13.
Tạ Dĩ Ninh đứng trước cửa, nhẹ nhàng thở ra một hơi, xua đi những suy nghĩ loạn xạ trong đầu, đưa tay lên gõ cửa.
“Ra ngay.” Phía sau cửa truyền ra giọng nói của Đường Trạch, chốc sau cửa được mở ra, khuôn mặt tươi cười của Đường Trạch lộ ra ngay phía sau.
“Tay nghề của mẹ tôi thế nào?” Đường Trạch vừa nói vừa đứng tránh ra, dẫn Tạ Dĩ Ninh đi vào.
“Ăn rất ngon.” Tạ Dĩ Ninh trả lời, cậu nhìn sang hai người còn lại ở trong phòng, chỉ thấy Thịnh Huy và Dương Mộng Nguyệt đang đưa lưng về phía họ, im lặng cúi đầu làm bài.
Tạ Dĩ Ninh không nghĩ rằng hai người họ lại tiến vào trạng thái học tập nhanh như vậy, vì thế liền xích lại gần chỗ Đường Trạch hơn một tẹo, nhẹ giọng hỏi: “Các cậu đã bắt đầu rồi? Tôi làm gì đây?”
Đường Trạch liếc mắt nhìn lướt qua bóng dáng hai người kia sau đó cúi thấp người xuống, ghé sát vào bên lỗ tai Tạ Dĩ Ninh, cũng nhẹ giọng nói: “Cậu ở bên cạnh tự làm việc của mình là được rồi.”
Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai, cả người Tạ Dĩ Ninh run lên, theo bản năng nghiêng đầu đi, trên mặt cũng nóng lên.
Nghe thấy tiếng cười trộm của Đường Trạch, Tạ Dĩ Ninh bất đắc dĩ liếc anh một cái, nhấc chân đi lại chỗ để cặp sách của mình.
Bàn học của Đường Trạch không lớn lắm, ngồi ba người đã gần như chen chúc vào nhau, Tạ Dĩ Ninh ôm sách vở của mình đứng bên cạnh, chớp mắt ngó sang Đường Trạch.
Đường Trạch đã sớm chuẩn bị cho cậu một cái bàn học nhỏ, anh chỉ về phía giường, nói: “Ngồi trên giường được không? Không còn chỗ nào nữa cả.”
Tạ Dĩ Ninh lắc đầu: “Tôi ngồi đại chỗ nào đó cũng được.”
Đường Trạch cười một tiếng: “Nói đùa cái gì vậy chứ?” Anh đưa tay nhận lấy sách vở trên tay Tạ Dĩ Ninh, sau đó ủn cậu đi đến bên giường rồi nhét người vào trong chăn.
Đưa sách vở trả lại cho Tạ Dĩ Ninh, cầm lấy một cái bàn nhỏ đặt ở trước người cậu: “Cậu cần lấy cái gì thì nói với tôi một tiếng, tôi lấy giúp cậu.”
Tạ Dĩ Ninh gật đầu.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn Đường Trạch nhẹ nhàng xoa đầu mình, sau đó xoay người trở lại chỗ ngồi của anh.
Tuy rằng trong phòng có mở điều hòa nhưng vẫn là cái kiểu mặc áo thì nóng mà cởi áo ra lại lạnh. Mà bản thân đang ở trong chăn, Tạ Dĩ Ninh cảm thấy cả người ấm áp vô cùng.
Ở chóp mũi luôn quanh quẩn mùi hương quen thuộc trên người Đường Trạch làm cho nhịp tim của Tạ Dĩ Ninh không thể khống chế được mà đập nhanh hơn.
===
Bên kia Tạ Dĩ Ninh tự mình im lặng cúi đầu làm bài thì bên này động tác vò đầu bứt tai của Thịnh Huy lại xuất hiện liên tục.
Đường Trạch nhịn xuống không để ý cậu ta một lúc nhưng cảm giác tồn tại của đối phương nơi khóe mắt lia tới thật sự quá mạnh mẽ. Đường Trạch thở dài, quay mặt sang chỗ cậu ta, chủ động hỏi: “Làm sao vậy?”
