1.

Thịnh Huy là bạn tốt duy nhất của Tạ Dĩ Ninh, một tháng trước Thịnh Huy có bạn gái.

Bạn gái tên Dương Mộng Nguyệt là hoa khôi của lớp bên cạnh.

Từ lúc hai người yêu đương tới giờ thì nụ cười trên môi Thịnh Huy chưa bao giờ biến mất.

Vốn mọi hoạt động trước đây chỉ có hai người nhưng dĩ nhiên bây giờ phải tăng thêm hình bóng của một người nữa.

Tạ Dĩ Ninh còn chưa kịp thích ứng với tình huống ba người ở chung thì rất nhanh sau đó bị cáo đã phát hiện ra bản thân không được người ta chào đón.

Nhìn nữ sinh trước nay vẫn luôn mang theo nụ cười dịu dàng trước mặt mình, Tạ Dĩ Ninh có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn gật đầu nói: “Sắp vào lớp 12 rồi nên tôi chuẩn bị đi học thêm, sau này có thể sẽ không cùng hai người đi chung được nữa.”

Dương Mộng Nguyệt hơi kinh ngạc, sau đó càng thêm ngọt ngào mà cười rộ lên, chân thành nói: “Cậu nhất định sẽ thi đậu trường đại học mà mình yêu thích!”

Tạ Dĩ Ninh cười một tiếng đáp lại, lịch sự nói: “Cảm ơn.”

Thành tích của Tạ Dĩ Ninh cũng không tệ lắm, cho đến tận học kỳ sau của lớp 11 thì xếp hạng của cậu vẫn luôn duy trì trong tốp ba của lớp và nằm trong tốp hai mươi của cả khối. Nếu muốn hỏi cậu có bí quyết gì thì chẳng qua là do cậu đã xác định rõ mục tiêu của mình từ trước, sau đó cứ ấn theo kế hoạch bản thân đã đề ra lúc đầu mà hoàn thành đến cuối cùng thôi.

Thịnh Huy trước giờ đối nhân xử thế khá tùy tiện, bao nhiêu sự tinh tế tỉ mỉ cũng dành hết cho bạn gái mối tình đầu của mình cả rồi. Việc Tạ Dĩ Ninh lấy cớ thế này thì cậu ta chỉ nói một câu đã hiểu và chúc mừng xong liền vội vàng chạy đi hẹn hò với bạn gái.

Tạ Dĩ Ninh nhìn bóng dáng vội vã của cậu ta, cười cười, cúi đầu tiếp tục làm đề thi trong sách giáo khoa đặt trên bàn.

Đến giờ tan học, Thịnh Huy đeo cặp trên lưng đi đến cạnh cậu, hất cằm về phía cửa phòng học nói: “Đi thôi, Tiểu Nguyệt nói sẽ dẫn chúng ta đến ăn ở một tiệm bánh ngọt mới mở đấy.”

Tạ Dĩ Ninh đang dọn dẹp sách vở trên bàn, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu cười nói: “Tôi đã đăng ký gia sư tới dạy rồi, các cậu cứ đi đi.”

“Được rồi…” Vẻ mặt Thịnh Huy tiếc nuối nhưng vẫn hiểu rõ nói, “Quả nhiên là học sinh tốt nha. Vậy tôi đi đây.”

“Ừ, ngày mai gặp lại.”

Thịnh Huy vẫy tay với cậu rồi xoay người, thấy Dương Mộng Nguyệt đã sớm đứng chờ ngoài cửa thì lập tức bước nhanh đến bên người cô, thay Tạ Dĩ Ninh giải thích lý do không thể đi cùng họ.

Dương Mộng Nguyệt gật gật đầu, sau đó quay sang chỗ Tạ Dĩ Ninh cao giọng nói: “Bọn này đi trước đây. Có cần chúng tôi mua đồ ăn ngon mang về cho cậu không?”

“Không cần.”

“Vậy ngày mai gặp lại.” Dương Mộng Nguyệt kéo Thịnh Huy phất tay về phía cậu rồi cả hai vừa cười vừa nói đi mất.

Tạ Dĩ Ninh chớp chớp mắt, cảm thấy cảnh tượng vừa rồi không hiểu sao lại có chút buồn cười. Cậu lắc đầu, lấy từ trong hộc bàn ra một quyển tiểu thuyết huyền huyễn bắt đầu đọc.

