Cô cự tuyệt ý tốt của hai đứa trẻ, Doãn Tiểu Mãn cố gắng nuốt xuống nửa cái bánh yến mạch thô còn lại, nhưng cô thật sự không ăn được. Cô dặn dò Đại Bảo trông chừng em gái, tự mình đi xuống bếp.
Sau khi vào cửa bếp chuyện đầu tiên cô làm chính là nhìn vào vại gạo, nhìn vại bên trong chỉ có một lớp bột ngô miễn cưỡng che đi cái vại gạo, cô nhịn không được xoa xoa thái dương.
Lúc trước Thẩm Thanh Vân vụng trộm cho nguyên chủ tiền, trùng hợp bị chị dâu lớn là Lưu Xuân Hà đi ngang qua nhìn thấy.
Sau khi Thẩm Thanh Vân trở lại quân đội, cô ta liền lấy cớ "Trong nhà không nuôi người rảnh rỗi, một nhà ba người đều không kiếm công điểm ăn không ngồi rồi..." Đủ loại lý do bắt Doãn Tiểu Mãn đưa tiền.
Doãn Tiểu Mãn được nuông chiều từ bé, lớn đến như vậy cha mẹ đều chưa từng mắng cô ấy một câu, sao có thể nói lại được loại đàn bà chanh chua này?
Sau khi bị chị dâu làm khó dễ một hai lần số tiền dư lại hơn 10 đồng sau khi xử lý chuyện tang lễ cho cha cô đều bị Lưu Xuân Hà cầm đi, ngay cả tiền lễ ăn hỏi là 30 đồng cũng bị cô ta lấy đi hơn nửa.
Tục ngữ nói con thỏ nóng nảy cũng cắn người.
Sau khi mấy đồng tiền cuối cùng cũng bị cướp mất, tính tình Doãn Tiểu Mãn cũng bắt đầu thay đổi, không đưa tiền cho Lưu Xuân Hà nữa. Thấy không đòi được tiền cô ta bắt đầu chỉ chó mắng mèo ám chỉ nếu cô không đưa tiền, cô ta sẽ phân nhà cô sau khi nghe vậy cũng có ý nghĩ phân nhà.
Cha của Thẩm Mãn Thành ở trong thôn có tiếng người thành thật, ngoại trừ xuống ruộng làm việc, những việc khác đều không quan tâm.
Mẹ Thẩm là Trương Kim Phượng sau khi sinh cơ thể bị tổn thương, lại thêm việc đã già, không thể làm việc lấy công điểm, cho nên tiếng nói ở trong nhà đương nhiên cũng không có trọng lượng.
Cho nên, ở Thẩm gia tuy rằng cha mẹ chồng vẫn còn sống, nhưng việc lớn do con dâu lớn làm chủ.
Bởi vì Thẩm Thanh Vân từ sau khi kết hôn, mấy tháng đều không có gửi qua một phân tiền, Lưu Xuân Hà vẫn luôn hoài nghi tiểu thúc là đem tiền lặng lẽ trợ cấp cho gia đình nhỏ của bọn họ.
Vừa nghĩ đến từ nay về sau không chỉ không có được phần trợ cấp kia, lại còn phải thay tiểu thúc nuôi dưỡng cha mẹ chồng, cô ta đối với Doãn Tiểu Mãn sinh ra rất nhiều oán trách.
Bây giờ nghe cô chủ động đưa ra yêu cầu phân nhà, Lưu Xuân Hà lập tức đồng ý.
Đồng ý xong lại ngồi xuống bắt đầu tính toán cho Doãn Tiểu Mãn nghe, tính toán xem nửa năm qua ba người bọn họ đến tột cùng ăn bao nhiêu gạo, bao nhiêu lương thực trong nhà…
Tính đến cuối cùng, Doãn Tiểu Mãn không chỉ không được phân nhà mà còn không được chia cho cái gì, còn đổ chuyện trong nhà thiếu không ít lương thực là do ba người họ.
Về phần Thẩm Thanh Vân trước kia có gửi tiền về cho nhà, còn có cả tiền cô ta chiếm được trong tay Doãn Tiểu Mãn đều không tính. Cho dù bây giờ nguyên chủ có muốn tính toán với cô ta thì cô ta cũng không thừa nhận vì khi ấy cô ta lấy tiền cũng không có bằng chứng gì
Doãn Tiểu Mãn lớn như vậy còn chưa bao giờ gặp phải người không biết xấu hổ như thế?
Thiếu chút nữa là bị chọc cho tức điên rồi.
Cô hiện tại liền bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngay cả chia cho cô cái gian phòng phía tây cũng không được, khiến cô đành phải đem theo hai đứa trẻ trở về căn nhà cũ cha mẹ cô để lại.
