Năm ấy, người nối nghiệp của chủ tịch Mao vĩ đại - phó chủ tịch Lâm - gặp sự cố rơi máy bay ở vùng Ngoại Mông, nhất thời người dân trong nước hỗn loạn. Có người nói, Bưu đó à, chính là “con hổ mọc cánh”, đã muốn bay rồi thì chủ tịch Mao cũng không giữ được*.
(*) Sự kiện phó thủ tướng Lâm Bưu rơi máy bay ở Mông Cổ năm 1971, nguyên nhân vẫn còn là bí ẩn
Đất nước không có người nối nghiệp, giống như hoàng triều không có thái tử, chẳng phải là đại loạn hay sao?
Năm đó Nữu ngốc mới được mười sáu tuổi rưỡi, nhưng mẹ cô luôn nói với người ta cô đã mười tám tuổi rồi, không có lý do gì khác, chỉ là Nữu ngốc ăn cái gì cũng không thừa, làm cái gì cũng không đúng, khiến cho người ta chê cười. Mẹ cô mong mỏi con trai đến tối mắt, nhưng cuối cùng lại sinh ra sáu cô con gái. Năm người con gái kia cũng may là đầu óc bình thường, khá thông minh, nhưng Nữu lại là đứa khờ khạo ngốc nghếch, cho nên cô cũng không còn nhớ lần cuối mẹ nở nụ cười với mình là khi nào. Con gái sớm muộn gì cũng là thứ phí tiền, mẹ muốn tìm cho Nữu ngốc một nhà nào đó để gả đi từ sớm, trong nhà không chỉ bớt một gánh nặng mà còn thu được một ít tiền sính lễ.
Nữu ngốc có một cái tên rất đẹp, do bà nội cô đặt, tên là Tú Lệ. Người thương yêu cô nhất trên đời chính là bà nội, bởi vì chỉ có bà nội là luôn tươi cười với cô. Bà nội bị bệnh nằm liệt giường, không thể tự sinh hoạt cá nhân, toàn bộ là một mình cô chăm sóc. Từ đút nước đến đút cơm, thậm chí đổ phân đổ nước tiểu cũng là một tay Nữu làm.
Đáng tiếc, bà nội đã qua đời vào năm ngoái, Nữu từng ngày lớn lên, sau khi bà nội mất, cô bị gọi là Nữu ngốc, trong mấy chị em thì cô đứng thứ ba, cho nên mọi người thường gọi cô là Ba ngốc.
Hôm nay trời vừa hửng sáng, mặt trời còn chưa ló dạng thì Nữu đã nấu một nồi cháo, cô mở nắp nồi, khói trắng nóng hầm hập phả lên khuôn mặt lạnh giá khiến cô vô cùng thoải mái dễ chịu, gạo nấu cháo thơm nức mũi. Nữu hít lấy hít để, thơm quá đi mất, lâu rồi trong nhà không nấu cháo, bụng cô kêu lên ọc ọc. Nữu múc cháo vào một cái thùng gỗ đen, dùng mui sắt to khuấy đều, bên trong nổi lên những lá bắp cải nát và hạt cám gạo thô to. Mẹ nói lợn phải ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới mập lên, đến Tết giết lợn bán lấy tiền mua cho mỗi người một bộ quần áo mới. Nữu cũng không nhớ mình mặc quần áo mới khi nào. - Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
Cô hít mạnh mùi thơm của cháo cám, thơm thật. Cô đậy nắp nồi lại, vất vả nhấc thùng thức ăn cho lợn đi mở cửa trước, tay trái tay phải luân phiên xách cái thùng ra sân, đổ thức ăn vào trong máng lợn, sau đó mới mở chuồng lợn ra. Mẹ nói hôm nay nhà có khách đến thăm, cần phải cho lợn ăn sớm rồi nhanh chóng ăn sáng, sau đó bảo cô đi thay bộ quần áo đẹp nhất đã được chị cả giặt sạch, bộ đồ này chị cả chỉ mới mặc một lần vào dịp Tết.