Vẻ mặt Thịnh Huy đau khổ, thả bút xuống, nản lỏng nói: “Đường Trạch à, có phải bộ đề này của cậu đưa có mức độ khó quá rồi không? Nhiều nhất tôi cũng chỉ có thể làm được hai câu đề nhỏ thôi, đến câu hỏi cuối cùng thì triệt để chẳng nghĩ ra được chút gì cả!”
Nghe xong, khóe môi Đường Trạch hơi nhếch lên, anh nói: “Vốn dĩ cũng không mong chờ cậu có thể làm được hết tất cả.” Anh đứng dậy, từ trên giá sách lấy xuống hai bộ đề khác đưa cho Thịnh Huy và Dương Mộng Nguyệt, “Lúc nãy tôi có xem bài làm của hai cậu, nội dung chương một và hai các cậu nắm rất vững chắc, nhưng xuống đến chương ba và bốn trong đề thì đến cả kiến thức căn bản cũng xảy ra sai sót. Vì vậy, phần đề lớn cuối cùng không phải trọng điểm của các cậu, có thể giải được hai câu hỏi nhỏ đã không tệ rồi, những kiến thức căn bản ở trên mới là phần quan trọng các cậu phải nắm chắc.”
Năng lực của bản thân không đủ bị người ta nói thẳng trước mặt, hơn nữa ai ở trong phòng này mà không biết thành tích của hai người họ trượt dốc là bởi vì suốt ngày lo yêu đương mà bỏ bê học tập, Thịnh Huy và Dương Mộng Nguyệt trong chớp mắt ngay cả đối diện cũng cảm thấy thẹn đỏ mặt. Mãi một lúc lâu sau, Thịnh Huy mới xoa xoa mặt, cảm ơn nói: “Là tôi nói như rồng leo, làm như mèo mửa.(1)”
(1) Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: tiêu chuẩn yêu cầu bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì thấp.
Thịnh Huy lật xem đề thi mà Đường Trạch mới đưa cho, phần lớn đều là điền vào chỗ trống, lựa chọn đáp án hoặc là những bài tính toán đơn giản: “Sao toàn là chương năm và sáu không vậy? Nếu không tôi cũng bổ túc một ít các bài thuộc chương ba và bốn được không?”
Một tay Đường Trạch chống cằm nhìn về phía cậu ta, trong ánh mắt không tự giác xuất hiện vẻ thương hại: “Kỳ thi tháng là để kiểm tra tình trạng học tập của mọi người sau kỳ thi giữa kỳ, các công thức liên quan đến chương ba và bốn cậu học thuộc kỹ là được rồi, những thứ phức tạp khác sẽ không có trong kỳ thi đâu.”
Lần đầu tiên Thịnh Huy nghe được lời nói thế này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Là như vậy hả?”
Đường Trạch trợn mắt nhìn, những chuyện này trong lòng ai cũng tự hiểu lấy, anh tưởng rằng tất cả học sinh đều biết cả rồi nhưng không nghĩ tới thật sự còn có một người đầu óc đơn thuần đến thế này đấy.
Đường Trạch thả tay xuống, nhìn về phía vở ghi của mình, thuận miệng trả lời: “Cậu có thời gian để nói những lời này không bằng làm thêm một lần các bài tập chương ba và bốn cũng được.”
14.
Thịnh Huy chẳng dám ra trận mà không có chuẩn bị, cuối cùng vẫn theo lời Đường Trạch làm hết một lượt các bài tập trong chương ba và bốn, nhưng mà trong kỳ thi tháng này lại hầu như chẳng có mấy câu hỏi liên quan đến nó cả.
Có điều thứ hạng thành tích của Thịnh Huy trong lần thi tháng này cũng không tệ lắm, so sánh với lần trượt dốc lúc trước thì đã tiến bộ vượt lên hai hạng rồi, làm cho cậu ta quên sạch những nỗ lực không được đáp lại kia.
