8.
Trước đây hai người sẽ dừng lại ở một ngã ba cách đó vài con phố, sau đó mỗi người đi một hướng trái ngược nhau, ai về nhà nấy.
Lần này Đường Trạch trực tiếp gửi tin nhắn về nhà báo rằng sẽ đến nhà bạn ăn cơm rồi cùng Tạ Dĩ Ninh về nhà cậu.
Tạ Dĩ Ninh yên lặng nhìn anh gửi tin nhắn, im lặng để Đường Trạch nắm tay dắt đi đưa cậu thẳng một đường về đến nhà.
Nhà của Tạ Dĩ Ninh nằm sâu bên trong một tiểu khu, đi từ ngoài cổng vào phải vòng vèo qua lại rất nhiều khúc cua, lần đầu tiên Đường Trạch đến mà có thể tìm được đường đi, Tạ Dĩ Ninh không biết có nên tính cái này vào một loại thiên phú không.
Lúc tra chìa khóa vào ổ để mở cửa, Tạ Dĩ Ninh nhìn khóa cửa, thản nhiên nói: “Điều kiện trong nhà tôi không tốt, nếu cậu muốn đi ăn cơm với tôi thì chúng ta vào trong cất cặp xong rồi ra ngoài ăn cơm.”
Trong thoáng chốc Đường Trạch chưa hiểu ý trong lời nói này, chỉ nói là tôi không ngại nhưng đến khi bước vào nhà rồi mới rốt cuộc hiểu được ý trong lời của Tạ Dĩ Ninh.
Sau khi bước vài thì đập ngay vào mắt là một bộ bàn ghế bằng gỗ đặt sát tường, rất vuông vắn, ngó qua trông giống như kiểu dáng từ thời xa xưa, bên cạnh chỗ bị mài tróc sơn lộ ra màu sắc ban đầu của gỗ.
Bức tường sơn màu trắng bởi vì quanh năm bị mưa dột mà nổi lên những vệt ẩm mốc loang lổ, một phần tường bị bong tróc cả mảng lớn lộ ra dáng vẻ như một người hấp hối sắp chết.
Nơi này chắc là bếp và chỗ ăn cơm.
Bên tường phải có một cánh cửa đang mở, Đường Trạch đi theo Tạ Dĩ Ninh qua đó.
Đằng sau bức tường là một căn phòng sạch sẽ gọn gàng hơn không gian bên ngoài nhiều, chỉ có một cái giường, một bàn học, phía trên bàn đặt vài quyển sách.
Tạ Dĩ Ninh cầm cặp sách đặt lên trên ghế, nhìn vẻ mặt không rõ của Đường Trạch, cậu nói: “Đây là phòng của tôi, cặp sách của cậu cứ để ở đây trước, ăn xong rồi trở về lấy, được không?”
“Không vội, tôi cũng chưa đói bụng.”
Đường Trạch tháo cặp sách xuống đặt bừa trên đất, nhìn hết một lượt quanh phòng một lần, bỗng nhiên anh bước đến chỗ đầu giường của Tạ Dĩ Ninh.
Trên đầu giường đặt vài cuốn sách, anh cầm lấy một quyển để ngay phía trên cùng, khi đọc tên sách xong anh hơi ngạc nhiên, nói: “Cậu còn đọc tiểu thuyết nữa à? Tôi cứ nghĩ cậu chỉ xem mỗi sách giáo khoa chứ.”
Tạ Dĩ Ninh nhìn anh chẳng có vẻ gì muốn ra khỏi cửa liền đi đến bên giường, cậu ngồi trên nệm giường mềm mại, kéo chăn lên quấn chặt lấy bản thân, cảm thấy cả người thoải mái hẳn, lúc này mới trả lời: “Làm xong bài thì sẽ đọc một chút.”
Đường Trạch cầm sách lên lật ra xem thử, đúng như dự đoán nhìn thấy mã vạch của thư viện trường nằm ở trang cuối.
Anh thả sách xuống, ánh mắt theo đó nhìn đến một khung ảnh để bên cạnh.
Đường Trạch nở nụ cười, anh cầm lấy khung ảnh, nhìn bé trai được một người phụ nữ dịu dàng bế lên trên ảnh, chọt vào gương mặt bầu bĩnh của đứa bé ấy, nói: “Đây là cậu ngày trước hả? Mũm mĩm thật đó.” Anh quay sang nhìn Tạ Dĩ Ninh hiện tại, lắc lắc đầu, bình luận, “Cậu bây giờ lại quá gầy.”
