11.
Tám giờ sáng thứ bảy, Tạ Dĩ Ninh bị tiếng chuông báo thức gọi dậy.
Rửa mặt đánh răng, thay xong quần áo, cậu đứng trước gương nhỏ nghiêm túc ngắm bản thân một cái, mỉm cười rồi vội dời ánh mắt đi, Tạ Dĩ Ninh nhấc cặp sách đã chuẩn bị xong từ ngày hôm lên vai sau đó ra khỏi nhà.
Cậu đã hẹn trước với Thịnh Huy sẽ gặp nhau trước một tiệm tạp hóa, lúc cậu đúng giờ đến điểm hẹn thì đã thấy Thịnh Huy và Dương Mộng Nguyệt cùng đứng chờ ở đấy.
Thịnh Huy đang nắm lấy hai bàn tay Dương Mộng Nguyệt xoa xoa thổi thổi, cả gương mặt Dương Mộng Nguyệt đỏ bừng nhìn cậu ta, cười ngượng ngùng.
Tạ Dĩ Ninh ho nhẹ một tiếng, bước tới.
“Cậu đến rồi!” Thịnh Huy buông tay Dương Mộng Nguyệt ra, một tay nắm tay cô, tay kia quàng qua bả vai Tạ Dĩ Ninh, nói, “Chúng ta đi mau thôi, lạnh chết mất!”
Tạ Dĩ Ninh đã quen với tính cách tùy tiện của cậu ta nên cũng để mặc Thịnh Huy kéo đi, chờ đến khi đi được nửa con phố mới lặng lẽ không tiếng động dịch sang bên cạnh nửa bước chân.
Thịnh Huy không phát hiện ra, bàn tay lộ ra ngoài bị gió thổi cóng nên rụt về nhét vào trong túi áo khoác.
Nơi nào có Thịnh Huy thì ở đó không thể nào buồn chán được, suốt dọc đường, Tạ Dĩ Ninh ngoại trừ lâu phát ra vài âm tiết đơn giản thì tất cả đều là giọng nói luyên thuyên không ngừng của Thịnh Huy.
Đợi đến lúc tới nhà Đường Trạch được mẹ của anh tiếp đón mời vào nhà xong thì chuyện đầu tiên Thịnh Huy làm chính là lấy ly nước trên bàn trà uống một ngụm lớn.
Tạ Dĩ Ninh buồn cười.
Ba người chia ra ngồi trên ghế sô pha, Đường Trạch ngồi ngay trên tay vịn ghế cạnh Tạ Dĩ Ninh, nhìn thấy cậu cười thì rất tự nhiên hỏi theo: “Cười gì vậy?”
Tạ Dĩ Ninh ghé sát vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói ra lý do, Đường Trach nghe xong tuy trong đáy lòng cười nhạt một tiếng nhưng trên mặt vẫn trưng ra một bộ dạng bị chọc cười.
Mẹ của Đường Trạch thật sự rất nhiệt tình, cũng không làm ra vẻ trưởng bối, ngay sau khi biết tên của bọn họ xong thì lập tức sửa miệng gọi tên bọn họ rất thân thiết như là “Tiểu Huy”, “Tiểu Nguyệt” và “Tiểu Ninh”.
Lúc bà gọi đến tên Tạ Dĩ Ninh, ánh mắt nhẹ nhàng nhìn về phía cậu, khóe mắt có ít nếp nhăn lại tăng thêm cho bà sự dịu dàng lắng đọng qua năm tháng.
Cảm xúc khẩn trương vô hình trong lòng Tạ Dĩ Ninh suốt từ lúc tỉnh dậy hồi sáng nay trong nháy mắt được trấn an xuống, cậu cong khóe môi, hơi khom người nói: “Chào dì ạ.”
“Chào con.” Lý Uẩn cười đáp lại cậu, sau đó lặng lẽ nhìn kỹ cậu rồi mới dời ánh mắt đi, bà nói với mọi người, “Mấy đứa lên phòng học bài đi, dì sẽ không quấy rầy mấy đứa. Chờ dì làm xong cơm trưa sẽ gọi mấy đứa xuống.”
Đường Trạch ấn vai Lý Uẩn xuống, đẩy bà ra phòng khách ngồi, nói: “Mẹ à, còn cách giờ cơm trưa còn lâu lắm, mẹ nghỉ ngơi một lát đi đã.”
Chờ Lý Uẩn chịu ngồi ổn định xong, Đường Trạch mới quay người lại, dẫn ba người theo mình lên lầu vào phòng của anh.
Phòng của Đường Trạch rất lớn, mỗi một góc đều có dấu vết sinh hoạt của anh trong thường ngày, Tạ Dĩ Ninh nhìn xung quanh một lượt, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ muốn xem thêm chút nữa nhưng trên thực tế cậu chỉ im lặng đi sát theo phía sau Thịnh Huy.
