Bên ngoài không biết từ khi nào đã tụ tập một đám người, lớn giọng bàn tán. Nhìn tình hình này, sợ là bọn họ lo cô nằm trong nhà không nghe được những lời bàn luận của họ.
Nguyên chủ của thân thể này vốn dĩ không có mối quan hệ tốt với dân làng trong thôn.
Doãn Tiểu Mãn nhíu mày, âm thầm suy đoán trong lòng.
Cô nghĩ, vẫn nên rời giường trước đã, rồi nhẹ nhàng đưa tay về phía Nhị Nữu, dịu dàng nói:
“Anh con đã về rồi, chúng ta ra ngoài xem nào.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, Doãn Tiểu Mãn không khỏi nhớ đến Tam công chúa đã mất sớm, trong lòng bỗng dưng nhói lên một nỗi xót xa.
Vì vậy, cô không thể kiềm chế được mà muốn đối xử thật tốt với cô bé.
Nhưng rất rõ ràng, trước đây nguyên chủ và cô bé không hề thân thiết.
Nhìn thấy Doãn Tiểu Mãn muốn ôm mình, Nhị Nữu theo bản năng hoảng sợ, co người về phía sau.
Rõ ràng là cô bé không muốn bị ôm, nhưng lại không dám phản kháng, chỉ sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Doãn Tiểu Mãn hơi dừng lại một chút, nhanh chóng rút tay về.
Cô quay người cầm lấy chiếc chăn mỏng của mình, đắp lên người cô bé, sau đó mỉm cười trấn an rồi tự mình bước ra ngoài.
Cô vừa ra khỏi phòng, liền nghe thấy tiếng động ở cửa. Ngay sau đó, một bé trai chừng sáu tuổi gầy gò, cõng một bó củi khô cao hơn cả người mình, từ bên ngoài bước vào.
Nhìn thấy cô, cậu bé hơi sững sờ, dừng lại trong chốc lát, rồi lập tức mang bó củi vào bếp.
Cậu bé thuần thục tháo bó củi khỏi lưng, sau đó lục lọi trong tủ bếp một lúc, rất nhanh tìm ra một cái bát sứ sạch sẽ, bên trên còn được phủ một lớp khăn vải trắng thô.
Cậu bé cầm cái bát đi đến, giơ lên trước mặt Doãn Tiểu Mãn.
Sợ cô không hiểu ý, cậu còn đẩy cái bát về phía trước thêm một chút.
Trong đôi mắt tràn ngập sự lo lắng và thấp thỏm.
Doãn Tiểu Mãn vén tấm khăn trắng ra, thấy trong bát có hai chiếc bánh bột ngô làm từ lương thực phụ, vẫn còn ấm, chắc là mới hấp chưa lâu.
Nhìn mặt trời đã lên cao, Doãn Tiểu Mãn trầm mặc một lúc lâu, sau đó hỏi:
“Là con hấp sao?”
Cậu bé khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng cúi mắt xuống, hai tay giấu trong lớp áo bông vô thức nắm chặt lại.
Doãn Tiểu Mãn cố gắng tìm kiếm ký ức về cuộc sống với hai đứa trẻ trong đầu, nhưng chỉ tìm thấy vài hình ảnh mơ hồ.
Có vẻ như từ khi bị phân nhà, tâm trạng của nguyên chủ rất tệ, nên đã giận cá chém thớt lên hai đứa nhỏ.
Không những không quan tâm đến chuyện ăn uống của bọn trẻ, mà còn thường xuyên quát tháo, mắng nhiếc, thậm chí còn ghét bỏ bọn trẻ vì chúng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của mình.
Hai đứa trẻ vốn đã cảm thấy bất an khi đến nơi ở mới, nay lại bị mẹ kế quát mắng mỗi ngày, nên càng thêm sợ hãi.
Đại Bảo lớn hơn, suy nghĩ nhiều hơn, lo sợ mẹ kế ghét bỏ mình và em gái, rồi đuổi bọn chúng ra ngoài.
Vậy nên mỗi ngày cậu bé đều tự ép bản thân học cách làm việc, học nấu ăn, và cố gắng lấy lòng nguyên chủ.
Như hôm nay, không cần hỏi cũng biết, chắc chắn cậu đã dậy từ lúc trời chưa sáng, hấp bánh bột ngô xong liền vội vàng chạy lên núi nhặt củi.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp này, có lẽ cậu bé còn chưa kịp ăn sáng.