Mẹ gọi nhỏ Tư nhanh chóng đi rửa mặt, nhỏ Năm nhanh chóng thức dậy, bảo nhỏ Hai mau đi đổ chậu nước tiểu đi, khách sắp đến nhà rồi. Mẹ lại hô to với cha, trời lạnh thế này mà giấy dán cửa sổ toàn lỗ thủng, hay là qua nhà chú hai mượn ít giấy lộn? Tôi nói chứ đúng là cái thứ không tim không phổi, năm ngoái chú ấy dán cửa bằng tờ giấy do tự tay chúng ta bôi dầu còn chưa trả lại đâu, thím hai bị xuất huyết nặng tôi cũng cho thím ấy năm quả trứng gà, vậy mà năm nay bọn họ đã cho chúng ta thứ gì chưa? Xùy xùy xùy, con gà chết tiệt này, đúng là nhớ ăn mà không nhớ đòn... “Bang” một tiếng, con gà la ó loạn cả lên, nó vỗ cánh bay từ nhà bếp ra ngoài sân.
Sau một hồi lải nhải, mẹ bước ra khỏi nhà, kéo Nữu qua: Xong chưa? Làm cái gì cũng không dứt khoát nhanh nhẹn, mau dọn dẹp nhà cửa rồi đút cơm cho con bé Sáu đi, xem kìa, còn chưa rửa mặt nữa, thật là, mẹ bằng tuổi mày là tay đã như cái cối xay, làm gì cũng thoăn thoát, mày chẳng giống mẹ chút nào hết. Nữu bị mẹ kéo vào trong nhà, đùi cô va vào cái thùng gỗ to vang lên bạch bạch, vừa vào nhà bếp, mẹ vứt thùng gỗ lên mặt đất, múc một muôi nước nóng từ nồi đổ vào chậu rửa mặt, mày nhanh chóng rửa mặt đi. Nước nóng hổi áp lên da mặt lành lạnh của cô rất dễ chịu, nước ấm áp quá đi. Mẹ nói, rửa cho kỹ, xem kìa, mặt dơ bẩn quá đi thôi. Nữu không nỡ rời xa làn nước ấm, lại dùng hai bàn tay múc nước hất lên mặt mình, cúi mặt xuống, dùng tay lau lau mặt.
Được rồi được rồi, mẹ đưa cho cô cái khăn lông khô, mau lau mặt đi. Nữu đứng thẳng người nhận khăn lau mặt, khăn lông khô cứng lành lạnh khiến làn da non mềm của Nữu đau rát. Sau khi lau mặt xong, sắc mặt của mẹ mới giãn ra, mẹ nói, cũng may dáng vẻ còn giống mẹ mày. Nói xong mẹ lấy khăn lông nhúng xuống nước, vắt sạch rồi dùng sức chà cổ của Nữu mấy cái, đi chải đầu đi.
Nữu chải đầu xong thì đi đút cơm cho em Sáu, mẹ cầm một miếng giẻ lau trái lau phải mấy món đồ gỗ sơn đỏ đã bong tróc trong nhà, thỉnh thoảng Nữu nhìn lén mẹ, chỉ khi Tết đến mẹ mới làm như vậy. Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu xuống, cảm nhận căn phòng ấm áp hẳn lên, mẹ bảo nhỏ Hai dẫn mấy đứa em gái ra ngoài chơi, lại thay cho Nữu bộ quần áo của chị cả, Nữu rất vui, chị cả mặc bộ này đẹp lắm.
Bất chợt mẹ nở một nụ cười với cô, Nữu nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, vì nụ cười này, cô càng ngoan ngoãn hơn, để cho mẹ dắt mình đến trước mặt hai người phụ nữ. Người đi trước là thím Vương trong thôn, người còn lại thì cô không biết, nhưng bọn họ đều đang mỉm cười, từ lúc mẹ dẫn bọn họ vào cửa nhà thì ba người cứ nói cười liên tục, có đôi khi còn phá lên cười to.
Đã rất lâu rồi Nữu không nhìn thấy mẹ cười, cũng không thấy ai cười với mình bao giờ, kể cả thím Vương này. Mỗi lần nhìn thấy cô, thím Vương sẽ nhổ một bãi đờm dày, Nữu chú ý nhìn, màu vàng. Cuối cùng mẹ nói với cô: "Nữu à, con đã lớn rồi, đến tuổi phải gả chồng thôi, nhìn chị gái này đi, chị ấy sẽ dẫn con về nhà chồng, sẽ là chị chồng của con, con rể là một thợ mộc khéo tay, con phải chăm sóc cho ba mẹ chồng và chồng con thật chu đáo, có biết không?"
