[ KẾ HOẠCH BÁO THÙ HOÀN HẢO ] PHẦN CUỐI
Đề cử: Meo meo
Edit: Mãng cầu chín rồi
(tên truyện do editor đặt)
————————————
17
Tên bắt cóc đã bắt nhầm tôi và cặp đôi cẩu nam nữ kia với mục đích lấy mật mã két sắt, đó chỉ là một vở kịch tôi dựng nên cách đây một tuần.
Tôi muốn trả thù cho bạn cùng phòng Cao Thanh Thanh và chính bản thân mình.
Nhưng đoạn video riêng tư lại nằm trong tay tên cặn bã Hứa Trạch Xuyên, nên tôi không thể hành động liều lĩnh.
Hơn nữa, Cao Thanh Thanh bạn tôi cũng vì chuyện này mà mất mạng, hình phạt của pháp luật đối với hai kẻ không trực tiếp giết người vẫn còn quá nhẹ!
Được Tô gia nhận làm con nuôi là một niềm vui bất ngờ, đồng thời cũng là cơ hội trời ban để tôi báo thù.
Tôi đóng giả mình là Tô Thiến Thiến, sau đó bí mật gửi thông tin về tên cặn bã và trà xanh cho những kẻ bắt cóc.
Tin tức về chiếc két sắt với khối tiền nằm bên trong cao ngất trời bị rò rỉ ra ngoài.
Hóa ra, tôi đã đúng.
Câu nói giúp hắn ta giết người của Bùi Điềm Nhi rõ ràng có liên quan rất nhiều đến cái chết của bạn tôi.
Hứa Trạch Xuyên sợ đến mức bước tới, muốn bịt miệng Bùi Điềm Nhi, ngăn cản cô tiếp tục mở miệng nói.
Nhưng Bùi Điềm Nhi đã cắn hắn rất mạnh.
Hứa Trạch Xuyên chỉ có thể buông ra đau đớn, chửi bới nữ nhân điên cuồng.
Tâm trạng của Bùi Điềm Nhi hoàn toàn điên loạn, Hứa Trạch Xuyên gầm lên:
“Cao Thanh Thanh bị mày đánh thuốc mê rồi ngủ thiếp đi. Là do cô ta tự làm lớn chuyện.”
“Là mày và lão già hiệu trưởng bố mày đã cầu xin tao đẩy cô ta xuống cầu thang!”
“Mày còn nói sẽ đối xử tốt với tao mãi mãi !"
Nghĩ lại thì phòng phát sóng trực tiếp vốn đã rất sôi động, về sau chắc sẽ nhảy thẳng lên hotsearch!
Vụ việc Cao Thanh Thanh nhảy lầu là một vụ bắt nạt trong khuôn viên trường, nhưng lại bị dập tắt trước đó.
Khi cô ấy rơi xuống từ toà nhà, nhà trường không những không thông báo kịp thời cho gia đình mà còn không gọi người tới cấp cứu kịp thời.
Thay vào đó, xe cứu thương đã bị ngăn cản vào trường khiến cô ấy mất mạng.
Điều khiến người ta càng tức giận hơn là nhà trường không những không đưa ra lời giải thích cho gia đình mà ngay cả thi thể của con gái, họ cũng không được nhận lại.
Cư dân mạng bàn luận về chuyện này nhưng đều bị trường phái người tới đàn áp.
Bây giờ sự thật đã bại lộ, nhà trường nhất định không thể che đậy được!
Có lẽ hiện tại hiệu trưởng trường học đã bị cư dân mạng bắt giữ, dù sao bản chất tự sát và giết người hoàn toàn khác nhau!
Hứa Trạch Xuyên và Bùi Điềm Nhi cũng hoàn toàn thay đổi từ nạn nhân bị bắt cóc thành kẻ giết người!
Bao gồm cả những kẻ dùng mối quan hệ và nguồn tài chính của mình để che đậy những vụ bắt nạt trong trường, không ai trong số họ có thể trốn thoát!
18
Lúc này, những kẻ bắt cóc đã không còn chút kiên nhẫn nào nữa.
Vì thời gian dành cho họ không còn nhiều .
Hiển nhiên, những kẻ bắt cóc đã nhận ra Bùi Điềm Nhi và Hứa Trạch Xuyên không có mối quan hệ tốt với tôi.
