1.
Mỹ nhân số một kinh thành, gả cho công tử bột số một kinh thành.
Trước khi gặp ta, Tạ Thiên Triệt nổi tiếng là một tay chơi thứ thiệt, ăn chơi lêu lổng không gì không biết, sòng bài kỹ viện không nơi nào không quen.
Hồng nhan tri kỷ ở bên ngoài có thể xếp mấy hàng dài chật kín đường Tư Mã.
Nhưng sau khi gặp ta ở Thọ Đản của Hoàng hậu, hắn bỗng nhiên thay tính đổi nết.
Người khác đều cược xem Tạ thế tử có thể kiên trì với ta được bao lâu, hầu hết đều cược một tháng, không có ai cược một năm.
Nhưng kết quả là, tính đến hiện tại, Tạ Thiên Triệt đã kiên trì được 1 năm 5 tháng.
Trên núi Tuần có đền Thuỵ Nghiêm, những người yêu nhau đều sẽ tới đây cầu nhân duyên.
Chỉ cần leo bộ lên chín trăm chín mươi chín bậc thang là có thể cầu được bùa nhân thân, từ đó về sau ân ái không rời đến đầu bạc răng long.
Vì ta, hắn đã đích thân đi leo bậc thang, ngã bảy, tám lần mới tới được đỉnh núi.
Sau đó hắn được người ta khiêng xuống núi, ở nhà nằm tận mười ngày mới có thể xuống giường.
Vừa mới đi được đã tập tễnh tới tặng cho ta bùa nhân thân.
Tấm chân tình của hắn đã làm cảm động người trong thiên hạ, cũng khiến cho tất cả những kẻ đã từng đặt cược trong kinh thành thua cuộc.
Người viết sách đã lấy hắn làm hình mẫu, muốn ghi hắn vào sử sách cho bằng được.
Các thiếu nữ thì xem ta như kẻ địch, hận ta vì đã cướp đi một lang quân tốt như vậy.
Thậm chí ngay cả cha mẹ ta cũng khuyên ta: “Thiên kim dễ không đổi, lãng tử khó quay đầu, con phải biết trân trọng.”
Nhưng chữ “tình” này nào có thoát được chữ “chung”?
Ta nói: “Cây trâm mà người khác đã từng dùng không thể nào xuất hiện trên đầu con được, vậy tại sao người mà kẻ khác đã từng dùng con lại phải biết trân trọng chứ?”
Hắn thì có gì mà phải trân trọng?
2.
Tiệc Trung thu trong cung, Thái tử đặc biệt cho xe đi đường vòng tới đón ta.
“Lan Nhi, sau cung yến hôm nay, ta có quà muốn tặng nàng.”
Phụ thân ta là Thái phó của Thái tử, ta đương nhiên cũng thành thanh mai trúc mã của chàng, tâm chàng duyệt ta đã lâu là chuyện mà cả kinh thành này đều biết.
Nhưng yến hội vẫn chưa kết thúc, ta vẫn chưa đợi được quà của Thái tử thì ý chỉ ban hôn đã tới rồi.
Hoàng hậu không thích ta, người thích cháu gái ruột của mình hơn, cho nên khi Tạ Thiên Triệt đưa mẫu thân của hắn cầu đến trong cung, người đã không do dự mà đẩy ta ra.
“Nghe nói Thái phó có con gái, bên ngoài thanh tú bên trong thông tuệ, lễ giáo nhã nhặn, là lương duyên do trời ban tặng cho Hầu thế tử, nhân đây trẫm khai ân, cho hai người kết tóc se duyên, làm thi thư truyền gia!”
Kết cục giống như kiếp trước, thánh chỉ đã hạ, ta dù có không muốn cũng phải gả đi.
Thái tử nói chàng sẽ đi cầu xin bệ hạ thu hồi thánh chỉ, nhưng khi chàng đang tranh chấp cùng Bệ hạ, ta lại mở rộng cửa nhà, nhận tất cả sính lễ của Uy Ninh Hầu phủ.
Thành ý của Tạ Thiên Triệt chất đầy tám con phố.
Gần như là sắp chuyển cả Uy Ninh Hầu phủ tới đây.
Hắn đầy thành ý quỳ xuống trước mặt cha mẹ ta nói ra lời thề sẽ cùng ta hai người một đời một kiếp.
Vi phạm lời thề, sẽ bị trời phạt.
Ta chỉ không buồn không vui mà nhìn hắn.
Tạ Thiên Triệt anh tuấn có thừa, trên mặt lại có vài phần bóng bảy của son phấn.
