5.
Ta tưởng rằng tân hôn chưa lâu, hắn ít nhiều cũng sẽ an phận một chút, nhưng không ngờ vừa lên thuyền, hắn đã tách khỏi ta.
Hắn nói là muốn tới chỗ thi hữu vừa mới kết bạn được để tỉ thí, nhưng hắn vừa mới đi vào buồng riêng, bên ngoài cửa đã có cô gái chơi đàn tỳ bà đội mũ sa theo vào.
Trong phòng, bọn họ đã nói gì đó ta không nghe được, chỉ nghe thấy tiếng khóc rưng rức chán ghét của cô gái kia.
“Phu quân đang làm gì vậy, không phải đang cùng thi hữu tỉ thí sao?”
Một lúc sau, Tạ Thiên Triệt vẻ mặt hoảng loạn kéo ta xuống thuyền.
“À…ta mới nhớ ra, hôm nay vẫn còn cuốn sách chưa đọc thuộc, chúng ta về đã nhé.”
Hắn giống như đang hết sức trốn tránh gì đó, không đợi ta đã nhảy lên bờ.
Nhìn vết đỏ trên cổ và son phấn dính trên cổ áo hắn, ta nghĩ Trinh Khiết cổ của ta đã có tác dụng rồi.
Sau đó mỗi tháng, ta đều tính đúng ngày mới chung chăn gối với hắn.
Chỉ cần nhanh chóng mang thai, bỏ cha giữ con, ngày tháng của ta sẽ sớm tốt đẹp lên thôi.
6.
Có lẽ là đã nếm được chút ngon ngọt ở trên thuyền hoa, Tạ Thiên Triệt lại bắt đầu giao du lại với đám bạn bè rượu thịt.
Tính cách của ta và mẹ chồng khá hợp nhau, một hôm đang ăn cơm ở tửu lâu, gian phòng riêng bên cạnh bỗng truyền tới âm thanh không được hoà hợp cho lắm.
“Thế tử chuyện này là thế nào, trước đây có thể cùng oanh ca ân ái cả mọi đêm, sao hôm nay mới đến đây đã không nổi nữa rồi.”
Sắc mặt mẹ chồng âm u như thể sắp nhỏ ra nước, nhưng vẫn dành thời gian ra vỗ về an ủi ta.
Ta lập tức giả vờ buồn bã.
Không lâu sau đã truyền tới tiếng Tạ Thiên Triệt ngà ngà say: “Cái gì mà tiên tử quý nữ chứ, cứ cứng đờ như con cá chết, vẫn là oanh ca hiểu ta hơn.”
Nghe vậy, ta lập tức rặn ra hai giọt nước mắt, dùng ánh mắt cầu xin mẹ chồng hãy về nhà trước đi, không ở bên ngoài khiến phu quân mất mặt nữa.”
Mẹ chồng không nén được cơn giận, chỉ nói đợi Tạ Thiên Triệt về phủ sẽ đánh gãy chân hắn.
Bọn họ tưởng rằng ta yêu Tạ Thiên Triệt nên mới không muốn khiến hắn khó xử, nhưng thực tế ta lại muốn cho Tạ Thiên Triệt và ả điếm kia ân ái nhiều thêm chút, tốt nhất là mười ngày nửa tháng không về phủ thì càng tốt.
Dù sao thì có Trinh Khiết cổ ở đó, cái của hắn sẽ teo lại nhanh thôi.
Ngày thứ ba, Tạ Thiên Triệt mới lết xác về phủ, ánh mắt né tránh không dám nhìn ta.
Ta bảo a hoàn đi pha nước tắm cho hắn, thân thiết giúp hắn cởi áo ngoài.
“Phu quân học hành bận rộn, cả một đêm bận bịu chắc là mệt mỏi lắm nhỉ, ta đã bảo a hoàn chuẩn bị nước tắm, phu quân đi ngâm mình cho đỡ mệt đi!”
Tạ Thiên Triệt cúi đầu càng thấp, vội vàng nói cảm ơn, chạy đi trông cứ như đang trốn.
Đây là biểu hiện của việc hắn thấy cắn rứt lương tâm.