Bên trong chăn thật ấm áp, Tạ Dĩ Ninh ngó khắp xung quanh, lâu lâu lại sờ sờ chạm chạm Đường Trạch một cái, hơi ngạc nhiên về bộ dáng cố làm ra vẻ của anh.
Tạ Dĩ Ninh thanh thanh cổ họng, nói: “Trong nhà không có điều hòa, cậu không lạnh hả?”
Đường Trạch quay lưng về phía Tạ Dĩ Ninh, mãi một lúc sau mới chịu quay người lại, trên mặt lộ ra chút ngượng ngùng: “Khi nào ba mẹ cậu về nhà?”
Tạ Dĩ Ninh mỉm cười: “Ba tôi không có ở đây, mẹ tôi thì trễ mới về.”
Vậy còn chờ cái gì nữa
Đường Trạch đi vội mấy bước đến cạnh giường, vứt giầy xong là chui tọt luôn vào trong ổ chăn ấm áp.
Mùi hương trên chăn thật sạch sẽ là hương thơm pha trộn giữa nước giặt và ánh nắng mặt trời, hơn nữa còn có mùi hương trên người Tạ Dĩ Ninh vấn vương quanh chóp mũi làm cho Đường Trạch chẳng kìm lòng nổi mà ghé sát vào người cậu, anh dùng chóp mũi của mình cọ cọ vào cổ Tạ Dĩ Ninh.
Đường Trạch còn đang u mê quên lối về bên trong bầu không khí thân mật khăng khít, bỗng một đôi bàn tay ấm áp lặng lẽ xoa nắn hai má anh sau đó cả hai mắt chợt tối đen, khí lạnh tràn vào trong ổ chăn nhưng chẳng ai quan tâm đến việc ấy.
Hai chân của Tạ Dĩ Ninh giạng ra để bên hông Đường Trạch, một bàn tay áp vào má anh, tay kia đặt trên vai anh.
Ánh mắt cả hai đối diện nhau, một bên mang theo sự nghi hoặc, người kia lại ẩn dấu sự khẩn trương nhưng đều giống nhau có chút vui sướng.
Đường Trạch nhếch miệng, hai tay ôm lấy eo đối phương, cười nói: “Cậu muốn hôn tôi hả?”
Tạ Dĩ Ninh mím môi, trên mặt tựa như mang theo vẻ trịnh trọng, cậu nhẹ giọng hỏi: “Cậu đồng ý không?”
Đường Trạch kéo người xuống chỗ mình: “Cầu còn không được.”
Tạ Dĩ Ninh lập tức hôn xuống.
Một nụ hôn vụng về đầy ngây ngô, chỉ đơn giản là môi chạm môi nhưng lại chạm mạnh vào tim cả hai.
Mềm mại và ướt át, chạm nhẹ rồi tách ra, lại chạm vào, cứ như vậy lặp lại tuần hoàn, mỗi một lần lại nếm ra được tư vị khác nhau.
Vào lúc kết thúc nụ hôn này, cả người Tạ Dĩ Ninh đã muốn dính chặt lấy người Đường Trạch, cậu để trán mình tựa vào hõm vai anh, che đi lớp sương mù trong đáy mắt nhưng chẳng giấu được nhịp thở dồn dập.
Cùng Tạ Dĩ Ninh “thử xem” lâu như thế, rốt cuộc Đường Trạch cũng cảm nhận được một chút cảm giác yêu đương cùng với người mình thích rồi.
Đường Trạch trở mình một cái đè Tạ Dĩ Ninh xuống dưới thân, không cho Tạ Dĩ Ninh cơ hội che đi đôi mắt đã phiếm hồng của mình, một lần nữa cúi đầu hôn xuống.
===
Hai người ở trong chăn trêu chọc nhau cả nửa ngày, đến khi Đường Trạch ngồi dậy thì môi của Tạ Dĩ Ninh cũng đã bị hôn đến sưng đỏ.
Tạ Dĩ Ninh ngẩng đầu lên từ trong lòng ngực của Đường Trạch, ánh mắt vẫn còn phủ một tầng hơi nước mơ hồ.
Đường Trạch hít một hơi thật sâu từ trong chăn nhảy ra ngoài, bỗng nhiên mất đi sự ấm áp quanh người làm cho anh rùng mình một cái nhưng cũng nhờ vậy mà bản thân bình tĩnh đi nhiều.
Anh liếc nhìn đồng hồ, cau mày: “Trễ như vậy rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tạ Dĩ Ninh hòa hoãn lại tinh thần, nghe thấy câu này của anh thì bất chợt nở nụ cười. Xuất phát ra từ đáy lòng, là một nụ cười đơn thuần kéo dài bên khóe môi.