Việc tống tiền tôi bằng sự an toàn của họ như một con bài mặc cả, không còn hiệu quả nữa.
Tên đại ca suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định và nói với tôi.
“Đừng nói nhảm! Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, đem mật khẩu giao cho lão phu.”
“Không quan trọng mối quan hệ của các ngươi là gì. Tao sẽ giết tên đàn ông trước, sau đó đến con đàn bà kia.”
“Nếu cô không đưa thì cuối cùng sẽ đến lượt cô đấy, thưa đại tiểu thư.”
Tôi hiểu ra ngay lập tức.
Những kẻ bắt cóc đang cá cược!
Đánh cược xem mình có mềm lòng trước bọn cặn bã trà xanh vì người quen cũ không.
Thứ hai, cho dù tôi không mềm lòng, thì giết hai kẻ kia cũng chỉ như giết gà, giết lợn mà thôi.
Rõ ràng họ đang nói với tôi rằng họ thực sự có thể làm được điều đó.
Tôi liếc nhìn đồng hồ treo tường, thời gian của tôi sắp hết rồi.
Chỉ còn chưa đầy nửa giờ nữa là tin tức về cái chết của Tô Thiến Thiến được công bố!
Tối hậu thư của kẻ bắt cóc rất dứt khoát.
Anh ta lập tức rút con dao găm sáng loáng từ thắt lưng ra, tiến về phía hai người đang chiến đấu với nhau.
Động thái này tự nhiên khiến đôi cẩu nam nữ kia sợ hãi.
Hứa Trạch Xuyên run rẩy, lập tức nói:
“Đại ca, xin đừng giết tôi! Không phải chỉ vì tiền thôi sao? Tôi sẽ cho anh gấp đôi số tiền anh muốn!”
“Anh chỉ cần gọi cho bố tôi thôi, 20 triệu không đáng lo đâu!”
Trước con dao lóe sáng, Bùi Điềm Nhi, người vốn đã điên cuồng, nhanh chóng nói:
“Anh trai à, anh cũng đừng giết em! Anh Hứa, anh... anh nhất định cũng sẽ cứu được em phải không!?”
Không ngờ, Hứa Trạch Xuyên lại đá cô ra.
“Cút đi, tao phải tự bảo vệ chính mình!”
Bùi Điềm Nhi khóc lóc thảm thiết trong tuyệt vọng, lao tới xé nát hắn ta.
Tôi đã nói chuyện lặng lẽ vào lúc này.
“Đừng mơ tưởng về số tiền ít ỏi của anh có thể cứu anh ra, anh có biết trong chiếc két sắt này trị giá bao nhiêu không?”
"1 tỷ 2."
19
Mới cách đây vài ngày rộ lên tin két sắt của một tổ chức tín thác bị trộm mất 1,2 tỷ đồng.
Tôi nhìn lên, kẻ bắt cóc không hề bị sốc trước giá trị mà tôi nói.
Cho nên bọn chúng chỉ coi tôi là trung tâm, Bùi Điềm Nhi và Hứa Trạch Xuyên từ đầu đến cuối đều chỉ là những lũ hề.
May mắn thay, tên bắt cóc không biết rằng trong két sắt có thiết bị theo dõi định vị liên tục 24 giờ.
Tôi chỉ cần tiếp tục giải quyết một thời gian nữa là tôi sẽ bình an vô sự.
Và lúc này, chỉ còn chưa đầy 30 phút nữa là tin tức được tung ra!
Hy vọng sẽ bắt kịp!
Nhưng ai biết được, vào lúc này đã xảy ra chuyện gì đó.
Tên cặn bã Hứa Trạch Xuyên biết kêu cứu là vô vọng nên hắn nghĩ, tốt hơn hết là nên đứng lên chống cự.
Không ngờ lúc vướng vào tên đại ca bắt cóc, hắn liền cởi mũ trùm đầu của đại ca!
Từ trước tới giờ, người ta đều cho rằng, một khi nhìn thấy mặt kẻ bắt cóc, bạn sẽ chết chắc !
Mẹ kiếp!
Không ngờ cuộc đấu tranh gần như đã kết thúc, tôi lại bị liên lụy bởi tên cặn bã ngu ngốc này.
Nhìn thấy Hứa Trạch Xuyên cởi mũ trùm đầu, tên đại ca càng trở nên hung dữ hơn.
