Tôi liền nhận ra là cơn đau ở mắt, cơn đau xông thẳng vào não tôi, giống như có người đang ở trong mắt tôi xoắn lấy dây thần kinh vậy. Tôi cố gắng nhắm mắt lại, đồng thời xông về phía Muộn Du Bình.
Tôi cần túm được y ngay, bóng tối là trạng thái tối kỵ của ba chúng tôi.
Nhưng tôi xông tới, chỉ túm được khoảng không, tiếp đó tôi lập tức mất đi ý thức. Cảm giác cuối cùng là cả người đạp lên một biển bông gòn màu đen.
Lúc này cực kì bá đạo, tôi gần như chưa kịp có suy nghĩ cuối cùng, thì đã kết thúc rồi.
Lúc tôi tỉnh dậy thì trời đã sáng, tôi bò dậy, phát hiện mình đã không còn ở chỗ tối qua, mà ở trong một rừng rậm, nơi này chắc là đỉnh một ngọn núi.
Ngọn núi này đã xem như một ngọn núi bình thường rồi, cao ước chừng 2-300 mét, được rừng rậm bao phủ hoàn toàn, cây cối cũng không cao lắm, đa số là thông trắng và sồi Mông Cổ. Ánh nắng xuyên qua tán cây rọi xuống, tôi có thể trông thấy xuyên qua khoảng trống giữa cây với cây, bên ngoài là những đồi núi thấp liên miên như thế, xa hơn nữa thì có thể trông thấy thảo nguyên dưới chân núi. Núi rất dốc, tôi đứng dậy thì phát hiện điểm đặt chân trên ngọn núi hơi hẹp, mặt đất dốc nghiêng, rất dễ trượt xuống.
Đây là địa hình hết sức bình thường ở vĩ độ này, tôi ngoái đầu nhìn, thấy Bàn Tử đang nằm trên đống lá rụng bên cạnh tôi, Muộn Du Bình dựa vào một thân cây nhắm mắt dưỡng thần.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT