Không cần nghĩ thêm, tôi cũng biết tuyệt đối không thể nối gót chú Ba. Giấu đương sự đi gánh vác vận mệnh, đương nhiên là một sự hy sinh cực lớn, nhưng tôi cũng chưa từng thấy có đương sự nào thật sự có thể nhờ vậy mà thoát nạn. Phần lớn trường hợp thì giống như tôi, vừa không thoát nạn thành công, cũng không nắm rõ tình hình, lãng phí quá nhiều cảm xúc và thời gian.
Tôi không muốn phủ nhận tình thương và sự hy sinh trong này, nhưng tôi là hiện thân của đương sự, cảm thấy vào những lúc thế này, nói rõ rồi cùng nhau đối mặt, mới là lựa chọn chính xác nhất.
Vì thế tôi và Bàn Tử nhìn nhau, đi gọi Muộn Du Bình dậy. Kể rõ đầu đuôi sự việc, y ngước lên nhìn tôi, không bày tỏ thêm thái độ gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Biết rồi.”
“Có gợi ý gì không?” Tôi hỏi y, nếu đã nguy hiểm như vậy, có thể nói thêm chút ít không. Y lắc đầu, ra dấu tay ba người cần phải thống nhất hành động. Tôi gật đầu đã hiểu, nhìn Bàn Tử, Bàn Tử vái trời: “Trường Sinh thiên phù hộ.”(1)
Nếu là nơi đó, Muộn Du Bình cũng cảm thấy cần hết sức cẩn thận, chúng tôi cũng không giở mánh khôn vặt. Tóm lại cứ chuẩn bị thật đầy đủ đã.
Bàn Tử khấn xong, nhìn tôi bằng ánh mắt dứt khoát, rồi bật cười: “Có phải Thiên Chân lại đang cảm động với chính mình không, cho Bàn gia hỏi cậu một câu thật lòng, thiên hạ đệ nhị lăng ở đâu, cậu đã tìm được chưa?”
Tôi nói tuy vẫn chưa xác định, nhưng chắc không còn xa nữa. Bàn Tử liền kinh ngạc, nói trông cậu ngồi đây thơ thẩn nướng bánh, cũng không thấy làm việc gì mang tính xây dựng, sao đột nhiên lại có lòng tin như thế, cậu thật sự thông tới quỷ thần như lời lão Kim sao?
Tôi nhìn mảnh vỡ phần mặt hình nộm bồi táng bằng sứ kia, hỏi Kim Vạn Đường: “Trong đội ngũ của ông, có đội nào có phụ nữ không,”
Bàn Tử thắc mắc: “Thiên Chân, cậu phải tập trung tinh thần, đây không phải lúc nghĩ chuyện này.”
Tôi chỉ vào lớp hóa trang trên mảnh vỡ, được vẽ bằng son môi, thi thể chúng tôi phát hiện ở hiện trượng đều là đàn ông cục mịch, son môi lai lịch bí ẩn, trừ phi trong số họ có một người có sở thích ngầm mà chúng tôi không biết, không thì nhất định có phụ nữ tham gia vào chuyện này, hơn nữa không trúng chiêu, rút lui nguyên vẹn.
Kim Vạn Đường gật đầu: “Tiểu Tam gia thật lợi hại, có hai cô gái, một trong hai liên hệ với tôi, nghe nói tên là Thẩm Thiên Giác, người còn lại tôi chưa gặp qua, hai cô gái này hết sức lợi hại, là nhân tài mới nổi, nhưng trước khi chúng ta vào thảo nguyên, bọn họ đã gọi cho tôi nói rút rồi, bây giờ chắc đã rời khỏi thảo nguyên.”
Tôi bảo ông ta đưa mình cách thức liên lạc, hai cô gái này chắc chắn biết đã xảy ra chuyện gì, chúng tôi đến cứu người, nếu bọn họ đã rút lui, thì chắc sẽ cho chúng tôi tình báo.