Con dao găm xoay tròn trong tay anh ta, rồi đâm thẳng vào đùi Hứa Trạch Xuyên một cách tàn nhẫn.
Cơn đau kịch liệt khiến Hứa Trạch Xuyên liên tục hét lên, còn Bùi Điềm Nhi ở một bên thì cuộn tròn trên sàn nhà bẩn thỉu, run rẩy bịt tai lại.
Vết máu trước mặt khiến tôi vừa kinh hãi vừa sảng khoái!
Kẻ ác cần phải bị kẻ ác cai trị.
Tên đại ca bắt cóc thấy tôi vẫn chưa có ý định gọi điện dừng lại để cứu người nên cũng không lãng phí thời gian nữa.
Tôi nhìn thấy kẻ bắt cóc giơ con dao lên và thả nó xuống, ánh sáng lạnh lẽo vụt qua.
Hứa Trạch Xuyên ôm lấy cổ họng đầy máu của mình, từ từ ngã xuống đất với vẻ mặt kinh hãi.
Hứa Trạch Xuyên đã chết.
Tôi không tiếc cho hắn ta, nếu tôi yếu đuối, tôi sẽ có kết cục như Cao Thanh Thanh.
Bị mắc kẹt, vô vọng và bất lực.
Cô ấy bị áp bức bởi quyền lực và không có nơi nào để giải quyết những bất bình của mình.
Cuối cùng, cô ấy đã đánh mất sự trong trắng và nhận được một kết cục tồi tệ.
Rốt cuộc, Hứa Trạch Xuyên đã phải trả giá bằng mạng sống cho những người mà anh ta đã làm hại.
Kẻ ác cuối cùng phải xuống địa ngục.
Hứa Trạch Xuyên gục xuống đã va phải Bùi Điềm Nhi.
Không biết vì sao, cô ta mở mắt ra, thứ cô ta gặp chính là khuôn mặt đáng sợ của Hứa Trạch Xuyên!
20
Cái chết của Hứa Trạch Xuyên khiến Bùi Điềm Nhi rơi vào tuyệt vọng cùng cực.
Thậm chí, cô ta còn từng giết một cô gái vô tội.
Nhưng khi có người thật sự chết trước mặt cô ta, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta dần trở nên trống rỗng.
Bùi Điềm Nhi hoảng sợ.
Máu chảy ra từ cổ Hứa Trạch Xuyên lan về phía cô.
Cô ta di chuyển qua lại.
Bùi Điềm Nhi vô cùng sợ hãi, đối mặt với cái chết thực sự, niềm kiêu hãnh trước đây của cô ta đã vứt cho chó gặm.
Nhưng đại ca bắt cóc lại không hề quan tâm đến điều này.
Trên tay cầm con dao găm dính máu, anh giơ chân giẫm lên đầu cô ta không cho cô di chuyển.
Bùi Điềm Nhi đứng dưới chân anh, giống như một con thú đang chờ bị làm thịt.
Sự sống và cái chết đều ở trong tay tên bắt cóc.
Đại ca bắt cóc hung tợn nhìn tôi, ánh mắt đầy thù địch sau khi giết người.
“Đây là cơ hội cuối cùng của cô, tiếp tục sẽ đến lượt cô.”
Cảm nhận được con dao lạnh ngắt trên cổ, Bùi Điềm Nhi sợ hãi gầm lên.
“Tô Tiểu Nhã, tôi sai rồi, xin hãy giúp tôi. Xin hãy giúp tôi!"
“Tôi là một con khốn, tôi là một con chó cái. Tôi không nên nói dối về cô!”
“Tôi không nên cướp bạn trai của cô, tôi không nên bắt nạt cô!"
“Đưa anh ta mật khẩu đi, tôi có thể làm bất cứ điều gì cô muốn! Cô có thể trả thù tôi bất kỳ cách nào cô muốn!”
Đối mặt với lời cầu xin tha thứ của Bùi Điềm Nhi, thay vì khiến tôi cảm thấy đáng thương và tha thứ, nó ngược lại còn khiến tôi cảm thấy buồn cười.
“Bùi Điềm Nhi, tôi cho cô một cơ hội, cô hãy nhớ lại xem.”
“Nếu lúc đó tôi uống ly rượu đó thì tôi đã chết rồi phải không?”
“Cao Thanh Thanh, trước khi đẩy cô ấy xuống lầu, cô ấy cũng cầu xin cô như thế này phải không?”