Trôi qua khoảng chừng hai mươi phút, cậu nhẩm tính bây giờ đi về sẽ không đụng mặt hai người Thịnh Huy ở trên đường nữa. Tạ Dĩ Ninh gấp sách lại, dọn dẹp sách vở trên bàn xong thì cầm lấy cặp sách đã sớm thu dọn trước đó rời đi.

Sắp vào mùa đông, sắc trời tối đi rất nhanh, lúc Tạ Dĩ Ninh bước ra khỏi cổng trường thì bầu trời đã nhuộm thành một màu nâu đen, ánh mặt trời đã mất dạng từ lâu.

Gió rét thổi qua lạnh thấu xương, Tạ Dĩ Ninh vùi cả khuôn mặt vào sâu trong khăn quàng cổ, hơi thở phả ra trong nhiệt độ thấp làm cho tròng kính phủ một lớp sương trắng xóa, cậu chỉ có thể ngẩng đầu lên chờ cho lớp sương tan dần đi rồi lại giấu cằm vào trong vải dệt sợi bông.

Cảnh sắc thành phố hiu quạnh lướt qua bên người, một đoạn đường có thể đi rất nhanh khi có người cùng nhau nói chuyện lại trở nên dài đằng đẳng khi đồng hành cùng gió đông lạnh lẽo.

Tạ Dĩ Ninh ôm lấy cánh tay cúi người bước đi, trong lòng ngoại trừ một câu than thở “Hôm nay lạnh quá” ra thì không thể giả vờ thêm được cái gì nữa.

2.

Cứ như vậy qua vài ngày Tạ Dĩ Ninh đã nhanh chóng thích ứng được với cuộc sống chỉ có một người.

Thật ra khoảng cách đến cuộc sống thế này cũng không quá xa xôi với cậu, trong khoảng thời gian cậu dần lớn lên có rất ít người có thể giống như Thịnh Huy, mặc kệ cậu ít nói và không thú vị tí nào cũng kiên trì chia sẻ một nửa cuộc sống của mình cho cậu, mà cho dù có đi nữa thì quan hệ giữa bọn họ cũng rất ngắn ngủi, về sau tất cả mối quan hệ ấy đều chết yểu cả rồi.

Tạ Dĩ Ninh đã quen với những buổi tiệc tàn như vậy, bây giờ có thể duy trì tình bạn với Thịnh Huy từ lớp 10 đến hiện tại đã làm cậu bất ngờ rồi.

Chuông tan học vừa reo lên, đám học sinh đã canh me từ lâu bắt rục rịch, ngay khi giáo viên ở trên nói một câu “Tan học” lập tức túm tụm lao ra khỏi lớp học.

Tạ Dĩ Ninh chờ cho học sinh trong lớp ra về gần hết mới đứng dậy đi về phía cửa phòng học.

Mới đi được một nửa thì phía sau vang lên tiếng bước chân đuổi tới, sau đó có người vỗ nhẹ vào vai phải của cậu.

Tạ Dĩ Ninh quay đầu nhìn sang bên phải, không thấy ai cả. Cậu quay người lại thì thấy một nam sinh cười tươi như ánh mặt trời rực rỡ đang đứng ngay trước mặt mình.

Đường Trạch bám lấy một bên bả vai của Tạ Dĩ Ninh, kéo người cùng đi ra khỏi cửa. Anh so với cậu thì cao hơn hẳn nửa cái đầu, động tác quàng qua vai làm rất thuận tay, làm như hai người quen biết từ rất lâu rồi vậy.

Lúc đầu Tạ Dĩ Ninh còn hơi vùng vẫy một tẹo nhưng cũng không tránh ra, dứt khoát mượn lực đạo của Đường Trạch cùng đi ra ngoài.

Hai người đi thẳng đến căn tin, Tạ Dĩ Ninh theo thói quen muốn đến gần chỗ cửa sổ đứng xếp hàng, Đường Trạch nhìn vẻ mặt tự nhiên của cậu thì cũng chạy theo xếp hàng ngay phía sau.

Tạ Dĩ Ninh im lặng đứng xếp hàng trong dòng người, suy nghĩ xem hôm nay nên ăn cái gì.

