Tôi và Muộn Du Bình gần như nhảy lên cùng lúc, từ trên không đè ngã hắn xuống đất, dưới đất toàn đá vụn vô cùng sắc nhọn, ấn xuống một cái, rất có thể Bàn Tử sẽ bị đâm lỗ chỗ khắp người. Nhưng phán đoán của tôi và Muộn Du Bình hoàn toàn thống nhất, bây giờ ra ngoài không có ý nghĩa gì.
Bàn Tử bị chúng tôi đè bẹp, chúng tôi lôi hắn về, mặt hắn đầy máu, mắng: “Hai cậu có cần hợp nhau chơi tôi vậy không?”
Tôi băng bó cầm máu cho hắn, nói: “Lão Kim không giống anh, anh đừng cho đối phương nắm cán nữa.”
“Thiên Chân, cậu muốn bỏ rơi lão Kim sao?” Bàn Tử nhìn tôi, mặt đầy hoảng hốt: “Không thể bỏ rơi lão, con bà nó chữ, lão còn thiếu sáu mươi ngàn đấy!”
Kim Vạn Đường đánh mạt chược một đêm thua sáu mươi ngàn, mãi không chịu trả, tuy chúng tôi cũng chỉ đánh với tâm thế lành mạnh, nhưng Bàn Tử vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.
Tôi thở dài một hơi, nếu Kim Vạn Đường biết mình nhờ lầy mà cuối cùng được cứu, e là sau này sẽ càng khó hợp tác. Tôi nhìn đồng hồ, vỗ về Bàn Tử: “Từ đêm qua, tôi đã không còn là Thiên Chân của anh nữa rồi. Tôi sẽ nghĩ cách, anh đừng kích động, lần này chúng ta phải làm đến cực hạn.”
Nói rồi nhìn Muộn Du Bình, trong khoảng thời gian khốn khổ đằng đẵng năm đó, rất nhiều lần tôi từng nghĩ, nếu được cùng y hoàn thành những kế hoạch đó, có thể sẽ tiết kiệm không ít công sức, có thể không cần quá nhiều chi tiết tinh vi như xây đạo tràng trong ruột kiến kia,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play