15.

Thời gian bài thi được chấm, sửa bài và phân loại trôi qua cực kỳ nhanh chóng.

Bởi vì bị cha mẹ và giáo viên chủ nhiệm can thiệp mà Thịnh Huy và Dương Mộng Nguyệt từng có một khoảng thời gian ngắn chia tay nhau, nhưng không lâu sau đó cả hai lại lén lút quay về bên nhau rồi vẫn duy trì cho đến hiện tại.

Sau khi thi đại học xong, ai ai cũng có niềm tin với thành tích của bản thân, Thịnh Huy cùng Dương Mộng Nguyệt dứt khoát quyết tâm điền nguyện vọng vào chung một trường.

Trước một ngày nộp lại phiếu nguyện vọng, Tạ Dĩ Ninh và Đường Trạch đều im lặng cả một đường cùng nhau trở về nhà Tạ Dĩ Ninh.

Mẹ của Tạ Dĩ Ninh vẫn đang đi làm như trước, ngay cả hôm nay là ngày con trai điền phiếu nguyện vọng bà ấy cũng không biết. Buổi sáng trước khi đi làm cũng chỉ vội vàng nói một câu tạm biệt với Tạ Dĩ Ninh, bảo cậu nhất định phải ăn cơm không được nhịn đói.

Hai người vẫn luôn đứng yên, mãi một lúc lâu sau Tạ Dĩ Ninh mới nâng mắt lên, cậu đi về phía phòng bếp, lấy mì sợi từ trên tủ bát, cao giọng hô về phía Đường Trạch: “Làm mì cà chua trứng được không?”

Đường Trạch cắn chặt răng.

Làm sao Tạ Dĩ Ninh có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra như thế được chứ?

Hoặc có lẽ, Tạ Dĩ Ninh thật sự không xem anh là gì cả, dù sao thì quan hệ giữa hai người họ cũng chỉ có mỗi anh là người đơn phương tình nguyện mà thôi.

Bàn tay Đường Trạch nắm lại thành đấm, anh hít một hơi thật sâu, ép ý giận trong đáy mắt xuống, cảm thấy cảm xúc đã bình thường trở lại mới trầm giọng nói: “Có thể.”

“Được.” Tạ Dĩ Ninh lên tiếng.

Tạ Dĩ Ninh đang cắt cà chua, phía sau có tiếng bước tiến lại gần sau đó vòng eo bị người ôm chặt, trên cổ cảm nhận được hơi thở của một người khác.

Hai người im lặng rất lâu, Đường Trạch siết chặt vòng tay, nghiêng đầu đặt lên vai Tạ Dĩ Ninh, giọng buồn thiu: “Nghe nói 80% tình yêu tuổi học trò sẽ chia tay sau khi lên đại học.”

“Tạ Dĩ Ninh, cậu đây là muốn vứt bỏ tôi sao?”

Bàn tay đang cắt cà chua của Tạ Dĩ Ninh hơi khựng lại, cậu nghiêng mặt đi không nhìn thấy vẻ mặt của Đường Trạch, chỉ cảm thấy tóc Đường Trạch cọ cọ vào hai bên má.

“Tôi đã nghĩ sẽ cùng cậu thi vào chung một trường đại học.” Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai.

Tạ Dĩ Ninh buông con dao trên tay ra, cậu cầm lấy cánh tay bên eo mình, dùng chút sức, đối phương tự giác thả lỏng tay ra một chút nhưng trước sau vẫn vây thành một vòng tròn, chỉ chừa ra một khoảng trống vừa đủ cho Tạ Dĩ Ninh xoay người.

Tạ Dĩ Ninh xoay mặt lại đối diện với Đường Trạch, trong đáy mắt của người trước mặt là sự bi thương đau lòng, cậu nhíu mày nhưng rồi vẫn cúi đầu, nói: “Rất xin lỗi.”

Cậu lùi về sau khoảng nửa bước, sau lưng tựa vào trên thành bàn bếp, sau đó bàn tay trượt dọc theo cánh tay bên cạnh xuống đến bàn tay nọ, cuối cùng hai bàn tay cùng đan chặt với nhau.