Nhưng lúc này vệ tinh đã rời khỏi bầu trời chỗ chúng tôi, phải đến mai mới có thể liên lạc với bên ngoài, cho nên công việc cả ngày hôm nay chúng tôi chủ yếu là bảo dưỡng, ngoài ra còn vào thăm dò rừng cây thêm một lần.
Vì thế ăn uống xong xuôi, thì lại thúc ngựa, cùng Muộn Du Bình và Bàn Tử đi vào nơi quỷ quái kia.
Trong rừng vẫn âm u lạnh lẽo, dẫn theo Mặt Bẹt sục sạo một lượt, chúng tôi kinh ngạc nhận ra những cái hố chúng tôi đào hôm qua đều đã được lấp bằng cả rồi, mà Mặt Bẹt không ngừng đào đất ở những khu vực này – có thể thấy những cái xác chắc đã quay xuống đất hết. Hơn nữa ông anh chúng tôi bắt hụt đêm qua cũng không thấy dấu vết gì, chắc cũng đã tự chôn sống rồi.
Lần này chúng tôi không đào bọn họ ra nữa, một là thể lực không cho phép, sức lực của chúng tôi phải dùng lên người sống nhiều hơn, hai là đào ra rồi thì sao? Mang theo ngần ấy thi thể, chúng tôi chẳng đi đâu được cả. Ngược lại càng dễ sinh thêm sự đoan.
Vì thế dừng ngựa ở khu vực đó thắp hương tế bái, làm dấu để tiện thông báo cho đội thu gom sau này. Ba chúng tôi nghỉ ngơi trong rừng, mỗi lần mây đen che trời, tôi lại cảm thấy dưới đất truyền đến những tiếng rên rỉ.
Buổi tối không xảy ra chuyện gì, mà Kim Vạn Đường cũng đã liên lạc được đội ngũ khác, đến dọn xác và đón người, không tiện đi cùng chúng tôi, bèn quyết định ở lại đây làm công tác hậu cần. Ngày hôm sau chúng tôi nối máy được với Thẩm Thiên Giác, tôi tưởng nhân tài mới nổi, còn là con gái làm nghề này, ít nhiều cũng sẽ có chút ngạo mạn, hoặc giống như bình thường, trò chuyện rồi mới biết đối phương đã phát điên.
Không ngờ Thẩm Thiên Giác không chỉ không sao, còn dễ nói chuyện không ngờ, nhiệt tình đồng ý, hỏi gì đáp nấy, đến nỗi tôi cũng thấy hơi ngại, mà cô ấy vẫn cực kỳ kiên nhẫn.
“Kiểu nhân cách phục vụ.” Tôi dùng khẩu hình nói với Bàn Tử.
Bàn Tử gật đầu, dùng khẩu hình đáp lại: “Một làn gió mát trong cái nghề tệ hại này, nếu chú Ba cậu được như thế, chắc đã không làm đến tình cảnh này. Quyển bút ký của cậu đã viết xong trong vòng ba trang rồi.”
Nghe Thẩm Thiên Giác tường thuật cực kỳ tỉ mỉ, chúng tôi đã hiểu rõ chuyện xảy ra ở đây trước khi chúng tôi đến, tuy là tin tốt lành, nhưng chúng tôi càng nghe, càng cảm thấy không thể tin được.
“Đúng, chúng tôi không tìm được thiên hạ đệ nhị lăng.” Cô ấy nói với chúng tôi: “Đồng cỏ đó hết sức bất thường, quan trọng là đêm thứ ba. Đêm thứ ba sau khi anh đến khu rừng, mới là đêm đáng sợ nhất.”
“Các người đã nhìn thấy gì?”
“Một cái hang. Một cái hang bồi táng, tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong hang đó.”
Chú thích
(I) Trường Sinh thiên: vị chủ thần của các bộ lạc du mục trong tín ngưỡng Tengri ở Mông Cổ. Tín ngưỡng này tôn thờ bầu trời và Trường Sinh thiên là vị thần tối cao vĩnh hằng.