Đồ ăn trong căn tin của bọn họ cũng không tệ lắm nhưng cho dù có ngon thế nào đi nữa thì ăn liên tục trong một năm rưỡi cũng đã sớm phát ngán cả. Bình thường Thịnh Huy đi ăn cùng cậu vẫn luôn vừa ăn vừa oán giận rằng các món ăn trong căn tin chẳng chịu đổi mới gì cả, cậu ta có thể đọc thuộc làu làu công thức nấu ăn mỗi ngày luôn rồi. Tạ Dĩ Ninh luôn im lặng lắng nghe, cũng không để trong lòng những việc này, cậu thích hương vị đồ ăn trong căn tin, nó có chút giống với mùi vị đồ ăn do ông nội cậu từng làm ra ở trong kí ức của mình. Mùi vị ấy cậu có ăn mãi cũng không thấy ngán, thậm chí cậu còn tự hỏi qua rằng có nên nghiêm túc đến thỉnh giáo đầu bếp trong căn tin công thức nấu ăn hay không nữa.

Lúc đến lượt cậu gọi đồ ăn, cậu không chút do dự gọi luôn: “Dì ơi, nhờ dì thêm cho cháu gói nước sốt vị hải sản và dưa chua lên trên mì nhé.”

Nhận được bát mì là Tạ Dĩ Ninh lập tức rời khỏi dòng người đi đến chỗ để đũa, theo bản năng cầm lấy hai đôi đũa.

Sau khi tìm được chỗ ngồi xuống thì Đường Trạch cũng bưng theo một tô mì tìm được cậu, lại cứ như đã quen mà ngồi xuống chỗ đối diện với Tạ Dĩ Ninh.

Tạ Dĩ Ninh đưa một đôi đũa đang giữ trên tay cho anh.

Đường Trạch hơi kinh ngạc nhưng chỉ nhíu mày mà không nói thêm cái gì, cười nói một câu: “Cảm ơn.”

Tạ Dĩ Ninh lắc đầu.

Tạ Dĩ Ninh bắt đầu trộn đều mì, nước sốt đậm đà làm tăng thêm mùi hương cho sợi mì nóng hổi, hương thơm nồng đượm vương vấn quanh chóp mũi. Tạ Dĩ Ninh mỉm cười, đang chuẩn bị động đũa thì trong bát bỗng có thêm một quả trứng chiên.

Tạ Dĩ Ninh giương mắt lên nhìn qua, chỉ thấy Đường Trạch cũng đang nhìn cậu, tuy lông mày nhíu lại nhưng khóe môi lại cong lên, trong ánh mắt nhiễm ý cười.

Nhận ra sự nghi hoặc của Tạ Dĩ Ninh, Đường Trạch cười nói: “Chỉ có một tô mì cũng làm cậu thỏa mãn như vậy sao?”

Tạ Dĩ Ninh hơi cau mày: “Tôi thích hương vị này.”

Đường Trạch từ chối cho ý kiến: “Vậy cậu ăn nhiều một chút.”

Tạ Dĩ Ninh lại liếc mắt nhìn anh một cái sau đó cúi đầu bắt đầu ăn mì.

Xì xụp nuốt xuống bụng một tô mì, chờ đến khi Tạ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên thì người đối diện đã chống tay dưới cằm đang ngồi nhìn cậu ăn, trong bát anh vẫn còn thừa lại một nửa mì chưa động đến.

Tạ Dĩ Ninh dùng khăn giấy lau sạch miệng, ngó Đường Trạch, rốt cuộc mở miệng hỏi: “Cậu tìm tôi có việc gì à?”

Đường Trạch cười một tiếng, nói: “Tôi đã nghĩ là cậu sẽ không hỏi.” Sau đó nghiêm túc nói, “Tôi thật sự có chuyện muốn với cậu.”

“Cậu nói đi.”

Đường Trạch nhìn nhóm người nói đùa ồn ào ở xung quanh, nói: “Chỗ này không tiện nói chuyện, đợi đến lúc tan học chúng ta tìm chỗ khác rồi nói chuyện sau được không?”

“Được.”

“Vậy… gặp nhau ở chỗ rẽ đầu tiên trên đường đi học về của cậu đi.”

Cậu cũng không so đo vấn đề vì sao đối phương lại biết đường đi về nhà của mình, Tạ Dĩ Ninh chỉ gật đầu.

3.

Gió lạnh vẫn thổi mạnh như trước, Tạ Dĩ Ninh rụt cổ đi trên đường.

Đến gần ngã rẽ đầu tiên trên đường về nhà thì Tạ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên xem, nhìn thấy một nam sinh mặc đồng phục mùa đông của trường đang đứng dựa nửa người vào trên tường, mái tóc ngắn bị gió thổi tung lộn xộn anh cũng chẳng để ý, cứ luôn cúi đầu như đang suy nghĩ cái gì đó.