Nhìn thấy nụ cười này, Đường Trạch ngây ngẩn cả người nhưng theo trong đôi mắt kia càng ngày càng nhuộm đẫm ý cười làm cho Đường Trạch cuối cùng cũng nhận ra, tình cảm mà anh tự cho là quan tâm săn sóc tới người ta lại bị đối phương chê cười.
Nhưng bây giờ có thể làm gì được đây?
Đường Trạch bất đắc dĩ, cúi người mang giầy vào, vừa buộc dây giầy vừa nói: “Nhanh đứng lên nào, đi ăn cơm thôi.”
9.
Kể từ sau ngày hôm đó, Đường Trạch rất tự giác kéo dài thời gian ở chung với Tạ Dĩ Ninh.
Anh cũng dần dần tiếp cận được nhiều hơn với cuộc sống thường ngày bên ngoài trường học của Tạ Dĩ Ninh.
Mẹ của Tạ Dĩ Ninh bận rộn nhiều việc, bà ấy luôn đi làm đến tận khuya mới về tới nhà cho nên trước giờ bữa tối toàn là Tạ Dĩ Ninh tự mình giải quyết cả.
Trong phòng bếp nhà cậu có rất nhiều đồ ăn từ rau củ cho đến thực phẩm đông lạnh được sắp xếp ngăn nắp do mẹ cậu chuẩn bị sẵn từ trước. Bình thường Tạ Dĩ Ninh đều tự mình chuẩn bị mì sợi sau đó thêm một ít đồ ăn kèm theo, cơm chiều chỉ ứng phó qua loa như thế cho xong.
Ban đầu Đường Trạch chỉ biết Tạ Dĩ Ninh sẽ tự mình nấu cơm ăn thôi, mãi đến một lần anh nhất quyết đòi ở lại mới biết được cuộc sống của Tạ Dĩ Ninh diễn ra “chắp vá” như thế nào.
“Buổi trưa ăn mì, đến tối cũng ăn mì, cậu không thấy ngán sao?” Khi ấy Đường Trạch đã hỏi như vậy.
Tạ Dĩ Ninh mỉm cười, nói cứ như đang kể chuyện cười: “Lắm lúc vào buổi sáng mà tôi đói quá thì tôi cũng sẽ nấu mì.”
Hóa ra cậu còn có thói quen bỏ bữa sáng nữa đấy.
Đường Trạch không cười nổi nữa.
Từ ngày đó trở về sau, Đường Trạch xung phong nhận hết mọi việc ăn sáng của Tạ Dĩ Ninh.
Tạ Dĩ Ninh đã quen không ăn sáng nên bữa đầu tiên Đường Trạch mang theo một quả trứng luộc cùng một hộp sữa bò đưa cho cậu, Tạ Dĩ Ninh miễn cưỡng ăn hết quả trứng và uống nửa hộp sữa bò.
Càng về sau thì Đường Trạch bắt đầu dựa theo tiêu chuẩn của bản thân để đưa cơm cho cậu. Ngoại trừ trứng luộc và sữa bò ra thì anh còn đổi thành bánh bao áp chảo, bánh bao hấp, tào phớ, cháo ngũ cốc(*) gì gì đó, toàn những món quan trọng cho bữa sáng được anh mang đến từng món một.
(*): bánh bao áp chảo, bánh bao hấp, tào phớ, cháo ngũ cốc
Lúc đầu khi Tạ Dĩ Ninh bắt gặp hình ảnh Đường Trạch đi trong ánh dương rực rỡ tiến về phía cậu thì trong lòng luôn ngập tràn sự ngọt ngào nồng nàn, nhưng mà đến hiện tại thì luôn là mũi của cậu ngửi được mùi trước tiên.
Hôm nay Đường Trạch xách theo một túi to đi đến chỗ cậu, Tạ Dĩ Ninh thật sự có một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.
Đường Trạch bước nhanh hai bước đến trước mặt cậu, túm lấy cánh tay của Tạ Dĩ Ninh, cười nói: “Trốn cái gì?”
Vẻ mặt Tạ Dĩ Ninh nhăn như trái khổ qua: “Tôi thật sự không muốn ăn…”
Đối với sự kháng nghị của cậu Đường Trạch luôn giả điếc, nhấc cái túi to bên tay kia lên, anh nói: “Hôm nay cậu nhất định phải ăn, đây là do mẹ tôi đã nấu đấy, bà ấy nói tôi mang đến cho cậu nếm thử.”