Bùi Điềm Nhi có lẽ đã biết câu trả lời của tôi, tôi không cứu cô ta.
Cô ta đột nhiên trở nên tức giận và đổ lỗi mọi chuyện cho tôi.
“Con khốn Tô Tiểu Nhã, lúc đó tao nên giết mày giống như Cao Thanh Thanh!”
“Mày giết tao, cho dù tao là quỷ, tao cũng sẽ không buông tha cho mày! Tao sẽ kéo mày xuống địa ngục!"
Bùi Điềm Nhi bị tên bắt cóc giẫm đạp, chỉ có thể bất lực gầm lên.
Tôi liếc nhìn đồng hồ trên tường và nheo mắt lại không nhận ra.
“Anh trai à, như anh thấy đấy. Về mối quan hệ của chúng tôi, anh không cần phải chờ đợi nữa.”
“Mau lên, có lẽ nếu như bọn họ chết hết, tôi sẽ nói cho anh mật khẩu.”
Bùi Điềm Nhi nghe thấy lời khiêu khích của tôi, muốn giận dữ mắng tôi.
Vừa lúc ấy, trên cổ cô ta, một tia sáng lạnh lóe lên.
Cô ta không còn có thể phát ra âm thanh nữa.
Đúng lúc này, một âm thanh phát ra từ chiếc radio cũ đặt ở một bên.
“Tin tức lớn!”
“Tô Thiến Thiến, con gái cả của Tô gia, đã chết trong một vụ tai nạn."
Tôi: !!!!!!!!
Những kẻ bắt cóc: !!!!!!!!
Bùi Điềm Nhi ôm cổ họng đẫm máu của mình với vẻ mặt không thể tin được!
21
Bùi Điềm Nhi cuối cùng đã chết trong những cảm xúc vô cùng phức tạp.
Có lẽ cô ta cũng muốn nói điều gì đó khiến tôi tệ hơn, để chứng kiến cái chết bi thảm cuối cùng của tôi.
Nhưng cho đến khi chết, cô ta cũng sẽ không bao giờ có cơ hội như vậy nữa.
Lúc này, trong gara bỏ hoang, buồn tẻ đến đáng sợ.
Tên cặn bã Hứa Trạch Xuyên, dựa vào ông bố hiệu trưởng của hắn để phạm tội trong chính ngôi trường ấy.
Không chỉ lén lút chụp ảnh riêng tư của tôi như một lời đe dọa.
Thậm chí còn cố ép tôi làm gái mại dâm.
Và người bạn cùng phòng trà xanh của tôi, Bùi Điềm Nhi, là đồng phạm của tên cặn bã ấy.
Không chỉ giúp hắn ta tìm và giới thiệu các cô gái mà thậm chí còn trở thành đồng phạm giết người.
Đến chết vẫn không ăn năn.
Nhìn thi thể của hai người, tôi không hề cảm thấy tội lỗi chút nào.
Chúng không xứng đáng làm người, nên xuống địa ngục!
Sau khi tên đại ca nghe được tin tôi giả làm thiên kim tiểu thư, anh ta nhìn vết máu bừa bộn khắp gara bỏ hoang.
Chợt nhìn tôi cười, tiếng cười càng lúc càng điên cuồng.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng sau một thời gian dài làm việc, hóa ra chỉ là phí công vô ích.
“Hehehe, cô giỏi thật đấy.”
“Chơi anh em chúng tôi quay vòng vòng.”
Người hắn ta toát ra sự thù địch tàn bạo.
“Tao sẽ cắt thịt mày ra từng mảnh!”
“Đập vỡ tất cả xương của mày!”
“Yên tâm, tao sẽ hết sức cẩn thận, tao sẽ không để mày chết dễ dàng như vậy!”
Những kẻ bắt cóc rất ghét tôi, chúng đối phó với tôi bằng mọi cách nguy hiểm, nhưng chúng không ngờ kết cục lại vô ích.
Và thay vì hoảng sợ như bọn bắt cóc nghĩ, tôi trở nên bình tĩnh và điềm tĩnh hơn.
“Ngươi không tò mò, vì sao ta lại biết rõ Tô Thiến Thiến như vậy?”
Những kẻ bắt cóc đã sửng sốt khi nghe điều này.
Sau đó là hai tiếng súng bất ngờ vang lên.
