4.

Địa điểm lần đầu hẹn hò của hai người là một khách sạn ở rất xa so với trường học và nhà của cả hai.

Tạ Dĩ Ninh là người mua ‘ba con sói’, Tạ Dĩ Ninh cũng tự mình làm sạch.

Lúc Tạ Dĩ Ninh bước ra từ trong phòng tắm thì Đường Trạch đang nằm trên giường lướt điện thoại.

Cậu bỗng nhiên có một loại xúc động muốn quay đầu bỏ chạy.

Cũng may Đường Trạch kịp lúc phát hiện ra sự tồn tại của Tạ Dĩ Ninh, anh vứt điện thoại xuống rồi nhanh nhẹn đi đến trước mặt cậu, đặt một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước lên mặt Tạ Dĩ Ninh, nói: “Tôi sẽ xong ngay.” Rồi lập tức bước vào trong phòng tắm.

Tạ Dĩ Ninh đứng tại chỗ do dự mất một lát, cuối cùng vẫn là đi đến cạnh giường cầm lấy di động mà Đường Trạch vứt xuống lúc nãy.

Điện thoại chưa khóa màn hình, giao diện vẫn đang hiển thị trang web vừa nãy.

Trên trang web hiện ra một bài viết nổi bật —- Làm sao để giúp cho lần đầu tiên của bạn trai có thể hưởng thụ được khoái cảm.

Ngón tay đang chạm trên màn hình nóng lên giống như bị bỏng vậy, Tạ Dĩ Ninh ném chiếc điện thoại về chỗ cũ, cậu ngồi xuống mép giường, trái tim trong lồng ngực đập nhanh như muốn lao ra ngoài.

Những chuyện xảy ra kế tiếp vô cùng thuận lợi.

……

—– =))))))))))))) —–

Đường Trạch ngã vào trên người cậu, cảm nhận được nhịp tim đập kịch liệt giống nhau của đối phương và mình.

Tạ Dĩ Ninh buông cánh tay đang khoát trên cổ Đường Trạch xuống, cậu dùng tay che khuất đôi mắt muốn làm bản thân ổn định lại hô hấp.

Đường Trạch dùng mái tóc mướt mồ hôi cọ cọ vào bên cổ Tạ Dĩ Ninh, anh xoay người lại nằm tựa lên vai cậu.

Chờ đến khi cả hai đều đã bình tĩnh trở lại thì bắt đầu cảm thấy từng đợt ớn lạnh do điều hòa thổi vào mồ hôi ướt đẫm trên người.

“Chúng ta tắm chung đi.”

Người Tạ Dĩ Ninh run lên một chút, giằng co cả một tiếng đồng hồ làm cậu mệt đến mức chẳng muốn nhúc nhích nữa, vứt cái móng vuốt đang làm loạn trên người mình xuống, thẳng thừng từ chối: “Tôi không muốn đi.”

Đường Trạch ôm siết lấy cậu, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng lo, tôi sẽ không chạm vào cậu đâu. Vẫn nên đi tắm một chút đi, ngủ cũng thoải mái hơn.”

Tạ Dĩ Ninh nhếch miệng: “Ừm.”

===

Trong phòng tắm rất ấm áp, dòng nước ấm chảy qua làn da xua tan mệt mỏi, cả người trở nên thư thái hơn nhiều.

Tạ Dĩ Ninh chậm rãi nhắm hai mắt lại để mặc cho dòng nước từ trên mặt trượt xuống.

Tóc mái ướt nhẹp che khuất đôi mắt, cậu đưa tay che mặt, trốn giữa hai bàn tay mà than nhẹ một tiếng

Cũng không lâu sau cậu mở mắt ra, ngón tay đưa lên vuốt ngược mái tóc ra phía sau để lộ một vầng trán trơn bóng.

Trong phòng tắm khí nóng dày đặc, cậu cận thị khá nặng nên bây giờ ở trong không gian mờ hơi sương thế này thì mọi thứ ở trong tầm mắt càng trở nên mơ hồ.

Một tiếng vang nhỏ vang lên, khí lạnh từ bên ngoài lập tức ùa theo vào trong nhưng rất nhanh đã bị chặn lại ở bên ngoài, tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần sau đó có một đôi tay vòng ra trước ôm lấy cậu về phía sau.