Cuối cùng vẫn người cha chồng là Thẩm Mãn Thành thật sự nhìn không vừa mắt, đem con trai lớn là Thẩm Thanh Tùng mắng một trận, bắt anh ta cùng mình mang theo nửa túi bột mì, một bao bột ngô mười mấy cân, còn có nửa sọt khoai lang đưa tới.
Nhưng hiện tại, nhìn nhà bếp trống rỗng như vậy, không cần nghĩ cũng biết, mấy thứ đồ được đưa tới kia, cũng đã sắp ăn hết.
Doãn Tiểu Mãn ghét bỏ lắc đầu. Bản lĩnh không lớn, nhưng tính tình không nhỏ.
Ngay cả bụng còn không được lấp đầy, còn nói cái gì làm lớn chuyện phân nhà?
Cô hai lời chưa nói, lấy cái sọt đặt ở góc tường đeo lên vai đi về phía sân muốn đi ra bên ngoài.
Còn chưa đi được vài bước, liền nghe được phòng bên kia truyền đến vài tiếng bước chân nhỏ vụn.
Không đợi cô quay đầu lại, hai đứa nhỏ liền nhanh chóng chạy tới bên cạnh chân cô, mặt đầy hoảng sợ nhìn cô.
Nhị Nữu thì dứt khoát nắm chặt lấy vạt áo của cô.
Doãn Tiểu Mãn thở dài.
Cô biết hai đứa trẻ bị chửi mắng nhiều khiến gan chúng bé đi, sợ cô cũng không muốn hai đứa nó, tự mình mỗi đứa đứng cạnh một bên sợ cô chạy mất.
Cô cúi người xuống, xoa khuôn mặt nhỏ của Nhị Nữu.
Cô bé khẩn trương tới mức lông mi run nhẹ lên, lại ép bản thân không được nhúc nhích, tùy ý để cô sờ.
Trong lòng Doãn Tiểu Mãn cảm thấy cô bé rất đáng yêu, ôn nhu nói với cô bé:
- Mẹ đi tìm một chút đồ ăn, đi một lát liền trở về. Nhị Nữu không sợ, con cùng anh trai ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ nha.
Nghe lời này, cơ thể Nhị Nữu có thể thấy rõ được sự nhẹ nhõm đi một ít, lại không dám gật đầu, mà là xoay người nhìn về anh trai.
Đại Bảo đưa tay liền muốn lấy cái sọt trong tay Doãn Tiểu Mãn.
Bị cô nhanh chóng tránh được, tiểu gia hỏa gấp đến độ tay đập vào ngực của mình ở phát ra tiếng bang bang vang, liều mạng muốn biểu hiện ra mình đã là người lớn, cái gì cũng có thể làm, chỉ cần cô ở trong nhà chờ là được.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn không có bị vẻ mặt này của bé đả động.
- Mẹ nhìn không hiểu, con nói chuyện đi. Cô vẻ mặt lãnh đạm nói với bé.
Đại Bảo gấp đến độ mặt đỏ cả lên, dùng sức đẩy đẩy vai em gái.
Nhị Nữu nhanh chóng ngẩng đầu thay anh giải thích:
- Anh nói, anh…
- Để anh con tự mình nói.
Doãn Tiểu Mãn không chút khách khí cắt đứt lời nói của cô bé, liếc Đại Bảo một chút:
- Lời mình muốn nói còn không nói rõ ràng, dựa vào cái gì để mẹ tin tưởng con?
Tay Đại Bảo cứng ngắc dừng lại không cử động nữa. Mấp máy miệng nửa ngày, lại vẫn không có nói ra một chữ.
Ngược lại là đem đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Doãn Tiểu Mãn không thèm nhịn bé thêm một cái, xoay người rời đi.
Cô từ trong trí nhớ nguyên chủ biết được, đứa nhỏ này cũng không phải trời sinh người câm.
Nếu nhất định muốn nói bé có bệnh, vậy hẳn là càng giống như cháu của lão Lý đưa đồ ăn ở Ngự Thiện, cháu của ông ấy cũng mắc bệnh không nói.
Nghe tiểu các cung nữ nói, đứa bé kia sở dĩ bị như vậy, là vì trước đó buổi đêm trong nhà bỗng nhiên bị đổ sụp, đứa bé bị chôn vùi dưới đống đổ nát.
Chờ sau khi được mọi người lôi ra, đứa bé đang bình thường bỗng nhiên trở nên không nói chuyện.
Đại phu nói là bị dọa.
Dựa theo lời chẩn đoán của đại phu, từ lúc đứa bé kia bị bệnh, Lý lão đầu vô luận đi chỗ nào đều mang theo cậu bé, không có việc gì liền cùng bé trò chuyện.