Thời gian nghỉ giữa giờ Tạ Dĩ Ninh lại trở nên rảnh rỗi rồi, bình thường cứ thấy Dương Mộng Nguyệt xuất hiện ở ngay cửa sau thì bạn cùng bàn của cậu cũng mất tích luôn.
Đường Trạch bước đến cạnh cậu, thấy vậy không khỏi cười ra tiếng: “Thấy sắc quên bạn ngay.”
Tạ Dĩ Ninh từ chối cho ý kiến, cậu đứng lên cùng Đường Trạch một trước một sau rời khỏi lớp.
Mười phút nghỉ giải lao cả hai người cũng không làm được chuyện gì khác, chỉ đơn giản trốn giữa đám đông, giống với bạn bè đang ồn ào xung quanh, người đứng dựa vào lan can nhìn về phía cây cổ thụ đã cao đến tầng ba, nói chút chuyện lặt vặt đã quên béng mất sau khi đi học.
Đường Trạch như nhớ đến cái gì, quay đầu nhìn Tạ Dĩ Ninh, hỏi: “Bánh rau củ chiên ngày hôm nay cậu có thích không? Nếu thích thì để tôi nói mẹ ngày mai làm thêm ít nữa.”
Tạ Dĩ Ninh không trả lời ngay, cậu cố gắng ép khóe môi sắp cong lên của mình xuống, qua một hồi lâu mới trả lời: “Lần trước đến nhà cậu, dì đã làm bánh rau củ chiên cho tôi ăn.” Nói xong cậu mới chuyển ánh mắt lên người Đường Trạch.
Đường Trạch nghẹn họng, mất nửa phút mới rốt cuộc hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tạ Dĩ Ninh, anh nhìn về phía những học sinh đang chạy loạn trên sân thể dục ở phía xa xa, ngón trỏ giơ lên gãi gãi má: “Cậu đã phát hiện ra từ lâu rồi?”
Tạ Dĩ Ninh lắc đầu, nói: “Phải đến hôm đó tới nhà cậu thì tôi mới biết.” Nói xong, cậu nghiêng người lại gần Đường Trạch hơn một chút, nhỏ giọng nói, “Tôi phát hiện mẹ cậu nấu ăn sẽ mặn hơn một chút.”
“Ha ha!” Đường Trạch bật cười, “Câu này về sau trăm triệu lần cậu đừng có nói với mẹ của tôi, khẩu vị của ba tôi nặng, mẹ tôi bị ông ấy ảnh hưởng đến, bà ấy cũng không ít lần oán giận ba tôi về chuyện này đó.”
—- Lại là “về sau”.
Sau khi bên nhau, Đường Trạch vẫn luôn dễ dàng nói ra khỏi miệng những chuyện về mối quan hệ của họ trong tương lai.
Lần đầu tiên khi nghe được lời này, nhịp tim của Tạ Dĩ Ninh không nhịn được đập nhanh hơn, hô hấp cũng trở nên dồn dập, một cảm giác vui sướng pha trộn với sự sợ hãi tràn ngập khắp khoang ngực cùng với sự hô hấp.
Sau này lại nghe nhiều hơn, cậu cũng đã học được cách cười nhạt đáp lại, cũng không tự mình suy nghĩ rốt cuộc phía sau hai từ này cần gánh trên lưng bao nhiêu trách nhiệm và cái nhìn thế nào.
Đường Trạch đã sớm quen với sự im lặng của Tạ Dĩ Ninh, hỏi tiếp vấn đề khi nãy của mình: “Ngày mai cậu muốn ăn cái gì? Tôi theo mẹ tôi học làm.” Chuyện mình hằng ngày ở nhà theo mẹ học nấu bữa sáng bị bại lộ, Đường Trạch dứt khoát làm vỏ đã mẻ lại sứt.
Tạ Dĩ Ninh hoàn hồn, khẽ cười: “Món gì cũng được.”