“Mẹ cậu á?” Nhất thời Tạ Dĩ Ninh không biết mình nên phản ứng ra sao.
Đường Trạch mỉm cười, giơ tay lên ôm cả người Tạ Dĩ Ninh vào lòng rồi kéo đi, vừa đi vừa nói: “Tay nghề của mẹ tôi tốt lắm đó, cậu nhất định sẽ thích cho mà xem.”
Bọn họ tới sớm còn cách thời gian tự học nửa tiếng, cả hai liền tìm một chỗ vắng người ngồi xuống.
Trong cái túi to mà Đường Trạch mang đến có hai cái cà mèn, anh mở hết cả hai ra, bên trong là sủi cảo hấp và một chén cháo.
Đường Trạch đưa cà mèn đựng cháo và thìa cho Tạ Dĩ Ninh, còn mình thì tự nhón lấy một miếng sủi cảo bỏ vào miệng: “A, còn nóng lắm, cậu nhanh ăn đi.”
Tạ Dĩ Ninh nhìn anh một cái, cúi đầu múc một muỗng cháo lên ăn.
“Mùi vị thế nào?” Đường Trạch nhìn cậu, trong ánh mắt mang theo sự khẩn trương không rõ.
“Ăn ngon lắm.”
Đường Trạch thở phào, mỉm cười nói: “Ha ha cậu xem sủi cảo hấp này, nhân bánh là… là mẹ tôi tự băm đấy, ăn vào khác hoàn toàn so với bên ngoài bán, ăn rất ngon nhé.”
Tạ Dĩ Ninh múc một cái đưa vào miệng.
Vỏ bánh sủi cảo hấp rất mềm, nhân bánh nhồi vừa dày vừa chặt, khi nhai nước sốt đậm đà vương trên đầu lưỡi, mang đến một cảm giác nhẹ nhàng như được vỗ về.
Tạ Dĩ Ninh ngồi quay lưng lại với ánh nắng mặt trời lại vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu xuống, Đường Trạch không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, dứt khoát nửa ngồi xổm xuống ngước lên nhìn cậu: “Cậu thích không? Nếu cậu thích thì nói, lần sau tôi lại nhờ mẹ làm nhiều thêm chút nữa.”
Tạ Dĩ Ninh mấp máy môi nhưng lại không nói gì cả.
Cậu nhìn Đường Trạch đang tắm trong ánh nắng, cảm thấy dường như mọi thứ không phải là sự thật.
Cho tới bây giờ cậu luôn chìm sâu ở nơi ánh dương không thể rọi tới, mặc kệ cho ánh sáng và nhiệt độ luôn cố gắng sưởi ấm cậu lại chỉ tổ phí công vô ích, cậu mãi luôn cảm thấy giá lạnh bao trùm toàn thân.
Nhưng vào một buổi sáng đầy sương lạnh thế này mà cậu lại cảm nhận được hơi ấm đã đánh mất từ lâu.
10.
Lúc chuông vào học reo lên, Tạ Dĩ Ninh đã ngồi vào chỗ của mình.
Vị thần mà Thịnh Huy đứng ngóng trông mòn mỏi rốt cuộc cũng đến rồi, cậu ta lao đến, tò mò hỏi: “Dạo gần đây cậu làm gì mà như thần long thấy đầu mà không thấy đuôi vậy?”
Tạ Dĩ Ninh lấy sách tiếng Anh ra, lật đến trang viết chính tả phải làm trong ngày hôm nay, vừa nhìn vừa trả lời: “Bận học thôi.”
“Ai…” Nghe thấy hai chữ ‘học tập’ là đầu Thịnh Huy lại phình to ra, “Tại sao cậu không nói cái gì hay ho mà cứ phải nói cái dở thế này.”
“Cuối tuần là thi giữa kỳ rồi, cậu đã ôn bài xong chưa?”
Thịnh Huy gục đầu xuống bàn, ngón tay di di trên bàn học, ủ rũ nói: “Còn không phải đang tìm cậu đến giúp tôi học bổ túc đây sao?”
Tạ Dĩ Ninh thả sách xuống, suy nghĩ rồi kiên quyết nói: “Không được.”
Thịnh Huy không nghĩ tới cậu từ chối một cách dứt khoát như thế, cậu ta đang muốn cò kè thì giáo viên chủ nhiệm lớp đã bước vào.
Khi giáo viên chủ nhiệm đã vào lớp thì tiếng chuông vào học cũng biến thành thứ vô dụng, giờ tự học cũng được bắt đầu luôn lúc đó.
