[ KẾ HOẠCH BÁO THÙ HOÀN HẢO ] PHẦN 4

Đề cử: Meo meo 

Edit: Mãng cầu chín rồi 

(tên truyện do editor đặt) 

————————————

10 

Cái con mẹ nó! Nguy hiểm vãi đạn. 

Tôi thì vô cùng thích các loài thú cưng có lông, không hề ghét bỏ hay dị ứng với loại thú cưng nào.

Vậy nên lúc còn ở nhà, tôi nuôi rất nhiều mèo. 

Nhưng từ khi chuyển qua nhà của bố mẹ nuôi, tôi đột nhiên nhớ ra, Tô Thiến Thiến từ trước tới giờ chưa từng nuôi bất kì loài thú cưng nào. 

“Đương nhiên, không nhớ! Trong nhà tôi từ trước tới giờ chưa từng nuôi thú cưng.” 

Tôi suýt nữa thì bị lộ bí mật thầm thở phào nhẹ nhõm. 

Ai biết được tên bắt cóc kia lại thử tôi một lần nữa.

“Vậy đại tiểu thư có nhớ trong vườn hoa trước cửa nhà mình trồng loại hoa gì không ?”

Tên chó chết này, còn chưa chịu dừng lại sao?

Nếu như hắn đã muốn thử tôi, vậy thì tôi sẽ chiều hắn, dù gì cũng để giữ lại cái mạng nhỏ này của tôi!

“Hoa phấn hồng mùa thu”

Tôi trả lời mà không cần suy nghĩ, càng là loại hoa bình thường thì càng dễ khiến hắn xác nhận được danh tính của tôi.

Rõ ràng, kẻ bắt cóc cũng nóng lòng muốn xác nhận danh tính của tôi, hắn đột nhiên chuyển sang chơi trò hỏi nhanh đáp gọn với tôi:

“Mẫu cửa vào?”

“Hoa văn chạm khắc bằng đồng.”

“Đèn chùm?”

“Crystal, Schicano.”

“Những bức ảnh ở hành lang?”

“Những cây thông và cây bách cao lớn, một tác phẩm đích thực của Kỳ Bạch Thạch.”

“...”

Sau một hồi hỏi đáp, tôi trả lời rất bình thản, như nắm rõ toàn bộ đường đi nước bước của hắn.

Làm ơn đấy, dù gì tôi cũng là con gái nuôi của một gia đình giàu có được nhặt về một tuần mà, tôi đã nhớ ra nhiều chuyện rồi.

Nhưng nếu bọn bắt cóc cứ thế tra hỏi và bắt tôi trả lời như vậy thì sớm muộn gì tôi cũng bị lộ!

Tôi phải tìm cách chuyển thế chủ động!

Lập tức tôi ngẩng đầu lên và nheo mắt nhìn tên bắt cóc.

“Việc tôi có phải là con gái của người giàu nhất hay không đã quá rõ ràng rồi.”

“Tiên sinh à, ngươi hình như rất quen thuộc với nhà ta thì phải?”

Khi tôi nói câu sau, giọng điệu đầy nghi ngờ.

11

Những tên bắt cóc lập tức quay mặt đi, mặc dù đeo mặt nạ đen nhưng lúc này chắc chắn trông bọn chúng rất mất tự nhiên!

Tên đại ca đã bị chặn lại bởi câu hỏi bất ngờ của tôi.

Chỉ có kẻ ngốc mới tiết lộ danh tính của mình, không phải sao?

Trên TV luôn chiếu như thế này, ai nhìn thấy bộ dạng của tên bắt cóc đều sẽ bị giết!

Bây giờ chỉ cần giữ kín cho thân phận của tôi không bị lộ ra thôi.

Chỉ là hành động của tên bắt cóc có chút xấu hổ, cho rằng người khiêu khích hắn chính là tên cặn bã Hứa Trạch Xuyên.

Một số anh em bắt cóc bực tức bước tới tát hắn ta hai cái, sau đó trực tiếp nhổ vài ngụm đờm vào mặt hắn.

Tôi bỗng thấy buồn cười, còn tên đại ca thì tức giận vô cùng.

Thấy tôi biết nhiều về gia đình tỷ phú, hai kẻ cặn bã ngu ngốc kia đều sửng sốt, choáng váng như mất trí.

