mỹ nhân số một kinh thành trong miệng bọn họ biến thành người phụ nữ không bằng gái ở kỹ viện, trở thành trò cười cho kinh thành.
Các tiểu thư thế gia từng giao du với ta liên tục gửi cho ta lời mời tới yến tiệc, bọn họ nóng lòng muốn xem trò cười của ta.
Ta thẳng thừng từ chối.
Ta chỉ muốn ở nhà dưỡng thai, ta đang đợi, đợi xem lúc nào thì Tạ Thiên Triệt hoàn toàn phát điên.
Quả nhiên chưa tới mười ngày, Tạ Thế tử của Uy Ninh Hầu phủ đã điên rồi!
Vô số người nhìn thấy Tạ Thiên Triệt vừa khóc vừa cười, quần áo nhếch nhác, giống như một kẻ điên chạy ra từ trong thanh lâu.
Gặp ai cũng nói: “Mất rồi! Mất rồi!”
Lúc chạy tới phủ, trên mặt vẫn còn vết son chưa chùi sạch, trên cổ tay vẫn còn treo một chiếc yếm xanh lơ.
Hắn nhìn ta, nhảy lên nhảy xuống xung quanh ta.
“Tiên nữ, mỹ nhân!”
“Ta có tiền! Thứ ta có chính là tiền!”
Sau đó bĩu môi, chỉ vào đúng quần trống không của mình.
“Ta nói cho nàng một bí mật nhé, chỗ này mất rồi!”
“Mất rồi…mất rồi!”
“Tốt quá! Mất rồi!”
Người trong phủ vây quanh ta, chỉ sợ Tạ Thiên Triệt sẽ làm ta bị thương.
Lúc này, ta đúng là có chút thương hại.
Thương hại Tạ Thiên Triệt từ nhỏ đã không có sự quan tâm của cha mẹ, mới lầm đường lạc lối, đắm chìm trong chuyện trai gái không thể dứt ra, cuối cùng tự huỷ hoại chính mình.
Cũng thương hại bản thân ta, từ một người trong lòng mang thiên hạ, một y sĩ dốc lòng cứu giúp người đời trở thành một kẻ lòng dạ hẹp hòi, ích kỷ, vì đạt được mục đích mà không thể không dùng trò tiểu nhân.
15.
Tạ Thiên Triệt phát điên một ngày thì hồi phục lại bình thường.
Cha mẹ chồng muốn tìm thái y cho hắn, hắn lại lắc đầu từ chối, im lặng không nói về tình trạng của mình.
Chỉ ngày ngày thủ ở cửa tiểu viện của ta.
Thỉnh thoảng nói một câu, cũng chỉ nói bản thân đáng đời, đáng bị trời phạt.
Hắn còn xin lỗi ta gì đó nữa.
Hắn nhìn bụng của ta ngày càng to lên, mãi cho đến khi đến ngày đến tháng.
Hắn biết, trong bụng ta là đứa nối dõi cuối cùng của hắn ở đời này.
Vài tháng sau, ta đau một ngày một đêm, sinh hạ một đứa trẻ.
Cha chồng đặt tên cho nó là - Nghiễn Lương.
Hy vọng cuộc đời nó sau này sẽ không tầm thường, phẩm chất cao thượng.
Ta có chút tiếc vì không sinh được con gái.
Cũng có chút vui mừng vì không sinh được con gái.
Tạ Thiên Triệt tới bế đứa nhỏ một lần, rồi từ đó sống hoàn toàn tách biệt khỏi ta.
Cha mẹ chồng dồn hết tâm trí lên Nghiễn Lương, mong đợi nó sẽ có tiền đồ xán lạn, tương lai gấm vóc.
Cuối cùng thái tử cũng lấy cháu gái của hoàng hậu, nhưng nghe nói trong ngày đại hôn, thái tử sau khi uống rượu đã nói ra lời thật lòng, chàng hận hoàng hậu.
Từ đó, mẹ con hai người sinh ra oán hận, thái tử không hài lòng thái tử phi, ngay sau ngày thành thân đã nạp thêm bảy tám mỹ nhân.
Không lâu sau mỹ nhân có thai, thái tử phi bất mãn, muốn lấy mạng người, nhưng không ngờ bị thái tử bắt được tại trận, thái tử giết thái tử phi, từ đó thái tử và mẫu tộc của hoàng hậu hoàn toàn đoạn tuyệt.
(Hoàn toàn văn)