Chị gái mỉm cười ngọt ngào làm sao, so với thím Vương kẹp điếu thuốc lá trên hai ngón tay, hàm răng vàng khè thoắt ẩn thoắt hiện thì xinh đẹp hơn nhiều, đẹp như tiên nữ vậy, chị gái còn mỉm cười với cô, không chỉ cười với cô mà còn kéo cô vào trong lòng mình, dùng tay xoa xoa mái tóc cô, nói chuyện bằng chất giọng dễ nghe nhất cô từng biết: "Trông em xinh xắn quá, chị vừa nhìn là thích rồi, em đến nhà của chị thì chúng ta sẽ thành người một nhà, em trai chị là thợ mộc nổi danh trong phạm vi mấy chục dặm, tướng mạo cũng không tồi, cơ thể khỏe mạnh, cuộc sống của hai đứa sẽ càng ngày càng tốt hơn."
Nữu nghe không hiểu cho lắm, nhưng cảm giác được ôm vào lòng quá tuyệt, Nữu cứ cười cười vui vẻ, hỏi cái gì cũng gật đầu. Thím Vương phun ra một làn khói thuốc ghê tởm, lộ ra hàm răng vàng như con cú, cười to: "Ha ha ha, được được, cứ vậy đi, chị dâu mẹ con Ba ngốc có phúc thật đấy, nhà con rể tốt thế này cơ mà, xem cách ăn mặc và cách nói chuyện của cô chị chồng này đi, làm sao sai được, chẳng lẽ không tin tôi à?" Đúng đúng đúng, thím Vương nó, nhờ có thím cả. Chị gái nó này, con gái tôi cũng tàm tạm thôi, nó làm việc rất siêng năng nhưng đầu óc hơi chậm chạp chút, mọi người chỉ bảo nó nhiều hơn nhá, nó mà không nghe lời thì quất nó là được, ha ha ha. Chị gái giống như tiên nữ đưa cho mẹ một túi vải màu đỏ tươi, nói, đây là tiền lễ hỏi, cầm đi.
Thế là Nữu bước lên xe lửa, là xe lửa đó nha, Nữu ngồi suốt quãng đường từ tinh mơ gà gáy cho đến buổi tối chó sủa, cô không hề chợp mắt. Ra khỏi vùng núi, xe lửa tiến vào vùng đồng bằng, cô không ngờ mặt đất cũng có thể bằng phẳng như vậy, không có lấy một sườn núi nho nhỏ nào, khắp nơi là ruộng hoa màu tươi tốt và rừng cây xanh mướt.
Nữu chậm phát triển trí tuệ nhưng không yếu ớt, ở nhà cô làm đủ thứ việc, bởi vậy khi Cường Tử nhìn thấy cô lần đầu, cô gái dáng người nhỏ xinh nhưng khuôn mặt lại hồng hào khỏe mạnh, hắn bất giác khẽ mỉm cười.
Nữu đỏ mặt, người đàn ông này còn cười với mình nữa, mấy đàn ông trong thôn luôn nhìn cô lạnh lùng, có hai người từng cười với cô nhưng lại khiến cô hoảng sợ không thôi. Còn nụ cười của người đàn ông này dễ chịu như cơn gió mùa hè, cô bất giác bước tới trước, cũng mỉm cười với hắn.
Cường Tử sững sờ, quay đầu lại ngắt lời chị gái đang nói năng liếng thoắng: "Đầu óc cô ấy không được bình thường?"
"Cường Tử, ngoại hình và sức khỏe của em ấy đều khá được, tuổi tác cũng hợp, con bé chỉ hơi ngốc nghếch thôi, nhưng nhà của chúng ta, em nói..."
"Chị, đưa cô ấy về đi." Cường Tử quay lưng trở về phòng.
Nữu ngơ ngác đứng đó, người đàn ông này đột nhiên không vui nữa khiến cô bối rối, vì sao vậy, vì sao hắn cười thì đẹp như thế mà không cười lại đáng sợ như thế. Cô nhìn căn nhà này, lớn quá đi, lớn gấp đôi nhà của cô, sân này cũng sạch sẽ, không hề giống căn nhà rách nát khắp nơi, sân đầy phân và lông gà của cô.