“Tôi hơi khó chịu.”

Nụ hôn lưu luyến ve vãn ở sau tai chợt dừng lại, sau đó là một tiếng cười khẽ truyền đến: “Tôi là cầm thú đấy à?”

“Tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết…” Bàn tay đối phương trượt đến vị trí lưu lại những dấu vết trên eo cậu, “Cậu mua cái kia có kích cỡ nhỏ quá, vừa nãy tôi bị thít quá chặt.”

Bầu không khí kiều diễm nháy mắt biến sạch chẳng còn một mống, Tạ Dĩ Ninh cố dằn xuống xúc động muốn đẩy cái tên chết tiệt phía sau ra, cắn răng nói: “Là ai bảo tôi đi mua hả, làm sao tôi biết được kích cỡ của cậu thế nào.”

“Ha ha ha.” Đường Trạch không để ý người trong lòng đang giãy giụa, anh càng thêm dùng sức ôm chặt người vào lòng, giải thích, “Thể hiện một chút thành ý của cậu thôi mà… Bằng không nhìn qua việc này giống như chỉ có mình tôi đơn phương tự nguyện vậy.”

5.

Từ sau khi hai người bắt đầu mối quan hệ ‘thử xem’ thì bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy thời gian cả hai ở chung dần nhiều hơn.

Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi học và đi về, thậm chí còn cùng nhau đi vệ sinh.

Tạ Dĩ Ninh vừa mới kéo khóa quần xuống, khóe mắt bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cậu quay đầu nhìn lại, Đường Trạch không hề tỏ vẻ gì là chột dạ cả, cứ như một kẻ tâm địa trong sáng mà nhìn cậu mỉm cười, nhưng ánh mắt lại thường xuyên liếc xuống thân dưới của cậu.

Tuy là cả hai sớm ước định một ngày chủ nhật sẽ ‘ở chung’ một chỗ với nhau nhưng cũng chỉ giới hạn ở hình thức chung đụng bình thường mà thôi. Hiện tại cậu còn chưa thể tiếp thu được mức độ trêu ghẹo lưu manh cao cấp hơn đâu, vì vậy ngón tay đang đặt ngay trên khóa quần hơi khựng lại, Tạ Dĩ Ninh trực tiếp xoay người đi vào phòng vệ sinh ngăn cách bên cạnh.

Đường Trạch bị người ta bơ đẹp chép chép miệng, đưa tay lên chóp mũi sờ nhẹ một cái giống như không có chuyện gì xảy ra mà đi rửa tay.

Chờ Tạ Dĩ Ninh ra ngoài, cả hai người đều ăn ý cùng nhau trở về.

Ai cũng biết thành tích của Tạ Dĩ Ninh trước nay vẫn luôn rất tốt, thành tích của Đường Trạch thật ra không kém nhưng lại luôn bị Tạ Dĩ Ninh đè một bậc.

Nhưng mà khác với Tạ Dĩ Ninh, từ trước đến giờ Đường Trạch luôn là kiểu được chăng hay chớ với vấn đề học tập này. Bởi vì đi học chơi game, bài tập lại còn không nộp nên suốt ngày bị giáo viên mắng riết thôi.

Cơ mà lấy chồng rồi thì phải theo chồng mà, Tạ Dĩ Ninh có thái độ rất nghiêm túc trong việc học tập nên bây giờ Đường Trạch cũng không dám cẩu thả gì với chuyện này nữa, thậm chí còn biến thành học sinh ba tốt. Nhóm giáo viên vì anh mà đau đầu quanh năm suốt tháng cuối cùng cũng cảm thấy mừng rỡ rồi, cứ nghĩ là sắp lên lớp 12 nên anh rốt cuộc đã tỉnh ngộ.

Về sau khi thi giữa kỳ, anh còn vượt qua cả Tạ Dĩ Ninh, chễm chệ ẵm hạng nhất của lớp đi luôn.

Đến Đường Trạch còn cảm thấy khó mà tin nổi nhưng Tạ Dĩ Ninh lại rất bình tĩnh tiếp nhận chuyện này.