Trong đầu Thịnh Huy hiện tại chỉ có mỗi hai chữ “học tập”, cậu ta đặt cặp sách của mình lên trên bàn học sau đó lôi hết sách phụ đạo mà mình mang theo ra, nhanh nhẹn ngồi vào chỗ rồi dùng một đôi mắt đầy mong đợi nhìn về phía Tạ Dĩ Ninh và Đường Trạch.
Đường Trạch không đón nhận cái nhìn của cậu ta, anh ghé vào bên tai Tạ Dĩ Ninh nói cậu xuống dưới lầu ăn sáng trước.
“Trong bếp có hầm cháo, cậu ăn xong rồi hẵng lên.”
Tạ Dĩ Ninh hơi nâng mắt lên nhìn lướt qua Thịnh Huy rồi quay sang nhìn anh: “Tôi…” không đói bụng.
Ở bên cạnh Tạ Dĩ Ninh lâu như vậy rồi, Đường Trạch đương nhiên biết cậu đang nghĩ cái gì, vào lúc cậu còn đang do dự liền ấn vai cậu đẩy ra ngoài cửa, “Yên tâm đi, chỗ này có tôi là đủ rồi, ăn no rồi lại lên.” Sau đó quyết đoán mà đóng cửa luôn.
Đường Trạch hít một hơi thật sâu, xoay người đối diện với cặp tình nhân nhỏ đã ngồi ngay ngắn phía bên kia.
12.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Tạ Dĩ ninh lui về sau mấy bước, sờ sờ chóp mũi hơi tê dại của mình.
Bước chân khựng lại rồi vẫn tiếp tục đi xuống dưới tầng.
Lý Uẩn đang tùy tiện chuyển kênh bỗng nghe thấy tiếng động phát ra từ phía cầu thang bèn quay đầu nhìn qua, thấy là Tạ Dĩ Ninh đang đi xuống liền lộ ra một nụ cười tươi.
Bà đứng lên đi lại chỗ Tạ Dĩ Ninh: “Tiểu Ninh à, sao vậy? Con cần thứ gì hả, để dì đi lấy giúp con.”
Tạ Dĩ Ninh đột nhiên nghẹn lời, mãi một lúc lâu mới quanh co lòng vòng nói một câu: “Dì ơi… con, con hơi đói bụng ạ…”
Lý Uẩn phản ứng ngay trong nháy mắt, bỗng nói: “Dì còn nói đâu, tên nhóc Đường Trạch kia sao lại hầm cháo vào sáng sớm chứ.” Bà một bên vừa dẫn Tạ Dĩ Ninh đến phòng bếp, một bên lại thường xuyên quay đầu nói chuyện cùng Tạ Dĩ Ninh, “Dì nghe nói con thường không ăn bữa sáng hả? Không nên làm như vậy đâu, mấy đứa thanh niên các con bây giờ đang tuổi lớn phải chú trọng việc dinh dưỡng mới đúng.”
“Chuyện này… là Dường Trạch kể với dì sao ạ?” Bước chân Tạ Dĩ Ninh hơi khựng lại, ánh mắt nhìn bóng dáng Lý Uẩn đi trước mà nhịp tim bỗng đập nhanh liên hồi, trong lòng có chút kích động và chột dạ, lại ẩn ẩn xuất hiện một tia vui mừng.
“Đúng rồi.” Lý Uẩn thuận miệng đáp.
Hai người đến phòng bếp, Lý Uẩn lấy một cái bát đã rửa sạch từ trong tủ, sau đó múc cháo ngũ cốc từ trong nồi cơm vẫn luôn được cắm điện để giữ ấm ra, bà đưa tô cháo cho Tạ Dĩ Ninh rồi lại bật bếp lên bắt đầu bận rộn, không quay đầu lại mà nói: “Tiểu Ninh, con ra bàn ngồi ăn trước đi, chờ chút dì hâm đồ ăn sáng lại cho con.”
Tạ Dĩ Ninh được sủng mà sợ, vội ngăn: “Không cần đâu dì ơi, con ăn một chén này là no rồi ạ.”
“Ai nha, con cứ nếm thử tay nghề của dì một chút thôi, nhanh ngồi xuống đi, sẽ xong ngay.” Động tác của Lý Uẩn nhanh nhẹn lưu loát tráng một lớp dầu vào nồi, đợi dầu nóng thì đập một quả trứng vào.
Tạ Dĩ Ninh không biết cách từ chối người lớn chỉ đành phải ngoan ngoãn ôm chén đến bàn ăn ngồi chờ.
Khoảng chừng mười phút sau, Lý Uẩn bưng một cái mâm nhỏ đi ra, Tạ Dĩ Ninh đứng dậy đón lấy.
