Bên ngoài không biết khi nào tụ một đám người, kéo cổ họng lớn tiếng nghị luận. Nhìn động tĩnh này, là sợ là cô nằm trên giường không nghe được lời nói của bọn họ.
Nguyên chủ của thân thể này ở trong thôn cũng không có nhân duyên tốt đẹp gì ở đây.
Doãn Tiểu Mãn nhíu mày, ở trong lòng yên lặng thầm suy đoán.
Cô suy nghĩ, vẫn là nên rời giường trước, vươn tay về phía Nhị Nữu ôn nhu nói,
- Anh của con đã trở về rồi, chúng ta ra ngoài nhìn xem.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt này của cô bé, Doãn Tiểu Mãn sẽ không nhịn được mà nhớ tới Tam công chúa mất sớm, khiến trong lòng cô dâng lên một trận đau xót.
Thế cho nên cô căn bản không thể khống chế được mà muốn đối xử tốt với cô bé
Nhưng rất hiển nhiên, lúc trước nguyên chủ cùng cô bé cũng không thân cận gì.
Khi nhìn thấy cô muốn ôm lấy mình, Nhị Nữu theo bản năng cảm thấy căng thẳng ngửa người ra phía sau.
Rõ ràng cơ thể của cô bé cự tuyệt sự tiếp xúc của cô, nhưng cô bé ngay cả nói cũng không dám nói, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch.
Doãn Tiểu Mãn dừng một chút, nhanh chóng thu tay lại.
Cô quay đầu cầm lấy trước chăn mỏng của mình rồi đắp lên người cô bé. Lúc này mới trấn an nhìn về phía cô bé cười cười, tự mình đi ra ngoài.
Cô mới vừa đi ra khỏi phòng, liền nghe được ở cửa vừa vang lên, sau đó có một bé trai sáu tuổi, bé trai gầy gò trên lưng cõng một bó củi khô còn cao hơn cả cậu bé đang từ bên ngoài đi vào.
Nhìn thấy cô, bé trai hơi sửng sờ, bước chân dừng lại một lát, liền lập tức mang bó cúi đến thẳng nhà bếp.
Cậu bé thuần thục tháo bó củi trên lưng xuống, rồi tìm kiếm ở trong tủ bát một lúc, rất nhanh lấy ra một cái chén sứ sạch sẽ được phủ bằng một lớp vải trắng thô, đi tới giơ đến trước mặt Doãn Tiểu Mãn.
Còn sợ cô không hiểu ý mình, lại đưa cái bát đẩy đến trước mặt cô.
Trong ánh mắt cậu bé tràn ngập vẻ khẩn trương cùng thấp thỏm. Doãn Tiểu Mãn vén tấm khăn trắng ra, thì thấy trong bát hai cái bánh bột ngô được làm từ lương thực phụ. Bánh bột ngô này vẫn còn ấm, hẳn là mới hấp không có bao lâu.
Nhìn phía đông mặt trời đã lên cao, Doãn Tiểu Mãn trầm mặc một hồi lâu, lúc này mới hỏi,
- Là do con hấp sao?
Cậu bé gật đầu nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng rũ mí mắt xuống, đôi tay dấu dưới lớp áo bông vô ý thức nắm chặt thành nắm đấm.
Doãn Tiểu Mãn cố gắng tìm kiếm ký ức về cuộc sống với hai đứa trẻ ở trong đầu. Nhưng tìm hồi lâu, chỉ có một chút ấn tượng mơ hồ.
Hình như thời gian vừa mới phân nhà, tâm trạng của nguyên chủ không tốt, vì thế liền giận chó đánh mèo lên người hai đứa trẻ.
Không chỉ mặc kệ chuyện ăn uống của hai đứa trẻ, còn động cái là chửi mắng quát lớn, ghét bỏ bọn trẻ vì chúng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân. Hai đứa trẻ khi tới sống ở hoàn cảnh mới đã cảm thấy lo lắng sợ hãi, lại còn bị mẹ kế mỗi ngày chửi mắng càng khiến sợ hãi trong lòng hai đứa trẻ dâng cao.
Đại Bảo tuổi đã lớn, nên suy nghĩ nhiều, sợ mẹ kế sẽ vì ghét bỏ bọn chúng ngốc, đem bọn chúng đuổi ra ngoài. Cho nên mỗi ngày buộc chính mình phải học cách làm việc, học nấu cơm, thật cẩn thận lấy lòng nguyên chủ.
Giống như là hôm nay, không cần hỏi cũng có thể nhìn ra, đứa nhỏ này khẳng định trời chưa sáng đã thức dậy.
Trước là hấp xong bánh bột ngô, rồi nhanh chóng chạy đến trên núi nhặt củi.
Nhìn dáng vẻ vội vội vàng vàng này, chắc là điểm tâm cũng không dám ăn.
- Con đi rửa tay đi.
Ánh mắt Doãn Tiểu Mãn phức tạp mà nhìn Đại Bảo một chút, phân phó một câu sau đó bưng bát trở về trong phòng.
Cô trước đem chăn màn trên giường thu thập gọn gàng, đem bàn gỗ nhỏ để lên giường, lúc này mới đi đến ôm lấy Nhị Nữu, xé bánh bột ngô thành từng miếng nhỏ sau đút vào miệng cô bé.