Thịnh Huy là bạn cùng bàn với Tạ Dĩ Ninh, mấy ngày nay nhìn thấy Tạ Dĩ Ninh dần xa cách với mình lại cùng Đường Trạch dần trở nên thân thiết hơn thì trong lòng chẳng dễ chịu chút nào, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì cũng là do bản thân lúc đầu không phải cũng muốn sống trong thế giới hai người với bạn gái hay sao, vì vậy tâm trạng của cậu ta cũng bình thường trở lại.

Lúc này khi phiếu điểm được phát ra lại nhìn thấy thứ hạng ở bên trên, cậu ta theo bản năng muốn quay sang an ủi Tạ Dĩ Ninh một chút nhưng sau đó ánh mắt rà suốt từ trên xuống đến tận hạng hai mươi mới thấy được tên của mình thì Thịnh Huy đã chẳng còn tâm trạng đâu mà đi an ủi người ta nữa.

Tạ Dĩ Ninh ngó phiếu điểm trên tay cậu ta, lại ngó vẻ mặt buồn thiu của Thịnh Huy, suy nghĩ một lát rồi chỉ vỗ vỗ vai cậu ta: “Có bài nào không hiểu cậu có thể hỏi tôi.”

Thịnh Huy đưa tay lên cào loạn mái tóc của mình: “Xong rồi, kiểu này mà mẹ tôi biết được nhất định sẽ mắng chết tôi mất.”

Chuyện này thì Tạ Dĩ Ninh cũng không có cách nào giúp được, cậu rụt tay về, chuẩn bị sách vở bài tập cho tiết học sau.

Tiết bốn tan học, Đường Trạch đi đến bên cạnh Tạ Dĩ Ninh rồi ôm lấy vai cậu, kéo người cùng nhau xuống căn tin.

Tạ Dĩ Ninh vẫn chọn món mì kèm nước sốt hải sản và dưa chua, trong tô Đường Trạch vẫn nhiều hơn hai quả trứng như cũ, sau đó chia sang cho Tạ Dĩ Ninh một quả.

Đường Trạch trộn đều mì xong thì ăn một ngụm, anh do dự một lát rồi vẫn mở miệng hỏi ra: “Cậu đơn giản là chỉ thích ăn mì hay là…”

“Mùi vị này có chút giống với mì ông nội tôi từng làm.”

Đường Trạch hơi khựng lại, mấp máy môi nhưng cuối cùng chỉ nói: “Mẹ tôi nấu mì cũng rất ngon, lần sau tôi nói mẹ nấu cho cậu ăn.”

Tạ Dĩ Ninh đang hút lên một sợi mì, nghe thấy lời này thì ngẩng đầu lên nhìn một cái, trông thấy Đường Trạch không có vẻ gì là đang nói giỡn, liền đồng ý.

6.

Ngày hôm sau, Thịnh Huy vừa đặt mông ngồi xuống đã hét to như thể dưới mặt ghế có gắn đinh.

Tạ Dĩ Ninh hỏi cậu ta bị làm sao vậy, Thịnh Huy mang một vẻ đau khổ sắp chết, kể lại tình hình thực tế sau khi mẹ cậu ta biết được chuyện cậu ta bị tuột hơn mười hạng thì đã ra tay đánh cậu ta dữ dội thế nào.

Tạ Dĩ Ninh nhìn bộ dạng đứng không được mà ngồi cũng chẳng xong của cậu ta cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nói lại một lần nữa, nếu có chuyện gì thì có thể tìm cậu.

Thịnh Huy nghe xong câu này có chút ấp úng, rốt cuộc vẫn nói cảm ơn với cậu, như vậy làm phiền cậu.

Vì áp lực từ sự nghiệp học tập, tình yêu nhăng nhít gì đó chỉ có thể bị đẩy xuống vị trí phía sau mà thôi.

Vào lúc tan học, Tạ Dĩ Ninh thường xuyên bị Thịnh Huy lôi kéo ở lại giảng bài tập, có nhiều lần cậu nhìn thấy Dương Mộng Nguyệt đứng chờ ở cửa phòng học, khi thấy Thịnh Huy đang vùi đầu học tập thì yên lặng xoay người rời đi.

Trái lại cũng không tìm cậu nói cái gì nữa.