Trong suốt bốn mươi phút trôi qua, Tạ Dĩ Ninh vẫn giống như trước kia, trong hai mươi phút đầu sẽ học thuộc những từ vựng có trong kỳ thi đại học, sau đó dùng mười phút tiếp theo để làm hai bài đọc, rồi chia ra năm phút chép từ mới, năm phút cuối cùng sẽ ôn tập lại một lượt các từ đã ghi lần nữa.
Nhiệm vụ học từ đơn trong ngày đã hoàn thành.
Mà Thịnh Huy thì ngược lại, bốn mươi phút dai dẳng trôi qua, cậu ta tốn hết thời gian vào trên một đề thi toán học, hai câu hỏi nhỏ phía trên đã làm xong trong vòng mười phút đầu nhưng sau khi xuống dưới thì tất cả đều bỏ trống.
Lúc chuông hết giờ vang lên, Tạ Dĩ Ninh nhìn qua bên chỗ Thịnh Huy một cái.
“Câu hỏi nhỏ số hai cậu làm sai đáp án rồi.”
Ôi đệt mợ.
Thịnh Huy thật sự muốn mắng người mà.
Tạ Dĩ Ninh là bạn cùng bàn với Thịnh Huy lâu như thế nên hiểu rất rõ tình trạng điểm số của cậu ta thế nào. Các môn như ngữ văn, lịch sử thì cậu ta luôn đứng đầu cả lớp mỗi năm nhưng lại bị môn toán kéo chân sau, vì vậy tổng điểm của cậu ta không thể nào so sánh được với điểm trung bình của Tạ Dĩ Ninh được.
Tạ Dĩ Ninh tìm vở ghi môn toán của mình, mở ra tờ đề có câu hỏi giống thế kia đưa cho Thịnh Huy: “Trước đó tôi có làm đề này rồi, cậu xem thử đi.”
Thịnh Huy vô cùng vui vẻ nhận lấy, xem một lượt các bước giải đề xong thì hoàn toàn không tin nổi: “Không thể nào! Vì sao cậu có thể viết các bước làm rõ ràng như thế này, tôi cũng có chung cách giải như vậy nhưng trước sau chẳng biết viết từ đâu, hoàn toàn rối nùi thành một mớ!”
“Làm nhiều bài giống vậy thì cậu sẽ đúc kết được cho mình cách giải thôi.” Một giọng nói truyền đến từ trên đầu, tay của đối phương đặt lên trên vai của Tạ Dĩ Ninh.
Đường Trạch bỗng nhiên xen vào cuộc nói chuyện, Thịnh Huy cũng không để ý việc này, chỉ lo oán giận bản thân mình như trước: “Nói thì dễ lắm, vừa nhìn đã biết các cậu là những thiên tài khối khoa học tự nhiên rồi. Nhưng tôi có phải hạt giống của khoa học tự nhiên đâu, vừa sinh ra đã không hợp với khối đất toán học này rồi!”
Cậu ta hình như nhớ đến cái gì, lập tức túm lấy tay Tạ Dĩ Ninh, nịnh nọt nói: “Anh Tạ ơi, xin anh nha, chủ nhật này anh giúp em học bổ túc đi mà! Chỉ một tuần này thôi! Một đống đề thi toán này của tôi nếu như không giải được hết thì tôi sẽ không có đủ tự tin để đi thi được đâu—- anh Tạ ơi ~~~~”
Đoán chừng là Thịnh Huy luyện được kỹ năng làm nũng từ bạn gái mà ra, cầm tay Tạ Dĩ Ninh lắc đến lắc đi vô cùng thành thạo quen thuộc.
Tạ Dĩ Ninh cảm thấy chỗ tiếp xúc trên làn da ngứa ran, một cảm giác buồn nôn trào lên, cậu đang muốn rút tay ra thì bàn tay đang để trên vai cậu bỗng siết chặt.
Tạ Dĩ Ninh ngẩn người, sau đó nghe thấy tiếng người phía sau vang lên: “Được.”
“Nếu không các cậu đến nhà tôi học đi, chúng ta có thể ôn tập chung với nhau.”
“Hả? Oa!” Thịnh Huy đứng phắt dạy, chắp tay về phía Đường Trạch nói, “Đường huynh, ân cứu mạng suốt đời không quên!” Vừa dứt lời, cậu ta lại nói, “Tôi có thể dẫn theo một người nữa không?”
Đường Trạch cười nói: “Đương nhiên là được.”