- Ăn đi.
Nhìn thấy bánh bột ngô, hai mắt Nhị Nữu lập tức sáng lên.
Lúc này đây nàng không có cự tuyệt, mà là như ấu chim khất thực loại đem miệng trương được sâu sắc, một bộ vui sướng biểu tình.
- Cám ơn mẹ.
Ăn xong một miếng, cô bé nhìn về phía Doãn Tiểu Mãn lộ ra một nụ cười rụt rè, nói với cô bằng giọng non nớt của trẻ con.
Nhìn dáng vẻ của cô bé, trong lòng cô không biết cảm thấy là tư vị gì.
- Từ từ ăn.
Doãn Tiểu Mãn đưa tay xoa xoa đầu của cô bé, lại bẻ đôi miếng bánh bột ngô nhét vào tay Nhị Nữu.
Sau khi đi về vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Đại Bảo mặt đầy mặt kinh ngạc đứng ở giường, thấy Đại Bảo như vậy cô vẫy vẫy tay gọi cậu bé.
- Đi tới đây ăn cơm đi
Nói xong lại dặn dò thêm một câu,
- Con trông trừng em gái, đừng để em làm rơi vụn bánh lên trên giường.
Nghe được cô phân phó, Đại Bảo như nhẹ nhàng thở ra trịnh trọng gật đầu, sau đó đem đồ trong tay để lên bàn, nhanh chóng bò lên giường đất.
Doãn Tiểu Mãn lúc này mới phát hiện trong tay của cậu bé còn cầm một cái bát nhỏ, trong bát là một cái bánh yến mạch thô màu đen.
Kia rõ ràng là cậu bé tự chuẩn bị đồ ăn cho chính mình.
Doãn Tiểu Mãn mấp máy môi, nhưng không có mở miệng, chỉ là nhìn cậu bé một cái.
Làm việc tại Ngự Thiện Phòng nhiều năm như vậy, lại nói cũng xem như tiếp thu được nhiều kiến thức rộng rãi.
Nhưng Doãn Tiểu Mãn thậm chí căn bản nhìn không ra thứ này đến cùng là để làm gì?
Nhìn màu sắc đen kịt của cái bánh kia lại còn cứng ngắc, nhìn lâu hơn nữa cũng không thể khiến cho người ta thèm ăn được.
Đứa trẻ lớn như vậy rồi mà chỉ ăn cái bánh như vậy, làm sao có đủ dinh dưỡng? Cũng khó trách cậu bé không sống đến bảy tuổi.
Cô đưa tay lấy cái bánh yến mạch trong bát cậu bé, xong lại đem bánh bột ngô nhét vào tay Đại Bảo,
- Đừng ăn cái đấy! Con ăn cái này đi!
Vì sợ Đại Bảo cự tuyệt, cô vội đem bánh yến mạch kia nhét vào miệng mình cắn một cái.
Nhưng vừa cắn được một miếng, cô cảm thấy cổ họng của mình như bị mắc nghẹn vì cái bánh quá khô đã thế lại còn có mùi chua, mùi vị của bánh nhanh chóng tràn ngập toàn bộ khoang miệng của cô. Khiến cô suýt nữa phun toàn bộ cái bánh đó ra.
Khóe mắt cô quét nhìn thoáng thấy Đại Bảo nhìn cô với đầy mặt lo lắng, Doãn Tiểu Mãn đành phải cố gắng nhanh chóng đem cái bánh đó nhai vài cái rồu nuốt xuống.
Trong nháy mắt, cô chỉ cảm thấy cổ họng một trận đau rát, giống như bị cái gì cứa qua cổ.
Nước mắt cô suýt chút nữa không nhịn được mà rơi xuống.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Đại Bảo đưa tay vỗ vỗ em gái.
Đang vùi đầu ăn bánh thơm ngọt bị anh trai vỗ Nhị Nữu giương lên mắt, nhìn thấy anh trai đang nhìn cô bé khoa tay múa chân vài cái, nhẹ gật đầu.
Sau khi anh hai nói xong cô bé về phía Doãn Tiểu Mãn như người phiên dịch nói,
- Mẹ, anh nói phải để mẹ ăn bánh.
Nói xong, vẻ mặt cô bé xoắn xuýt một chút, không để ý đến anh trai, mà đem bánh bột ngô đã cắn được nửa nong trong tay mình đưa tới.
Bản thân cô là chưởng sự cô cô của Ngự Thiện Phòng, Doãn Tiểu Mãn mấy năm nay không thiếu nhất chính là đồ ăn. Trôi qua những ngày được ăn sơn hào hải vị, ngự thiện cung đình cô cũng được ăn rất nhiều lần.
Mà giờ khắc này, nhìn bản thân đang cầm bánh yến mạch trong tay, lại nhìn hai đứa trẻ đồng thời đưa bánh bột ngô tới trước mắt, nội tâm Doãn Tiểu Mãn trào ra một nỗi tuyệt vọng.
Cuộc sống như thế nào mới có thể nghèo thành như vậy?
Cô đến cùng là xuyên đến một nơi nào vậy, biết khi nào mới có thể lấy lại vóc dáng như trước kia?ai