“Con đi rửa tay đi.”
Doãn Tiểu Mãn nhìn Đại Bảo với ánh mắt phức tạp, dặn dò một câu rồi bưng bát bánh bột ngô quay trở vào phòng.
Trước tiên, cô thu dọn chăn màn trên giường gọn gàng, đặt một chiếc bàn gỗ nhỏ lên giường, sau đó bế Nhị Nữu lên, bẻ nhỏ bánh bột ngô rồi đút cho cô bé.
“Ăn đi.”
Vừa nhìn thấy bánh bột ngô, đôi mắt Nhị Nữu lập tức sáng rực.
Lần này cô bé không từ chối, mà ngoan ngoãn há miệng giống như một chú chim non đòi ăn, vẻ mặt đầy hạnh phúc.
“Cảm ơn mẹ.”
Ăn xong một miếng, cô bé ngước lên nhìn Doãn Tiểu Mãn, cười rụt rè rồi dùng giọng nói non nớt nói lời cảm ơn.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô bé, trong lòng Doãn Tiểu Mãn dâng lên một cảm xúc khó tả.
“Từ từ ăn thôi.”
Doãn Tiểu Mãn nhẹ nhàng xoa đầu Nhị Nữu, bẻ thêm một miếng bánh bột ngô, đặt vào tay cô bé.
Lúc này, Đại Bảo đã rửa tay xong và quay trở vào phòng.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu bé sững sờ đứng bên giường, đầy vẻ kinh ngạc.
Doãn Tiểu Mãn vẫy tay gọi cậu:
“Lại đây ăn cơm đi.”
Rồi cô lại dặn dò thêm:
“Con trông em gái, đừng để em làm rơi vụn bánh lên giường.”
Nghe cô nói vậy, Đại Bảo như trút được gánh nặng, nghiêm túc gật đầu, sau đó đặt chiếc bát nhỏ cầm trong tay lên bàn, nhanh chóng bò lên giường đất.
Lúc này, Doãn Tiểu Mãn mới phát hiện trong bát của cậu bé có một chiếc bánh yến mạch thô màu đen.
Đó rõ ràng là đồ ăn mà cậu tự chuẩn bị cho mình.
Doãn Tiểu Mãn mím môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát.
Làm việc ở Ngự Thiện Phòng nhiều năm, cô đã tiếp xúc với vô số sơn hào hải vị, nhưng bây giờ nhìn chiếc bánh đen kịt, cứng ngắc này, cô thậm chí không thể phân biệt nổi nó là thứ gì.
Bánh vừa cứng vừa khô, chỉ nhìn thôi cũng không thể khiến người ta thèm ăn.
Một đứa trẻ lớn như vậy rồi mà chỉ được ăn một chiếc bánh như thế, làm sao có đủ dinh dưỡng?
Cũng khó trách cậu bé không thể sống qua tuổi lên bảy.
Doãn Tiểu Mãn đưa tay lấy chiếc bánh yến mạch trong bát của Đại Bảo, rồi nhét chiếc bánh bột ngô vào tay cậu.
“Đừng ăn cái này nữa! Ăn cái này đi!”
Sợ cậu bé từ chối, cô vội đưa chiếc bánh yến mạch vào miệng mình, cắn một miếng.
Nhưng vừa cắn xuống, cô cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, cái bánh khô khốc lại có vị chua, mùi vị khó chịu nhanh chóng lan khắp khoang miệng.
Cô suýt chút nữa nhổ ra ngay tại chỗ.
Khóe mắt liếc thấy Đại Bảo đang lo lắng nhìn mình, Doãn Tiểu Mãn đành phải cố nuốt xuống.
Khoảnh khắc ấy, cổ họng cô đau rát như bị cứa phải, nước mắt suýt nữa rơi xuống.
Thấy vậy, Đại Bảo vỗ nhẹ em gái, rồi ra hiệu bằng tay.
Nhị Nữu hiểu ý, liền cầm bánh bột ngô đang ăn dở, đưa lên trước mặt Doãn Tiểu Mãn.
Nhìn hai đứa trẻ đồng thời đưa bánh cho mình, lòng cô chợt quặn thắt.
Cuộc sống nghèo khổ đến mức nào mới ra nông nỗi này?
Cô đã xuyên đến nơi quỷ quái nào vậy, biết bao giờ mới trở lại được như trước đây?