Nữu nhìn Cường Tử, trông hắn có vẻ không vui, cô bước đi rón rén, làm xong công chuyện cô chậm rãi trèo lên giường, co ro trong góc tường.
Cường Tử nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Nữu, đột nhiên thấy tức giận, “Em sợ cái gì, lại đây.”
Nữu càng sợ hãi hơn, co rúc vào góc tường sâu hơn. Cường Tử càng tức giận, hắn cởi bỏ quần áo mình, kéo cô lại gần, thô bạo xé toạc quần áo Nữu, đè cô xuống, đâm thẳng vào cơ thể cô. Trong tiếng thét của Nữu, hắn mặc sức tung hoành, bóp mạnh ngực Nữu, nghe tiếng cô khóc thét.
Đàn ông, làm sao mà bất lực, làm sao mà bất lực chứ? Cường Tử dùng lực mạnh hơn, mỗi lần chậm rãi rút ra, rồi lại đâm mạnh vào, xem cơ thể Nữu như một miếng bông trong tay, bóp mạnh, ép chặt, hành hạ.
Hắn là đàn ông, hắn là một người đàn ông có năng lực!
Nữu rên lên thảm thiết, cơ thể cô mềm nhũn ra, không còn sức lực. Lúc này Cường Tử mới dừng lại, thấy dòng lệ chảy từ khóe mắt Nữu, môi dưới bị cô cắn rách chảy máu, ngực bị bàn tay hắn bóp đến méo mó.
Hắn đứng dậy, thấy một vệt máu trên thằng nhỏ dựng đứng của mình.
Cường Tử hận bản thân, tự đấm vào đầu mình rồi bế Nữu lên, bóp nhân trung của cô, lắc lắc cơ thể cô.
Trán Nữu lấm tấm mồ hôi, đôi tay cô bấu chặt lấy tấm đệm dưới thân, không đẩy hắn ra chút nào.
Cường Tử trần truồng đi vào bếp, lấy một chậu nước lạnh, vắt khăn lau mặt cho Nữu.
Nữu tỉnh lại, nhìn thấy Cường Tử thì nhắm mắt lại, cả người run rẩy. Cường Tử bế cô đặt vào chăn của mình, đắp chăn lại, vuốt những sợi tóc dính trên trán cô, lau vết máu bên khóe môi, nhẹ nhàng nói, “Ngủ đi.”
Hai dòng nước mắt của Nữu chảy thật lâu, Cường Tử ngồi cả đêm, cho đến khi nghe thấy tiếng khóc thút thít dần trở thành tiếng thở đều đều.
Kể từ hôm đó, hơn mười ngày Cường Tử không chạm vào Nữu, cũng không nói chuyện với cô. Ánh mắt của cô khiến Cường Tử không thoải mái, hắn ra ngoài từ sáng sớm đến lúc tối mịt mới về, đêm khuya mới đi ngủ.
Đêm đó vừa mới ngủ, Cường Tử bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Nữu nghe thấy tiếng cửa, sợ hãi ôm chặt chăn co ro vào góc tường, “Dao, dao.”
Cường Tử khoác áo, bật đèn đi ra ngoài.
“Ai đó?”
“Em là Anh Anh, anh Cường Tử.” Giọng khản đặc.
Vừa mở khóa cửa, Anh Anh mang theo hơi lạnh nhào vào lòng Cường Tử, “Anh Cường Tử.”
Nữu ngây người, từ từ thả lỏng tứ chi, nhìn Cường Tử ôm người phụ nữ kia vào nhà, hắn đặt đèn lên bàn, bế người phụ nữ lên giường, cởi giày cho cô ta, kéo chăn của mình đắp lên người cô ta.
Người phụ nữ đó khóc, nói gì đó, Cường Tử ôm lấy cô ta, liên tục an ủi, nhẹ nhàng vỗ lưng, vuốt tóc cô ta.
Người phụ nữ đó khóc rất lâu, sau đó cô ta đẩy Cường Tử ra, bắt đầu cởi quần áo. Cường Tử ngây người một lúc, sau đó cũng nhanh chóng cởi quần áo của mình, người phụ nữ cởi sạch, lao vào lòng Cường Tử, hắn ôm chặt lấy cô ta, vuốt ve thân thể cô ta.
Nữu cảm thấy như kim đâm vào lòng, muốn khóc mà không khóc được, cô chỉ cười, cười khúc khích, cười đến khi người phụ nữ nhận ra có người khác ở trong phòng, nhìn về phía cô, Nữu ngừng cười.
Người phụ nữ đó xinh đẹp hơn hoa, nhưng sắc mặt không tốt, dù đã khóc nhưng không có vẻ đáng thương.
“Anh Cường Tử, đây là vợ ngốc của anh à?”
Cường Tử nhìn Nữu, gật đầu.
Người phụ nữ kéo chăn ra, nói với Nữu, “Cô sang phòng bên kia đi.”
Cường Tử nhìn chằm chằm người phụ nữ, “Phòng bên kia không có đốt sưởi.”
Anh Anh quay đầu lại nhìn Cường Tử, “Anh Cường Tử, anh có cần em không?”
“Không cần.” Giọng nói rõ ràng.
Cường Tử và Anh Anh đồng loạt nhìn về phía Nữu trong góc tường. Dưới ánh đèn lờ mờ, đôi mắt Nữu lóe lên ánh sáng.
Anh Anh bất ngờ lao tới, túm tóc Nữu, tát vào mặt cô chát chát, Nữu kêu lên, “Không cần, không cần,” tay che chắn loạn xạ.
Cường Tử mạnh mẽ kéo Anh Anh ra, gầm lên, “Em làm gì vậy?”