Đúng lúc tôi nghĩ màn hoá trang của mình thật hoàn hảo và từ giờ trở đi tôi sẽ an toàn.

Bùi Điềm Nhi , khuôn mặt hoàn toàn tái xanh như đít nhái vì ghen tị, lại một lần nữa đẩy tôi xuống vực sâu.

“Không! Con này không thể là con gái của Tô gia!”

“Hai chúng ta đều là phụ nữ, mày không lừa được tao đâu!”

Lời nói của Bùi Điềm Nhi một lần nữa khiến tôi gặp nguy hiểm.

12

Những kẻ bắt cóc chỉ lạnh lùng nhìn, không ngăn cản Bùi Điềm Nhi đang cố gắng vạch trần tôi.

Rõ ràng, họ cũng đang đánh giá giá trị của tôi, một khi họ biết tôi không phải là con gái của nhà ấy, họ sẽ không lãng phí thời gian với tôi nữa!

“Chỉ có phụ nữ mới hiểu rõ nhất về phụ nữ. Nếu mày là con gái của Tô gia, mày chắc chắn không thể quen với những thứ rẻ tiền, riêng điều này mày sẽ không thể giả vờ!”

 …

Thật là xấu hổ, tôi vừa trở thành con gái của tỷ phú.

Chưa kịp nếm trải vinh hoa phú quý thì đã bị bắt.

Đúng là tôi chưa có kinh nghiệm…

Tôi nghiến răng phàn nàn.

Nhưng tôi không dám nói ra những gì trong lòng, nếu không giây tiếp theo tôi sẽ bị bôi xấu!

Tôi vô cảm và thậm chí không nhìn vào mắt của con ả kia.

“Nói như kiểu mày là con gái của đại gia vậy.”

“Đừng đem tài sản rẻ tiền của mày đánh giá tao, mày đ* xứng.”

Bùi Điềm Nhi ngay lập tức bị lời nói của tôi làm cho nghẹn lại, sắc mặt càng trở nên hung dữ.

“Được rồi! Vậy thì cứ cho là mày muốn trải nghiệm cuộc sống của người nghèo.”

“Sau đó mày còn bị sỉ nhục, bị sơn văng tung tóe. Kể cả khi tao đẩy mày xuống hồ nhân tạo hại mày suýt chết đuối.”

“Nếu mày là đại tiểu thư, vì sao không có ai ra mặt bảo vệ mày?”

Nói xong, con ả đó thậm chí còn có chút tự hào.

Tôi không hề cảm thấy việc mình đang làm đáng khinh bỉ.

Đôi bàn tay phía sau siết chặt thành nắm đấm, giá như từ nhỏ tôi đã không tự lập và mạnh mẽ quá. 

Tôi trừng mắt nhìn Bùi Điềm Nhi, mở lời không hề có chút thương xót.

“Tao có thể tự mình báo thù, không cần người khác ra mặt.”

“Bùi Điềm Nhi, hinh như vết sẹo của mày đã lành rồi hả, quên đi cơn đau rồi phải không? Ngậm khăn ướt có dễ chịu không?”

Sau khi ngóc dậy từ hồ nhân tạo lần đó, việc đầu tiên tôi làm khi trở về ký túc xá là làm ướt khăn.

Dùng khăn ướt che chặt, bịt miệng và bịt mũi của Bùi Điềm Nhi lại.

Đây là một hình phạt cổ xưa.

Cảm giác ngột ngạt khi bị bao phủ sẽ khiến người ta vô thức muốn thở, nhưng nước trên khăn sẽ nghẹn vào phổi!

Đối với Bùi Điềm Nhi cũng vậy, cô ta đã bị tôi tra tấn liên tục ba lần.

Những người bạn cùng phòng xung quanh tôi càng sợ hãi hơn, họ sợ hành vi điên rồ của tôi đến mức không ai dám ngăn cản tôi.

Khi Bùi Điềm Nhi nghe tôi nhắc đến điều đó, nỗi sợ hãi bị khăn ướt thống trị lại lần nữa xuyên qua cơ thể cô ta.

Đột nhiên, có chất lỏng chảy ra từ chân cô ta.

Sợ vãi tè rồi sao !?

Có vẻ như cô ta đã rơi vào cái bóng tâm lý trầm trọng.

Tôi khịt mũi, thế thôi.

Không có gì để khiêu khích tôi nữa rồi sao?