Một lúc sau, ta phe phẩy quạt tròn, ăn chút điểm tâm, nghe thấy sát vách truyền tới một tiếng la thảm thiết.
“Aaaaaaaaaaaa!!!!!”
Ta thong thả đứng dậy, đổi sang vẻ mặt lo lắng đẩy cửa bước vào, Tạ Thiên Triệt lập tức khoác áo vào.
“Phu quân sao thế?”
Tạ Thiên Triệt vẫn đang trong trạng thái không thể tin được, lảo đảo chạy tới bắt lấy cánh tay ta, ánh mắt nhìn xuống đũng quần, tay run rẩy, muốn chỉ nhưng không dám chỉ: “Chỗ này…chỗ này…”
Sau đó hắn giống như nhận ra gì đó, tái mặt nói với ta hắn bị xước xát người.
Nói xong bèn vội vàng rời đi, vừa chạy vừa gào gọi đại phu.
Ta nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng của hắn, lấy tay che miệng.
Tạ Thiên Triệt à, chó thì không thể ngăn mình ăn cớt.
Nhưng mà, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.
7.
Tạ Thiên Triệt bên này đang cuống như con kiến trên nồi lẩu, oanh oanh yến yến của hắn ở bên kia cũng chẳng tỏ ra yếu thế.
Người gõ cửa là mama của Hồng Mộng Các, quỳ xuống khóc giống như oanh ca ngày đó ta thấy ở tửu lâu, bên cạnh còn có một thai phụ như đang muốn đâm đầu vào cột.
“Mọi người đến đây mà xem! Cô nương tốt trong viện của bọn ta cứ thế mà bị Tạ Thế tử làm nhục rồi, hôm nay Tạ Thế tử không vui vì kiều thê đang có mang nên đã làm khổ hai cô nương của ta rồi!”
Nhìn bọn họ đang la khóc om sòm trước cửa, Hầu phủ chẳng thể làm được gì.
Trong tay cha chồng còn đang cầm bảo kiếm để tập luyện lúc sáng sớm, thấy Tạ Thiên Triệt tới thì lập tức vung kiếm định bổ đầu hắn ra.
“Cha, cha!”
Ta vội chạy qua cản lại, bây giờ vẫn chưa phải lúc, Tạ Thiên Triệt không thể có chuyện gì được.
“Con dâu tốt, nó đã thế này rồi mà con còn bảo vệ nó, hôm nay ta không đánh gãy chân nó thì còn lâu mới xong với ta!”
Ta lấy khăn tay ra, lau mấy giọt nước mắt vốn không hề tồn tại, khóc lóc nói:
“Con tin tưởng phu quân, phu quân đã nói sẽ không phụ con, cũng sẽ không nuốt lời, nếu như phu quân thật sự thích bọn họ thì con nhường vị trí cho bọn họ là được.”
“Không! Không! Lan Kiều nàng nghe ta giải thích đã, đứa trẻ đó không phải con ta, ta…ta…”
Tạ Thiên Triệt đang nghĩ xem nên giải thích cái gì, nhưng cái giọng điệu lắp ba lắp bắp này đã chứng minh đứa trẻ trong bụng cô kia là của hắn.
Cô gái định đâm đầu vào cột kia cũng thông minh, nghe thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống kéo váy của ta.
“Xin thế tử phi hãy giúp ta, cho hai mẹ con ta một đường sống, ta chỉ xin được sinh hạ đứa trẻ cho Thế tử, sau đó muốn bán hay trừng phạt ta sẽ đều nghe hết!”
“Đúng thế, xin thế tử phi thương xót hai tỷ muội chúng ta, Thế tử nói sẽ chuộc bọn ta nên bọn ta mới giao thân trong trắng cho hắn, nhưng không thể nói mà không giữ lời được!”
Trong trắng?
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy đấy, gái ở trong kỹ viện mà còn nói thân trong trắng được cơ à.
Thấy ta không nói gì, oanh ca kia cũng định tới bám víu váy ta, trong lòng ta cười thầm, tiện đó ngã xuống, mẹ chồng thấy thế lập tức cho oanh ca một bạt tai.