Lúc hắn chuẩn bị đứng lên, ta đi tới trước mặt hắn hỏi:
“Ngươi thực sự nghiêm túc muốn cùng ta hai người một đời một kiếp?”
Trong mắt hắn đầy kiên định.
“Đời này có thể lấy được Lan Kiều, Tạ Thiên Triệt ta có chết cũng không hối tiếc, từ nay về sau nếu ta phụ Lan Kiều, tất sẽ bị sét đánh!”
Cha ta phất tay áo rời đi, mẹ ta lắc đầu lia lịa.
Ta bảo Tạ Thiên Triệt đứng dậy, trước khi rời đi nói với hắn: “Ta sẽ yên tâm ở nhà chuẩn bị để gả đi.”
Từ khi hắn theo đuổi ta đến nay, đây là lần đầu tiên ta nói chuyện với hắn nghiêm túc như vậy.
Hắn nhất thời đứng ngẩn ra một lúc, sau khi phản ứng lại suýt chút nữa đã nhảy cẫng lên.
Cha mẹ luôn nói ta thanh lãnh.
Ta chỉ là có nhiều hơn người khác ký ức của một kiếp mà thôi.
Kiếp trước mẹ thường nói thái tử đối xử với ta như thế đã là tốt lắm rồi, chàng có thể vì ta mà tự mình vẽ tranh trên băng trong trời đông lạnh giá, cũng có thể vì ta đói bụng mà không ngại đường xa đi tìm cho ta mật ngon quả ngọt.
Nhưng mẹ đã quên, tương lai chàng sẽ trở thành một đế vương.
Mà đế vương, vốn bạc tình.
Kiếp này ta không tin tưởng người khác, chỉ tin tưởng bản thân, thời thơ ấu ta từng theo tổ phụ du ngoạn khắp sông núi.
Việc hành tẩu thiên hạ đã cho ta biết được ở Miêu Cương có một loại trùng cổ tên Trinh Khiết cổ.
Nếu như giữa phu thê có kẻ không chung thuỷ thì sẽ bị cổ trùng phản phệ, đàn bà mất đi dung nhan rồi bị mục rữa, đàn ông thì hạ thân ngày càng teo nhỏ, cuối cùng giống như thái giám.
Nếu hôm nay ta đã hạ quyết tâm gả cho Tạ Thiên Triệt, vậy thì nhất định phải bảo đảm cho bản thân mới được.
2.
Ngày thành thân, thập lý hồng trang*.
*dịch nôm na ra là Trang sức đỏ trải dài mười dặm, trích trong câu “Lương điền thiên mẫu, Thập lý hồng trang” là câu nói ngụ cho hình ảnh thành hôn, một đời mỹ mãn.
Cha mẹ nước mắt lưng tròng, kéo tay ta không muốn buông.
Thái tử cũng đứng đó, ánh mắt nhìn ta có oán trách mà cũng có không nỡ.
Đúng thế, nếu như ta nghe lời chàng, giả bệnh trì hoãn ngày cưới, đợi lúc chàng lên ngôi là ta sẽ trở thành người cao quý nhất.
Kiếp trước ta từng thích chàng, suy cho cùng ai mà chẳng thích một thiếu niên ngoài lạnh trong nóng vì mình mà ngắt hoa rủ liễu, nhưng cho dù ta có tự huỷ danh tiết, trì hoãn với Hầu phủ thì vẫn như cũ chẳng thể đợi được thập lý hồng trang thuộc về bản thân mình.
Hoàng hậu thà chết chứ không đồng ý thành toàn cho ta, cuối cùng chỉ cho ta một phi vị.
Vào cung chưa quá năm năm, ta liên tiếp mất đi ba người con, cuối cùng như đèn cạn dầu, cũng chẳng thể thoát được ra khỏi bức tường chốn thâm cung.
“Lan Nhi…”
Nghe chàng gọi tên ta, ta bất giác lùi về sau vài bước:
“Điện hạ có thể tới tham dự hôn lễ của thần nữ, thần nữ rất vui.”
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, suy cho cùng thì không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy Thái tử cao cao tại thượng rơi lệ.
“Lan Kiều, Lan Kiều!”
Tạ Thiên Triệt chẳng thèm quan tâm phép tắc, xông vào, trên mặt hắn là vẻ hưng phấn khó mà kiềm chế, nhưng lúc đó ta còn chưa trùm khăn đỏ nên vội vàng xoay người đi.
“Lan…Lan Kiều, ta…ta vui mừng quá, thế nên mới…”
Ta cười tươi, phủ khăn voan lên đầu, bước lên kiệu hoan trong tiếng trống sáo chúc mừng.