Cậu nhìn về góc trong phòng bếp, chậm chạp mà nói: “Vào lúc tôi đang học tiểu học thì tình cảm giữa ba và mẹ tôi rất tốt, ba tôi là một viên chức(*) trong một công ty nhỏ, mẹ của tôi là bà chủ gia đình. Ông nội rất thích tôi, mỗi lần đến ngày nghỉ cả nhà tôi về nông thôn ở vài ngày thì ông nội luôn dẫn tôi ra đồng thả diều hay đến bờ sông bắt cá. Tôi thích nhất là mì do ông nấu, bên trong sẽ được thả vào khối mỡ heo, cho dù chỉ là một tô mì với ít rau xanh thôi cũng sẽ ăn rất ngon.

(*) Viên chức được dùng nhiều trong xã hội để chỉ những người làm công ăn lương tại cơ quan nhà nước.

“Nhưng vào lúc tôi vừa lên lớp sáu thì ông nội lại qua đời. Ông có ba người con trai, ba tôi được chia cho hai căn nhà và bỏ đi nơi khác sinh sống. Từ ngày đó trở đi ba tôi lập tức thay đổi hẳn, ông ấy bắt đầu tụ tập chung với đám bạn bè ‘nhà giàu mới nổi’ của mình và tiêu tiền như nước, rất nhanh sau đó đã phải gán nợ cho người ta một căn nhà. Mẹ tôi và ông ấy cũng thường xuyên cãi nhau từ lúc đó, sau này ông ấy dần dần ít về nhà hơn. Chắc cũng khoảng hơn một năm, ông ấy vẫn luôn không trở về nhà, mẹ tôi phải nhờ vào bạn bè giúp đỡ mới tìm được một công việc sống tạm qua ngày.”

“Về sau, ông ta cũng quay về nhưng lại mang theo cả một đám người trở lại. Hóa ra ba của tôi bị đám bạn hồ bằng cẩu hữu kia dụ dỗ vào con đường bài bạc, không chỉ thua sạch cả căn nhà còn gánh trên lưng món nợ mấy chục vạn. Lúc mẹ tôi biết chuyện này thiếu chút nữa đã ngất xỉu, nhưng rồi mẹ tôi vẫn là mềm lòng, bà đồng ý thay ba tôi gánh món nợ ấy, đổi lại một điều kiện là hai người phải ly hôn. Ba tôi đồng ý. Sau đó mẹ tôi vay mượn tiền bạc của người thân khắp nơi, hứa sẽ trả lãi tính theo lãi suất của ngân hàng, cuối cùng cũng trả hết nợ nần cho ông ta.”

Đường Trạch dường như đã hiểu ra: “Vì vậy mà mỗi lần tôi đến đây thì mẹ cậu đều không có ở nhà.”

Tạ Dĩ Ninh mỉm cười lắc đầu: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, bao nhiêu tiền thì cũng đã trả hết cả, có điều hình như mẹ tôi bị việc này ảnh hưởng đến tâm lý, bà ấy không quen để cho mình rảnh rỗi nữa, cứ mỗi lần rảnh ra một chút sẽ nhớ đến quãng thời gian mình từng mắc nợ chồng chất, chẳng thể ngẩng đầu lên nổi. Vì vậy nên tới bây giờ bà vẫn luôn giữ mình trong tình trạng công việc rất bận rộn, không ngừng lại được.”

Đường Trạch nhíu mày, anh muốn an ủi Tạ Dĩ Ninh mấy câu nhưng nhìn vẻ mặt của cậu vẫn thản nhiên như không, cũng chẳng để chuyện này trong lòng thì vài lời an ủi sáo rỗng cũng không thể thốt ra được nữa.

Tạ Dĩ Ninh không nhìn ra được sự chần chừ của Đường Trạch, cậu mím môi, lại nói: “Trước khi vào trung học thì tôi đã nghĩ chuyện này cũng chẳng tạo cho mình bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng sau này tôi mới phát hiện ra, mình và mẹ cũng giống như nhau, cũng bị chuyện kia để lại ám ảnh.”