Trên mâm nhỏ để mấy khối bánh rau củ chiên(*) đã được cắt sẵn, bên trên còn đặt một quả trứng chiên vàng óng ánh.
“Cảm ơn dì ạ.” Tạ Dĩ Ninh cầm thìa lên múc một muỗng cháo, các loại đậu được ninh rất mềm, hương thơm vấn vít giữa môi và răng, vị ngọt nồng đượm. Cậu cẩn thận nuốt xuống rồi nhìn về phía Lý Uẩn đang ngồi đối diện, thành thật nói: “Ăn ngon lắm ạ!”
Lúc Lý Uẩn cười thì nếp nhăn trên khóe mắt lại xuất hiện, trong mắt tràn đầy ý cười vui vẻ, bà nói: “Thích là được rồi, nếu không đủ thì trong nồi vẫn còn đó.”
Tạ Dĩ Ninh thật sự ăn hết sạch một chén cháo cùng một mâm thức ăn nhỏ, đến lúc để đũa xuống cậu cảm thấy dạ dày của mình chưa bao giờ được thỏa mãn như lần này.
Lý Uẩn thấy cậu ăn ngon miệng thì trong lòng vô cùng vui vẻ, muốn cậu ngồi thêm chút nữa còn mình thì đi dọn dẹp bát đũa trên bàn trước, nhưng đứa bé trai kia đã đứng lên dọn hết muỗng đũa để vào trong chén sau đó chồng hết chén để lên mâm, là bộ dáng chuẩn bị mang vào phòng bếp.
“Ôi, Tiểu Ninh à, chén đũa này con để đó đi chút nữa dì sẽ rửa…” Lý Uẩn đi về phía Tạ Dĩ Ninh.
Tạ Dĩ Ninh lắc đầu, “Không cần đâu dì, đã làm phiền dì lắm rồi.”
Lý Uẩn cũng không quá kiên trì, tự mình đi theo Tạ Dĩ Ninh vào bếp, một người rửa chén, một người đứng bên cạnh xem.
Tạ Dĩ Ninh hơi mất tự nhiên nhưng động tác cũng xem như lưu loát.
Lý Uẩn đứng xem một lúc, làm như cuối cùng cũng nhớ ra chuyện chính, giả vờ cảm khái nói: “Tiểu Ninh nè, gần đây thành tích của Đường Trạch tốt lên rất nhiều, nhất định là được con ảnh hưởng tới.”
“A, thành tích của Đường Trạch vốn cũng rất tốt rồi ạ, không có quan hệ gì đến con đâu.”
Lý Uẩn mỉm cười: “Tên nhóc đó, người làm mẹ như dì hiểu nó rõ nhất. Từ nhỏ đến lớn nó làm cái gì cũng thuận buồm xuôi gió cho nên gần như không có việc gì khiến cho nó để tâm cả… nhưng mà…”
Tạ Dĩ Ninh cầm số chén đũa đã rửa sạch đặt lên kệ, nghe ra Lý Uẩn cố ý nói chưa hết câu nên quay lại nhìn bà một cách nghi hoặc.
Lý Uẩn cười với cậu, nhiều chuyện mà hỏi thăm: “Tiểu Ninh này, dì muốn hỏi con một chút, có phải gần đây Đường Trạch nó quen bạn gái rồi không?”
Trong lòng Tạ Dĩ Ninh kêu lộp bộp một tiếng, cậu hít thở sâu hơi gấp gáp, miễn cưỡng đáp: “Con, con không biết…”
“Cả con cũng không biết nữa sao?” Lý Uẩn nhăn mày, thở dài, “Học kỳ này, Đường Trạch về nhà trễ hơn nửa tiếng, dì hỏi nó đi đâu làm gì, nó cũng chẳng chịu nói. Lúc đầu dì còn sợ nó đi giao du với đám bạn người xấu nhưng mà sau khi về đến nhà rồi nó cũng không phải chỉ rúc trong phòng, ngược lại còn chạy theo dì học nấu ăn, buổi sáng lại xách theo hộp cơm đến trường học… Con nói xem, nếu nó không phải đang yêu đương thì có thể làm cái gì được nữa đây?”
Lý Uẩn còn chưa nói hết sự khó hiểu trong lòng bà ra thì Tạ Dĩ Ninh đã từ những câu nói ấy mà khuôn mặt biến từ trắng sang hồng, ánh mắt lập lòe, đến khi Lý Uẩn chuyển ánh nhìn sang phía cậu thì cậu vội vàng cúi đầu.
“Dì ơi, con, con đi lên trước ạ.” Vội vàng để lại một câu, Tạ Dĩ Ninh bỏ chạy trối chết.
Lý Uẩn nhìn dáng vẻ hơi bối rối của cậu, không khỏi nở nụ cười. Một lát sau bà lại lắc lắc đầu, cảm thán nói: “Vẫn còn là trẻ con cả.”