Nghĩ đến nhà mình, cô lại nhớ mẹ rồi, cô đi tới trước mặt chị gái, chị gái lại đột nhiên đứng dậy vội vã chạy vào nhà, gào lên: "Cường Tử, em có lương tâm hay không? Chị đi ra ngoài ba ngày dắt vợ về cho em, về tới nhà chị còn chưa uống ngụm nước ăn miếng cơm nào đâu, vậy mà em bảo chị đưa người về? Em có biết nhà chúng ta cưới vợ khó khăn cỡ nào không? Hả, nếu có thể cưới thì sao còn chờ đến khi em sắp ba mươi rồi vẫn không cưới? Cái con yêu tinh kia ngày nào cũng sàng qua sàng lại trước mặt em, có bản lĩnh thì em cưới nó vào cửa đi." Giọng hét bén nhọn chuyển thành tiếng khóc thút thít: "Vì em, vì ba, vì giữ gìn cái nhà cái sân này, chị chị chị..."
Tiếng khóc hu hu vang lên.
Bấy giờ Nữu bước vào: "Sao mẹ em không đến?"
Cường Tử liếc cô một cái, cô không hề xấu, lông mày cong cong tinh xảo, mắt trong veo như dòng suối nhỏ, mặt mũi cũng xinh xắn.
"Cô gả đến đây chứ không phải bà ta gả, bà ta tới làm khỉ gì!"
Nữu lại choáng váng, sao đến chị gái cũng không vui vẻ thế, cô chuyển tầm mắt đến trước ngực chị gái, mới hôm qua thôi, lồng ngực kia vô cùng ấm áp, nụ cười của chị gái cũng rất xinh đẹp.
Cường Tử không lên tiếng, chị vẫn lải nhải, từ phòng đối diện vọng ra tiếng ho khan của ba, chị vội dừng khóc chạy qua đó.
Cường Tử ngẩng đầu nhìn Nữu một cái: "Cô bao nhiêu tuổi rồi?"
"Mẹ nói em mười tám."
Cường Tử đánh giá cô từ đầu đến chân một lượt, tầm mắt dừng trước ngực, thấy hai vòng tròn nhỏ lấp ló, cũng không biết là do cô nhỏ hay là do quần áo rộng, nhưng chắc chắn không săn chắc bằng Anh Anh, tóc đen buộc thành hai bím xõa trên đầu vai, hơi rối, mặt trắng nõn, cổ thì đen hơn mặt rất nhiều, đôi tay bất an bấu lấy vạt áo trước người, trên mu bàn tay chi chít những vết thương nhỏ.
Cường Tử tức giận rút khăn ra lau mặt.
Chị gái bước vào, ngồi xuống đầu giường bên kia: "Cường Tử, nhà Vương Lực còn không cưới nổi vợ huống chi là nhà chúng ta, nghe lời chị, chị cũng hết cách rồi." Dứt lời nước mắt lại tuôn ra như sông suối.
Cường Tử đỏ mắt, tại sao vậy? Hắn không hiểu, khi còn nhỏ ba từng là người vĩ đại nhất trong công xã này, đã từng vác súng trên vai, lội suối băng ngàn, nhưng chớp mắt một cái, ông cụ có vấn đề lịch sử không thể giải thích rõ, giải thích suốt mấy năm cũng giải thích không xong, cuối cùng nằm liệt giường. Đến cả Anh Anh là người bạn tốt nhất thuở nhỏ cũng chỉ có thể lén lút gặp gỡ, không dám bàn chuyện cưới hỏi. Nếu hắn mà không biết chữ, không làm thợ mộc, không có vài anh em bạn bè, có lẽ căn nhà của bọn họ đã trở thành phần mộ không ai dám tới.
Chị vẫn đang nói gì đó, ngày kia lại có hội nghị, cán bộ sẽ đến nhà hỏi vấn đề của ba. Hắn thật sự muốn lấy cái bàn bào đi bào cái tên chủ nhiệm Thạch của Ủy ban cách mạng thôn ra!
Nữu đứng im không dám nhúc nhích, đột nhiên cô nhận ra mọi chuyện đều rất xa lạ, ánh mắt dời từ người chị gái sang người đàn ông.
Cường Tử hỏi: "Cô ấy mười tám tuổi?"
Chị nói: "Muốn bao nhiêu tuổi thì bấy nhiêu tuổi, bê nổi chậu nước là gả chồng được rồi, có thể làm ấm giường, có thể nấu cơm cho nhà em ăn là được rồi."