Anh Anh quay lại túm cánh tay của Cường Tử, "Anh Cường Tử, anh không cần em, anh cần con ngốc này sao?" Cường Tử nói, “Mặc quần áo vào ngủ đi, sáng mai hãy về nhà của em.”
Anh Anh gào khóc, lao tới đánh Cường Tử, Nữu vội vàng chắn trước mặt hắn, “Không được đánh, không được đánh.”
Ngày xuân này gió đêm rít gào, tiếng người giằng co trong cơn gió lạnh chẳng đáng là bao.
Hôm đó, gà vừa gáy, Nữu nhìn Cường Tử và người phụ nữ kia một trước một sau rời đi, ánh mắt Nữu trở nên đờ đẫn, nhìn chằm chằm vào một điểm trong nhà, cả ngày cô không làm gì. Buổi tối Cường Tử về đến nhà, hắn cảm nhận sự lạnh lẽo trong không khí, nồi không có cơm, bếp không có lửa, giường không có hơi ấm, Nữu vẫn giữ nguyên tư thế đêm qua, như thể cả ngày nay cô không hề chớp mắt.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cường Tử nhìn cô, ánh mắt Nữu không dõi theo Cường Tử nữa, Cường Tử nhìn theo ánh mắt của Nữu, không rõ cô đang nhìn thứ gì.
Không nhóm lửa không được. Cường Tử nhóm lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng trong bếp thắp sáng màn đêm, lòng hắn trống rỗng, một nỗi buồn sâu thẳm bao trùm lấy hắn, lần đầu tiên hắn có cảm giác muốn chết.
Nhiều ngày trôi qua, Nữu không cười với Cường Tử nữa, thậm chí cô không thèm nhìn hắn lần nào, cô như con ốc sên thu mình vào vỏ, sống trong thế giới riêng của mình, Cường Tử không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào của cô, mặc dù cảm xúc của cô vốn đã rất đơn giản.
Trời dần ấm lên, Cường Tử mua vải mới, nhờ vợ bác sĩ may cho một chiếc áo bông hai lớp và cái quần mới. Cường Tử làm việc nhiều năm, không tiêu xài nhiều, xem như là người có tiền trong thôn này.
Cường Tử về nhà, đặt quần áo trước mặt Nữu, “Mặc thử xem.” Cường Tử nghĩ chắc chắn Nữu sẽ thích.
Nữu liếc nhìn một cái, như nhìn cái giẻ rách trên bàn, rồi lại dời ánh mắt sang chỗ khác.
“Anh bảo em mặc thử.”
Nữu cởi quần áo, thay bộ mới. Người đẹp vì lụa, ngựa tốt vì yên, Cường Tử cảm thấy xét về diện mạo thì vợ ngốc của hắn chính là người xinh đẹp nhất thôn.
Nữu đứng im không động đậy, Cường Tử nói, “Nhìn anh đi.”
Nữu nhìn Cường Tử.
“Cười một cái.”
Nữu không cười.
Cường Tử nói, “Không cười anh đánh em, cười đi.”
Nữu nở một nụ cười méo mó, làm Cường Tử bật cười. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vợ bác sĩ nói cho Nữu hai con gà con mới nở, nhưng Cường Tử không lấy, bây giờ hắn hối hận rồi.
“Chờ một chút.”
Cường Tử mang hộp giấy đựng hai con gà vàng ươm kêu chíp chíp đặt trước mặt Nữu.
“Nhìn này.”
Mắt Nữu sáng lên, như ngọn đèn dầu được thắp sáng, nhìn Cường Tử, “Cho em sao?”
Cường Tử gật đầu thật mạnh, Nữu ôm lấy hộp giấy, cười lên rạng rỡ.
Cường Tử cảm thấy lồng ngực mình có gì đó đang phồng lên.
Cả ngày Nữu chỉ nhìn chăm chăm vào gà con, Cường Tử bảo cô cho ăn thóc, cho uống nước. Đêm khuya cô cũng không ngủ, vẫn nhìn gà con mỉm cười. Cường Tử nói, “Em không ngủ anh sẽ trả gà con về.”
Nữu luyến tiếc cởi quần áo leo lên giường, Cường Tử chui vào trong chăn, sau đó đưa tay qua kéo Nữu vào chăn của mình, cơ thể Nữu lập tức cứng đờ, Cường Tử nói, “Đừng sợ, sẽ không đau nữa.”
Nữu không tin, cắn chặt môi dưới nhắm hai mắt, tay bấu lấy tấm chăn.
Cường Tử một tay ôm cô, một tay chậm rãi vuốt ve, hồi lâu sau, hắn cảm nhận cơ thể Nữu dần mềm ra trong tay hắn, hơi thở cô rối loạn. Hắn nắm lấy bàn tay đang run rẩy của cô đặt lên thằng em của mình, Nữu như chạm phải thanh sắt nóng đỏ, lập tức rụt tay lại, Cường Tử kiên quyết đặt tay cô lên đó.
Đó là một vật ấm áp, Nữu từ từ chạm vào, nắm lấy trong tay, chính thứ này làm cô đau, Nữu bóp chặt, Cường Tử kêu lên một tiếng, Nữu hoảng sợ thả tay ra.
Cường Tử mỉm cười trong bóng tối, Nữu không thấy, cô chỉ cảm nhận được tay hắn chạm vào chỗ kín của mình, tim cô thắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn.
Nhưng không có, đó là một cảm giác rất lạ, sau đó Nữu không chỉ thả lỏng cơ thể mà còn vô thức rên lên một tiếng.
Cường Tử rút tay ra, thay thế bằng vật cứng của hắn.
Khi Cường Tử tỉnh dậy, Nữu đang nhìn hắn không chớp mắt, khuôn mặt dịu dàng của cô tỏa sáng.