Bàn Tử vừa mới ngủ, tôi lại đánh thức hắn, trước giờ giấc ngủ của hắn vô cùng tốt, vừa ngủ được mấy giây, thức dậy liền kêu to: Đệt, lại thiên thụ à? Thiên thụ nữa à?
Tôi bảo hắn xem đoạn video trong điện thoại, hắn xem được một nửa thì lại thiếp đi, đến khi bị tôi lay tỉnh, mới thật sự tỉnh táo. Xem xong hắn trầm mặc. Tôi lại đưa cho Muộn Du Bình xem, giống như đám học sinh tiểu học xem được hoạt hình hay vậy.
Xem xong thì im lặng, Bàn Tử nhìn tôi, tôi thấy ánh mắt hắn không ổn, liền hỏi: “Sao vậy? Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Không cảm thấy kỳ lạ.” Bàn Tử đáp: “Chúng ta vốn đã có bốn người mà? Thiên Chân, cậu làm sao vậy?”
Tôi nhìn Bàn Tử khó hiểu, tự hỏi gì cơ? Anh bị thiên thụ rồi à, là ba người chúng ta vào đây cơ mà. Bàn Tử liền nói: “Có phải cậu ngủ đến mụ đầu không, chúng ta vẫn luôn có bốn người, cứ nhặng xị lên!” Bàn Tử hất cằm về một hướng.
Tôi quay đầu, bỗng nhiên phát hiện, trong đống thây khô bên kia, còn có một người đang ngủ.
Thoắt cái tôi túa mồ hôi lạnh, nhìn Muộn Du Bình, Muộn Du Bình cũng có vẻ không hề để tâm, như thể đúng là tôi chuyện bé xé to. Tôi bò qua, xem thử rốt cuộc người trong túi ngủ là ai, kết quả nhìn thấy người trong đó có một cái mặt chó không da. Nghe tôi la giật mình bật dậy, cự tôi: “Anh lại quên tôi nữa rồi!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play