Với sự thất bại thảm hại của Bùi Điềm Nhi, tôi nghĩ mình có thể tạm thời yên tâm.

Những tên bắt cóc có lẽ sẽ không nghi ngờ danh tính của tôi vào lúc này.

Quả nhiên, tên đại ca nhìn thấy bộ dạng máu chiến của tôi vừa rồi, không phát hiện ra có chút sơ hở nào.

Ngay lập tức, thái độ của anh ta đối với tôi đã cải thiện rất nhiều, thậm chí anh ta còn chủ động quan tâm đến tôi.

Anh ta dùng ánh mắt ra hiệu cho tên đàn em giúp tôi nới lỏng đôi tay đang bị trói sau lưng, nhưng chân và mắt cá chân của tôi vẫn bị trói.

“Tiểu thư, nói nhiều như vậy có khát không? Uống chút nước đi.”

Ngay lập tức, từ phía bên phải, ném tới một chai nước khoáng.

Tôi chỉ vô thức đưa tay ra nhặt nó lên.

Nhưng giây tiếp theo, lông tơ khắp người tôi nổi rợn lên…

Bởi vì tôi chợt nhớ ra!

Thiên kim thật Tô Thiến Thiến thuận tay trái!

13

Tôi vội vàng dừng cánh tay phải mà tôi định giơ lên ​​trong tiềm thức!

Tôi nhanh chóng chuyển sang tay trái để bắt, nhưng lúc đầu kẻ bắt cóc đã ném nó về phía bên phải của tôi nên tôi đương nhiên không bắt được.

Tim tôi sợ đến mức suýt nhảy lên cổ họng, nhưng bề ngoài tôi phải giả vờ bình tĩnh.

Mẹ kiếp!

Tên bắt cóc xảo quyệt!

Tôi suýt lộ tẩy chỉ vì một chai nước khoáng!

Thì ra từ đầu đến cuối bọn chúng chưa bao giờ tin tôi, bề ngoài đều giả vờ.

Chỉ để khiến tôi buông lỏng và để lộ thân phận của mình.

Một khi tôi để lộ sự thật rằng mình thuận tay phải, tôi chắc chắn sẽ chết.

Phù , tôi suýt nữa phải bỏ mạng bởi một chai nước trị giá hai nhân dân tệ!

May mắn thay, vào giây phút cuối cùng, bản năng sống xót đã đánh bại lại bản năng của tứ chi.

Tên đại ca nhặt chai nước trên mặt đất lại đưa cho tôi.

Nhưng tôi sợ bị lừa nên không dám trả lời gì cả.

Trái tim tôi đã quá mệt mỏi rồi…

“Tôi không uống nước rơi xuống đất.”

“Ha ha, tiểu thư tính tình thật là nóng nảy.”

Tên bắt cóc phớt lờ tôi.

Sau nhiều lần cố gắng xác định thân phận của tôi, giờ họ không còn quan tâm gì đến tôi nữa.

Họ chỉ có thể tiếp tục sử dụng hai con tin kia mà thôi.

Hứa Trạch Xuyên , tên cặn bã ấy biết rất rõ điều này, hắn đang nghĩ đến việc ngay lập tức chuyển hướng xung đột để có thể sống sót.

Mục tiêu chắc chắn vẫn là tôi.

Quả nhiên, Hứa Trạch Xuyên nhìn chằm chằm vào tôi, muốn kéo tôi xuống nước cùng hắn.

“Đại ca à, anh... anh nghe tôi nói đã!”

“Con điếm này Tô Tiểu Á không thể nào là con gái của gia tộc họ Tô được!”

“Tôi đã đánh thuốc mê nó, ép nó bán thân và thậm chí còn chụp ảnh khỏa thân của nó!”

“Cho dù nó có thể chịu đựng được những thứ này, nhưng nếu cha mẹ nó thực sự là chủ nhân Tô gia, họ làm sao có thể chấp nhận được?”

Sợ mình giải thích chưa rõ ràng, hắn hoảng sợ tiếp tục nói:

“Con gái của gia đình giàu có, chẳng phải trinh tiết quan trọng hơn bất cứ thứ gì sao!?”

Tên bắt cóc to lớn đã đi tới trước mặt hắn, con dao găm treo trên đầu tên cặn bã, nhưng lại đột nhiên dừng lại…

[ CÒN TIẾP ]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play