Tình trạng thế này nếu chỉ là ngày một ngày hai thì cũng thôi nhưng trên thực tế lại kéo dài đến cả một tuần.

Khi Thịnh Huy hỏi cậu hôm chủ nhật có muốn cùng cậu ta đến thư viện hay không thì Tạ Dĩ Ninh liền từ chối.

“Ối, tôi quên mất, có phải cậu định đi học thêm vào cuối tuần không?” Thịnh Huy vẫn còn nhớ lý do mà ngày trước Tạ Dĩ Ninh tùy tiện bịa ra.

Tạ Dĩ Ninh nghĩ nghĩ, lắc đầu nói: “Không phải, là do tôi có hẹn với một người bạn từ trước rồi.”

“Người bạn… Đường Trạch hả? Lại nói nha, vì sao quan hệ giữa hai người đột nhiên lại tốt lên nhiều thế? Lúc trước đến cuối tuần tôi gọi cậu ra chơi thì cậu cũng chẳng chịu đi nữa.”

Tạ Dĩ Ninh mím môi, không trả lời câu hỏi này.

Thịnh Huy cũng không chấp nhất với đáp án như vậy, thấy việc học bổ túc vào cuối tuần đã chẳng có cửa nữa thì chỉ có thể mặt dày chiếm hết tất cả thời gian nghỉ ngơi của Tạ Dĩ Ninh.

Cậu ta biết mình quá đáng nhưng từ lúc cậu ta lên trung học tới giờ thì đã từ lâu rồi mẹ cũng không có đánh cậu ta nữa, bỗng dưng được ôn lại ác mộng thuở nhỏ khiến cho cậu ta chỉ mong ngóng nhanh chóng đến kỳ thi tiếp theo mà thôi.

Đường Trạch dùng tay chống đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai cái đầu đang chụm chung một chỗ giảng đề ở phía trước, lửa giận mùi giấm đã cháy hừng hực trong lòng rồi.

7.

Đến giờ tan học, Tạ Dĩ Ninh giống như lúc trước đi đến chỗ ngã rẽ kia nhưng lần này lại không thấy người đâu cả.

Trời đã sắp tối đen, đèn đường ở hai bên đều bật sáng trưng, vẽ ra những cạnh mờ ngăn cách thế giới với bản thân.

Gió lạnh quét qua không xóa tan được những đường nét mơ hồ ấy mà lại làm cho người đứng chờ đã lâu trở nên lạnh run.

Ngoại trừ hai chân đã lạnh cóng ra thì Tạ Dĩ Ninh không còn cảm nhận được cái gì nữa, cậu tháo mắt kính xuống rồi rụt cả nửa khuôn mặt vào sâu trong khăn quàng cổ, nhét hai tay vào trong túi áo, cố gắng hết sức cuộn bản thân thành một khối.

Tới lúc Đường Trạch vội vàng chạy đến chỗ hẹn thì thấy một hình ảnh như thế này, rõ ràng là một nam sinh có dáng người không thấp nhưng cả người lại cuộn vào một góc thế này nhìn qua quả thật đáng thương vô cùng.

Đường Trạch chạy chậm đến trước mặt cậu, giang rộng hai tay ra ôm cả người Tạ Dĩ Ninh vào trong ngực mình: “Xin lỗi, giáo viên bỗng nhiên gọi tôi đến nói chuyện nên không kịp nói trước với cậu. Tại sao không đi trước? Nhắn tin nói cho tôi biết một tiếng là được mà.”

Trên người Đường Trạch cũng không ấm áp gì mấy nhưng Tạ Dĩ Ninh vẫn vùi cả người vào lòng anh, tuyết tan rơi trên lỗ tai làm cậu hơi ngứa.

“Tôi không biết số điện thoại của cậu.”

“…”

Đúng thật là bọn họ chưa từng trao đổi số điện thoại cho nhau.

Ngày trước khi lớp trưởng làm bảng thống kê số điện thoại để tiện liên lạc thì Đường Trạch đã sớm học thuộc số điện thoại của Tạ Dĩ Ninh rồi, vì vậy anh quên béng đi mất chuyện đối phương không có số điện thoại của mình.

“Đệt, cậu cố ý phải không? Nếu cậu đi về trước rồi, chẳng lẽ tôi lại trách cậu được sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play