Những khi Bàn Tử nói chuyện ngả ngớn, đôi lúc lại cực kỳ chuẩn, vừa rồi tôi đã cảm giác được khung cảnh này có vẻ kỳ quái, nghe hắn nói, mới nhận ra vì sao.
Lúc lấy đồ sứ ra khỏi tay các thi thể, đặt sang một bên, tôi có một vài ấn tượng tức thời với số lượng và kiểu dáng đồ sứ, đúng là rất giống vật dụng trong một bữa tiệc.
Tôi đến chỗ bày đống đồ sứ, bắt đầu chia nhóm tất cả đồ sứ theo lễ nghi ăn uống thời cổ đại, chia ra thành mười nhóm đồ sứ hoàn chỉnh, còn có ba nhóm chưa hoàn chỉnh. Tổng cộng mười ba nhóm.
Cũng có nghĩa là, từ cốc uống, dụng cụ ăn, khay lớn, khay nhỏ tạo thành một bộ dụng cụ ăn, tổng cộng có mười bộ hoàn chỉnh. Bữa tiệc này một bàn bốn năm món ăn, hai cốc rượu. Là một bữa tiệc cực lạc lớn.
Tất cả dụng cụ đều chung một phong cách, có thể xác định đến từ cùng một bữa tiệc, nhưng trên dụng cụ lại không có tí vụn thức ăn nào, chính là vật bồi táng tiêu chuẩn, chưa từng qua sử dụng. Điều này hết sức ma quái.
“Tà môn quá, Thiên Chân.” Bàn Tử bảo tôi: “Đây là một hiện tượng chơi đồ hàng cực lớn, sau đó những người chơi đồ hàng này đều trúng tà, đến rừng cây nhỏ này, chui xuống đất tự chôn mình.”
Tình hình cụ thể tôi vẫn chưa biết được, tôi không biết những đạo mộ tặc này đã gặp phải chuyện gì, có thể ở thiên hạ đệ nhị lăng có một phòng mộ được bày trí theo kiểu “yến tiệc”, bọn họ đến càn quét phòng mộ. Nhưng vì sao chỉ có đồ sứ trên bữa tiệc bị trộm ra, lẽ nào trong thiên hạ đệ nhị lăng chỉ có hố bồi táng chủ đề ăn uống sao?
Vì thế tôi lại bày từng nhóm từng nhóm đồ sứ ra, xếp thành một vòng tròn, trong rừng cây nhỏ, trông như sắp xuất hiện khung cảnh một bữa tiệc vậy – chỉ là có ba bộ vẫn chưa hoàn chỉnh, cũng có nghĩa là, hoặc còn có người chưa được đào ra, hoặc còn có người chưa chết.
Tôi nhìn Mặt Bẹt, con chó đã mệt bã rồi, thiêm thiếp bên cạnh. Bắt nó tiếp tục e là không thể.
Còn một điều nữa, vì sao lại là rừng cây này? Khoảng rừng này có gì đặc biệt sao, sao tất cả mọi người đều chọn chết ở đây.
Tôi nhìn lên trời, sắc trời mờ đi nhanh chóng, sắp tối rồi, lòng bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Kim Vạn Đường run rẩy đên bên cạnh tôi, hỏi tôi: “Tiểu Tam gia, có phải tôi gây họa rồi không.”
“Đừng hoảng, mới chết có một phần tư, vẫn chưa phải lúc từ bỏ.” Trong số này không có Tiểu Hoa, tôi thấy hơi yên tâm, nhưng đây đã là sự kiện thương vong rất lớn, tiền tiết kiệm của Kim Vạn Đường đem bồi thường trợ cấp, e là phải đến táng gia bại sản.
“Bây giờ làm sao đây?” Bàn Tử hỏi tôi.
Tôi nhìn Muộn Du Bình, y chỉ ra ngoài, tôi hiểu không thể dựng trại trong rừng cây, trước khi trời tối hẳn, chúng tôi phải ra ngoài, vì thế đoàn người vội tạm thời rút lui.
Để tiếp tục điều tra, Bàn Tử cõng một cái xác ra theo, chúng tôi dựng trại nhóm lửa cách rừng cây 100 mét, dưới ánh lửa, tôi tiếp tục dùng đèn pin nghiên cứu thi thể.
Xác được cõng ra là cái phát hiện đầu tiên, tôi soi đèn xem, có một vài hình xăm kém chất lượng, nhưng không tìm thấy ngoại thương, ấn bụng, trong bụng lồi lên.
Đây là biểu hiện no căng, tôi thấy hơi bất ngờ, bình thường ở dã ngoại, chúng tôi đều sẽ không ăn quá no.
Nhìn mức độ no của dạ dày này, chắc là trạng thái ăn nhồi nhét trong bữa tiệc, dạ dày phình to ra.
Tôi quay lại nhìn Bàn Tử đang nấu cơm, cân nhắc có nên cắt ra xem thử bên trong là gì không, lại nghĩ có khi nào là ngoại lệ – thực ra người này chỉ là ăn hơi no, còn dạ dày những người khác đều bình thường. Thấy sắc trời vẫn chưa tối hoàn toàn, tôi gọi Muộn Du Bình, cùng nhau quay lại rừng cây xem thử những cái xác khác.
Nếu là trước đây, tôi sẽ gọi Kim Vạn Đường, nhưng bây giờ tôi chỉ luôn làm nhiệm vụ phụ tuyến cùng Muộn Du Bình.
Hai người quay trở lại rừng cây nhỏ, bên trong đã tối như hũ nút, thực lòng tôi có hơi hối hận, trời tối quá nhanh, đã sinh ra áp lực khổng lồ với bóng tối.
Chúng tôi bật đèn pin, nhanh chóng bước đi, trở lại nơi đặt thi thể, tôi lập tức dựng tóc gáy.
Thi thể biến mất rồi. Nơi đó trống trơn.
Dưới ánh đèn, tất cả thi thể đều không còn ở vị trí cũ, nơi đó vắng hoe. Tôi đảo đèn pin tìm kiếm, lập tức phát hiện tất cả thi thể đều đã xuất hiện ở một nơi khác.
Không biết vì sao, bọn họ đều di chuyển đến chỗ tôi bày dụng cụ yến tiệc, cũng đang ngồi dậy thành vòng tròng.
Tôi sửng sốt, lập tức nhận ra, bộ còn ăn tiệc sao!
Nhưng bọn họ đều cúi đầu, im hơi lặng tiếng trong bóng tối.
Lâu lắm rồi tôi không thấy sợ đến thế, chủ yếu là vì bất ngờ không kịp phòng bị, lỗ chân lông toàn thân dựng hết cả lên.
“Mẹ nó, phá kỷ lục rồi, lại thêm một lần khởi thi nữa.” Tôi thầm mắng, rồi kéo Muộn Du Bình lùi lại, nhưng bị Muộn Du Bình đè tay, tôi còn chưa kịp hiểu gì, đã phát hiện sắc mặt y sa sầm, nhìn ngó xung quanh, lập tức tắt đèn pin của mình.
Tôi vừa định hỏi sao thế, y đã “Suỵt” một tiếng, cũng tắt đèn pin của tôi, sau đó bảo tôi: “Nấp.”
“Hả?” Tôi ngớ người.
Y kéo tôi, hết sức cẩn thận khom người đi vòng trong rừng, vòng đến bên cạnh bữa tiệc xác chết, thì làm một việc khiến tôi sởn gai ốc, y tìm một bàn vắng người, kéo tôi ngồi xuống.