“Cút, cút hết cho ta! Con dâu, con dâu tốt của ta sao rồi?”
Ta ôm bụng, đau đớn nói: “Mẹ…con…bụng con…bụng con đau…”
8.
Sau đó ta ngất đi thật, khi ta tỉnh lại, sắc mặt mẹ chồng vui mừng, thậm chí ngay cả người lúc nào mặt cũng như Diêm Vương như cha chồng ta sắc mặt cũng ấm áp lên đôi chút.
“Lan Kiều, con có thai rồi con có biết không? Con đúng là đại công thần của Uy Ninh Hầu phủ chúng ta đấy!”
Ta nghe xong thì kinh ngạc xoa lên bụng mình.
Nghĩ tới gì đó lại lộ ra dáng vẻ vô cùng bi thương.
Mẹ chồng đương nhiên biết ta đang nghĩ gì, vỗ vỗ tay ta an ủi: “Mấy kẻ kia ta đã tìm người xử lý rồi! Bọn họ sẽ không đến làm chướng mắt con nữa đâu!”
Mà Tạ Thiên Triệt cũng bị cha chồng nhốt lại theo gia pháp, ít nhất trong một tháng cũng không ngóc dậy nổi.
Chuyện xảy ra ở Uy Ninh Hầu phủ rất nhanh đã truyền khắp kinh thành, chuyện Tạ Thiên Triệt mới thành thân bốn tháng đã ra ngoài ăn vụng, sau khi sự việc xảy ra lại không chịu thừa nhận, khiến người ta tìm đến tận cửa khiến thê tử ngất xỉu đã khiến hắn trở thành đối tượng bị hàng ngàn người bàn tán.
Cha mẹ ta sau khi nghe chuyện ngay lập tức phi ngựa tới thăm ta, quở trách Tạ Thiên Triệt xong còn nổi giận với cha mẹ chồng một trận.
“Chúng tôi nuôi con gái không phải là để cho người khác chà đạp! Con gái đáng thương của ta mang thai mà còn phải đi xử lý đào thối của chồng nó nữa!”
Mẹ ta kéo tay ta khóc lóc: “Đứa con đáng thương của mẹ! Mẹ đúng là nhìn lầm người rồi, đúng là chẳng có lãng tử quay đầu nào, chỉ có chó không ngăn nổi mình ăn cớt thôi!”
Tội nghiệp một đời uy phong của cha mẹ chồng ta, lúc này phải chịu co đầu rụt cổ nghe thông gia mắng, không thể cãi lại đã đành, lại còn phải lịch sự lễ phép tiễn người ta về nữa.
Mà thái tử cũng mặc kệ hoàng hậu khuyên nhủ, đem khố phòng Đông cung chuyển sạch cho ta, còn sai tiểu đồng truyền tin, nói bất luận ta có ra sao, chàng cũng sẽ không ruồng bỏ ta.
Ngụ ý là vẫn muốn cùng ta tiếp tục mối lương duyên kiếp trước, đúng là nực cười thật.
Kiếp trước ta toàn tâm toàn ý với chàng, nhưng chỉ đợi được một đế vương bạc tình. Chỉ vì mẫu hậu của chàng nói đích tử chỉ được sinh ra từ bụng của hoàng hậu, thế nên chàng cho ta uống thuốc phá thai.
Biểu muội hoàng hậu của chàng vu khống ta có gian tình với thị vệ, nói đứa trẻ ta sinh ra là tạp chủng, thế là chàng cho người dìm chết đứa bé mới được ba tháng đó.
Sau đó chàng nói, chỉ cần ta sinh cho chàng một đứa con trai, ta sẽ trở thành hoàng hậu.
Nhưng kết quả thì sao, kết quả là trong một lần chàng đi Dương Châu đã phải lòng một thế thân trẻ đẹp hơn ta, chàng nói, “Hoàn Hoàn rất giống nàng trước khi nhập cung.”
Khi ấy ta mới tỉnh táo lại, tình yêu là thứ không thể dựa dẫm vào nhất, có tình yêu như uống no nước, đúng là một câu chuyện hài.