Chúng tôi dừng lại nghỉ ngơi, ba người đều không nói gì, thở dốc một hồi, Bàn Tử hỏi: “Chú ong nhỏ đâu?”
Tôi lau mồ hôi trên mặt, thì phát hiện mực trên mặt Bàn Tử đã bị mồ hôi thấm ướt, loang lổ như hát tuồng, có lẽ tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Lấy bút ra viết lại, thì phát hiện bút lông dầu không viết lên mặt nhờn được.
Tôi bảo Bàn Tử: “Có khi nào chúng ta dầu mỡ quá, nó không muốn chơi với chúng ta không?”
Bàn Tử đáp: “Tôi cảm thấy không phải, tôi thấy có thể vì tiêu chuẩn của chúng ta cao, chúng phải điều động đến ong chúa của mình.”
Về mặt lý trí, tôi cảm thấy không có khả năng này lắm.
Bàn Tử lại nói: “Có khi nào chúng ta mang theo khối thanh đồng kia, nên đã khắc chế được tình huống kỳ lạ này không? Tôi cảm thấy mấy chuyện như thế này cùng lắm chỉ là ảo giác. Trong ảo giác, tôi đã đến long mạch này, trải qua chuyện này, tôi đã đương đầu được.”
Bây giờ chúng tôi ở trong một tình huống vô cùng căng thẳng, về cảm tính tôi lại cảm thấy có khả năng. Nhưng trong rất nhiều kịch bản, những chuyện thế này cùng lắm giống như ý thức được cụ thể hoá đằng sau một sức mạnh cổ xưa nào đó. Tôi quên mất từng xem trong bộ phim nào rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play