"Em không cần người làm ấm giường hay nấu cơm!" Cường Tử tức giận rống lên.
"Cường Tử..." Chị lại khóc nghẹn ngào: "Chị còn có cách nào nữa đâu? Mẹ mất sớm, ba lại thành như vậy, chị... chị không phải vì em và ba sao? Nếu không vì hai người, chị... chị... chị... chị đã chết quách cho xong, huhu huhu."
Đôi lông mày rậm của Cường Tử dựng lên, mặt xanh mét.
Chị nén lại tiếng khóc: "Giải quyết xong chuyện của em, chị có thể chết không còn vướng bận."
Cường Tử đột nhiên hét to: "Chết chết chết, đừng có nói mấy chữ đó nữa."
Chị cũng hét lại chói tai: "Chị cứ nói đấy, em có cưới không? Nếu không cưới chị chết cho em xem."
Nữu sợ hãi tới mức nấp vào góc cửa, cô không hiểu sao Cường Tử lại tức giận, nhưng cô biết người đàn ông này không thích cô, không cần cô. Cô lo sợ nhìn chị gái, lại ngơ ngác nhìn Cường Tử. Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống dữ dội, thở hồng hộc, chị gái thì nước mắt chảy dài trên gò má, bờ vai hơi run rẩy. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Tiếng ho từ phòng bên lại vọng ra càng lớn hơn, nghe thấy tiếng ho, hai người cố gắng bình tĩnh lại.
Cường Tử thở sâu mấy hơi, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng gió bắc rít qua khe cửa, hiện giờ đang là mùa thu nhưng trời đã rét căm căm. Chị khóc không thành tiếng, nước mắt liên tục rơi xuống. Sức khỏe của ba đã yếu, cái gia đình này. Cường Tử lại liếc nhìn Nữu, thở dài rồi gật đầu, chị gái lau đi nước mắt rồi mỉm cười với Nữu, chị đứng dậy ôm lấy cô: "Thế nhé, cứ quyết định vậy đi, ngày mốt cũng phải đãi hai bàn tiệc." Lại chỉnh quần áo cho cô: "Em phải dậy sớm nấu cơm, đến đây." Chị kéo cô vào nhà bếp, chỉ từng thứ củi gạo mắm muối: "Nấu cơm xong thì đưa vào phòng này trước, à đúng rồi, em vào đây."
Trong phòng, một ông lão gầy gò đang nằm trên giường đất, trong phòng không có mùi khó ngửi, không giống bà nội cô cũng nằm trên giường đất, vào mùa hè căn phòng có mùi như cái chuồng lợn.
Ông cụ chậm rãi quay đầu lại, chị nói: "Ba, đây là vợ của Cường Tử, mặt mũi xinh xắn, cơ thể cũng khỏe mạnh." Rồi quay sang cô: "Em gọi ba đi."
Ông lão nhìn cô, giọng nói yếu ớt, hơi gật đầu: "Vất vả cho nó rồi."
"Gọi ba đi." Chị lại giục.
Ba? Nhà Nữu cũng có ba, sao tự nhiên lại mọc thêm một người ba nữa?
"Gọi đi chứ."
Ông lão xua xua tay: "Sống tốt qua ngày là được."
Chị gái không nói, sống tốt? Vợ bị ngốc thì tốt cái nỗi gì, chị chỉ hy vọng có người nấu cơm, trông coi nhà cửa cho bọn họ, tốt xấu gì em trai cũng xem như có một người phụ nữ, sinh một đứa nối dõi tông đường là được, haiz.
Chị kéo Nữu ra ngoài, không ngừng dặn dò giao việc cho cô: "Em dọn dẹp sân sau trước, sau đó giúp Cường Tử làm việc, phải nghe lời Cường Tử, ăn cơm phải để nó ăn trước, có đồ ăn ngon thì phải dành phần cho nó, trước khi ngủ em làm ấm chăn giường của nó rồi mới chui vào chăn của mình..."
Cường Tử cầm túi đồ nghề của mình lên, nói: "Chị, dẫn cô ấy về nhà chị trước đi."
"Không cần, chị đã mang chăn mới cho em rồi."
"Để cô ấy ở nhà chị vài ngày đi, cho tắm rửa trước đã." Nói xong, hắn bước ra cửa mà không ngoảnh lại.