Pằng……. pằng--!
22
Từ bên ngoài cảnh sát nhanh chóng ập vào gara bỏ hoang.
Một trong số họ, một người đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ đen, đến gần tôi, cởi trói cho tôi và đắp chăn cho tôi.
Vì máy ảnh của tôi luôn hướng về phía trước nên không ai biết tôi trông như thế nào.
Điều này cũng giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối, tôi dễ dàng đi qua gara bỏ hoang, từng lớp một, bao bọc hiện trường trong và ngoài ba vòng tròn phóng viên.
Họ vẫn đang nghển cổ chờ đợi người sống sót duy nhất xuất hiện.
Một người đàn ông vạm vỡ mặc bộ đồ đen bước tới chỗ tôi, bảo vệ xung quanh.
“Tiểu thư, thời điểm này có thích hợp không?”
Tôi đầy bất lực, nhờ sự thông minh của mình, nếu không tôi sẽ lật nhào bất cứ lúc nào.
Cuối cùng, tôi đã bình tĩnh trì hoãn được hai người vì nhìn thấy những đốm sáng hồng ngoại trên trán bọn bắt cóc.
Chỉ là bây giờ việc đó đã xong rồi nên không cần phải lo lắng nữa.
“Mọi thứ đã được dọn dẹp sạch sẽ chưa?”
“Việc ủy thác đã bị hủy bỏ, và tất cả thông tin con tin cung cấp cho những kẻ bắt cóc đã được làm sạch.”
“Đĩa U mà Hứa Trạch Xuyên quay lén cũng ở đây.”
Nói xong, anh ta đưa ra một chiếc USB màu đen.
Ngoài đoạn video riêng tư mà tôi bị tên cặn bã Hứa Trạch Xuyên lén quay, chắc hẳn còn rất nhiều video riêng tư của những cô gái bị hại khác.
Tôi không hề muốn cầm một thứ bẩn thỉu như vậy mà ném thẳng xuống đất rồi dùng chân giẫm nát.
Lúc này có một cảnh sát vội chạy tới.
Cầm danh sách trên tay, anh nói với tôi:
“Cô Tô, cô vui lòng ký vào biên bản thất lạc tài sản. Sau khi kiểm kê xong, chiếc két sắt sẽ được người đưa đến tận cửa.”
Tôi quay lại, vẫy tay và rời đi mà không ngoảnh lại.
“Đừng bận tâm.”
Những kẻ bắt cóc không ngờ tới điều đó cho đến khi chúng chết.
Chiếc két sắt trống rỗng.
Một tuần trước, tôi được cặp vợ chồng giàu nhất thành phố mời đến.
Họ hy vọng nhận tôi là con gái nuôi của họ, bởi vì sự xuất hiện của tôi có thể an ủi họ về người con gái đã đột ngột qua đời.
Họ hứa sẽ coi tôi như con ruột của họ và tôi có thể có được mọi thứ mà Tô Thiến Thiến có được một cách vô điều kiện.
Tôi thậm chí còn có một vệ sĩ cấp cao tuyệt đối trung thành với tôi.
Tôi nhìn hai người họ kiệt sức rồi đồng ý.
Và một kế hoạch trả thù được hình thành dần trong đầu tôi.
Kế hoạch trả thù mượn dao giết người.
Từ đầu đến cuối, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu hai bậc cha mẹ vừa mất con gái này làm điều gì đó cho mình.
Tôi sẽ tự mình trả thù.
Tôi nhờ vệ sĩ tung tin về chiếc két sắt có giá cao ngất trời, giá trị hơn một tỷ nhân dân tệ đủ để nhiều người có tham vọng chấp nhận rủi ro.
Nhưng những kẻ bắt cóc sẽ không bao giờ biết rằng tin tức này được cố tình giới hạn trong dinh thự của nhà tôi.
Trên thực tế, chỉ những người hầu và nhân viên bảo vệ trong dinh thự của Tô gia có thể tiếp cận được tin tức.
Đây là món quà gặp gỡ của tôi dành cho cha mẹ nuôi của tôi.
Sau đó thân phận giả mạo của tôi được gửi đến, cùng với thông tin của gã cặn bã cùng con trà xanh kia.
Những kẻ bắt cóc bị bắt vì một chiếc két sắt trống rỗng,
Tên cặn bã và con ả trà xanh đều phải bỏ mạng.