Hai bên kiệu hoa tiếng người ồn ào náo nhiệt.
Ta biết, hai bên đường của kinh thành đã đứng đầy bách tính.
Mà Tạ Thiên Triệt đã cho người chuẩn bị hàng ngàn túi phúc, trong mỗi túi phúc đều chứa tiền, hào phóng tặng cho bách tính đứng bên đường.
Đi qua một đường chúc phúc, ta và Tạ Thiên Triệt được đưa vào động phòng.
Khăn voan kéo xuống, ta mỉm cười, sắc mặt Tạ Thiên Triệt đỏ bừng.
Nhân cơ hội này, ta thả Trinh Khiết cổ vào trong rượu hợp cẩn, nhìn hắn uống vào.
Hắn nóng lòng cởi y phục của ta xuống, giọng nói phát ra khàn khàn mà ám muội.
“Lan Kiều…Lan Kiều, nàng không biết ta yêu nàng đến thế nào đâu!”
“Ta đã đợi ngày hôm nay từ lâu lắm rồi!”
“Các nàng ấy luôn nói nàng quá lạnh lùng, nhất định là sẽ rất nhàm chán, nhưng ta lại thích nàng như thế, giống như tiên nữ trên trời vậy!”
Ta đang suy nghĩ “các nàng ấy” mà hắn nói là ai.
Ta nghĩ, điều duy nhất ta không làm sai khi gả cho Tạ Thiên Triệt chính là Trinh Khiết cổ mà ta vừa cho hắn uống.
Tạ Thiên Triệt, nếu ngươi đã yêu ta đến thế, vậy thì tuyệt đối đừng khiến cho ta thất vọng!
4.
Sau khi thành thân, Tạ Thiên Triệt đã an phận hơn một chút, kỹ viện sòng bài không thấy hắn tới nữa, bàn tay chỉ biết tung xúc xắc vậy mà cũng cầm sách lên đọc.
Thấy cảnh tượng này, cha mẹ chồng ngày càng hài lòng về ta.
Cha chồng ta Uy Ninh Hầu lúc trẻ từng cứu bệ hạ, chiến công hiển hách, từ trước đến giờ chưa từng bại trận.
Là một võ tướng, ông được phong hầu và đi đến thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Nhưng là một người cha, Tạ Thiên Triệt lại là chỗ thiếu sót duy nhất trong cuộc đời ông.
Bọn họ biết sự thay đổi của Tạ Thiên Triệt là vì ta, thế nên vô cùng xem trọng ta, rất nhanh đã giao chức trung quỹ của Uy Ninh Hầu phủ cho ta.
Họ hy vọng ta có thể quản thúc Tạ Thiên Triệt, để hắn biết đường quay về, sớm ngày thi đậu, có được công danh.
Mà sau khi kiểm tra xong tất cả gia sản của Uy Ninh Hầu phủ, ta quyết định sẽ vứt thuốc tránh thai đi.
Cha chồng ta giỏi đánh trận, mẹ chồng giỏi kinh doanh.
Của cải của Uy Ninh Hầu phủ dày đến nỗi khiến ta khó mà tin được.
Có chỗ của cải này rồi, tại sao phải từ bỏ việc nuôi dưỡng con cháu chứ?
Sau khi thành thân ba tháng, ta được Tạ Thiên Triệt kéo ra ngoài đi chơi hồ, thuyền hoa nhà ai có vũ nữ, thuyền hoa nhà ai có rượu ngon nhất, hắn vẫn còn nhớ rõ.
Ta kiềm lại bàn tay nóng nảy không yên của hắn, thờ ơ hỏi: “Phu quân trước đây đã từng có con nối dõi chưa?”
Tạ Thiên Triệt lập tức ngồi thẳng lưng, giơ ba ngón tay lên thề: “Tuyệt đối không có, nếu ta có chỗ nào lừa dối Kiều Nhi thì ông trời sẽ đánh năm tiếng sấm.”
Thề xong, hắn còn mặt dày ôm lấy eo ta, hờn dỗi nói: “Ta biết, ta trước đây có hơi loạn một chút, nhưng bây giờ ta chỉ một lòng với một mình nàng thôi.”
Ta cúi người xuống, xoa mặt hắn.
“Trước đây phu quân như thế nào ta đều không để ý, chỉ cần phu quân nhớ rõ lời thề với ta là được, từ nay về sau chỉ có một mình ta, nếu như phu quân không làm được thì ta sẽ giận đó.”
Nếu đã chọn con đường này, vậy thì ta chắc chắn phải đi cho tốt.