Mãi đến lúc Tạ Dĩ Ninh bước đến trước mặt anh thì người nọ mới ngẩng đầu lên, khóe miệng hơi động: “Không nghĩ là trời lạnh thế này, chúng ta tìm chỗ nào ấm áp nói chuyện đi.”

Tạ Dĩ Ninh lắc đầu: “Nói ngay tại đây đi, cậu muốn nói cái gì?”

Đường Trạch đứng chờ đã lâu, chân cũng trở nên tê rần, anh dậm dậm chân, chậc một tiếng thật khẽ, mở miệng nói: “Cậu… có phải cậu thích Thịnh Huy không?”

Tạ Dĩ Ninh bỗng nhiên nhìn thẳng vào Đường Trạch: “… Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.”

Đường Trạch bĩu môi: “Đừng giả vờ, lần đầu tiên nhìn thấy cậu là tôi biết rồi, cậu cũng là.”

Ánh mắt Tạ Dĩ Ninh dừng lại trên người Đường Trạch, im lặng không nói.

“Cậu tỏ tình với cậu ta rồi à? Gần đây hai người rất ít đi chung với nhau. Hay là do bạn gái cậu ta phát hiện ra cái gì rồi nên uy hiếp cậu hả?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đường Trạch làm Tạ Dĩ Ninh cảm thấy hơi buồn cười nhưng cậu cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ chậm chạp lui về sau từng bước tăng thêm khoảng cách phân chia với Đường Trạch, nói: “Tưởng tượng của cậu thật phong phú đấy.”

Đường Trạch tiến lên hai bước: “Tại bạn gái của cậu ta đúng không? Tôi đã thấy cô ta đến tìm cậu.”

Khoảng cách giữa hai người có chút gần nhau quá, Đường Trạch còn cố ý cong eo hạ thấp xuống, thậm chí Tạ Dĩ Ninh có thể ngửi được cả mùi hương tự nhiên trên người Đường Trạch luôn.

Cậu lại lùi ra sau hai bước, nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời của Đường Trạch, cậu hơi do dự: “Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?”

Hầu kết khẽ lăn lộn, Đường Trạch nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Tạ Dĩ Ninh, nói một cách chậm rãi: “Cậu nhất định rất muốn khôi phục lại quan hệ bạn bè với Thịnh Huy đúng chứ? Nếu như cậu cũng có người yêu thì như vậy cậu sẽ không còn là tình địch đối với Dương Mộng Nguyệt nữa, cô ta cũng sẽ không nhằm vào cậu nữa.”

Tạ Dĩ Ninh mím chặt môi nhưng vẫn không thể nào nén được ý cười, khoé môi cậu hơi cong lên: “Người yêu? Cậu đang nói cậu đấy hả?”

Lời nói khó khăn nhất cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, Đường Trạch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, đối với câu hỏi của Tạ Dĩ Ninh khó có khi anh bảnh choẹ: “Làm sao? Chê tôi điều kiện không tốt hả? Tôi cũng rất đẹp trai đấy chứ?”

Tạ Dĩ Ninh trừng mắt nhìn sang, chậm chạp lên tiếng: “Có thể… cảm giác của tôi đối với cậu không giống với tình cảm của tôi với Thịnh Huy.”

Nhận ra giọng nói của Tạ Dĩ Ninh đã trở nên thả lỏng hơn, Đường Trạch nheo hai mắt lại, bàn tay dần lướt lên phía trên cho đến khi chạm vào hai má của Tạ Dĩ Ninh, cảm nhận xúc cảm non mịn truyền đến từ làn da, Đường Trạch âm thầm hít một hơi thật sâu: “Tình cảm luôn có thể từ từ bồi dưỡng mà ra.” Giọng nói còn chưa hạ xuống đã nói tiếp, “Nói sau đi, bây giờ cứ thử xem, cho dù cậu chưa động lòng cũng được.”

Tạ Dĩ Ninh nhếch khoé miệng, tránh thoát khỏi bàn tay của Đường Trạch, nhàn nhạt nói: “Đây mới là mục đích chính của cậu chứ gì.”

Nhìn thấy phản ứng này của Tạ Dĩ Ninh vậy mà trái lại Đường Trạch lại có chút cao hứng, lập tức bước lên giữ chặt lấy Tạ Dĩ Ninh, cười nói: “Cậu tức giận sao? Tôi chỉ đang lấy lui làm tiến mà thôi, nếu cuối cùng có thể là hai bên cùng tự nguyện thì tất nhiên là quá tốt rồi.”

d133

• Tanfania: Spoil chương sau có H nhé *hí hí*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play