“Khi vào trung học tôi đã rất thích một người.” Bàn tay đang nắm lấy nhau càng thêm siết chặt, có chút đau, trên gương mặt Tạ Dĩ Ninh hiện lên ý cười, “Cũng chính vào khoảnh khắc đó tôi mới phát hiện, hóa ra bản thân lại thích con trai. Nhưng chuyện khiến cho tôi bận tâm lại không phải là vấn đề này, mà là tôi không dám cùng người ấy nói chuyện, cũng chẳng dám nhìn, thậm chí ngay cả việc cậu ấy đi lướt qua bên cạnh mình thôi cũng làm cho tôi không nhịn được mà ngừng thở.”

Đường Trạch nhìn Tạ Dĩ Ninh chìm vào trong hồi ức mà trong lòng dâng lên sự phiền muộn không thể tả được, nhưng anh vẫn im lặng lắng nghe.

“Tôi chưa từng có hy vọng xa vời có thể cùng người đó bên nhau, hoặc là nói cho dù là với bất kỳ ai, có thể giữ gìn một mối quan hệ lâu dài đến cả một đời. Vào khoảng thời gian mẹ tôi phải trả nợ ấy, tôi luôn luôn ở nhà một mình, khi đó căn nhà còn nhỏ hơn rất nhiều so với bây giờ, làm bạn bên cạnh tôi chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng, không có tivi, chẳng có trò chơi gì, ngoại trừ bài tập và sách giáo khoa ra thì cái gì cũng chẳng có nữa.”

Tạ Dĩ Ninh cười rộ lên: “Có một lần tôi đã nghĩ là có khi mình sẽ phải sống trong hoàn cảnh thế này cả đời. Sau đó khi vào trung học, tôi gặp được người ấy. Cậu ấy cười lên rất đẹp, như ánh dương rực rỡ vậy. Cậu ấy chưa từng nói câu nào với tôi nhưng lại có mối quan hệ rất tốt với các bạn học xung quanh, ai ai cũng cũng yêu quý cậu ấy, tôi cũng thế. Chỉ là tôi ngay cả một câu cũng không có dũng khí nói với cậu ấy, tôi cuối cùng cũng cảm nhận được mình và người nọ không phải là người của chung một thế giới. Tôi lớn lên trong thế giới tăm tối đã quá lâu rồi, còn cậu ấy lại sinh ra trong một thế giới tràn ngập sự yêu thương. Hai người với hai cách nhìn khác nhau, chỉ sợ ngay cả bạn bè cũng không thể làm được…”

Tạ Dĩ Ninh cười thở dài, Đường Trạch nhìn thấy mà trong lòng tê dại, anh cố gắng không để cho mình so sánh hơn thua giữa bản thân và đối tượng yêu thầm trong lòng Tạ Dĩ Ninh vào lúc này. Anh nâng hai bàn tay đang nắm chặt của cả hai lên, sau đó nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống đó, nhẹ giọng nói: “Cậu và cậu ta bỏ lỡ nhau đúng thật là đáng tiếc, nhưng cậu đừng có quên bây giờ người đang nắm chặt lấy tay cậu là ai, cậu thật sự nỡ buông tay sao?”

Tạ Dĩ Ninh cười nhìn thẳng vào anh: “Tôi thật sự rất tiếc nuối, vì sao lúc đó tôi lại không có dũng khí thổ lộ tình cảm của mình với cậu ấy chứ. Nhưng thật may mắn, hóa ra người tôi thích cũng thích tôi, cậu ấy dũng cảm hơn so với tôi và đã bước về phía tôi trước.”

Từng khối mây đen u ám dần dần được ánh mặt trời xua tan, tảng băng lạnh lẽo cứng ngắt trong chớp mắt đã bị hòa tan thành dòng nước ấm áp, chảy xuôi theo từng mạch máu trong người anh.

Đôi mắt Đường Trạch trợn to dần, ý cười trên mặt lan rộng ra: “Cậu nói …”

“Em thích anh, vẫn luôn là anh.”

Tạ Dĩ Ninh không cho Đường Trạch có thời gian kịp phản ứng lại, hai tay cậu vòng qua cổ anh, ngẩng đầu hôn lên.

Đường Trạch sững sờ mất nửa giây, trong lòng trào dâng niềm vui sướng đến phát điên, anh kích động đến mức cả hai tay run rẩy mà ôm chặt lấy người trong lòng, hôn đáp trả lại bằng một nụ hôn thật sâu.

– HOÀN CHÍNH VĂN –

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play